Editor: Sakura Trang
Eo của Mặc Đam còn nhỏ hơn so với tưởng tượng của Trầm Cố, gần như không đủ nắm chặt một bàn tay, đơn bạc giống như dùng sức sẽ gãy, nhu nhược trái ngược hoàn toàn với tâm tính thủ đoạn của y.
Trong nháy mắt Trầm Cố chủ động ôm eo Mặc Đam, Mặc Đam liền mất toàn bộ sức lực, mềm nhũn tựa trong lòng Trầm Cố.
“Trầm Cố…” Mặc Đam lẩm bẩm, ánh mắt mềm mại.
Tay Trầm Cố từ trên lưng Mặc Đam di chuyển, thân thể mát mẻ dưới tay cũng theo đó khẽ run. Khi tay Trầm Cố trượt đến trên mong Mặc Đam, lúc xoa hai khỏa thịt mềm mềm dẻo, hô hấp của Mặc Đam liền trở nên dồn dập, chân cũng mềm nhũn không đứng vững.
Trầm Cố thuận thế đặt Mặc Đam nằm ngang trên giường, nghiêng người nằm cạnh. Y phục nặng nề trên người Mặc Đam tán loạn, Trầm Cố tiện tay đẩy ra, bàn tay ấm áp dán lên ngực mát mẻ của Mặc Đam, cảm thụ được trái tim dưới tay dừng lại một chút sau đó lại nhảy lên cuồng loạn.
“Ngô a…”
Mặc Đam than nhẹ, người cũng kéo căng. Thì ra Trầm Cố đã tiện tay gảy lên hai viên đậu đỏ trên khuôn ngực bạch ngọc của Trầm Cố.
Giống như cảm thấy phản ứng của y thú vị, Trầm Cố có chút hứng thú hoặc bóp hoặc xoa với viên hồng hồng kia, không bao lâu hai viên mềm mại kia liền cứng rắn như hòn đá nhỏ.
Mặc Đam thở mạnh không được, lại thoải mái lại khổ sở, cái tay làm loạn trên ngực kia tồi tệ nhất lại chỉ biết chăm sóc một bên, bên kia hoàn toàn không động đến, khiến y vô cùng khó chịu. “Ừ… a… a….” Mặc Đam đưa tay nắm lấy tay áo Trầm Cố, trong ánh mắt dài nhỏ tràn đầy ánh nước mông lung.
Trầm Cố thấp giọng cười một tiếng, tiện tay bắn ra, lại đưa đến Mặc Đam ngâm nga thở gấp. Mặc Đam đã sớm động tình khó nhịn, tiểu Mặc Đam dưới thân đã sớm sưng to, dưới tầng tầng y phục gồ lên thành một bọc nhỏ.
Mặc Đam không nhịn được cong người lại gần sát Trầm Cố, trong miệng ngâm nga mơ hồ không rõ. Xà vốn tính dâm, ý trung nhân mơ ước đã lâu lại đang trêu đùa, Mặc Đam làm sao còn có thể tự kiềm chế.
Cuối cùng Trầm Cố đưa tay trượt xuống, theo vòng eo của Mặc Đam trượt vào bắp đùi phập phồng, thăm dò vào nơi sâu thẳm nhất giữa hai chân. Chỗ kín kia đã sớm ướt, cảm xúc ấm áp trơn nhẵn.
Cả người Mặc Đam nằm trong ngực kéo căng, nắm vạt áo của Trầm Cố để càng thêm gần sát hắn mấy phần, giống như như vậy sẽ hấp thu được cảm giác an toàn.
Một tay khác của Trầm Cố vòng qua eo của Mặc Đam, ôm y vào trong ngực, trên mặt Mặc Đam hiện lên một nụ cười vui mừng thuần túy, sau đó lại yên lặng ở trong ngực Trầm Cố, mở nơi riêng tư mềm mại ra trước mặt Trầm Cố.
Cái tay kia của Trầm Cố dừng lại ở sâu thẳm kia, tiếp tục nhẹ nhàng ấn nếp nhăn nơi cúc huyệt, khiến thân thể trong ngực lại một trận run rẩy. Ngón tay chậm rãi dò vào nơi sâu thẳm, nơi đó tuy bởi vì động tình mà chảy ra mật dịch, nhưng chưa bao giờ bị tiến vào trước đó, chật hẹp khiến ngay cả một ngón tay cũng khó đi vào.
Mặc Đam có chút khó chịu nhíu mi, “Ngô… Ách…”
Trầm Cố lão luyện xoa mông của Mặc Đam, an ủi nơi nhạy cảm ở giữa, lại mang theo một chút nóng bỏng, thành công khiến nơi đó của Mặc Đam càng ướt. Dò ngón tay vào thuận tiện bôi trơn lần nữa, đầu ngón tay được thịt non mềm bao bọc chặt chẽ, khẽ động liền giống như lưu luyến hút lấy. Trầm Cố chuyển động ngón tay tiếp tục đi sâu vào, thỉnh thoảng xoa ấn nội bích kéo căng, khiến nơi đó càng ướt.
