Chuyển ngữ: Phương “ Có ai đã từng nói với cậu rằng nụ cười của cậu….ngọt lắm không?” *** “Đây chỉ là vài tác động nhỏ của việc xứng đôi 100% thôi.” “Cậu đừng để tâm vào mấy cái tờ giấy xét nghiệm này nữa, kết hôn là chuyện cả đời, tìm một người mình yêu vẫn tốt hơn.” Trần Yến đứng dưới vòi hoa sen, tiếng nước chảy tí tách xen lẫn những lời nói của Thẩm Khinh Nùng ban nãy cứ vang vọng bên tai hắn. “Nếu tớ không tìm được ai có nồng độ tin tức tố phù hợp 100% giống cậu, thì… tớ sẽ đi cắt tuyến thể, như vậy không còn liên lụy đến cậu nữa.” Từng câu từng lời mà Thẩm Khinh Nùng nói ra đều được cậu diễn đạt một cách nghiêm túc, không có chút bỡn cợt nào. Hệt như Thẩm Khinh Nùng không biết rằng hắn thích cậu đến dường nào. Trần Yến khoác áo tắm lên rồi đi ra ban công, nhìn ánh đèn vàng nhạt len lỏi từ kẽ hở khe rèm, thiếu niên sau bức màn kia tựa ánh trăng lung linh trên trời, tưởng gần trước mắt nhưng dù có với thế nào cũng không thể nắm lấy được, mông lung mộng ảo. …… Thẩm Khinh Nùng uống xong hộp sữa, trên miệng vẫn còn ngậm miếng bánh mì. Trần Yến đang ngồi trên xe đạp đang đợi cậu. Thẩm Khinh Nùng ngồi lên ghế sau. Vẫn như cũ, Trần Yến kiếm chủ đề để nói chuyện với cậu, nhưng Thẩm Khinh Nùng có chút thất thần, sau sự việc hôm qua dường như cậu được thứ gì đó trong thâm tâm thức tỉnh vậy. Dù sao thì tương lai Trần Yến thật sự muốn cùng omega khác kết hôn sao…..? Thẩm Khinh Nùng cảm thấy có chút hụt hẫng trong lòng, tự trách bản thân “Thẩm Khinh Nùng, mày bị ngu à? Làm sao Trần Yến có thể chăm sóc mày cả đời được chứ? Cậu ấy còn phải lấy vợ nữa…” Trần Yến thấy tâm tình của Thẩm Khinh Nùng hôm nay khá tệ, im lặng không nói nữa. Có một số điều hắn muốn Thẩm Khinh Nùng tự mình thú nhận, tự mình nói thẳng với hắn. Hắn có thể chờ, dù sao hắn đã chờ nhiều năm như vậy, thêm một chút đã sao. Tiết tự học buổi sáng hôm nay Thẩm Khinh Nùng đã tự mình dịch tiếng Trung cổ, Vương Nhất Minh đang đi tuần tra thấy vậy suýt thì cảm động rớt nước mắt. “Ấy ấy, câu này là gì, đọc thế nào vậy?” Thẩm Khinh Nùng định quay xuống hỏi Trần Yến, nhưng nghĩ đến chuyện tối qua cậu lại quay lên, gọi Cố Vi. Hai quầng mắt Cố Vi thâm đen, giọng uể oải đáp lại: “Thẩm ca có gì muốn hỏi…?” “Ể? Tối qua cậu không ngủ hả?” “Ha……” Cố Vi ngáp một cái, “Chơi game đến tận hai giờ sáng mới mò lên giường đi ngủ.” “Cái này đọc thế nào?” Thẩm Khinh Nùng chỉ vào dòng chữ khó hiểu kia. “Này…… sách đây, cậu tự cầm đọc đi, coi như tôi đã chết rồi nhé, bye.” Cố Vi ném sách ngữ văn cho cậu, quay lên ngủ tiếp. Thẩm Khinh Nùng cầm lấy sách, cẩn thận đối chiếu từng dòng. Có lẽ không phải dịch cả đoạn, chắc là dịch một số đoạn chính thôi là đủ hiểu rồi nhưng có những từ dịch rồi mà vẫn không thể hiểu nổi, tiếng Trung cổ khó thật đó, Thẩm