Hòa Đào cẩn thận mở cửa phòng tắm, lần đầu tiên nhìn thấy bồn tắm lớn như vậy, không phải có khác biệt gì, chỉ là cái bồn tắm này thật sự hơi lớn, cậu cảm thấy nó còn đủ cho hai người cùng nhau tắm. Hòa Đào đi vào, nhịn không được cảm thán một chút về bồn tắm, quay đầu nhìn về gương phía đối diện, hai má bị Hàn Kiệt làm cho bóng loáng lên, như bị chà xát mỡ lợn vậy, dở khóc dở cười làm mặt quỷ với gương rồi mới qua đó rửa mặt. Hàn Kiệt đem thức ăn đều dọn lên bàn, liền thấy Hòa Đào đi tới, phốc một tiếng mở ra chai rượu đỏ trong tay: "Uống một chút không?" Hòa Đào lắc đầu: "Em không uống đâu, tự anh uống đi." "Sao vậy, sợ uống say rồi, anh sẽ làm gì với em à?" Hàn Kiệt rót cho mình một ly, không nhịn được trêu chọc Hòa Đào. Hòa Đào vẫn giữ bình tĩnh khi bị anh trêu chọc, chỉ liếc nhìn anh mà không để ý đến anh: "Anh cũng đừng uống nhiều quá, buổi chiều còn phải dạy em học bổ túc đó!" Một câu nói thiếu chút nữa khiến Hàn Kiệt làm vỡ chai rượu trong tay. Hòa Đào không quan tâm đến anh, ngồi xuống, trực tiếp cầm chén lên ăn một miếng thịt kho tàu ở trên bàn, ân, không tệ, chưa bị lụt nghề. Hàn Kiệt nhìn tiểu Omega giả vờ tự nhiên không để ý tới bộ dáng của mình, liền cảm thấy tiểu Hòa Đào cũng thông minh. Biết lấy bất biến ứng vạn biến*. (*lấy cái không thay đổi mà ứng phó với cái luôn thay đổi.) Ngồi xuống đối diện Hoà Đào, Hàn Kiệt ở dưới bàn trực tiếp dùng chân kẹp lấy hai chân Hòa Đào, Hòa Đào bị hành động đột ngột của anh làm sợ hết hồn, dùng đôi mắt trừng anh. Không lên tiếng dò hỏi anh đang làm gì. Hàn Kiệt câu khóe môi: "Thực ra bây giờ anh say rồi." "Anh còn chưa uống mà, anh say cái gì?" "Không say rượu, mà say em." Hòa Đào sau đó cũng không lên tiếng, mặt chậm rãi đỏ lên, sau đó nhíu mày lại: "Anh không đói bụng phải không, nếu anh không đói bụng thì em tự mình ăn hết cơm, dù sao anh nhìn em có thể say, vậy đoán chừng cũng có thể nhìn đến no." Nói xong còn không quên cười híp mắt với anh, vẻ mặt đó có thể nói là vô cùng miễn cưỡng. Hàn Kiệt nhìn cậu rõ ràng rất thẹn thùng, lại giả vờ mạnh mẽ mà oán anh, bỗng nhiên nở nụ cười, Hòa Đào nhìn thấy anh như vậy, liền giận, ở dưới đáy bàn muốn dùng chân đá anh, kết quả Hàn Kiệt kẹp chân cậu quá chặt, căn bản không có cách nào cử động, Hòa Đào rất tức giận. Hàn Kiệt nhìn bộ dáng ủy khuất trông mong của cậu, liền mềm lòng, giơ tay nhéo hai má phúng phính của tiểu Omega: "Được rồi, anh không trêu chọc em nữa, cũng không uống rượu, chúng ta ăn cơm đi." "Anh thật sự không trêu chọc em nữa?" "Thật mà, thật mà, anh mà trêu chọc em nữa sẽ là chó con được chưa." "Anh chính là chó con." "Được được, chó con sủa với em một tiếng, gâu, gâu gâu." Không nghĩ tới Hàn Kiệt thật có thể học tiếng chó sủa Hòa Đào liền nhịn không được cười ra tiếng. "Được rồi, ăn cơm đi, buổi chiều còn không phải muốn học sao?" "Ừm." Hòa Đào nghe câu nói này, mới yên tâm ăn cơm. Không thể không nói, Hòa Đào làm thịt kho tàu quả thật rất ngon, Hàn Kiệt ăn không ngừng, cuối cùng Hòa Đào nhìn Hàn Kiệt ăn hết nửa nồi cơm, có chút lo lắng Hàn Kiệt có thể ăn quá no. Hàn Kiệt thật ra đã no căng, thịt kho tàu cuối cùng hầu như toàn bộ đều vào bụng anh rồi. "Ngon quá." Hàn Kiệt xoa bụng của mình lên tiếng. Hòa Đào lo lắng nhìn anh: "Anh có muốn uống chút gì tiêu cơm không?" "Không cần, anh hoạt động một chút, để đó, anh đi dọn." Hàn Kiệt đứng lên, kéo Hòa Đào ngồi vào chỗ anh mới ngồi, tự mình bưng mâm đi rửa chén, thật ra trong nhà có lắp đặt máy rửa chén, chẳng qua hôm nay Hàn Kiệt rất muốn làm chuyện này một lần, Hòa Đào nấu cơm còn anh thì rửa chén. Hòa Đào nhìn bóng lưng anh không nhịn được câu lên khóe miệng, kết quả