Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt
Chương 21
Editor: Sakura Trang
Lúc Mặc Đam tỉnh lại cả người rắn cứ như nằm mộng.
Rõ ràng y đã chết, chết ở trong nụ hôn lưu luyến không thôi với Trầm Cố.
Giây phút cuối cùng sinh mạng trôi qua y hoàn toàn cảm giác được, tri giác thân thể tản đi, khó thở, tầm mắt mơ hồ, sau đó, một mảnh bóng tối, bóng tối tương lai không thể cứu chuộc.
Y biết, đó chính là chết. Y mang theo hài tử không sinh ra được trong bụng cùng chết ở trong ngực người yêu.
Nhưng mà, tại sao y còn có thể tỉnh lại?
Mặc Đam theo bản năng đi vuốt ve bụng của mình, bằng phẳng… Bụng làm bạn với y gần một năm, cảm giác tồn tại hoàn toàn không thể coi nhẹ, chơi đùa y chết đi sống lại nhô lên ầm ầm, không có. Đột nhiên y sợ hãi, không phải bởi vì cái gọi là cốt nhục liên tâm, không phải y lo lắng cái gọi là tung tích sống chết của hài tử, chẳng qua là, hài tử trong bụng là tín vật liên hệ với nhau của y và Trầm Cố, tại sao có thể không có chứ?! Vậy Trầm lang của y đâu?
“Mình còn sống, nhưng Trầm lang lại rời đi” Cái ý niệm này so với việc y chết không thấy được Trầm Cố nữa càng để cho xà yêu tan vỡ.
Gần như từ lúc thức tỉnh tới nay Mặc Đam chưa từng thấy bối rối như vậy, nếu như y là người đứng xem liền nhất định có thể thấy y bây giờ chính là bộ dáng ngu xuẩn hề hề mà trước kia y hay chê nhất, một chút đều không phù hợp với địa đại yêu tà mị lẫm liệt.
Hồi lâu, cuối cùng Mặc Đam mới cưỡng bách mình tỉnh táo lại. Lúc này mới phát hiện một tình huống rõ ràng dễ thấy —— thân thể của y căn bản cũng không phải là trạng thái lúc trên hải đảo!
Cho dù Trầm Cố vuốt ve y giống như vô cùng nhẵn nhụi, nhưng Mặc Đam cũng biết bộ dạng khó coi trước khi chết của y là biết bao khô cằn không chịu nổi. Mà bây giờ, rõ ràng thân thể này cường hãn cực kỳ, căn bản không có bất kỳ nghi ngờ gì là từng có thai, hay dấu vết từng sinh sản…
Mặc Đam tiện tay vung lên, huyễn hóa ra một mặt thủy kính quả nhiên, linh lực dư thừa, tu vi sung túc.
Lại nhìn trong kính, con mắt khép hờ, mặt như băng tuyết, không phải là hình dáng lúc trước của y sao.
Nhưng mà trong lòng Mặc Đam cũng không có gì là vui mừng, chỉ có một loại sợ hãi mơ hồ không cách nào nắm trong tay.
Ngưng tâm thần quan sát vị trí bây giờ, núi rừng quen thuộc, là địa phương y từng ở lại thời gian không ngắn để bế quan tu luyện.
Như vậy, bây giờ là thời gian nào?
Mũi chân xà yêu khẽ nhún một chút, nhảy mấy cái, rất nhanh liền ra núi thẳm, đi tới đường phố trong thành thị. Rất nhanh y liền có được tin tức mình muốn.
Bây giờ, là đầu năm của hai mươi năm trước khi y chết, tính một chút, huynh trưởng Xương Ninh đế của Trầm Cố chưa lên ngôi còn đang theo thái phó đi học, mà Trầm Cố còn chưa xuất thế!
Nhất thời Mặc Đam cũng không biết nên kinh hãi hay nên vui mừng.
Y là thật lấy được cơ hội làm lại một lần sao?
*
Thật có thể làm lại sao? Có thể tìm được Trầm Cố trước thanh xà sao, có thể tránh dây dưa ngu ngốc vô vọng về sau, có thể có kết cục mình mơ ước sao?
Mặc Đam chỉ vừa nghĩ tới liền không nhịn được nhảy nhót, cũng tận lực không suy nghĩ nhiều suy nghĩ sâu xa, tận lực khinh thường những chỗ rõ ràng không đúng kia ——
—— Ví dụ như, rốt cuộc là ở trên hải đảo khó sinh chết đi cái đó hay là y trở lại đầu năm hai mươi năm trước từ lúc y có trí nhớ…
Lúc Mặc Đam dạo chơi ở nhân gian từng ở quán trà nghe qua người phàm bịa đặt về câu chuyện hoàn hồn, sống lại, lúc ấy chẳng qua chỉ mỉm cười. Bởi vì y biết, coi như người phàm có thể hoàn hồn, nhưng yêu tinh là không thể.
Một đời người phàm chẳng qua trăm tuổi, dĩ nhiên có hồn phách, hồn phách vào luân hồi được sinh mệnh mới, vòng đi vòng lại.
Mà tuổi thọ một yêu tinh tu hành đạt tới hơn ngàn năm cũng không tính là ít thấy, mà tương đối phù hợp, yêu tinh tuổi thọ lâu dài là không linh hồn. Yêu tinh tu chính là nguyên linh, nguyên linh một khi tan mất, đó chính là trần quy trần thổ quy thổ, không còn đời sau nữa.
Mà yêu không linh hồn, làm sao lại là chuyện mà người đi đường nói hoàn hồn được chứ?
Nhưng nếu như không phải sống lại, làm sao y lại trở lại trước kia?
Mặc Đam không dám nghĩ quá nhiều.
Từ lúc bắt đầu gặp Trầm Cố, y liền mù quáng, hèn nhát, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, bởi vì một cái ôm chớp mắt kia. Y không thèm nghĩ sau này nữa, không thèm nghĩ tình huống xấu nữa, bởi vì y sợ, sợ thứ mình có thể bắt được lại giống như hoa trong gương, trăng trong nước.
Lúc này, y như đà điệu lựa chọn trốn tránh. Y không thèm nghĩ về nhân quả nữa. Y cũng không dám nghĩ, nếu như y thật sự trở lại lúc bắt đầu, Trầm Cố cùng y ngày đêm bên nhau đi nơi nào.
Dù là y rõ ràng có thể cảm giác được, tu vi lúc này của y cũng không phải bộ dáng của đầu năm hai mươi năm trước…
*
Mặc Đam cố đè xuống bất an trong lòng, chỉ nói cho mình: Nếu trời cao để cho y trở lại lúc tất cả mọi thứ chưa bắt đầu, kia nhất định là cho y cơ hội. Y chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi toàn bộ bắt đầu lại liền tốt, lần này, nhất định y sẽ không bỏ qua Trầm lang nữa.
Nhưng mà chỉ sợ còn cần canh giữ ở bên người Trầm Cố lúc y vừa sinh ra nữa, không bỏ sót từng giây từng phút trong sinh mạng của Trầm Cố, cuối cùng Mặc Đam vẫn là lựa chọn chờ đợi từ xa.
Kiêng kỵ vô hình trong lòng nói cho Mặc Đam: Giữ nguyên trạng, không vốn là thay đổi quá nhiều những thứ vốn thuộc về hai mươi năm trước.
Y là yêu, y rõ ràng đối người tu hành mà nói nhân quả có bao nhiêu nghiêm trọng. Cho nên yêu tinh trên đời tuy có thần thông vượt qua loài người, nhưng phần lớn vẫn nên tuân theo những luật lệ trên đời, ít làm bậy lây dính sát nghiệt. Mà tính cuồng dã của y từ trước đến giờ cũng phần lớn nhằm vào những thứ đồ không có mắt kia, cuối cùng cũng không vượt qua đạo luật của loài người, trừ một chuyện là giết chết thanh xà. Nhưng mà khi đó, y đã sớm ở vực sâu tuyệt vọng, nhẫn nhịn trong lòng bị lửa ghen thiêu hủy, trừ Trầm Cố cái gì y cũng không để ý cái gì cũng không muốn, nơi nào vẫn để ý biết cái gì là nhân quả.
Rồi sau đó, cuối cùng y cũng như nguyện chiếm cứ tầm mắt của Trầm Cố. Vì vậy mang thai, thống khổ sinh con y cũng không thèm để ý, dẫu sao nếu là có thể được một chút quan tâm của Trầm Cố, y liền dùng tu vi thân rắn bồi thường tội nghiệt đã gây ra cho thanh xà thì như thế nào?