Khinh Nùng thầm nghĩ. Hết tiết tự học, Tưởng Lỗi chạy tới bàn Thẩm Khinh Nùng, đưa cho cậu một phong thư: “Thẩm ca, Phùng Hiên Thư bảo tôi đưa cái này cho cậu.” Thẩm Khinh Nùng cầm lấy phong thư, bên trong có tờ giấy ghi bằng những nét chữ nguệch ngoạc: “10 giờ sáng thứ bảy ở quảng trường trung tâm, dám tới không?” “Này là rủ tôi đi đánh nhau hả?.” Thẩm Khinh Nùng cười nhạt “Thẩm ca, nghe nói Phùng Hiên Thư quen biết với vài tên xã hội đen, tốt nhất là cậu đừng có đi, đề phòng nhỡ bọn nó dùng trò mèo……” “Về khoản đánh đấm thì Thẩm Khinh Nùng đây chưa ngán bố con thằng nào cả.” Thẩm Khinh Nùng vò nát tờ giấy, ném vào thùng rác, “Cậu báo lại với Phùng Hiên Thư là tôi chấp nhận lời mời thách đấu của nó.” Trần Yến nhìn cậu một chút, sau đó lại cúi đầu. Thẩm Khinh Nùng lật qua lật lại quyển sách ngữ văn, vô cùng muốn nói chuyện với Trần Yến. Trong lòng Thẩm Khinh Nùng đang có hai nhân cách đang đánh nhau tung trời nổ đất. “Mày bị điên hay gì? Trần Yến với mày vẫn là bạn bè, nói chuyện với nhau không phải là điều bình thường sao?!” Một bên nhân cách rống lên “Nhưng….nhưng mà một năm nữa…..đường ai người nấy đi rồi….” Một bên nhân cách than thở, bộ dạng đầy ủy khuất. “Kệ đi, một năm nữa thì sao? Dù sao mày đã xứng đôi 100% với Trần Yến như vậy rồi thì tỷ lệ xứng đôi với người khác cực kì thấp. Sau này mày sẽ chẳng còn thứ tình cảm mãnh liệt theo năm tháng như này nữa đâu.” “…… Mày nói cũng đúng, nhưng sao cảm giác bản thân như tra nam vậy nhỉ?” Thẩm Khinh Nùng hít một hơi, chuẩn bị tâm lý để bắt chuyện với Trần Yến, đang định quay đầu lại thì bị Trần Yến đi trước một bước, ngồi bên cạnh cậu. Thẩm Khinh Nùng ngẩng đầu. Trần Yến: “Buổi tối để tớ bổ trợ môn văn cho cậu.” “Được thôi.” Ở góc nhìn của Trần Yến thì hắn thấy hai mắt Thẩm Khinh Nùng mắt tròn xoe nhìn hắn, vì buồn ngủ nên khóe mắt đỏ hoe giống như thỏ con vậy. Cậu ấy….không cần đáng yêu quá vậy chứ? Trần Yến bất giác mỉm cười, xoa đầu cậu Thẩm Khinh Nùng chợt đỏ mặt, nụ cười Trần Yến như cơn gió xuân ấm áp phá tan băng tuyết vĩnh cửu vậy, có thể làm người ta cuốn bay hết đi mọi muộn phiền, bên tai Thẩm Khinh Nùng vang lên tiếng tim đập thình thịch, là….tiếng tim loạn nhịp. Cố Vi nhìn hai người ôm ôm ấp ấp, xung quanh toàn màu hồng cảm thấy có chút kì lạ, nhưng cậu ta vẫn không nghĩ ra được kì lạ ở đâu. Tiết toán đầu tiên, Chúc Á bước vào lớp, chỉ mang một xấp giấy kiểm tra: “Hôm nay chúng ta sẽ chữa bài kiểm tra.” Đa số học sinh đều rất thích tiết chữa bài kiểm tra, đặc biệt là khi bài kiểm tra trước đó tỷ lệ mắc lỗi rất thấp. Cơ bản là không cần để tâm vào tiết này lắm, ngồi chơi là được. Thẩm Khinh Nùng cũng vậy, lấy điện thoại nhắn vài câu cho Cố Vi Sun: Có tiểu thuyết ngắn không? Đoản ý Gió Nhẹ Từ Từ: Ngắn nhiêu chương? Sun: Đủ để đọc trong một tiết Gió Nhẹ Từ Từ: Đoản? ( cười gian) Sun: Tôi có chứng cứ cậu đang trên xe đấy? Gió Nhẹ Từ Từ: Rồi rồi, tôi thề là tôi không biết cái đoản nào đủ cho cậu đọc trong một tiết cả, cậu tự đi mà mò trên Tieba ý. Tôi nhớ là có nhiều đoản trên đó lắm, gì mà cưỡng bức yêu đương, cưới trước yêu sau, gì gì đó ý…. nhiều lắm. Sun: Sủi đây Thẩm Khinh Nùng mở giao diện trang web, tò mò lướt xuống một chút, từ hồi nhập học đến giờ cậu chưa từng vào trang web này, nhưng ngay giây phút sau cậu sẽ cảm thấy hối hận vì sự tò mò của mình. Em trai của Thẩm Khinh Nùng: 【 Hố mới 】《 Cùng đường cạn lối 》| Thẩm Khinh Nùng x tôi | Xe chấn | Đêm hôm đó, tôi bị người đàn ông họ Thẩm này nhẫn tâm xâm chiếm cơ thể….đọc tiếp Cmn gì vậy????? Đồng tử Thẩm Khinh Nùng hơi run lên Phía dưới rất nhiều bình luận. Lầu 1: Chủ nhà đừng mất liêm sỉ như vậy nữa, em thích lắm Lầu 2: Chủ nhà là Omega hả, tin tức tố tràn hết ra màn hình điện thoại rồi nè. …… Lầu 8: Chết tiệt….. Thẩm Khinh Nùng lướt qua Nam thần đều là của tôi đã thêm một bài viết vào【 Câu hỏi thường ngày 】: Hình như hôm nay Trần Yến vừa mới chia tay bạn trai? Cái đếch gì vậy trời? Thẩm Khinh Nùng tức giận đến mức…… bấm vào bài viết Lầu 1: Aaaa nam thần của tui, sao lại đã có người yêu rồi QAQ??? Lầu 2: Tự dưng nhớ ra hồi năm nhất tui có lỡ đánh rơi mấy quyển sách, là Trần Yến giúp tui nhặt đó hì hì. Lúc đó cậu ấy như thiên thần giáng thế được thần linh giáng xuống trần gian để giúp đỡ tui vậy. Từ lúc đó tui đã quyết tâm nhất định phải cưa đổ cậu ấyy Lầu 3: Tiếc quá, tui là Beta nên là hổng có ngửi được mùi hương của cậu ấy hụ hụ Lầu 4: Lầu trên đừng buồn, tui là Omega mà vẫn chưa từng được ngửi mùi hương của Trần Yến đây. Cậu ấy giấu tin tức tố hay thiệt đó. …… Lầu 68: Tối qua tui có một giấc mộng xuân, đối tượng là Trần Yến ca ca đó hehe Lầu 69: Lầu trên được đấy Lầu 70: 68 mộng xuân hay đấy Lầu 71: 68 hảo mộng xuân …… Lầu 118: Trả lời lầu 68, cmn tôi cũng muốn mộng xuân như vậyyy! Thẩm Khinh Nùng trợn tròn mắt, trả lời bài đăng: Quan hệ của Trần Yến với bạn trai cậu ta vẫn tốt mà? Chỉ chốc lát sau đã có người hỏi: Sao cậu biết? Cậu là bạn thân của Trần Yến phải không? Thẩm Khinh Nùng thầm nghĩ: Làm gì cũng vô nghĩa mà thôi, cậu ta là của tôi rồi, hứ. Sau đó cậu trả lời người kia: Không phải chuyện của cậu? Thẩm Khinh Nùng lướt tiếp. Chỉ trong chốc lát đã nhận được hàng trăm lượt theo dõi, mục trò chuyện bị spam ầm ĩ muốn nổ máy. Hoa Tàn Hoa Phi: Cậu có thể gửi lời tỏ tình của tui đến cậu ấy không? Tui rất rất thích cậu ấy! Bây giờ sẽ đợi, sau này vẫn sẽ đợi cậu ấy! Thanh Đểu: Cậu là bạn tốt của Trần Yến thật hả? Giúp bọn tui vớiii Tiểu Ong Mật: Em trai à ~ add WeChat với chị đi nào ~ Thẩm Khinh Nùng ẩn hết bài viết, đột nhiên