Tin tức tố nói chúng ta không có khả năng
Chương 8 : Ngủ lại
Bên ngoài sắc trời đã hơi tối rồi, Trình Hề đứng cạnh biển hoa hóng gió một lát. Sau khi cảm giác hỗn loạn trong đầu trôi đi, cậu mới dần nhớ ra bộ đàm đã nói những gì.
Toàn thân cậu cảm thấy hơi không ổn, nên trực tiếp giết đến nhà dân bên cạnh pháo đài.
Đây là nơi staff của tổ chương trình nghỉ ngơi, cũng là khu vực làm việc tạm thời của bọn họ. Thấy Trình Hề hùng hùng hổ hổ xông tới, đạo diễn Lưu đang cười “Hahaha” lập tức cảnh giác: “Tiểu Trình, tôi nói cậu nghe nè, không được đánh đạo diễn đâu đó!”
Trình Hề nghiến răng nghiến lợi: “Vậy chú giải thích xem, sao nhiệm vụ trước đã kết thúc rồi mà tôi còn phải diễn Alice nữa?”
“Vì cậu đẹp chứ sao!”
Trình Hề: “?”
“Hơn nữa khán giả xem xong nhiệm vụ ẩn đều quen với Alice của cậu rồi, đột ngột đổi người sẽ ảnh hưởng đến sự liên kết của cốt truyện, khiến khán giả hụt hẫng đó.”
Trình Hề: “??”
“Quan trọng nhất là,” đạo diễn Lưu đoán được Trình Hề sẽ đến tìm mình tính sổ, nên đã sớm nghĩ ra đối sách: “Nhiệm vụ tiếp theo không cần cậu làm gì cả, cậu chỉ cần ở trong phòng cưới đợi những khách mời khác nghĩ cách cứu cậu ra là được. Dễ giành điểm, chẳng phải hay lắm sao!”
“Chú nói thật à?”
Đạo diễn Lưu chỉ hai ngón tay lên trời: “Chính xác 100%, nói dối thì tôi sinh con sẽ không có trym!”
Thấy ông thề độc như thế, Trình Hề biết rõ độ linh nghiệm của lời thề cũng yên tâm.
Đạo diễn Lưu thở phào nhẹ nhõm, phó đạo diễn sáp qua, chậc chậc nói: “Sao cái gì anh cũng dám nói vậy, không sợ con trai anh sinh ra không có trym thật à?”
“Haiz, vợ tôi mới sinh đứa thứ hai, hai đứa con gái là khá viên mãn rồi, tôi không định sinh thêm đứa nữa.”
Phó đạo diễn lộ ra ánh mắt kính phục: “Vậy video tuyên truyền đầu tiên của chúng ta sẽ cắt như thế nào đây, anh đưa ra chỉ thị đi.”
“Đi theo style vui vẻ hài hước đi, hôm nay tư liệu đã gần đủ rồi. Đúng lúc chuyện của Tiểu Trình vẫn chưa hết hot, không dùng độ hot của cậu ta thì phí quá…”
Trình Hề ra khỏi nhà dân, không về phòng mình mà đi thẳng đến chuồng ngựa.
Tổ chương trình gọi nó là chuồng ngựa, nhưng không đến nỗi thật sự để khách mời ngủ ở nơi ngoài trời không che đậy gì. Nơi ở của nhóm B là hai gian nhà gỗ nhỏ, nhìn rất đơn sơ, nhưng cũng khá an toàn.
Thẩm Ý đang kéo vali về gian phòng của mình, Trình Hề bèn ngăn cô lại: “Thẩm tiền bối, chị tới phòng của em đi, chúng ta đổi phòng.”
“Vì sao?” Trên thế giới này chẳng có gì là miễn phí cả, Thẩm Ý sửng sốt.
“Em muốn ở đây.”
Thẩm Ý do dự một lát, rồi nhìn sau lưng Trình Hề, không có máy quay phim, chứng tỏ không phải là do tổ chương trình sắp xếp, cũng không phải muốn lợi dụng cô để thể hiện sự tốt bụng của mình nhằm tẩy trắng cho scandal hiện tại.
Cô chợt nhớ ra, hai năm trước từng gặp Trình Hề một lần.
Khi đó công ty của Trình Hề mời cô tới diễn thuyết cho thực tập sinh, lúc diễn thuyết cô nói bản thân mình khi còn thực tập ở Hàn Quốc vì cường độ quá cao nên eo và đầu gối đều bị thương. Trình Hề ngồi ở hàng cuối cùng, im lặng lắng nghe. Nhưng vì ngoại hình quá nổi bật, nên cô bất giác cũng chú ý tới cậu.
