Dương Khả nhìn anh khó hiểu, tự dưng lại đi hỏi vấn đề xưa lắc xưa lơ đó làm gì vậy chứ? Đông Phong luôn đặt nặng chuyện này, cô cũng không cần anh vì nó mà lấy thân báo đáp hay gì đó đâu.
Những chuyện anh làm cho cô suốt thời gian thơ ấu và niên thiếu đã đủ để báo đáp cái anh gọi là "ơn cứu mạng" kia cả trăm ngàn lần rồi!
"Đông Phong.." Dương Khả muốn nói gì đó, nhưng khi thấy anh nghiêm túc, cô không tự giác được đưa ra đáp án "..Em cũng không biết rõ nữa, nhưng anh có nhớ ngày đó anh kể với em cuộc sống của anh không?"
"Ừm, có!" Đông Phong gật đầu, cô cũng nói với anh về cuộc đời nhàm chán của cô, chính vì thế nên anh mới có suy nghĩ muốn giúp Dương Khả thoát khỏi nó "Em cũng kể với anh về việc trị liệu bệnh tim kinh hoàng của em còn gì?"
"Chắc lúc ấy em nghĩ.." Dương Khả nhíu mày, cô cách đây mười mấy năm đã nghĩ cái gì khi không màng bản thân bảo vệ cho một thiếu niên xa lạ? Yêu đương? Ồ, không! Những đứa trẻ mới mấy tuổi làm sao hiểu chuyện xa vời đó được chứ.
Ngu ngốc? Càng không! Dương Khả từ nhỏ đã nổi danh thông minh, và nếu không thông minh, không trấn định làm sao có thể thoát khỏi tay tử thần biết bao lần?
Rốt cuộc cô nghĩ cái gì trong đầu? Khéo khi chính cô của rất nhiều năm sau cũng không thể hiểu nổi!
"..Cuộc sống của em nhàm chán như vậy nếu mất đi cũng chẳng đáng tiếc.
Nhưng anh thì khác, anh có một thân thể khỏe mạnh, một cuộc đời tươi đẹp, nếu anh chết, nhất định sẽ rất tiếc nuối!"
"Vì sao lại không đáng tiếc?" Đông Phong không thích suy nghĩ này của cô chút nào, anh nhíu mày, nắm chặt tay Dương Khả như sợ cô chạy mất "Từ nay về sau em tuyệt đối không được suy nghĩ như vậy! Dương Khả, nếu em chết, anh sẽ không sống nổi!"
"Thiếu cơm mới chết, thiếu người vẫn sống bình thường!" Dương Khả nhìn vẻ nghiêm túc của anh, cô phì cười trêu đùa " Không nói vấn đề vớ vẩn này nữa được không? Đông Phong, chúng ta đều đã trưởng thành rồi!"
"Em không cần đến sự bảo bọc của anh nữa?" Đông Phong hơi mất mát, anh nhìn nụ cười của cô, gượng gạo "Ý của em là như vậy? Dương Khả, anh biết em chỉ coi anh như anh trai, nhưng nhiệm vụ của anh trai chẳng phải là bảo vệ em gái mình hay sao?"
"Nhưng bảo vệ không có nghĩa là hi sinh mọi thứ để ở bên cạnh em!" Dương Khả lắc đầu, đây không phải chủ đề cô thích.
Nhưng thôi được rồi, sớm hay muộn cũng phải nói cho rõ ràng, nhân hôm nay nói cho xong đi vậy! "Đông Phong, anh đã bỏ lỡ quá nhiều thứ vì em rồi.
Hiện tại em đã có mọi thứ, cũng không cần lo sợ bệnh tật, thế nên anh hãy an tâm tận hưởng cuộc sống của mình đi!"
"Anh hiểu!" Đông Phong nhếch môi gật đầu.
Anh biết cô không yêu mình, nhưng khi Dương Khả thẳng thắn như vậy trong lòng vẫn không nhịn được đau nhói.
"Dương Khả, từ giờ anh sẽ không khiến em cảm thấy áp lực nữa.
Nếu em muốn hoàn toàn có thể rời khỏi đây, anh không ý kiến!"
"Em biết rồi!" Lừng chừng mãi chỉ khiến cả hai khó xử, Dương Khả hạ quyết tâm, sớm hay muộn cô cũng phải đi, đi luôn lúc này sẽ tốt cho cả cô và anh.
Người ta đã nói rõ rồi, không yêu đương đừng dây dưa.