Mặc Đam đại khái biết, lúc mình bỏ mình, nhân quả cùng thanh xà coi là chấm dứt.
Nhưng mà y thế nhưng trở lại! Cái này lại sẽ kéo theo cái nhân quả gì sao?
Mặc Đam không thể không cẩn thận. Y sợ y lại làm cơ hội trở về tạo thành chút hậu quả không tưởng tượng nổi, y sợ những hậu quả này sẽ liên quan đến Trầm Cố.
Vì vậy, coi như y nhớ Trầm Cố lòng như lửa đốt, tương tư để cho y chịu đau khổ, y vẫn là cô gắng khắc chế mình, không nên đi thay đổi quá nhiều.
Trầm lang của y, trước khi đi đến bên người y, là nhiếp chính vương của giang sơn xã tắc, hắn có chuyện hắn phải làm. Mà mình là yêu, không nên can thiệp vào chuyện long duệ trong hoàng thành.
Y phải đợi đến, sau khi Trầm lang trả ấn rời đi đế đô, y sẽ đuổi đến lúc tốt nhất sớm nhất, gắn liền với hắn, vĩnh viễn sẽ không rời đi hắn.
*
Mặc Đam chờ đợi đếm mỗi phút mỗi giây, chờ đợi có thể đi tìm của cuộc sống của Trầm Cố.
Y không đi ngao du nhân gian như trước, y sợ một khi y bước vào đời liền cũng không khắc chế nổi nữa chạy về phía bên người Trầm Cố.
Tính tình y liều mạng, lòng dạ ác độc, không cố kỵ gì, nhưng mà chuyện liên quan đến Trầm Cố, y sợ một khi thả ra dã thú mất khống chế trong lòng sẽ thương đến người yêu…
Vì vậy, xà yêu cố thủ chỗ núi thẳm không người này, chỉ có thể dùng tu luyện tới làm thời gian trôi đi.
Cả ngày, từng lần một nhớ nhung, từng lần một nhớ lại.
Nhớ lại toàn bộ trên hải đảo, nhớ lại ôm nhau lưu luyến ái muội trong địa lao, nhớ lại mỗi một lần liều chết quấn quít, nhớ lại mỗi một câu nói mỗi một ôm trong ngực một một cái của Trầm Cố.
Rõ ràng xà yêu sau khi hóa hình có thể cũng không cần chịu thời kỳ phát tình có thể khống chế theo bản năng, nhưng mỗi lần Mặc Đam nghĩ đến thân mật cùng Trầm Cố, liền gần như không nén được máu lạnh muốn sôi trào, chỉ có thể dựa vào nhớ lại vượt qua cuộc sống, mỗi ngày đều là thời kỳ phát tình…
“Trầm lang ~”
Trong giấc mộng xà yêu nỉ non, tiếng kêu ngọt nị mang chút khó nhịn.
Hai đường chân dài trắng nhỏ xoắn thật chặc, không tự chủ cọ sát, thứ ở giữa chân căng phồng kia đã làm vải vóc thấm ướt.
Ở phía dưới y phục, chỗ kín giữa mông đã sớm chảy mật dịch trơn trượt, nơi miệng mềm mại nhỏ bé kia hé ra hợp lại nghĩ muốn cắn cái gì ở trong hư không, nhưng chỉ là càng nặn ra nhiều chất lỏng trong suốt hơn.
Thân thể như vậy. Chỉ là một giấc mộng hư vô liền giống như thật bị khiêu khích chi phối vậy, xuân triều tràn lan, khoái cảm không cách nào tự kìm nén. Phản ứng Như vậy đã không phải xà tính bản dâm là có thể giải thích nữa.
Thực tủy biết vị, không thể tự kềm chế. Rõ ràng là đã quen thuộc, khai phá mở ra, là dáng vẻ dưới sự chăm sóc dạy bảo lâu dài.
Mà trong miệng xà yêu vẫn không dừng được kêu la cái tên đó, hiển nhiên là chủ nhân để cho thân thể của y tâm của y si mê, thuận theo, tham lam, mê loạn…
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
44 chương
38 chương
159 chương
8 chương