Đàm Thiên Thiên vừa trả điện thoại di động cho Lệ Tử Xuyến vừa dạy bảo cô: “Lời này phải là người tinh ý mới hiểu được, hơn nữa, cậu cũng không nhắc đến một từ quan hệ khác phái nào, bởi vì như vậy thì đã ám chỉ quá rõ ràng. Nếu như thầy ấy không có tình cảm gì thì sau khi thấy bức ảnh cũng sẽ không có phản ứng, nhưng nếu thầy ấy thật sự thích cậu, về sau hai người ở chung một chỗ, thầy ấy có hỏi thì cậu cũng phải giả ngu nói là không cẩn thận chụp luôn cả bạn vào. Tóm lại, cậu phải bắt thầy ấy chủ động, người nào chủ động trước thì người đó liền thua, biết chưa?” Lệ Tử Xuyến nghe cả một buổi, lập tức nổi lên lòng tôn kính đối với Đàm Thiên Thiên, thì ra người này cũng là một cô gái có tâm cơ... Cô đồng tình nhìn về phía Phương Giản, Phương Giản cười khổ, chẳng trách anh bị Đàm Thiên Thiên ăn gần hết rồi. Chẳng qua từ lúc Đàm Thiên Thiên đăng bức ảnh đó lên tường nhà cô, có rất nhiều bạn bè nhắn lại bên dưới, đương nhiên đều quan tâm đến vấn đề tình cảm của Lệ Tử Xuyến. Nhưng cái người nên nhìn thấy bức ảnh đó nhất thì lại không thấy tăm hơi đâu, hoàn toàn không có động tĩnh. Đến tận lúc ăn cơm tối xong, vẫn chưa nhận được bất cứ tin gì từ anh, Đàm Thiên Thiên trấn an vỗ vỗ lên bả vai Lệ Tử Xuyến, cảm thán. “Thầy ấy không có phản ứng, nếu không phải là không nhìn thấy thì chính là không có tình cảm gì với cậu. Ai da, cậu cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy.” Lệ Tử Xuyến không nói gì, tâm trạng sa sút trước nay chưa từng có. Đàm Thiên Thiên sợ cô không vui, đề nghị tìm mấy người bạn đến quán bar chơi, Lệ Tử Xuyến thực sự không còn tinh thần nên từ chối. Phương Giản lái xe đưa cô trở về, sau khi trở lại ký túc xá cô cởi áo khoác xuống, vừa mới chuẩn bị tắm rửa thì chuông cửa liền vang lên. Ai lại có tâm linh tương thông với cô như vậy, cô vừa về đến nhà thì liền chạy đến bấm chuông. Lệ Tử Xuyến tiện tay dùng dây buộc mái tóc dài lên, chạy ra mở cửa. Lúc này, Cố Khinh Châu đứng ở ngoài cửa, trên người mặc áo lông cừu màu xám tro nhạt, nhìn không giống mới trở về từ văn phòng. “Bạn học Cố?” Cô không ngờ là anh, cho nên phá lệ kinh ngạc. “Tôi mang báo cáo đã được photo sang cho em.” Anh dừng một lát rồi bổ sung, “Ở trên lầu nghe thấy cửa phòng ký túc xá của em vang lên, cho nên đoán được là em đã trở về.” Lệ Tử Xuyến kinh ngạc cầm lấy, tài liệu báo cáo dày khoảng một đốt ngón tay, không biết anh đã thức bao đêm để làm cái này. “Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi.” Cô nói từ tận đáy lòng. D.Đ.L.Q.Đ Cố Khinh Châu nở nụ cười, hai bên lại bắt đầu trầm mặc, Lệ Tử Xuyến vốn tưởng rằng anh tới đưa báo cáo rồi sẽ đi ngay, nhưng nhìn anh không có chút nào giống như muốn đi. “Cái đó, bạn học Cố còn việc gì sao?” Cô thận trọng hỏi. Cố Khinh Châu chậm rãi dừng ánh mắt trên khuôn mặt cô, gật gật đầu, mỉm cười nói: “Trên đường trở về tôi mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đang chuẩn bị muốn làm bữa ăn khuya, em có muốn ăn cùng hay không?” Lệ Tử Xuyến khẽ nhếch miệng, lúc này, đã không còn dùng từ kinh ngạc để hình dung tâm trạng của cô nữa rồi. Đây là anh... Đang mời cô sao? “Tôi có!” Dường như cô không chần chừ chút nào mà đồng ý luôn đã dọa sợ anh, Cố Khinh Châu nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới chậm rãi nở nụ cười: “Vậy tôi lên trước chuẩn bị một chút.” Lệ Tử Xuyến biết anh nhất định đang khinh bỉ cô ăn chực ở trong lòng, nhưng đề nghị của anh thực sự quá mức quyến rũ, không chỉ có mỹ thực, mà còn có mỹ nam nữa. Mắt cô rũ xuống, khóe miệng lại không kiềm chế được mà nhếch lên, tâm trạng phẳng lặng buổi trưa giờ đã trở thành vui sướng, bỗng nhiên có một loại cảm giác muốn hét lên nhưng lại phải cắn răng nhịn xuống. Lệ Tử Xuyến đứng trước gương ngắm nghía n lần, mới thoáng hài lòng với vẻ ngoài của mình. Không thay quần áo mới, sợ lộ vẻ quá mức long trọng, chẳng qua chỉ nới lỏng đuôi ngựa một chút, ít nhất còn có thể có chút nữ tính. Lệ Tử Xuyến nhảy nhót lên lầu, Cố Khinh Châu cố ý để cửa cho cô, cho nên cô không cần gõ cửa mà cứ thế đi vào. Nghe được tiếng cô tới, Cố Khinh Châu từ trong phòng bếp nói: “Cầm đũa sạch và bát tới phòng ăn ngồi đi, tôi sắp xong rồi đây.” Lệ Tử Xuyến ngửi thấy mùi thơm, nước miếng liền ứa ra, rất vui vẻ chạy vào phòng bếp cầm chén đũa, lại bắt gặp Cố Khinh Châu đang cắt nguyên liệu. Nhiệt độ trong phòng bếp hơi cao, Cố Khinh Châu đã sớm cởi áo lông cừu ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu sáng đứng trước cái thớt gỗ. Ống tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, vạt áo sơ mi được cho vào trong quần, để lộ vòng eo cực kỳ nhỏ gọn. Anh rũ mắt xuống, đôi lông mi dài, môi mỏng nhếch lên, hết sức chăm chú. Động tay của tay nhanh mà chuẩn xác, lưu loát lại phóng khoáng. Dường như Lệ Tử Xuyến nhìn đến phát ngốc, Cố Khinh Châu thấy cô hồi lâu không có động tĩnh gì, quay đầu lại hỏi: “Sao thế?” Nghe thấy tiếng nói, trong nháy mắt cô lấy lại tinh thần, mặt có chút nóng, Lệ Tử Xuyến dời mắt đi, lắc đầu: “Không có gì. Đúng rồi, anh đang làm gì vậy?” “Mì vằn thắn Thượng Hải, dạ dày dê hầm cách thủy, còn có khoai môn Tây Mễ Lộ.” Trời ạ... Lệ Tử Xuyến không có chút hình tượng nào mà nuốt nước miếng một cái. Sau năm phút, nhà ăn truyền đến tiếng kêu rên: “Bạn học Cố, còn bao lâu nữa vậy?” “Sắp rồi.” Sau tám phút, lại là âm thanh ai oán: “Bạn học Cố, tôi sắp chết đói rồi.” “Em đếm đến một trăm đi.” “Một, hai, ba, 100.” Lần này, rõ ràng đã ỉu xìu: “Rốt cuộc đã được chưa? Chết đói mất!” Trong phòng bếp, Cố Khinh Châu bất đắc dĩ lắc đầu, động tác trên tay không tự giác mà tăng tốc, thực sự sợ mèo con thèm ăn đang đói bụng trong nhà kia. Cuộc đời Lệ Tử Xuyến còn chưa có bái phục người nào, Cố Khinh Châu là người đầu tiên. Tinh thông học thuật, tố chất chuyên ngành cao, còn nấu ăn rất ngon, quả thực là người đàn ông thiết yếu khi ở nhà! Từ phòng Cố Khinh Châu ăn no trở lại ký túc xá của chính mình, vừa vào đến phòng ngủ, cô liền nằm trên giường thơm ngào ngạt chìm vào mộng đẹp, tất cả phiền não đều không còn. Có thể thấy được, quả nhiên mỹ thực có tác dụng điều