Dù sao cô cũng không muốn Đông Phong phải làm lốp dự phòng của bản thân.
Anh ấy xứng đáng nhận được nhiều hơn thế, và nếu thứ anh xứng đáng nhận cô không cho được thì cô nên biến mất nhanh đi!
"Chút nữa em sẽ sắp xếp chuyển ra ngoài, thế nhé!"
"Em dứt khoát thế?" Đông Phong có chút không thể tin nổi, anh ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt đầy sự đau đớn và kinh hoàng.
Dương Khả muốn vạch rõ quan hệ với anh đến vậy ư? Chẳng lẽ anh không đủ tốt, không đủ hấp dẫn, không đủ khả năng đem lại hạnh phúc cho cô?
Không, tuyệt đối không phải!
"Dương Khả tuyệt tình thật, bây giờ anh mới biết đấy!"
"Vài năm anh đi đủ để em thay đổi!" Cô gật đầu công nhận "Chuyện anh không biết về em còn nhiều lắm Đông Phong ạ!"
"Mặc kệ là như thế nào.." Đông Phong không phản đối chuyện cô sẽ đi, anh đứng dậy bước ra khỏi phòng, buông lửng một câu nói không đầu không cuối.
Dương Khả, mặc kệ là như thế nào, anh cũng sẽ không từ bỏ đơn giản thế đâu!
Nói cho em biết, trong vài năm đó, người thay đổi không phải chỉ có mình em! Những chuyện em không biết về anh tuyệt đối nhiều hơn chuyện anh không biết về em những mấy lần!
"Ấy, anh đi đâu thế?" Dương Khả vươn tay, gọi giật lại "Từ từ em nhờ tí!"
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20220202/tinh-anh-lap-lanh-tua-anh-sao-troi-11-0.png" data-pagespeed-url-hash=843336941 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
"Gì vậy?"
"Cho em số điện thoại của chồng em đi!" Nghĩ một lát, cô sửa lại "Không! Cho em mượn điện thoại của anh gọi một cuộc có được không?"
*
Dương Mai và Lê Tuấn bốn mắt nhìn nhau, sau khi đầu dây bên kia vang lên giọng nữ nửa quen nửa lạ, cả hai người suýt chút ngạc nhiên đến mức phải hét lên.
Cũng may ở đây đều là cáo già, thế nên chút việc kiềm chế gì đó là cực kì đơn giản! Lê Tuấn hắng giọng, dịu dàng sửa lời hỏi thăm: "Vợ, em hiện đang ở chỗ nào? Đông Phong chuyển em đi chẳng nói một lời, anh và chị Mai nhờ người thăm hỏi mãi cũng không ra chỗ em dưỡng bệnh.
Nói thật, nếu em không chủ động gọi, anh còn sợ em làm sao rồi, phải báo cảnh sát!.."
"Đông Phong đối xử với em khá tốt!" Bên kia Dương Khả chậm rãi trả lời, trong giọng nói có mấy phần ngập ngừng kì lạ "Chồng à! Khi nào anh và chị Mai tới đón em đi được không? Em ở chỗ anh ấy cũng không tiện lắm.."
"Em đang ở nhà Đông Phong?" Lê Tuấn kích động la lớn, vừa vui vẻ lại vừa mong chờ.
Anh biết ngay là hắn giấu cô ở chỗ hắn mà! Tên khốn đó nghĩ giấy gói được lửa mãi hay sao? Xem đi, Dương Khả tỉnh lại lập tức nghĩ đến anh, gọi điện yêu cầu anh đón về kìa! Không khéo cô còn chán ghét anh hàng xóm vì tự ý quyết định chỗ dưỡng bệnh thay cô ấy chứ!
Để anh đón Dương Khả về, sẽ rủ rỉ bên tai cô, nói cho Đông Phong kia không ngóc đầu dậy nổi luôn! Ha, còn làm bộ biết hết mọi chuyện? Biết sao không nói với Dương Khả đi, bày trò!
"Anh hiểu rồi! Dương Khả, nếu em muốn ngay bây giờ anh sẽ qua đón em về! Đã bao nhiêu ngày rồi chứ, Đông Phong, anh ta.."
"Sao? Đông Phong làm gì cơ?" Dương Khả hơi áy náy, ngập ngừng cắt ngang như thể ngại vẫn đang mượn điện thoại của Đông Phong nên không muốn Lê Tuấn nói ra điều gì không nên nói "Thôi chồng à, anh cứ để sáng mai cũng được, dù sao hiện tại trong nhà cũng chỉ còn vài bác sĩ, em lại mới tỉnh nhỡ xảy ra chuyện gì thì không tiện lắm.."
