Cố Khinh Châu hào phóng nhận cái ôm của đối phương, từ cử chỉ thân mật của anh có thể nhìn ra được, nhất định bọn họ rất thân quen với nhau. Hiển nhiên cô gái rất vui vẻ khi thấy anh, đáy mắt luôn có ý cười: “Cha nói anh sẽ tới ăn cơm, em còn chưa thể tin được. Em nghe nói ở Trung Quốc anh rất bận rộn, sao có thời gian chạy tới đây được cơ chứ?” “Đúng là có rất nhiều việc, lần này tới cũng là đi công chuyện.” Cố Khinh Châu không quên Lệ Tử Xuyến đang đứng sau lưng, hơi hơi nghiêng người sang, nhìn về phía cô giới thiệu: “Abby, đây là bạn anh - Tử Xuyến.” Nói xong, Cố Khinh Châu lại dùng tiếng Anh nói với Lệ Tử Xuyến: “Abby là con gái của giáo sư, cũng từng là đàn em của anh.” Lệ Tử Xuyến bị một câu gọi “Tử Xuyến” của Cố Khinh Châu làm cho ngây ngẩn cả người, thấy anh quay đầu lại mắt sáng long lanh nhìn cô thì mới lấy lại tinh thần, mỉm cười với Abby: “Thật vui khi được gặp cô.” Abby không để lại dấu vết nhanh chóng dò xét Lệ Tử Xuyến, là một nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn, con ngươi màu đen cũng rất đẹp, trông như là nước vậy. Lúc cô cười khóe miệng sẽ xuất hiện hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, tóc dài xõa ngang vai, cả người toát lên hương vị phương Đông nồng đậm. Abby cười hoan nghênh: “Bạn của Neil cũng là bạn của tôi, hôm nay chỉ là bữa tối ở nhà, hy vọng cô sẽ không để ý.” Lệ Tử Xuyến nghe ra được ý vị trong lời nói của đối phương, vô thức liếc nhìn Cố Khinh Châu ở bên cạnh, người đó hoàn toàn không có phản ứng gì, cô thở dài trong lòng. Theo Abby vào cửa, Lệ Tử Xuyến gặp được thầy giáo của Cố Khinh Châu trong phòng ăn. Giáo sư mặc áo sơ mi kẻ caro truyền thống, phối hợp với quần bò, quả nhiên là rất thoải mái. So sánh với Cố Khinh Châu... Lệ Tử Xuyến dò xét người đàn ông bên cạnh, để tỏ lòng trang trọng, tên này cố ý mặc một thân âu phục đến, thậm chí còn đeo cà vạt. Cô thấy anh ăn mặc chỉnh tề như vậy nên mới đổi sang một bộ lễ phục dạ hội tương tự. Sau khi hai người gặp mặt liền ôm nhau rất chặt. Sau đó, Cố Khinh Châu lại giới thiệu Lệ Tử Xuyến giống như vừa rồi. Lúc nói chuyện với giáo sư, Cố Khinh Châu luôn khiêm tốn lễ độ, sau khi nghe thấy mục đích của chuyến công tác lần này của Cố Khinh Châu, giáo sư còn phát biểu một chút về cái nhìn của mình, Cố Khinh Châu còn mượn cơ hội này hỏi thăm vài vấn đề, tóm lại đề tài luôn không rời khỏi việc chuyên ngành. Giáo sư chú ý tới Lệ Tử Xuyến ngồi ở bên cạnh, bộ dạng dường như rất nhàm chán, cười cười rời lực chú ý sang người cô: “Có phải cô nhóc nghe chúng ta nói đến mức sắp ngủ gật rồi không?” Đột nhiên Lệ Tử Xuyến bị điểm danh, nghe thấy giáo sư nói vậy liền xấu hổ mà đỏ mặt. Cố Khinh Châu cũng nhìn về phía cô. “Lúc thầy và Neil ở chung một chỗ, nội dung nói chuyện đều buồn tẻ như vậy, vợ thầy có tật xấu là rất thích ngủ, nhưng mỗi lần Neil tới lại rất thích ở cùng với bọn thầy.” Giáo sư dừng một