Mặc Đam hoàn toàn không có lực chống đỡ, càng không bỏ được được kéo ra chút khoảng cách nào với Trầm Cố, chỉ có thể mê loạn hôn lấy cần cổ của Trầm Cố, không có chỗ nào để giải thoát cảm giác thiếu thốn tình dục toàn thân, ngón tay siết chặt vạt áo dùng sức đến trắng bệch.
Mà ngón tay thứ hai Trầm Cố thăm dò vào cũng nhẹ nhàng co lại, động tác của hắn mang theo dòng điện, hai chân Mặc Đam kẹp lại cổ tay của Trầm Cố cả người hầu như cũng run theo.
“Ách a a… Trầm a… Không chịu nổi… A!!”
Một tiếng ngâm cao, hai ngón tay vốn khép lại cắm ở trong u kính chật hẹp tách ra, muốn càng mở rộng một ít. Nơi này của Mặc Đam vô cùng tuyệt diệu, nhưng cũng quá mức chật hẹp, lại là lần đầu, ngay cả ngón tay mở rộng cũng không dễ dàng càng không nói đến phân thân của Trầm Cố. Tương lai còn dài, Trầm Cố cũng không muốn vừa mới bắt đầu liền mất hết hứng thú.
Trong khi Mặc Đam chưa kịp thở dốc xong, Trầm Cố tiếp tục đưa ngón tay thứ ba vào sâu bên trong, ngón tay thứ tư, một thoáng huyết sắc trên mặt Mặc Đam cũng tuột xuống, môi bị cắn ra dấu răng. Bốn ngón tay quá mức miễn cưỡng, huyệt khẩu nho nhỏ gần như bị kéo căng đến muốn nứt ra, cảm giác có vật lạ trong cơ thể khó chịu vô cùng, tiểu Mặc Đam cũng không còn tinh thần ngẩng lên.
Trầm Cố mở rộng đã cố gắng tỉ mỉ kiên nhẫn, người trong ngực đè nén nức nở thật câu người, Trầm Cố rút ngón tay ra, áp người lên.
Mặc Đam còn chưa kịp thở phào, cũng đã cảm giác được một thứ nóng bỏng để ở nơi đó của mình, ý thức chưa kịp nhận biết thân thể đã kịp phản ứng phun ra một dòng nước ấm, tiểu huyệt từng được mở rộng mở ra khép vào tỏ vẻ không kịp chờ đợi.
Trầm hơi đẩy về phía trước đi vào, đỉnh liền được huyệt khẩu ấm áp ngậm lấy, hai người đều đồng thời hít hơi thật sâu. Người đè ép xuống khiến thân thể Mặc Đam lại run lên, nhưng vẫn chậm rãi kiên định ôm lấy Trầm Cố, mở càng thêm rộng hai chân.
Trầm Cố trầm người chạy thật nhanh, lưỡi đao sắc bén phá vỡ tầng tầng mềm mại, tiết vào nơi yếu ớt nhất trong cơ thể Mặc Đam.
Mặc Đam nuốt xuống tiếng rên rỉ gần như không có cách nào đè nén, ôm chặt lấy bả vai Trầm Cố, con mắt mở thật to, cảm nhận Trầm Cố từng chút từng chút một tiến vào thân thể y, cảm nhận phong phú gần như khiến y muốn nứt ra.
Ở một khắc Trầm Cố hoàn toàn tiến vào, dưới bóng tối che đậy, nước mắt Mặc Đam không tiếng động rơi xuống…
Trầm Cố nhìn vào từng chút cảm xúc trên mặt Mặc Đam, bình tĩnh như nước, hạ thân rút ra đưa vào. Một lần đi vào thật sâu, Mặc Đam bị đâm đến kêu thành tiếng “Không… A a! A cáp…” Nội bích kịch liệt khép mở, mang theo sự kích thích mãnh liệt hơn.
“A sâu quá… Nhẹ ừ… Hắc a… Ô a…” Tiến rên rit của Mặc Đam bị sự đưa động mãnh liệt của Trầm Cố dụng cho tan tành, tiểu huyệt bị mài càng ngày càng nóng càng ngày càng ướt, dưới động tác quá mức của Trầm Cố sinh ra bành bạch tiếng nước chảy.
Mặc Đam không biết trên đời còn có sự hành hạ vui vẻ như vậy. Y cảm thấy cho dù không chịu nổi đi nữa, nhưng y vẫn muốn khát vọng nhiều hơn. Tiêu hồn thực cốt. Chỉ có thể ôm chặt lấy Trầm Cố, mặc cho hắn làm mình chìm ngập…
Khoái cảm chất đống như sóng triều, phía trước tiểu Mặc Đam dưới sự va chạm của Mặc Đam đã tiết ra hai lần, vẫn không đủ!
Trầm Cố nhận ra hoa tâm run run khác thường của Mặc Đam, hoa kính nóng bỏng cũng đang co rút lại, biết Mặc Đam sắp đến, tốt bụng phối hợp càng làm sâu hơn.
Khoái cảm va chạm, khiến Mặc Đam gần như ngừng hô hấp, bụng bằng phẳng giật giật, làm một tiếng thét chói tai, hoa tâm phun ra tinh hoa.
Trước mắt Mặc Đam một mảnh sáng trắng, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh sau dư âm tột cùng.
Bóng tối vô biên, tình dục lan tràn…
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
44 chương
38 chương
159 chương
8 chương