Chuyển ngữ: Phương “…….Alpha của tớ, chính là cậu. “ *** Mới sáng sớm xe buýt trường Nhất Trung đã đợi ở cổng, Thiệu Vân đưa Thẩm Khinh Nùng  Trần Yến lên xe, hét lớn: “Cố lên! Thầy đặt hết tin tưởng vào bọn em! Ở Thực Nghiệm có cơm trưa, nhớ lấy nhiều chút!!!” Thẩm Khinh Nùng gật đầu: “Thầy yên tâm đi, coTrần Yến ở đây rồi.” Thiệu Vân: “Em đấy, cũng phải cố lên! Kì thi lần này rất quan trọng.” Thẩm Khinh Nùng: “Vâng” Thẩm Khinh Nùng cùng Trần Yến lên xe, ngồi vào cuối ghế cuối Cậu lấy notebook ra sửa một vài công thức, tiện đọc lên luôn cho Trần Yến. “Căng thẳng lắm hả?” Trần Yến hỏi. “Gì?” Thẩm Khinh Nùng hừ một tiếng. “Nhưng tối qua thấy cậu căng thẳng lắm mà~” “Cậu…!” Thẩm Khinh Nùng đạp chân Trần Yến mấy cái Đêm qua Trần Yến bóp lưng cho cậu, cực kì tự hào nói rằng đợi khi Thẩm Khinh Nùng trưởng thành, đảm bảo đâu đâu ai cũng biết cậu là của Trần Yến Thẩm Khinh Nùng lười biếng nằm trên giường, mặc kệ cho Trần Yến xoa lưng “Im!” Thẩm Khinh Nùng khẽ mắng, “Cậu còn không biết xấu hổ?” “Tớ chỉ không biết xấu hổ với cậu mà thôi.” Trần Yến tỏ vẻ ngây thơ. “Hừ!” Thẩm Khinh Nùng lén liếc mắt nhìn người ngồi phía trên, quát “Đừng nói nữa!” “Ồ…” Xe tới vừa trường trung học Thực Nghiệm xong cả đoàn người đều lao về phía nhà ăn, vì buổi chiều vừa ngủ dậy xong là bắt đầu thi rồi, bọn họ muốn tiết kiệm thời gian một chút. Chỉ có Thẩm Khinh Nùng với Trần Yến là chậm rì rì. Không hổ danh là học bá! Lúc nào cũng khiến người ta bất ngờ Lúc này hai người họ đang đi tản bộ, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh của trường trung học Thực Nghiệm “Nhìn kìa, là cây có bóng hình trái tim hả?! Chụp tấm đi.” “Quào, cậu nhìn mặt tường nè, thiết kế đẹp ghê luôn” “Đại sảnh kìaaa, nhìn xa hoa dữ!” Thẩm Khinh Nùng cực kì hưng phấn, kéo tay Trần Yến: “Chờ chúng ta tốt nghiệp, hay là bỏ tiền trang trí cho Nhất Trung đi, tớ cũng muốn Nhất Trung đẹp như thế này!” “Được, tùy cậu quyết định.” Trần Yến cười. Hai người đi vào nhà ăn Thẩm Khinh Nùng gắp cá cho Trần Yến, đầy ụ một bát: “Nhất định tớ phải dành hạng nhất, nếu không…..một tháng tới đừng hòng chạm vào tớ!” “Yêu cầu khó ghê ta?” Trần Yến đáp lại “Tớ. không. quan. tâm.” Vẻ mặt Thẩm Khinh Nùng tràn đầy khiêu khích nhìn hắn. “Được rồi.” Khóe miệng Trần Yến khẽ nhếch lên. Một giờ chiều, kì thi đã bắt đầu Thẩm Khinh Nùng nhanh chóng xem qua bài thi, phát hiện đề hôm qua Trần Yến giúp cậu toàn dạng tương tự. ___ Bài thi kéo dài ba giờ, sáu trang câu hỏi. Thẩm Khinh Nùng chỉ tốn hai giờ đã làm xong, còn