lúc, hỏi cô: “Em biết tại sao không?” Lệ Tử Xuyến cười khẽ một tiếng, gật đầu: “Vậy so với vợ thầy em vẫn lợi hại hơn một chút, em vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo.” “Ha ha ha.” Giáo sư cười to, trong mắt Cố Khinh Châu cũng xuất hiện ý cười, nói tới chuyện trước kia, đáy mắt liền vụt qua một tia hoài niệm nhàn nhạt. “Neil được thầy dạy dỗ ba mươi năm nay, là học sinh khiến thầy kiêu ngạo nhất. Đầu óc của nó không bảo thủ, rất có nguyên tắc học tập của bản thân, ý nghĩ sáng tạo, ý tưởng vô tận. Thầy thường xuyên vì những suy nghĩ dũng cảm của nó mà nhức đầu, nhưng cũng thường xuyên vì những thành quả nó thu được mà cảm thấy vui mừng. Nếu như không phải trường học các em đưa ra một lực hấp dẫn cực lớn cho nó, thầy nhất định không cho nó rời đi.” Giáo sư rõ ràng rất thiên vị Cố Khinh Châu, Lệ Tử Xuyến muốn hỏi lực hấp dẫn đó là gì, bỗng nhiên Cố Khinh Châu lên tiếng, “Tôi và giáo sư còn phải trò chuyện một lúc nữa, nếu em thấy chán thì có thể ra sân sau chơi, Lucky và Lulu đều ở đó.” “Lucky và Lulu?” “Giáo sư nuôi hai chú chó lông vàng.” Cố Khinh Châu giải thích. Lệ Tử Xuyến không có thói quen làm khách ở nhà khác, không cùng chủ nhà ngồi chung một chỗ mà lại chơi với chó, nhưng hiển nhiên là Cố Khinh Châu muốn đuổi cô đi, cô cũng chỉ có thể gật gật đầu, nghe theo anh một cách miễn cưỡng. Lệ Tử Xuyến rất thích những động vật nhỏ, nhưng chỉ giới hạn trong chữ “nhỏ”. Khi cô nhìn thấy hai con chó lông vàng to mập ở trong sân, cô liền rút lui. Anh hai của cô nuôi một chú chó lông vàng cũng không nhỏ, nhưng so với hai chú chó này thì đúng là... hơi quá nhỏ đi. Có điều khi thấy người lạ đến, hai chú chó cũng không sủa mà chỉ nằm thành hàng trên cỏ, mở to đôi mắt nhỏ để nhìn cô, dường như đang tìm hiểu. Lệ Tử Xuyến thấy bộ dáng thật thà của chúng nó thì cũng không nhìn được cảm giác muốn làm thân, mang theo chút đề phòng vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu của một trong hai con, chó lông vàng biết cô không có ác ý, đồng thời còn được vuốt ve rất dễ chịu nên thè lưỡi xông tới. Lúc Abby đến, Lệ Tử Xuyến đã thân quen với hai chú chó lông vàng, hai chú chó nũng nịu dụi vào lòng cô đòi vuốt ve, khiến Lệ Tử Xuyến cười to vui vẻ. “Không nghĩ rằng chúng nó sẽ thích cô như vậy.” Giọng nói truyền đến từ phía sau khiến Lệ Tử Xuyến thu lại nụ cười trong nháy mắt, vỗ về hai chú chó rồi đứng lên, nói: “Chúng nó rất ngoan.” Abby lắc đầu: “Không, hẳn là trên người cô có mùi hương của anh ấy, chúng nó biết cô là bạn.” Lệ Tử Xuyến biết “anh ấy” là chỉ Cố Khinh Châu. Lúc này Abby đi tới, sờ lên đầu của bọn nó, nói: “Thực ra hai chú chó này là do Neil nhặt được trước cửa ký túc xá, nghe nói lúc ấy chúng nó đông cứng đến mức hấp hối, là do anh ấy cố gắng ba đêm mới cứu được chúng nó về.” Lệ Tử Xuyến kinh ngạc, nhìn thế nào cũng không thấy Cố Khinh Châu giống như một người yêu thích những động vật