Cố Khinh Châu thật vất vả mới tìm được khăn lông rơi trước cửa phòng tắm của cô, có lẽ vừa rồi Lệ Tử Xuyến vội vã chạy ra ngoài nên tiện tay ném lung tung. Lệ Tử Xuyến ngồi trên giường, nghiêm túc yêu cầu Cố Khinh Châu nhất định phải đứng ở chỗ cô có thể chạm vào. Lúc lau tóc, con mắt to tròn còn đảo quanh bốn phía trong phòng. Cố Khinh Châu bất đắc dĩ: “Chỉ là mất điện thôi mà, không có gì phải sợ cả!” Lệ Tử Xuyến phản bác lại anh: “Anh thì biết cái gì! Chỗ này âm khí rất nặng, thường xuyên có ma quỷ, nếu không anh cho rằng vì sao nơi này nhiều phòng trống như vậy mà lại không có người đến ở?” “Làm sao em biết là có ma quỷ?” Cố Khinh Châu không biết nên nói cái gì với cô, thậm chí ngay cả âm khí cũng có thể nhìn ra. “Allen ở bên cạnh nói!” Lệ Tử Xuyến trông rất bí hiểm nói, “Tháng trước nơi này thường xuyên mất điện vào nửa đêm, thỉnh thoảng còn nghe thấy những âm thanh kỳ quái, Allen nói, có một lần anh ta về lúc nửa đêm, liền thấy một bóng đen ở trên lầu, nhưng nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu cả! Anh nói có ghê không?” Cố Khinh Châu không nghĩ rằng, cô vừa mới đến có hai ngày đã làm quen được với người ở nơi này. Chỉ là, loại làm quen này... Anh vô cùng nghiêm túc đề nghị cô: “Về sau lúc kết bạn mới, tôi cảm thấy trước tiên em nên trò chuyện những vấn đề bình thường một chút.” Tránh làm những việc khiến chính mình hoảng sợ. Mười mấy phút trôi qua, vẫn không có điện, Lệ Tử Xuyến đã sợ thành bộ dạng này, Cố Khinh Châu cũng không thể rời đi. Hai người ngồi trên giường, hoàn toàn không nói gì. Một lát sau, Lệ Tử Xuyến nhỏ giọng nói: “Bạn học Cố, nếu không, chúng ta ra ngoài tản bộ đi?” Cứ ở lại như thế này, cô sẽ phát điên mất, cô luôn cảm thấy một giây sau sẽ có vật gì đó đáng sợ chui ra từ gầm giường hoặc từ trong góc chui ra. Cố Khinh Châu liếc cô một cái, cứ đợi như thế này cũng không phải là cách hay, hơn nữa lại còn ở một mình cùng cô trong căn phòng đen xì, anh cũng có chút không biết làm thế nào. Không dám chậm trễ mà đi xuống lầu, Lệ Tử Xuyến thở phào nhẹ nhõm, tuy bên ngoài vẫn là một màu đen kịt như cũ, nhưng ít ra còn có không gian để chạy, cô là nghĩ như vậy đấy. Chỗ này là gần biển, không khí nóng ẩm. May mà cô thông mình, lúc đến chỗ tủ để giày đã thuận tiện lấy hai tờ quảng cáo thiết bị, có thể lấy ra để làm quạt, cô hào phóng đưa cho Cố Khinh Châu một tờ, Cố Khinh Châu lại có vẻ mặt như hết cách với cô. Người ta cho cô những tờ này là để cô hiểu rõ hơn về công dụng và công năng của thiết bị, có việc gì thì đều có thể lấy ra xem xét. Ai ngờ cô nhìn cũng không thèm nhìn, lại xem như một đống giấy lộn ném trước cửa ra vào. Hai người ngồi xuống chiếc ghế ở dưới lầu, Lệ Tử Xuyến biết hơn nửa đêm kéo người ta đi tản bộ thì quá là độc ác, nhưng cô ở một mình thực sự là sợ muốn chết, cho nên chỉ có thể để bạn học Cố uất ức một chút. Sợ Cố Khinh Châu nhàm chán, Lệ Tử Xuyến nảy lên ý đồ nói chuyện phiếm với anh. “Bạn học Cố, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?” Anh đang ngửa đầu nhìn ánh trăng, nghe thấy tiếng cô liền quay đầu lại, môi mỏng khẽ mở: “Chuyện gì?” “Anh làm đồ ăn ngon như