"Ừ! Ừ!" Lê Tuấn biết ý không nói thêm, anh xoay sang hỏi Dương Khả mấy câu về tình hình sức khỏe hiện tại của cô, lại tỏ ý nhớ thương Dương Khả hết sức.
Mồm miệng của Lê Tuấn nhanh đến mức Dương Mai ngồi cạnh mặc dù đã biết nhưng vẫn không nhịn được ngạc nhiên.
Ngọt như vậy kết hôn làm gì cho phí phạm chứ, anh ta mà làm trai bao trong mấy CLB dành cho các quý bà nhiều tiền ít tình thì đảm bảo hút khách lắm đây này! Tháng mà không kiếm được vài ba tỉ thì đảm bảo Dương Mai đi đầu xuống đất!
Cuộc nói chuyện dông dài chỉ kết thúc khi điện thoại của Đông Phong có dấu hiệu pin yếu.
Lê Tuấn lưu luyến nói tạm biệt, lại âu yếm chúc ngủ ngon vợ yêu rồi mới để cô cúp máy trước.
Âm tút dài báo hiệu đối phương đã đơn phương dừng cuộc nói chuyện lại, Lê Tuấn thở ra một hơi, mỉm cười đắc ý nhìn sang Dương Mai.
Cả hai người đều không còn hứng thú làm chuyện kia nên chỉ còn cách nằm lại bên nhau cùng nói chuyện.
Bàn bạc cách đối phó với Đông Phong sau khi Dương Khả trở lại, tiếp đến là việc lừa gạt Dương Khả thế nào, cách thức loại trừ cái gai phó tổng Lâm.. tất cả đều được bày biện và lên kế hoạch một cách tinh mỹ.
Chỉ cần cô trở lại, cái bẫy được giăng sẵn này nhất định sẽ khiến Dương Khả chết không nhắm mắt!
"Còn tưởng Đông Phong đó thế nào.." Lê Tuấn cười khinh, anh với tay lấy điện thoại nhắn tin yêu cầu công ti dọn dẹp cử người sáng mai đến sớm dọn sạch nhà cho mình.
Căn nhà này từ khi Dương Khả bị Đông Phong đưa đi đã không còn ai dọn dẹp.
Ai bảo vì Dương Mai ngại người đời bàn tán em rể - chị gái nên không dám ở lại làm gì chứ.
Cô trở về biệt thự nhà họ Dương nên nghiễm nhiên nơi này không còn hơi ấm phụ nữ.
Lê Tuấn không dọn, hai người em của anh càng không thèm làm chuyện bẩn tay này.
Thế nên cũng chỉ còn cách nhìn căn nhà vốn dĩ xinh đẹp ấm áp càng lúc càng chất đầy rác rưởi mà thôi!
"..Làm bộ hoài, chẳng biết cái gì cũng dám nhốt Dương Khả lại.
Lần này cô ta về, xem anh thổi gió thế nào! Nhất định phải khiến cho Đông Phong kia cút!"
"Nhưng mà.." Dương Mai nghi hoặc "Anh có nghĩ khi nào hai kẻ đó bày mưu tính kế chúng ta không?"
"Ý em là Đông Phong đó nói cho Dương Khả rồi nhưng cô ta còn chưa tin việc anh và em với nhau.." Lê Tuấn trầm xuống, hơi cúi mặt.
Việc này không phải không có khả năng, Dương Khả yêu quý anh và Dương Mai nên luôn hết lòng với hai người, nhưng với người ngoài thì khác..
Lê Tuấn không ít lần thấy cô trên thương trường, sự quyết tuyệt và những mưu kế đó cũng không phải thứ vứt đi! "Vậy nên có thể lần này Dương Khả quay trở về là vì muốn thử xem chúng ta có thật như vậy hay không?"
"Đúng vậy!" Dương Mai gật đầu, tính cách cô vốn cẩn thận trước sau, thà nghĩ là có để phòng trừ trước còn hơn! "Nhưng như thế cũng không phải không tốt!"
"Dương Khả đã nghi ngờ có nghĩa là cô ta còn chưa tin tưởng Đông Phong!" Lê Tuấn gật đầu cười lạnh "Một khi đã không đủ lòng tin, chuyện gì cũng đơn giản.."
"Lần này em và anh sẽ làm thật tốt, chúng ta...".
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
2 chương
157 chương
37 chương
77 chương
151 chương