Vậy thì giờ lý do Trình Hề yêu cầu đổi phòng với cô không cần nói cũng biết.
Là cân nhắc đến việc nhà gỗ lọt gió, sợ vết thương của cô hứng gió mà tái phát.
Thực tế đúng là như vậy, mấy năm gần đây mỗi khi tới ngày trời âm u, trời mưa hoặc là trở gió, các khớp xương của cô đều đau dữ dội, ban nãy cô còn đang đoán xem nhà gỗ nhỏ có lọt gió hay không.
“Tiểu Trình Nhi, chị xin lỗi.” Trên mặt Thẩm Ý mang theo sự áy náy.
Trình Hề khó hiểu: “Sao chị lại xin lỗi em?”
“Lúc chọn nhóm, chị chọn Mạnh Bạch chứ không chọn em, thứ nhất là vì nhóm C khó thắng, thứ hai là sợ em lên hotsearch sẽ ảnh hưởng đến chị.”
Chẳng có ai muốn làm đồng đội với một người luôn bị scandal bủa vây.
“Không có gì đâu ạ,” Trình Hề kéo vali của Thẩm Ý: “Em hiểu mà, đi thôi.”
Gian phòng của Trình Hề là 202, cậu giúp Thẩm Ý mang vali lên, rồi mới cầm đồ của mình rời đi.
Pháo đài rộng mênh mông, nên tiếng bánh xe vang lên rất lớn, Đào Thời Diên nhíu mày bước ra, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Ý dùng khăn ướt thấm cồn đang lau tay cầm.
“Tiện thể tôi lau giúp cậu luôn nhé?” Thẩm Ý giơ khăn ướt trong tay lên.
“Không cần,” Đào Thời Diên liếc mắt vào bên trong: “Cậu ấy đâu?”
“Ý cậu là Tiểu Trình ấy hả… Cậu ấy nhường phòng cho chị, còn bản thân thì tới nhà gỗ rồi.”
Phản ứng của anh giống Thẩm Ý như đúc, Đào Thời Diên nghiêng đầu nhìn về phía hành lang.
Không thấy cái máy quay nào.
Tìm đồ tắm rửa ra, lúc chuẩn bị đi tắm, Trình Hề mới phát hiện ra một việc cực kỳ hỏng bét —— nhà gỗ không có phòng tắm, chỉ có một phòng vệ sinh.
Ngồi máy bay mười mấy tiếng, lại làm hai nhiệm vụ, cậu có cảm giác người mình đã hôi lắm rồi. Đừng nói là ngủ, nếu như không tắm, thì cậu còn chẳng muốn leo lên giường luôn.
Cách duy nhất là mượn phòng tắm của khách mời khác, bên mấy cô gái chắc chắn không mượn được, Mạnh Bạch thì giống cậu, Đào Thời Diên thì thôi không muốn nghĩ đến.
Như vậy chỉ còn lại một mục tiêu —— Vương Tử Hàn.
Cậu tìm tới gian phòng của Vương Tử Hàn. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Mạnh Bạch vừa tắm xong chạy đến trước mắt mèo, nhìn một lát rồi nói: “Đừng mở.”
“Ai thế?” Vương Tử Hàn hỏi.
“Cái tên dụ dỗ anh Diên, chắc là tới tìm cậu mượn phòng tắm giống tôi. Nếu đã muốn đóng vai anh hùng giúp người khác thì phải giúp cho tới cùng chứ, chịu đựng đi.”
Bọn họ cũng nghe thấy tiếng kéo vali, có thể đoán được Trình Hề nhường phòng của mình cho Thẩm Ý. Vương Tử Hàn há miệng, cảm thấy giả bộ câm hơi không đúng, nhưng cuối cùng vẫn chọn thiên vị bạn mình, nên không lên tiếng.
Gần 3 phút sau, bên ngoài khôi phục lại sự yên tĩnh, Vương Tử Hàn thở phào nhẹ nhõm: “Đúng rồi, Tiểu Bạch, sao cậu không tới phòng thầy Đào mà tắm?”
Động tác lau nước trên mặt của Mạnh Bạch dừng lại, ánh mắt hắn mập mờ: “Có lẽ anh ấy không có trong phòng, nên không nghe thấy tiếng gõ cửa của tôi.”