vậy, là người tài giỏi nào truyền lại tay nghề cho anh vậy?” Bỗng nhiên Cố Khinh Châu ngây người, đúng như anh đoán, có thể khiến cô nảy sinh lòng hiếu kỳ lớn như vậy, ngoại trừ thức ăn thì còn có cái gì đây? “Không có ai dạy tôi cả.” Cô giật mình: “Thật hay giả vậy? Anh sẽ không phải người nấu ăn giỏi bẩm sinh đó chứ? Tôi còn tưởng rằng là mẹ anh dạy cho anh từ nhỏ đấy.” “Tôi sống một mình đã lâu, loại chuyện này cũng là từ từ tìm hiểu, cũng không thể lớn như vậy mà còn để mình đói bụng. Hơn nữa...” Cố Kinh Châu dừng lại hai giây, giọng nói thấp xuống: “Lúc tôi chín tuổi, mẹ tôi đã qua đời.” Lệ Tử Xuyến nhận ra mình đã lỡ lời, che miệng kinh ngạc. Dường như không khí xung quanh trở nên đông cứng, cô thấp thỏm mở miệng: “Thật, thật xin lỗi, tôi không biết...” Anh nở nụ cười, quay đầu nhìn vào mắt cô, mắt cong cong, “Không sao, đã là chuyện từ rất lâu rồi. Chẳng qua tôi cũng có chút hứng thú với việc nấu ăn, chắc là di truyền từ mẹ tôi. Bà ấy làm đồ ăn cũng rất ngon.” Lúc Cố Khinh Châu nói đến mẹ anh thì không có quá nhiều cảm xúc. Mặt anh ngược sáng, những đường nét trên khuôn mặt có chút mơ hồ, nhưng đôi mắt kia lại sâu sắc trong trẻo, vô cùng dịu dàng. Lệ Tử Xuyến mỉm cười: “Sau khi thưởng thức tay nghề của anh, đối với điều này thì tôi không chút nghi ngờ.” Cô khiến lòng Cố Khinh Châu mềm mại đi mấy phần, anh cười nói: “Mới gặp Tiết Gia Dương một lần mà em đã học được tính xấu của cậu ta?” “Cái gì?” Cô không hiểu. “Dồn hết sức lực để khen tôi, chẳng lẽ không phải được Tiết Gia Dương truyền lại sao?” Vậy mà anh cũng biết kể chuyện cười, hỏi: “Khen tôi như vậy, có phải chuẩn bị thường xuyên đến chỗ tôi ăn trực hay không?” “Còn lâu nhé!” Lệ Tử Xuyến có chút khinh người: “Tôi làm đồ ăn cũng ngon lắm, Thiên Thiên còn nói, ngàn vàng cũng khó mua nổi một bữa cơm của tôi.” “Ừm. Đúng là không tệ.” Anh nín cười phụ họa. “Tôi quyết định, một tuần này đồ ăn của anh tôi bao hết! Nói đi, anh thích ăn cái gì, tôi làm cho anh ăn. Bạn học Cố, đừng chỉ nên ăn không của người ta. Cuối tuần về tới trường học, cho dù tôi viết luận văn có không được tốt thì anh cũng không thể mắng tôi!” Cô phóng khoáng vỗ ngực một cái, ngược lại trong lòng lại tính toán cực kỳ tỉ mỉ kỹ càng. Cố Khinh Châu nghiêm túc nghĩ một lúc, lắc đầu: “Tôi không đặc biệt thích một món gì đó cho lắm.” Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô có thể lý giải là anh không kén ăn, nhưng chắc chắn vẫn phải có thứ mình yêu thích hơn chứ. Chỉ là, khi cô nhìn thấy con mắt trong veo thản nhiên của Cố Khinh Châu, trong chốc lát, đáy lòng có một loại tâm tình khó nói thành lời đang chầm chậm chuyển động. Từ nhỏ anh đã mất mẹ, ai sẽ làm đồ ăn ngon cho anh ăn chứ? Có lẽ đối với Cố Khinh Châu mà nói, đồ ăn chỉ là thứ cần thiết để nhét đầy dạ dày mà thôi. “Chắc anh phải tự lập từ rất sớm.” Cô xúc động. “Gần như là vậy, mười sáu tuổi tôi đã dọn ra ngoài ở một mình rồi.” Lệ Tử Xuyến mở to hai mắt, một lát sau, có lẽ muốn an ủi anh, cô nói: “Vậy tôi thực sự rất hâm mộ anh, lúc tôi mười sáu tuổi cực kỳ nghịch ngợm, mỗi lần về nhà nhìn thấy cha mẹ là thấy phiền, hận không thể sớm dọn ra ngoài