kiểm tra lại thêm một lần. Cậu ngước lên phía trên thấy Trần Yến còn chẳng thèm làm bài, nằm bò lên bàn ngủ Thầy giám thị lại gần Trần Yến, muốn gọi hắn dậy làm bài theo quy định trường, cơ mà nhìn Trần Yến trông cũng xinh xinh…bỏ đi, mặc kệ cậu ta! “Thế nào?” Thi xong hai người cùng nhau chạy ra cổng trường, Thẩm Khinh Nùng hỏi Trần Yến. “Khá tốt.” Trần Yến trả lời. Ở cổng trường có khá nhiều phụ huynh trực tiếp đến đón con, cho nên lúc Thẩm Khinh Nùng cùng Trần Yến đi về trên xe chỉ còn hai người họ Thẩm Khinh Nùng dựa lưng vào ghế tính chợp mắt một lát, đột nhiên cả người giật mình run lên, tay cậu bị Trần Yến giữ chặt “Cậu định làm gì?!” Thẩm Khinh Nùng mở to hai mắt “Cậu điên rồi, nơi này là…… Ư.” Cậu che miệng lại. Trần Yến kéo rèm, ôm Thẩm Khinh Nùng: “Cậu không phát ra tiếng thì tài xế sẽ không phát hiện đâu.” “Bớ người ta lưu manh……” Thẩm Khinh Nùng khóc mất Khốn kiếp, tuy rằng bọn họ ngồi ở hàng cuối nhưng giữa thanh thiên bạch nhật làm mấy chuyện bậy bạ như này….. Thẩm Khinh Nùng run rẩy, dựa vào người Trần Yến, cả người rụng rời Một giờ sau xe trường đã tới nơi, tài xế mở cửa thì thấy Trần Yến đang cõng Thẩm Khinh Nùng. “Ngủ gật?” Tài xế cười hàm hậu, “Đừng gượng ép bản thân học nhiều quá.” “Vâng.” Trần Yến đáp lại vị tài xế kia Thẩm Khinh Nùng áp má vào lưng hắn, cả mặt đỏ bừng Về đến nhà, Trần Yến lại ném Thẩm Khinh Nùng lên giường “Còn nữa?” Thẩm Khinh Nùng bị đè xuống, “Bỏ đi mà……Anh……” “Nếu không muốn làm thì cũng đừng gọi là anh….” giọng Trần Yến đã khàn từ lâu rồi “Ư……” Trong nhà tràn ngập những thanh âm ái muội Không khí lớp dạo gần đây đang vô cùng căng thẳng và khẩn trương, sắp đến kì thi cuối kì rồi Nếu không ôn tập tốt thì kì nghỉ coi như vĩnh biệt luôn Thẩm Khinh Nùng cũng lo cho môn Văn của mình lắm, mỗi ngày đều chăm chỉ học từ mới, làm câu hỏi nhỏ các kiểu “Câu này trông khó quá….” Thẩm Khinh Nùng lẩm bẩm, “Tại sao viết mãi không ra nhỉ…?” Đau tay quá…… làm ơn đấy Trần Yến, có dùng thì dùng tay trái thôi chứ…bây giờ viết không nổi luôn. Trần Yến từ phòng giáo viên trở về, chiếu bài tập trong máy tính lên bảng “Phần này quan trọng, thất thần cái gì? Mau ghi vào!” Cố Vi kêu. “À ——” các bạn học đáp lời. Thẩm Khinh Nùng mở sách giáo khoa ra, đánh dấu những cụm từ quan trọng Trần Yến ngồi bên cạnh cậu, nhân lúc mọi người đều đang chăm chú nhìn bảng viết, hắn cầm sách giáo khoa che trước mặt Thẩm Khinh Nùng. Tầm nhìn của Thẩm Khinh Nùng đột nhiên bị chặn lại, cậu nghi hoặc quay đầu sang thì bị Trần Yến hôn