nhỏ. Nhưng, anh lại lương thiện như vậy. “Anh ấy dị ứng với lông chó, vậy mà cũng không biết, về sau dần dần mới cảm thấy thân thể khó chịu, nhưng cho dù là như thế, anh ấy cũng không muốn đưa bọn nó đi. Sau đó vẫn là do bệnh tình nặng thêm nên anh ấy mới đến bệnh viện, bị cha tôi biết được mới thuyết phục anh để ông nhận nuôi chúng.” Lệ Tử Xuyến đã có chút hiểu ra, tại sao trong hai chú chó lại có con tên Lucky giống tên Trung Quốc như vậy. Bỗng nhiên Abby ngẩng đầu, nhìn cô hỏi: “Cô chính là tình đầu của anh ấy?” “Tình đầu?” Lệ Tử Xuyến không hiểu. Abby gật đầu: “Anh ấy nói, ở trường học cũ có tình đầu của anh ấy, cho nên anh ấy mới có thể từ chối lời mời của cha tôi, dứt khoát lựa chọn về nước. Tôi rất hiếu kỳ, rốt cuộc người phụ nữ làm cho anh ấy yêu không chùn bước có dáng vẻ như thế nào.” Lệ Tử Xuyến không nghĩ rằng Cố Khinh Châu về nước còn có nguyên nhân như vậy, điều này chẳng lẽ chính là “lực hấp dẫn” mà giáo sư vừa nói tới lúc nãy? Cô sợ Abby hiểu lầm, vội vàng lắc đầu nói, “Chúng tôi chỉ là bạn bình thường, bạn bình thường thôi.” Abby dùng đôi mắt màu xanh lam bình tĩnh nhìn cô, một lát sau mới gật gật đầu, miệng nhếch lên một đường cong tự giễu. “Tôi cũng cảm thấy không phải cô. Anh ấy kiên định muốn về nước phát triển như vậy, vì cô gái kia, chắc chắn sẽ bộc bạch với cô gái đó đầu tiên.” Vào giờ phút như thế này, Lệ Tử Xuyến biết im lặng là cách trả lời tốt nhất. Yên tĩnh trong chốc lát, tiếng bước chân ở sau lưng ngày càng rõ ràng. “Đang nói chuyện gì vậy?” Lệ Tử Xuyến xoay người, Abby cũng đứng lên, nhìn Cố Khinh Châu cười: “Anh và cha nói chuyện xong rồi?” “Ừ.” Anh gật đầu, nhìn về phía Lệ Tử Xuyến: “Tôi tới xem các em đang làm gì.” Lệ Tử Xuyến méo miệng, cái gì mà “các em”, rõ ràng là đến “giám thị” cô, sợ cô gặp rắc rối mà! Hai chú chó lông vàng biết anh, phản ứng khác hẳn lúc nhìn thấy Lệ Tử Xuyến, lần này rất vui mừng. Chạy tới bên cạnh Cố Khinh Châu, trực tiếp bổ nhào lên người anh. Hiển nhiên Cố Khinh Châu cũng rất vui vẻ, không quan tâm đến bộ âu phục chỉnh tề, chân sau quỳ xuống đất, hai chú chó khoác lên hai bên vai của anh, lè lưỡi giống như muốn hôn anh, Cố Khinh Châu cười né tránh, nhưng tránh được một bên thì lại rơi vào một “miệng hổ” khác. Dưới ánh mặt trời, nụ cười của anh sáng rỡ, ánh sáng óng ánh lóe ra trong đôi mắt hẹp dài mà Lệ Tử Xuyến chưa bao giờ nhìn thấy, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn. “Hai người cứ chơi tiếp đi, tôi đi xem bữa tối một chút.” Abby nhìn cử chỉ thân mật của một người hai chó cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, rồi liền rời đi. Lệ Tử Xuyến nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, lại liếc nhìn bóng lưng cao lớn đủ để được gọi là anh tuấn của Cố Khinh Châu. Mím chặt môi, cô nói: “Abby thích anh.” Vuốt ve những chú chó một lúc, Cố Khinh Châu nâng mắt lên, nghi ngờ nhìn về phía cô: “Cái gì?”