“Ồ… cậu kể cho tôi nghe với, rốt cục thì cậu và ảnh đế Đào là thế nào vậy, vì sao lúc chọn nhóm anh ấy không chọn cậu?”
“… Có lẽ là để tránh làm người ta nghi ngờ… tôi lau sạch rồi, về đây.”
Mạnh Bạch vội vã rời đi.
Một bên khác, Trình Hề đoán được Vương Tử Hàn cố ý không lên tiếng. Cậu hít sâu một hơi, xoắn xuýt một hồi lâu, rồi lên lầu nhắm mắt nhắm mũi gõ cửa phòng 201.
Một lát sau cửa mới mở ra, thấy rõ người bên trong, Trình Hề sợ hãi đến mức lùi ra sau một bước: “Anh, anh biến thái thế! Sao lại không mặc quần áo!”
Đào Thời Diên sờ sờ khăn tắm bên hông, hỏi ngược lại: “Lúc tắm rửa cậu cũng mặc quần áo à?”
Giọt nước theo hai bên thái dương của anh trượt xuống, lướt qua vết sẹo bên cằm, qua hầu kết đang nhô ra, qua lồng ngực căng chặt cơ bắp… Trình Hề quay mặt đi: “Vậy cũng đừng trần truồng nửa người trên chứ, anh biết được người gõ cửa không phải là phụ nữ à? Nhỡ dọa người ta sợ thì sao?”
“?”
Không ngờ mới tắm được một nửa, có lòng ra mở cửa mà còn bị dạy dỗ, Đào Thời Diên không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“… Anh,” Trình Hề cảm thấy rất mất mặt: “Anh cười cái gì mà cười!”
Đào Thời Diên hỏi: “Tôi dọa cậu sợ à?”
“Không phải.” Ông đây đâu phải là con gái.
Đào Thời Diên không muốn cãi nhau: “Vậy cậu có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
Trình Hề: “…”
Trình Hề: “Ờ.”
Cậu mất tự nhiên xoa mặt: “Tôi muốn mượn phòng tắm của anh dùng một chút… anh yên tâm, lúc tôi tới không bị chụp. Nếu máy quay của phòng anh vẫn chưa tắt, thì tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm thương lượng với tổ chương trình, bảo bọn họ cắt đoạn này đi.”
Đào Thời Diên nhướn mày —— mấy năm nay quay phim, người mới trong cùng đoàn phim kiếm cớ vào phòng anh, bò lên giường anh, dựa vào anh để sao tác là chuyện rất bình thường, đây là lần đầu tiên anh gặp người làm việc tuyệt tình như thế, một hơi loại bỏ hết tất cả các khả năng bị cọ nhiệt.
Nhưng bức ảnh Trình Hề đi bên cạnh kim chủ lan truyền khắp nơi, nên chắc chắn cũng không phải dạng người hiền lành gì. Chẳng nhẽ trước tiên là muốn anh buông lỏng cảnh giác, rồi sau đó mới tiến hành kế hoạch tiếp theo?
Ánh mắt của Đào Thời Diên dừng trên mặt Trình Hề một lát, ánh mắt của cậu rất thản nhiên, mang theo một chút không tình nguyện không biết từ đâu ra.
“… Vào đi,” Đào Thời Diên nghiêng người nhường đường: “Cậu đợi chút, để tôi mặc đồ lại đã.”
Anh dừng lại một chút, giọng nhẹ như bay: “Đỡ bị coi là biến thái.”
Trình Hề: “…”
Giận thật chứ.
Nhường phòng tắm, thay đồ ngủ, Đào Thời Diên cầm điện thoại và gói thuốc lên đi đến ban công.
Đóng cửa kéo của ban công lại, châm thuốc, anh gọi điện lại cho Kim Khôn: “Ban nãy có người đến, nên không nghe thấy.”
Kim Khôn là quản lý của Đào Thời Diên, cũng là bạn học cũ, hai người rất thân thiết, nên nói chuyện tùy ý hơn với những người khác nhiều: “Không có chuyện gì khác cả, tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu chú ý giữ khoảng cách với khách mời, đừng tạo ra một đống CP nữa, thương xót cho nhân viên của cậu với, dọn dẹp mấy đống đó phiền phức lắm.”
“Ừm,” Đào Thời Diên nhả khói thuốc: “Sao Mạnh Bạch lại ở đây.”
