Tình cảm của dịch dương thiên tỉ
Chương 4 : Em là thiên chi hạc???
Vì phòng nó bị che khuất bởi một bức tường, nên khi đến cửa phòng, nó quay lại nói với cậu:
- Anh đứng đây chờ tôi một lát, cấm không được nhìn lén đó.~ Nó vừa nói vừa trừng mắt nhìn anh- Em nghĩ anh thích nhìn lén lắm hay sao?~Cậu bình thản đáp nó.
Nó "hừ" một cái rồi quay vào phòng, còn cậu tuy có tò mò nhưng nó đã không muốn cho cậu biết thì cậu cũng không quan tâm là gì cho phiền não.
Một lúc sau, khi đã đảm bảo không còn thứ gì để cậu nghi ngờ, nó mới ra mở cửa cho cậu.
- Anh vào đi.~Nó nói bằng giọng miễn cưỡng.
- Em dấu cái gì trong này mà lâu lắc vậy?~ Cậu bước theo nó.
- Dấu cái gì?~Nó giật mình.
- Cái đó phải hỏi em chứ! Mà công nhận phòng em đẹp thiệt!~ Cậu vừa nói vừa ngắm phòng nó.
- Anh quá khen, ngồi đi.- Nó chỉ tay về chiếc ghế đối diện phòng ngủ.
Cậu ngồi xuống ghế và tiếp tục nghịch máy điện thoại, còn nó thì tiến lại bàn học ngồi chơi máy tính. Một hồi sau, khi đã chơi chán chê, cậu bắt đầu quan sát mọi ngóc ngách trong phòng nó. Chợt, cậu dừng ánh mắt lại tại một góc giường, nơi đó có một góc của chiếc đĩa lộ lên, cậu tò mò tiến lại gần. Lúc cậu cầm chiếc đĩa lên thì hoàn toàn ngạc nhiên.
- Em là Thiên Chi Hạc???~ Cậu xoay người về phía nó.
- Gì???~Nó ngơ ngác, đưa ánh mắt về phía cậu.
"OMG!!!Gì vậy trời???Mình nhớ là đã cất kĩ lắm rồi mà. huhu"Đây là suy nghĩ đầu tiên của nó khi phát hiện cậu đang giữ cái đĩa.
- Em không phải là Thiên Chi Hạc thế đây là thứ gì? Thảo nào trong bữa cơm em cứ nhìn anh mãi.~Cậu nói với thái độ tự hòa.
- Anh đang nghĩ gì thế???~ Mặt nó tối sầm lại.~ Tôi không phải Thiên Chi Hạc gì gì đó của anh đâu.
- Thế cái này là cái gì?~ Cậu vừa nói vừa giơ cao cái đĩa lên.
- Cái đó hả??? Thì tại hồi sáng tôi thấy có rất nhiều người bàn tán về nó, nên tò mò mua về xem thôi!~ Nó giải thích.
- Thật vậy sao?~ Cậu chau mày
- Tôi dối anh làm gì?~ Nó khó chịu lên tiếng.
- Uk! Thế em thấy thế nào?~ Thấy nó đang cáu nên cậu cũng không ép nữa.
- Bài nhảy của anh hả??? Cũng tạm được~Nó làm vẻ mặt trầm tư.
- Cũng tạm được???~ Cậu chau mày lần hai.
- Uk! Thế anh muốn tôi khen anh chắc??? Đừng có tự cao nhe cậu em.~ Nó bỗng dưng có ý muốn đùa cậu.
- Cậu em??? Nè nhóc nói ai là cậu em???~ Cậu trừng mắt với nó.
- Thì anh chứ ai vào đây nữa.~Nó làm vẻ thản nhiên.
- Nhóc thử nói lại một lần nữa xem.~Cậu bước một bước về phía nó, tỏ ý hù dọa.
- Này,CẬU EM đừng có kích động, để chị mua kẹo cho CẬU EM nhe.~ Nó nhấn mạnh hai từ cậu em.
- EM, được lắm!!! Xem anh trị em thế nào.~ Cậu vừa nói vừa vơ lấy cái gối bên giường đập nó.
- AH!ĐAU!ĐAU! ANH MUỐN CHẾT HẢ???~ Nó cũng lấy gối đập vào người cậu.
Thế là cuộc chiến gối giữa cậu và nó chính thức bắt đầu, và cả căn phòng cũng bắt đầu biến dạng từ từ.
Trong khi hai đứa nó đang đập phá trong phòng, đâu hay bốn bậc sinh thành ở ngoài phòng khách đang liên tiếp nhắc đến hai đứa và kèm theo một sự kiện rất quan trọng.
- Anh chị thấy con bé nhà tôi thế nào?~ Ba nó vui vẻ hỏi.
- Con gái nhà anh chị thì cần gì phải bàn nữa, quá tuyệt chứ sao.~ Ba cậu vui vẻ nói.