để ở cùng bạn bè.” “Không, phải là tôi hâm mộ em mới đúng.” Giọng nói của Cố Khinh Châu rất nhẹ: “Nếu không phải bị cuộc sống ép buộc, không có người nào muốn tự lập quá sớm. Sống một mình, tất cả đều dựa vào bản thân, không hề tốt đẹp giống như trong tưởng tượng đâu.” Lệ Tử Xuyến mím môi, tâm trạng phức tạp. Sau đó, thấy Cố Khinh Châu ngửa người về phía sau, anh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lưu luyến nhìn chấm nhỏ trên màn đêm, mặt bên được ánh sáng yếu ớt chiếu lên nhàn nhạt. “Khi đó, tôi quyết định, nhất định phải học thật giỏi. Coi như không thể trở thành giỏi nhất nhưng nhất định phải nỗ lực.” Anh hơi ngừng lại, khẽ mỉm cười: “Bởi vì, đây có lẽ là điều duy nhất khiến tôi có thể thay đổi tương lai.” Lệ Tử Xuyến sợ Cố Khinh Châu buồn ngủ, không ngồi với cô nữa, thế là cố gắng chống đỡ tìm đề tài nói chuyện với anh. Nhưng đến cuối cùng, không nghĩ tới người không chịu nổi trước lại chính là cô. Ngủ được một lúc, bởi vì cô duy trì một tư thế quá lâu nên toàn thân không thoải mái, lúc đổi tư thế có mấy phần ý thức, Lệ Tử Xuyến cảm thấy xung quanh có gió thổi rất thoải mái. Nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, không nghĩ rằng Cố Khinh Châu lại dùng mấy cái tờ quảng cáo cô đưa anh trước đó để làm quạt. “Anh đang làm gì vậy?” Cô mơ mơ màng màng hỏi anh. “Nóng không?” Anh xoa xoa mắt, cũng là dáng vẻ buồn ngủ. Đầu óc Lệ Tử Xuyến không rõ ràng, vô ý thức lắc đầu. “Vậy là tốt rồi. Mau ngủ đi.” Nói xong, động tác trong tay anh vẫn không ngừng. Lệ Tử Xuyến muốn nói gì đó, nhưng không hiểu sao mí mắt lại nặng trĩu, chưa tới một lúc đã ngủ thiếp đi. *** Tối hôm qua ngủ một giấc trên ghế, ngày hôm sau khi Lệ Tử Xuyến tỉnh lại liền cảm thấy đầu hơi trùng xuống. Cô rất ít khi sinh bệnh, thân thể giống như làm bằng sắt vậy, tinh lực luôn luôn vô hạn. Chẳng qua trước đó có bị viêm dạ dày một lần, qua một trận ốm nặng, sức miễn dịch của cô cũng giảm xuống, trời nóng như vậy mà cũng cảm lạnh. Buổi sáng lúc ăn sáng cùng nhau, Cố Khinh Châu liền cảm thấy giọng nói của cô hơi bất thường. “Đầu có đau không? Có muốn uống thuốc gì không?” Cô dửng dưng nói, “Không sao đâu, tôi chỉ cần ngủ trưa một giấc, chắc chắn ban đêm sức lực sẽ lại dồi dào.” Cố Khinh Châu nở nụ cười, thế nhưng vẫn hơi lo lắng: “Hôm nay tôi có khá nhiều việc, sợ rằng đến khuya mới có thể trở về, em có thể ở nhà một mình chứ?” Cô gật đầu: “Không cần lo lắng, không phải hôm qua lão Trương gọi điện thoại đến, cố ý hỏi thăm tiến trình hay sao? Anh chuyên tâm làm việc của mình đi, nếu thực sự không thoải mái thì tôi tự đến bệnh viện là được.” Công việc ngày hôm nay Cố Khinh Châu không thể trì hoãn được, phải cùng đối phương đến phòng thí nghiệm để dùng thử thiết bị mới. Thấy cô vẫn rất có tinh thần mới yên lòng. Chờ sau khi Cố Khinh Châu rời đi, Lệ Tử Xuyến trở lại phòng của mình. Lấy chăn mỏng ra đắp lên người, hy vọng có thể giống như trước kia, ngủ một giấc liền khỏi bệnh. Được ngủ cả một ngày, ngoại trừ càng thêm chìm vào hôn mê thì tuyệt đối không cảm thấy chuyển biến tốt đẹp nào cả. Lệ Tử Xuyến đứng lên nhìn thoáng qua thời gian, năm giờ mười bốn