lén một cái. “Chụt.” “Mẹ nó!” Thẩm Khinh Nùng hoàn hồn lại, “Cậu đừng có lúc nào cũng lên cơn hứng tình được không?” “Không thể.” Trần Yến chớp chớp mắt. Thẩm Khinh Nùng giựt lấy sách giáo khoa của Trần Yến, cúi xuống tiếp tục viết bài Thấy Trần Yến bất lực không làm gì được khiến lòng Thẩm Khinh Nùng có chút lâng lâng, khẽ cười trộm một cái. Cố Vi đang định hỏi bài Thẩm Khinh Nùng, vừa mới quay đầu xuống đã thấy hai người đang vờn nhau qua lại, không khí nồng nặc trong tình ái Mẹ nó, bỏ đi. Cố Vi cảm thấy bản thân bị cặp phu phu kia bón cơm chó no rồi Hôm bữa Cố Vi cũng có kể cho Tưởng Lỗi vụ Thẩm Khinh Nùng và Trần Yến yêu nhau rồi, hai người họ đều quyết tâm giấu đi bí mật quốc gia này. Dù sao thì tình yêu giữa A và A thực sự rất gian nan, nhưng nhìn tình yêu nồng cháy của bọn họ sắp làm Tưởng Lỗi tan chảy mất rồi Tiết thể dục Phùng Hiên Thư tìm Thẩm Khinh Nùng, tính rủ cậu đi chơi bóng. Thẩm Khinh Nùng: “Không đi, đau tay lắm..” Phùng Hiên Thư còn nghĩ Thẩm Khinh Nùng làm văn nhiều quá, “Đại ca, vất vả rồi” Thẩm Khinh Nùng vỗ vai Trần Yến: “Cậu đi đi” Phùng Hiên Thư nhướng mày nhìn Trần Yến: “Đi thôi.” Trần Yến đồng ý, cùng Phùng Hiên Thư ra ngoài Thẩm Khinh Nùng giả chết, gục đầu ngủ một giấc. Dạo gần đây Thẩm Khinh Nùng mắc chứng sợ môn Văn đến mức ngay cả trong mơ cũng mơ thấy việc thi Văn bị điểm kém “Thẩm Khinh Nùng! Bài Ngữ Văn của cậu lại không đạt yêu cầu rồi?!” Vương Nhất Minh gõ bàn “Đứng đây kiểm điểm lại cho tôi!” “Ặc ——” Thẩm Khinh Nùng tỉnh giấc Mẹ kiếp, hù chết con rồi Trần Yến bình tĩnh ra chỗ cậu, tuy người có toát ra chút mồ hôi nhưng gương mặt lại không hề đỏ. “Xong rồi?” Thẩm Khinh Nùng hỏi, “Kết quả thế nào?” “Phùng Hiên Thư nói cậu ta sẽ không bỏ qua cho tớ.” Trần Yến cười. “Trần Yến ——! Lần sau tiếp tục đánh!” Phùng Hiên Thư đi ngang qua. “Ha ha ha ha ha ha.” Thẩm Khinh Nùng cười đến mức không đứng dậy nổi Đột nhiên mặt cậu trắng bệch: “Ọe” “Tiểu Nùng?” Trần Yến luống cuống, “C..Cậu sao vậy?” “Không sao…… Ọe ——!” Dạ dày của Thẩm Khinh Nùng bây giờ cực kì khó chịu. Hành động của cậu vô tình thu hút sự chú ý của vài bạn học khác gần đó “Thẩm ca!” Cố Vi với Tưởng Lỗi chạy tới, lo lắng “Thẩm Khinh Nùng sao vậy?” “Thẩm ca…có sao không đấy?” Trần Yến vội bế Thẩm Khinh Nùng lên, nhanh chóng chạy tới phòng y tế Cố Vi cùng Tưởng Lỗi đuổi theo Thẩm Khinh Nùng ôm cổ hắn, lầm bầm: “Chắc là hông mang thai đâu ha……” Trần Yến cười khổ: “Lúc nào rồi mà còn đùa kiểu vậy hở?” Thẩm Khinh Nùng “Hme hee hee” một tiếng: “Mang thai