chỉnh tâm trạng. Mỹ nam cũng thế. ^^ *** Ngày hôm sau có một tiết không phải tiết chuyên ngành, Lệ Tử Xuyến cùng Đàm Thiên Thiên ngồi trong góc, nhịn không được chia sẻ chuyện tối qua cho Đàm Thiên Thiên nghe. Đàm Thiên Thiên nghe xong, miệng khiếp sợ không khép lại được, cả nửa ngày mới nói: “Không nghĩ tới lại có tác dụng nha, chắc thầy Cố thấy câu nói kia của cậu nên cả đêm không ngủ được, chờ cậu trở về, khẳng định không có nam sinh nào cùng cậu về ký túc xá thì mới yên tâm. Há há, thật không nhìn ra, thầy Cố cũng khó chịu.” Ngoài mặt Lệ Tử Xuyến tỏ vẻ không có gì, thực ra lại mừng thầm trong bụng. “Ngày hôm qua tớ còn không tin cho lắm, chẳng qua sau khi biết phản ứng tối qua của thầy ấy, tớ cảm thấy 80% là thầy ấy cũng có ý với cậu.” Đàm Thiên Thiên nói, “Wow, có phải chúng ta nên không ngừng cố gắng hay không?” “Không ngừng cố gắng?” dienndannleequyydonn “Đúng vậy!” Đàm Thiên Thiên nói: “Tớ với Phương Giản đã hẹn buổi chiều hôm nay đi chơi cầu lông, cậu cũng gọi thầy Cố đi, chúng ta đánh đội!” “Chơi cầu lông sao...” Lệ Tử Xuyến không có hứng thú. “Đến đi mà, nếu muốn hẹn hò cùng thầy Cố thì dùng cách này là tốt nhất đấy.” Đàm Thiên Thiên giật dây nói, “Bây giờ tớ sẽ gọi điện cho Phương Giản, để anh ấy đặt trước một sân rộng rãi một chút!” “Nhưng, tớ còn không biết anh ấy có tới hay không.” Lệ Tử Xuyến không yên lòng, cô chưa từng thấy Cố Khinh Châu vận động, tuy vóc người của anh rất đẹp, rất man, nhưng không giống loại người hay đánh cầu lông. Đàm Thiên Thiên vỗ vỗ bộ ngực 36D của cô, nói: “Tớ dám đánh cược, cậu chỉ cần hẹn thầy ấy, thấy ấy nhất định sẽ đến!” Cuối cùng, Lệ Tử Xuyến cũng không chịu được lời xúi giục của Đàm Thiên Thiên, thấp thỏm gửi một tin nhắn cho Cố Khinh Châu. Lệ Tử Xuyến: Bạn học Cố, Đàm Thiên Thiên và bạn trai cậu ấy hẹn tôi ra chơi cầu lông, buổi chiều anh có thời gian không, chúng ta chơi đội. Chờ đợi là quá trình dài dằng dặc lại còn ngược tâm, Lệ Tử Xuyến cảm thấy cô đã chờ đợi cả một tiết học, trên thực tế, mới chỉ có hai phút đồng hồ ngắn ngủi trôi qua mà thôi. Phút thứ ba, cuối cùng anh cũng nhắn lại. Cố Khinh Châu: Thật có lỗi, vừa mới họp xong, điện thoại để ở chế độ yên lặng. Cố Khinh Châu: Được, lúc nào vậy. Nhìn thấy anh đồng ý, Đàm Thiên Thiên ở bên cạnh không ngừng trêu chọc cô, Lệ Tử Xuyến vừa đỏ mặt vừa nhắn thời gian cho anh. Cố Khinh Châu: Lúc đó gặp. Nửa tiết còn lại, Lệ Tử Xuyến ngồi ngẩn người ngắm tin nhắn của anh cho đến lúc tiếng chuông tan học vang lên. Phương Giản tới trước đón các cô, sau đó lái xe đưa các cô đến dưới lầu ký túc xá. Lệ Tử Xuyến thay quần áo thể thao, lúc đổi xong xuống lầu, liền thấy Phương Giản đứng cạnh xe, đang nói chuyện cùng một người đàn ông cao lớn. Lệ Tử Xuyến buồn bực, trong trường cô Phương Giản chỉ biết mỗi Trương Nhất Phàm, sao bây giờ quan hệ của anh ta lại rộng hơn vậy. Cô đến gần mới phát hiện người nói chuyện với Phương Giản không ai khác chính là Cố Khinh Châu. Bình thường nhìn Cố Khinh Châu quần đen áo đen quen thuộc, trong lúc nhất thời nhìn thấy