phút chiều, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Cố Khinh Châu, bảo anh trực tiếp ăn ở bên ngoài, cô thực sự không còn sức lực để đứng lên nấu cơm nữa. Cố Khinh Châu không nhắn tin lại mà trực tiếp gọi điện thoại tới. “Sao vậy, vẫn không thoải mái?” Bên kia điện thoại còn xen lẫn âm thanh người nước ngoài nói chuyện với nhau, rất hỗn loạn. “Có thể do ngủ quá lâu nên bản thân không còn chút sức lực nào cả.” So với giọng nói buổi sáng của cô thì giọng mũi nặng hơn, nghe cũng ỉu xìu. Cố Khinh Châu nhíu mày, nói: “Tôi sẽ nhanh chóng kết thúc công việc bên này, nếu như em có triệu chứng nghiêm trọng hơn thì gọi điện cho tôi.” “Đừng lo lắng, tôi - hắt xì!” Lệ Tử Xuyến xoa mũi, nói tiếp: “Tôi ngủ thêm một lúc nữa, anh ăn cơm xong quay về là được rồi.” Cố Khinh Châu không trả lời cô: “Tóm lại, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.” “Được.” Cô ngoan ngoãn đồng ý. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lệ Tử Xuyến lại ngủ thêm một giấc nữa, loáng thoáng nghe được động tĩnh truyền đến từ cửa phòng, sau đó lại nhìn xuống thân thể mình, đến đứng dậy cũng không đứng dậy nổi. Lệ Tử Xuyến không mở mắt ra được, chỉ cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt lên trán cô, người kia còn nói nhỏ một câu: “Khá nóng.” Nóng? Cô sao? Cô muốn lên tiếng, nhưng cổ họng đau đến muốn lấy mạng. Người kia nhẹ nhàng xốc chăn của cô lên, bỗng nhiên cô rùng mình một cái, nhưng anh không để cô lạnh quá câu, một chiếc áo khoác tràn ngập hơi thở nam tính cùng nhiệt độ cơ thể được khoác lên người cô. Cố Khinh Châu đỡ Lệ Tử Xuyến lên, thận trọng mặc áo của anh lên cho cô. “Em sốt rồi, bây giờ tôi đưa em đi bệnh viện.” Giọng nói của anh rất nhẹ, cũng rất dịu dàng, Lệ Tử Xuyến dùng hết sức lực lắc đầu, khàn giọng nói: “Tôi không muốn đi.” “Ngoan, nghe lời.” Anh nói bên tai cô. Lệ Tử Xuyến bướng bỉnh đứng lên, cũng không chịu để cho anh mặc quần áo cho mình, vừa chui được một bên tay áo thì lại bị cô rút ra. Trong vấn đề này, Cố Khinh Châu sẽ không để cô tùy tiện làm loạn. Chẳng qua anh đã đánh giá thấp công lực hung hăng càn quấy của cô, rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo nhưng vừa nghe đến hai chữ bệnh viện thì liền bướng bỉnh vô cùng. Cố Khinh Châu buông tay, bất đắc dĩ: “Em muốn như thế nào mới đi?” Lệ Tử Xuyến nháy mắt mấy cái nhìn anh, ánh mắt hoang mang, rõ ràng IQ đã không theo kịp. Cô suy nghĩ hồi lâu, bộ dạng nghiêm túc hệt như đang suy nghĩ chuyện trọng đại trong đời. Cuối cùng, cô quyết tâm nói, “Tôi muốn ăn cháo hải sản anh làm!” Chỉ như vậy? Cố Khinh Châu không biết nên vì cô đưa ra yêu cầu thấp như vậy mà cảm thấy may mắn, hay là nên bởi vì hành động không rõ đầu đuôi của cô mà dở khóc dở cười. “Ngày mai tôi nhất định sẽ làm cho em ăn, bây giờ thì mặc quần áo vào đã.” Anh thở dài. Lần này, ngược lại cô lại rất ngoan ngoãn. Mặc quần áo chỉnh tề cho cô xong, chắc chắn không bỏ sót bất cứ chỗ nào, Cố Khinh Châu liền ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cô. “Anh làm gì vậy?” Cô nghiêng đầu, khó hiểu hỏi. Cố Khinh Châu vỗ vỗ bờ vai của mình: “Lên đi, tôi cõng em xuống lầu.”