tuổi vị thành niên, cậu.phải.chịu.trách.nhiệm à nha” “Mẹ nó cậu im lại dùm” Trần Yến vừa lo vừa cáu, còn nói thêm một câu “Có lúc nào tớ không chịu trách nhiệm với cậu à?” “Bác sĩ!” Trần Yến kêu. Thẩm Khinh Nùng bị đặt trên giường. Từ Nghiêu còn đang định đánh một giấc, nhìn tình huống như vậy lập tức mặc áo vào “Ặc ——!” Thẩm Khinh Nùng suýt thì ói ra tiếp Từ Nghiêu: “Tất cả ra ngoài chờ chút.” Cả đám đành lặng lẽ ra ngoài “Thẩm ca sao lại thế này.” Tưởng Lỗi hỏi, “Ăn bậy gì rồi?” Trần Yến lắc đầu: “Không rõ lắm.” Mười phút sau, Từ Nghiêu mở cửa ra, Trần Yến lập tức chạy vọt vào Chỉ thấy Thẩm Khinh Nùng với vẻ mặt đỏ như cà chua chín đang ngồi đó “Bác sĩ, cậu ấy bị sao không?” Trần Yến hỏi. Từ Nghiêu tháo khẩu trang xuống: “Bệnh tâm lý thôi” “?” “Ai da, có lẽ cậu ấy bị ám ảnh với môn Văn, đừng để cậu ấy tiếp xúc với bài tập Văn là được ý mà. Chắc do dạo gần đây áp lực thi cử quá nên mới thành ra như vầy…” “……” “……” “……” Thẩm Khinh Nùng dựa vào lưng Trần Yến, thì thầm: “Vương Nhất Minh mà biết chắc ổng ngất xỉu mất” Trần Yến cười nhẹ: “Có khi.” “Cậu đừng cườiii!” “Được rồi, hah ——” “Trần Yến ~!” Vương Nhất Minh sau khi hay tin đã trầm mặc rất lâu, buồn bã nhìn Thẩm Khinh Nùng: “Bạn học Thẩm…… em thật sự chán ghét Ngữ Văn đến vậy sao?” “Thầy… không phải là em….” Thẩm Khinh Nùng vô tình nhìn thấy một mớ bài kiểm tra văn trên bàn, trong lòng bắt đầu nôn nao: “Ọe ——!” Vương Nhất Minh như tan vỡ theo cát bụi, đau lòng: “Thôi thôi thôi, thầy biết rồi, em về nhà nghỉ ngơi cho tốt.” “Thầy à, em thật sự không có…………………” Từ Nghiêu đưa cho Thẩm Khinh Nùng hai lọ thuốc an thần, mỗi ngày đều phải uống một viên Trần Yến cất hết tất cả các loại sách vở liên quan đến Ngữ Văn đi, tuyệt đối không cho Thẩm Khinh Nùng nhìn thấy. Vào những tiết Ngữ Văn, Trần Yến sẽ dắt Thẩm Khinh Nùng đi dạo, chỉ có thế mới làm bệnh trạng cậu trở nên tốt hơn được. “Thi xong thì tớ sẽ ở quê ba tháng…” “Ừm, tớ cũng thế…” Trần Yến nắm chặt lòng bàn tay cậu “Tẹo nữa bố mẹ tớ về.” Thẩm Khinh Nùng nói. Thẩm Bình An và Lục Thanh Tử nghe nói Thẩm Khinh Nùng bị bệnh, sốt ruột quá không nhịn được nên đã đặt vé máy bay trong ngày. “Ừm.” “Tớ quyết định rồi.” Trần Yến dừng lại. Thẩm Khinh Nùng áp hai bàn tay vào mặt Trần Yến, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, vô cùng nghiêm túc nói: “Tớ muốn nói với bọn họ rằng tớ là Omega. Còn Alpha của tớ, chính là cậu.” Hô hấp Trần Yến như đông cứng lại, ôm chặt lấy Thẩm Khinh Nùng, nhẹ nhàng đặt càm lên vai cậu: “Tiểu Nùng.”.