anh mặc quần áo thể thao thật đúng là không kịp thích ứng. Nhất là hôm nay anh thay đổi áo khoác màu đen, đồ thể thao phối hợp với áo lông màu xanh sẫm. Trông anh rất có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi. Đàm Thiên Thiên sợ lạnh, vẫn luôn co lại trong xe, sau khi nhìn thấy Lệ Tử Xuyến thì vội vàng kéo cửa kính xuống, vẫy cô lại: “Tử Xuyến, nhanh lên, thầy Cố đã sớm tới rồi, chỉ chờ cậu thôi đó.” Nghe thấy tiếng, Phương Giản nhìn qua, Cố Khinh Châu cũng quay người nhìn theo. Những người khác còn đỡ, nhưng khi Cố Khinh Châu nhìn cô, lập tức Lệ Tử Xuyến liền không thể bước đi, toàn thân trên dưới đều không tự nhiên. “Ôi, ai da, rốt cuộc hôm nay cậu cũng mặc cái áo này rồi!” Đàm Thiên Thiên ra sức trêu ghẹo nói. Năm ngoái Lệ Tử Xuyến vì muốn rèn luyện thân thể nên đã mua một bộ đồ thể thao màu hồng phấn, nhưng lúc mặc lên người thì hiệu quả thực sự không giống với trong tưởng tượng lắm, theo như lời Đàm Thiên Thiên nói, thì cô mặc bộ này giống như mấy đứa trẻ vị thành niên, màu sắc non nớt, nổi bật lên cô cũng non nớt như vậy. Lệ Tử Xuyến hơi bối rối, không dám nhìn vào mắt Cố Khinh Châu, nhưng cô có thể cảm giác được ánh mắt của anh vẫn luôn dừng trên người cô. “Mau lên xe đi, chúng ta đến đó vừa đúng lúc có thể đánh được ba tiếng.” Phương Giản nhắc nhở xong thì trực tiếp ngồi vào ghế lái. Lệ Tử Xuyến mở cửa ra để ngồi vào xe, vừa muốn chui lên chợt nghe Cố Khinh Châu nhẹ nói: “Rất đẹp.” Tay cô run lên, vội vã ngồi vào ghế sau. Mắt Đàm Thiên Thiên thấy cử động kỳ quái của cô, không khỏi hỏi, “Ôi, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?” Lệ Tử Xuyến im lặng, hận không thể tìm cái gì chặn miệng Đàm Thiên Thiên lại. Thận trọng nhìn trộm người đàn ông ngồi ở ghế trước, chỉ có thể nhìn thấy bả vai dày rộng của anh, cũng không biết bây giờ anh có biểu cảm gì. Một đoàn người đến sân cầu lông, quần áo đều ném ở trong xe, tìm tới sân bãi mà bọn họ đã đặt trước. Không nghĩ rằng Cố Khinh Châu mang theo vợt của anh tới, anh đưa một cái cho Lệ Tử Xuyến: “Chỗ đứng của chúng ta như thế nào?” “Chỗ đứng?” Cô mờ mịt ngẩng đầu. Cố Khinh Châu nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, hỏi: “Chắc em đã đánh cầu lông rồi chứ?” “À, xem như đã đánh rồi.” Cô chột dạ. “Xem như?” “Chính là... Đánh năm phút thì liền bị đồng đội xông vào chửi.” “...” Cố Khinh Châu thở dài bất đắc dĩ, vừa muốn cười, cuối cùng lại để lộ vẻ dở khóc dở cười, thở dài: “Trận này em đứng đằng trước, phía sau giao cho tôi, nếu như tôi đón cầu có độ khó cao thì tôi sẽ nói một tiếng.” Lệ Tử Xuyến gật đầu, xem ra Cố Khinh Châu rất chuyên nghiệp, nghĩ đến lúc mình sắp bị mất mặt thì hoàn toàn không có chút vui mừng nào. Không biết có phải Cố Khinh Châu nghe thấy được nội tâm của cô hay không, bỗng nhiên bàn tay vỗ vào vai cô: “Cứ yên tâm đánh đi, nếu thua tôi cũng sẽ không mắng em đâu.” Lệ Tử Xuyến nghe vậy thì ngẩng đầu, đúng lúc Cố Khinh Châu đang nhìn cô. Trong nháy mắt hai mắt tiếp xúc với nhau, anh nhếch môi, cho cô một nụ cười cực kỳ dịu dàng