“Chuyện này là lỗi của tớ,” Kim Khôn thừa nhận: “Cậu quyết định tham gia《Hành Trình》quá vội vàng, trước đó một tháng Mạnh Bạch đã ký tên trên hợp đồng rồi, nên tớ chỉ có thể báo với bên nền tảng thay người khẩn cấp, nhưng chưa tìm được ứng cử viên thì ekip chương trình đã thông báo bắt đầu việc quay hình rồi.”
Ba ngày trước Đào Thời Diên quyết định tham gia《Hành Trình》, không thể chỉ trách mỗi anh ta được, nên “Ừ” một tiếng.
Tránh được một kiếp, Kim Khôn thở phào nhẹ nhõm.
“Thời Diên,” anh ta có cảm giác hôm nay tâm trạng của ông chủ mình không tệ, nên thử thăm dò: “Cậu ngầm đồng ý cho Mạnh Bạch ké fame của mình mấy năm, ân tình phải trả chắc cũng đã đủ rồi, không cân nhắc đến việc làm sáng tỏ à? Giờ cả thế giới đều nghĩ là cậu thích Mạnh Bạch đó.”
Đào Thời Diên nói: “Để tớ xem đã.”
“Hợp đồng của cậu ta cũng sắp đến hạn rồi, mấy năm nay tớ cho cậu ta không ít tài nguyên tốt, tiền chưa từng trả thiếu một đồng, có thể nói là tận tình tận nghĩa. Cho dù không tiếp tục ký hợp đồng, thì cậu ta cũng chẳng phốt được gì.”
“Chờ tớ về rồi nói.”
Đào Thời Diên day day huyệt thái dương, không muốn quan tâm đến mấy việc vặt vãnh không có ý nghĩa này lắm.
Kim Khôn biết thói quen của Đào Thời Diên —— anh là một ông chủ luôn mặc kệ tất cả. Trước đây Đào Thời Diên nói mắc nợ Mạnh Bạch một ân huệ lớn, muốn bồi thường cho Mạnh Bạch, nên ném người cho anh ta, mấy năm nay những việc liên quan đến Mạnh Bạch đều do anh ta xử lý.
Anh ta dễ dàng lắm ư!
Tư bản gian ác, giai cấp bóc lột đáng ghét!!
“Chuyện bảo cậu điều tra đã có kết quả chưa?” Giọng nói bên kia điện thoại kéo anh ta ra khỏi sự phẫn nộ.
“Xem như là có,” Kim Khôn nói: “Hộ tịch, học tịch của Trình Hề vẫn luôn ở thành phố Trùng Giang, nhưng không điều tra được thông tin cụ thể. Có lẽ là kim chủ sau lưng cậu ta sợ truyền thông, nên dùng thủ đoạn che giấu. Ý… giờ nói tới mới nhận ra nha.”
Kim Khôn tò mò: “Hình như cậu rất quan tâm đến Trình Hề! Ở sân bay giúp đỡ cậu ta lại còn bảo đạo diễn Lưu đừng làm khó dễ cậu ta, sao thế, coi trọng người ta rồi à?”
“Không coi trọng,” giọng Đào Thời Diên không kiên nhẫn: “Thấy việc nghĩa nên hăng hái làm không được sao?”
Thấy việc nghĩa hăng hái làm? Gạt quỷ à? Kim Khôn đang định cà khịa, thì trong đầu chợt nảy ra một suy đoán mông lung.
Anh ta hít sâu một hơi: “Ông chủ, đừng bảo là cậu nghi Trình Hề chính là… nhóc con mà cậu đã gặp được kia đấy nhé?”
Đào Thời Diên im lặng một lát rồi nói: “Vốn có nghi ngờ, nhưng giờ về cơ bản có thể xác định không phải là cậu ấy.”
“Cũng phải, cậu gặp được ‘nhóc con’ kia tại Kiềm Châu, một Tây một Bắc với Tùng Giang, chênh nhau đến mười vạn tám ngàn dặm,” Kim Khôn thở dài: “Nếu lúc đó cậu có thể nhìn thấy thì tốt rồi, không cần phải tìm như mò kim đáy bể giống hiện tại.”
Nói xong, anh ta bất giác che miệng lại.
Đào Thời Diên đã cúp máy rồi.
Bước vào phòng tắm, Trình Hề không tắm rửa ngay, mà đứng dựa vào cửa kính giận dỗi một lúc lâu.
Những khi yên tĩnh con người ta luôn nhớ lại tình trạng bi thảm lúc mình cãi nhau bị thua, và nghĩ ra cách để giành lại chiến thắng.