ngừng lại. Thanh Trần SZD 【 tinh hoa 】【 Khai Văn Lạp 】《 Giáo thảo yêu giáo bá 》| Trần Yến X Thẩm Khinh Nùng | Cưới Trước Yêu Sau, Tàu Cao Tốc Biểu cảm Thẩm Khinh Nùng trên tàu lượn siêu tốc được chủ nhà miêu tả rất chi tiết, trong vô thức cậu run rẩy bấm vào phần đọc thêm, sau dòng đọc thêm đó là một chiếc fic dài do chính tay chủ nhà viết. Chà, chủ nhà viết hay đấy, viết thêm xíu nữa đi nào… Thẩm Khinh Nùng nuốt nước miếng, lướt xuống phần bình luận Lầu 1: CP gì mà kì cục vậy trời? Lầu 2: Hình như tôi hiểu được đại khái rồi, cảm ơn cảm ơn Lầu 3: Giáo bá bị giáo thảo bắt nạt đến phát khóc Lầu 4: Aaaaaaaaaaaaaaaaaa Lầu 5: Lầu trên ồn ào quá ( icon mặt chó) …… Lầu 61: Viết hay quá!! Tuyệt vời luônnnn Lầu 62: Tui vừa mới onl đã thấy bài này hot như vầy rùi? Phải công nhận một điều là Trần Yến và Thẩm Khinh Nùng vừa đẹp trai, lại còn đẹp đôi nữa. Hai người đúng là trời sinh một cặp mà. Lầu 63: Đáng tiếc, Trần Yến có bạn trai rồi. Lầu 64: CP của tui không thể BE được, bọn họ là thật, tui là giả! …… Lầu 188: Quào, cp gì nghe hay vậy? Tui xin một chân chèo thuyền với Lầu 189: Tiểu Nùng à, “mẹ” yêu con~ …… Lầu 267 lâu: Ở bên nhau! Ở bên nhau! Ở bên nhau! Lầu 268 lâu: Ở bên nhau! Ở bên nhau! Ở bên nhau! Thẩm Khinh Nùng thấy nhiều người ship cậu với Trần Yến như vậy, trong lòng có chút vui vui. Trên bục giảng, Chúc Á đã viết xong đề toán, nhìn cả lớp: “Có ai nghĩ ra cách làm không?” Chúc Á ngừng bút một lúc, sau đó nói thêm: “Ai nghĩ ra cách làm thì bài kiểm tra tiếp theo sẽ không cần làm nữa.” Cả lớp ồ lên, có ai lại không muốn giảm bớt gánh nặng chứ? Thẩm Khinh Nùng hoàn hồn, vội vội vàng vàng quay sang Trần Yến “Cậu lên đi.” Trần Yến nhìn cậu, sau đó đứng dậy: “Thầy, em có ý tưởng.” Không biết là ai bắt đầu, những tiếng vỗ tay dần vang lên: “Trần ca lợi hại ghê” “Trần ca là nhất!” “Ha ha ha ha ha” Thẩm Khinh Nùng cũng vui lây, vỗ tay vài cái Trần Yến đi lên bục giảng, viết một vài công thức và ý tưởng của mình, Chúc Á gật gật đầu, khen ngợi: “Không tồi, bạn học Trần Yến thông minh thật đó. Bài kiểm tra tiếp theo cậu không cần phải làm nữa. ” Tuyệt quá! Thẩm Khinh Nùng mừng thầm Từ từ, là cậu ấy không cần làm bài thi, không phải là mày thì vui vẻ cái gì chứ? Lúc Trần Yến đi xuống thì tiếng chuông tan học vang lên, trong lớp náo nhiệt hơn hẳn. Trần Yến chậm rãi đến bên cạnh Thẩm Khinh Nùng, thủ thỉ vào tai cậu. Những câu từ mà Trần Yến nói ra khiến trái tim Thẩm Khinh Nùng như ngưng đọng lại. Tấm rèm bị gió thổi bay lên, nhẹ nhàng bao bọc lấy Thẩm Khinh Nùng và Trần Yến, tách hai người họ ra một thế giới riêng. Thanh âm trầm ấm ấy của Trần Yến cứ quanh quẩn vang bên tai Thẩm Khinh Nùng mãi “Có ai đã từng nói với cậu rằng nụ cười của cậu….ngọt lắm không?” Trần Thẩm mãi mận mãi bún riu.