- Nếu anh chị đã không chê thì chúng ta có nên...~ Ba nó mở lời.
- Được vậy thì tốt quá! Tôi cứ sợ anh chị chê cậu cả nhà chúng tôi thôi.~Ba cậu hào hứng nói.
- Làm sao, chúng tôi chê con nhà anh chị được, cháu nó vừa giỏi lại đẹp trai, có biết bao gia đình muốn kết thông gia với anh chị, chỉ sợ chúng tôi không có của thôi.~ Ba nó khách khí.
- Ấy, anh chị đừng nói vậy, con của anh chị cũng đâu thua kém ai, vừa giỏi lại đẹp, có biết bao công tử để ý.~ Ba nó nói.
- Vậy thì tốt rồi, còn hai bà có ý kiến gì không?~ Ba nó nói rồi quay sang mẹ cậu và mẹ nó.
- Như vậy thì còn gì phải ý kiến chứ, quá tốt rồi còn gì, mà hai ông định làm cách nào?~Mẹ câu hỏi.
- Theo tôi, thì cứ để chúng tự nhiên đi, chúng ta chỉ cần tạo cơ hội cho chúng nó gặp nhau thôi là được.~Mẹ nó góp ý.
- Vậy có được không.~Ba nó hỏi.
- Sao lại không được chứ, các ông thử nghĩ đi, không để chúng tự nhiên thì chẳng lẽ chúng ta đi ép buộc chúng à? Vậy chẳng khác nào là ép duyên cả. Mà làm vậy chẳng những khiến bọn nó càng chán ghét nhau thôi!~ Mẹ nó nói.
- Uk! Bà nói cũng có lí.~ Mẹ nó vừa ngẫm nghĩ, vừa nói.
- Thôi thì cứ theo lời bà đi.~Ba cậu nói.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trở lại với cậu và nó.
- NHÓC CON! Đứng lại cho anh.~ Cậu vừa hét vừa rượt nó. Vì phòng nó có khả năng cách âm tốt, nên dù có hết cách mấy thì bên ngoài cũng không nghe được.
- Có ngu mới đứng lại cho anh đánh.~ Nó nói. Và rồi Rầm cái mặt nó không thương tiếc áp sát vào nền nhà.
- Nhi, em có sao không?~Cậu hoảng hốt chạy lại đỡ nó.
- CÓ SAO CÁI ĐẦU ANH ĐÓ!!! ANH THỬ NGÃ VẬY COI CÓ SAO KHÔNG???~Nó bực dọc nói.
- Ai biểu đi đứng đứng không cẩn thận làm gì, giờ thì hay rồi, CÒN LA HẾT GÌ NỮA!!!~Anh quát nó.
- LÀ TẠI AI CHỨ??? TẠI AI ĐUỔI TÔI???~ Nó cũng không phải dạng vừa, lớn tiếng quát lại cậu.
- Rồi, rồi, tại anh được chưa~ Cậu bó tay với nó~ lên đây anh xem nào.~ Cậu đỡ nó ngồi lên ghế.
- Sưng hết rồi đây này, nhà em có thuốc không?~ Cậu xem xét, rồi hỏi nó.
- Có, trong ngăn bàn.~ Nó chỉ tay về hướng bàn học. Cậu lại lấy rồi bôi cho nó.
- AH! Đau, nhẹ tay chút đi.~Nó hét lên.
- Như vậy được chưa.~ Cậu giảm sức lại.
- Uk! được rồi.~Nó nhăn nhó đáp.
Vừa kịp lúc băng bó vết thương xong, đã có tiếng mẹ cậu kêu:
- Thiên ơi! Về thôi con.
- Dạ!~ Cậu đáp, rồi quay người về phía nó.~ Anh về nghe, nhớ chạy nhảy cẩn thật đó. Có gì nhớ thần tượng quá thì gọi cho anh.~ Câu cuối cậu ghé sát vào tai nó, làm mặt nó đỏ bừng.
- ANH NÓI VỚ VA, VỚ VẨN GÌ ĐÓ, MUỐN CHẾT HẢ???~Nói rồi nó cầm ngay cái gối bên cạnh đôi về hướng cậu, may mà cậu nhanh trí né được, chớ không là... hổng bét cái khuôn mặt đẹp trai.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xin lỗi mn nhe... mk lại đăng truyện chậm nz rồi... haizzz....lần sau mk ko dám nữa đâu...các bạn đừng giận nhé.... mk cũng nói luôn cho một số bạn bk là: Thứ nhất: mk ko thể viết truyện dài đc, nên bạn nào muốn đọc dài thì làm phiền các bạn khoảng 1 tháng đọc truyện mk một lần nhé, nhưng đừng bơ mk nhe
Thứ 2:truyện này là mk tự viết nhưng dựa trên góp ý của một số bạn, nên có điểm j giống thì cho mk xl nhé
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
15 chương
11 chương
35 chương
18 chương
60 chương
10 chương