Nhưng có ích gì nữa đâu, mặt mũi đã mất sạch sành sanh rồi.
Càng nghĩ càng giận, cậu vừa cởi quần áo vừa soạt soạt ném trên sàn nhà. Vứt xong cái cuối cùng, cậu giơ tay lấy vòi hoa sen ——
Tình cờ nhìn thấy quần lót nam boxer màu đen treo trên dây phơi quần áo.
Lớn hơn quần lót của cậu hai vòng.
“….” Trình Hề càng bực mình hơn.
Thế là Đào Thời Diên hút thuốc xong, cúp điện thoại quay lại trong phòng, thì nhìn thấy cảnh tượng cậu bé tóc đỏ thở phì phì đá cửa phòng tắm.
Không biết cửa phòng tắm có lỗi gì nữa.
“Tắm xong rồi à?” Đào Thời Diên hỏi.
“Phải.”
Thấy trên cánh tay lộ ra bên ngoài của cậu trai dính đầy nước, Đào Thời Diên bèn cầm khăn lên nói: “Khăn mới đó, dùng đi.”
Sao họ Đào lại biết cậu không cầm khăn theo nhỉ… cãi nhau thua vậy thu chút lãi chắc cũng không có gì quá đáng nhỉ, Trình Hề nhanh chóng nhận lấy.
Dáng vẻ kia giống mấy đứa trẻ trâu đòi tiền cha mẹ thật đấy, Đào Thời Diên không khỏi cong khóe môi: “Nhà gỗ của cậu chắc là không có máy sấy.”
Anh hất cằm về phía bàn trang điểm ở bên cạnh: “Sấy xong rồi về.”
… Họ Đào tốt bụng vậy à? Trình Hề nghi ngờ nhìn anh chằm chằm.
Nói thật, nhà gỗ đúng là không có máy sấy, là đàn ông con trai, lẽ ra không cần sấy tóc, cẩu thả một chút cũng không sao.
Nhưng chất lượng giấc ngủ của cậu kém, một chút vấn đề cỏn con cũng làm cậu mất ngủ. Ví dụ như tiếng gió bên ngoài quá lớn, ví dụ như cảm giác ve kêu không có nhịp điệu, ví dụ như độ cao hai bên trái phải của cái gối không cân đối…
Tóc ướt rất khó chịu, cực kỳ có khả năng làm cậu quyết chiến đến hừng đông.
Ngày mai phải quay hình, cậu không thể làm liên lụy đến tiến độ của ekip chương trình được.
“Được thôi,” Trình Hề bĩu môi: “Vậy tôi dùng thử xem.”
Làm như ai ép cậu không bằng, Đào Thời Diên bật cười, đi đến ngồi xuống ghế sô pha bên trái bàn trang điểm trả lời tin nhắn.
Trình Hề vốn muốn đứng để sấy nhanh một chút, nhưng mở hộp máy sấy ra lại phát hiện dây cắm điện rất ngắn, chỉ có thể ngồi trước tấm gương của bàn trang điểm để sấy tóc.
Sấy một lần hai lần, nhiệt độ trong phòng khách hạng sang thoải mái quá.
Sấy ba lần bốn lần, ồ, tiếng ồn của máy sấy có thể thôi miên kìa!
Sấy năm lần sáu lần, họ Đào lén hút thuốc đúng không, mùi thuốc còn dư lại trên người vừa lạ vừa tươi mát.
Sấy bảy lần tám lần, hình như không chỉ có mùi thuốc lá, mà mùi hương trên người anh ta cũng rất dễ chịu.
Sấy chín lần mười lần, gương kia ngự ở trên tường, nói cho ta biết vì sao mí mắt lại ngày càng nặng, ngày càng nặng vậy…
“Lạch cạch ——” máy sấy theo đầu nhỏ của cậu trai rơi xuống mặt bàn.
Đào Thời Diên nhíu mày, nhẹ giọng gọi: “Trình Hề?”
Đợi hai phút.
Không có tiếng trả lời.
Nhìn thật kỹ thì thấy mí mắt mỏng manh của cậu trai đã khép chặt, hô hấp đều đặn. Miệng hơi mở ra, có thể thấp thoáng nhìn thấy một phần hàm răng trắng tinh.
… Xem ra là đã ngủ say rồi.
Đào Thời Diên ngạc nhiên —— thực sự đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy thủ đoạn ngủ lại thanh thuần không hề giả trân như vậy đó!
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
61 chương
89 chương
59 chương
131 chương