cậu chưa kịp thu lại nụ cười, liền nghe choảng một tiếng. Hòa Đào: "........" Hàn Kiệt: "........" Hàn Kiệt quay đầu liếc nhìn Hòa Đào: "Trượt tay." Hòa Đào đã đi tới, mang theo bao tay: "Anh đừng lấy tay nhặt, coi chừng tay bị thương." Hàn Kiệt bị đẩy qua một bên, nhìn Hòa Đào thành thạo nhặt những mảnh vỡ ra, trong lòng dâng lên luồng cảm xúc không nói nên lời. Duỗi tay nắm lấy cánh tay Hòa Đào, chỉ thấy Hòa Đào sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Kiệt: "Làm sao vậy, bị thương sao?" Khi nói như vậy, liền nhìn thấy trong mắt Hòa Đào lóe lên vẻ lo lắng. "Không có chuyện gì, anh muốn nói, đừng nhặt nữa, để đó sẽ có người thu dọn." "Không cần, chỉ có hai cái chén, em một lát liền làm xong." Hòa Đào cảm thấy được những việc này đều rất bình thường, nhưng cậu không biết trong lòng Hàn Kiệt vô cùng khó chịu. Cầm lấy tay Hòa Đào từ đầu đến cuối không có thả ra, Hàn Kiệt ổn định lại tâm trạng nói: "Hòa Đào, anh không quan tâm trước đây em trải qua cuộc sống thế nào, nhưng sau này anh sẽ để em sống tốt hơn." Hòa Đào không nghĩ tới Hàn Kiệt lại đột nhiên nói như vậy, lòng đột ngột khẩn trương: "Em tin anh." Hàn Kiệt đưa tay ôm người vào lòng, anh biết Hòa Đào tin anh, nhưng còn chưa đủ, anh rất tham lam, anh cần Hòa Đào hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng anh biết bọn họ còn cần thời gian. Cho nên ngay lúc này, Hàn Kiệt mặc dù có rất nhiều lời muốn nói, lại không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Hòa Đào. Hòa Đào không biết Hàn Kiệt đột nhiên như vậy là vì sao, lo lắng mà để cho anh ôm, mãi đến khi được Hàn Kiệt thả ra, Hòa Đào mới nhỏ giọng hỏi: "Anh không sao chứ?" "Không có chuyện gì, để anh đến nhặt đi, đưa bao tay cho anh." Hòa Đào nhìn anh đưa tay tới trước mặt mình, không nói gì nữa, cậu dường như cảm thấy Hàn Kiệt vừa nãy không bình thường, chính là bắt đầu từ khi cậu lại đây nhặt mảnh vỡ. Cho nên ngoan ngoãn tháo bao tay ra, đưa cho Hàn Kiệt: "Vậy anh cẩn thận một chút." "Anh biết." Hàn Kiệt đứng bên cạnh Hòa Đào, cẩn thận cầm mảnh vỡ chén nhặt ra: "Em xem, anh không có bị thương a." "Ân, anh lợi hại nhất." Hòa Đào sau khi để xuống thùng rác trong tay, quay đầu nhìn Hàn Kiệt làm mặt quỷ. Hàn Kiệt tháo bao tay ra để qua một bên sau đó hướng Hòa Đào vẫy tay: "Hòa Đào lại đây." Hòa Đào sửng sốt một chút, trong mắt loé ra vẻ không rõ, nhưng dù sao cũng đi tới. Hàn Kiệt rất vui mừng khi thấy phản ứng tự nhiên của cậu, khi Hòa Đào tới gần, anh đưa tay kéo cậu vào lòng: "Bây giờ, em có thể thưởng cho anh a." Sau đó khi ánh mắt Hòa Đào lộ vẻ nghi hoặc, Hàn Kiệt đến gần hôn môi cậu, dường như đang gợi ý cho Hòa Đào, khi Hòa Đào rốt cuộc phản ứng lại anh muốn làm gì, Hàn Kiệt lại không cho cậu cơ hội, cười dán qua, làm nụ hôn này càng sâu hơn. Sau khi hôn xong, Hòa Đào không có sức lực dựa lên người Hàn Kiệt, Hàn Kiệt nhẹ nhàng ôm cậu, Hòa Đào ở trên vai anh cọ một chút: "Hàn Kiệt." Giọng nói bị khàn mang theo một chút mềm mại, truyền đến tai Hàn Kiệt giống như đang làm nũng với anh: "Ừm." "Em vừa nãy ở trong phòng tắm nhìn thấy đồ dùng để tắm của anh đều là mùi mật đào, anh rất yêu thích mùi mật đào sao?" Hàn Kiệt đang ôm Hòa Đào bỗng nhiên thân thể cứng đờ, đối với vấn đề bất ngờ không kịp phòng bị này, anh rốt cuộc nên thành thật thừa nhận hay là giả vờ không biết, để duy trì hình tượng cao lớn của chính mình đây? Nhưng mà chẳng chờ Hàn Kiệt quyết định được đáp án, vấn đề tiếp theo đã tới rồi: "Còn có a, mùi hương trên người anh, tại sao em mỗi lần ngửi thấy đều không giống nhau, anh có phải dùng thuốc che giấu không a?" Thật khó lòng phòng bị mà! Đây là một vấn đề đòi mạng a!