"Cậu tới đây làm gì?" Cố Lễ không để ý lời trêu ghẹo của cô, không tình nguyện mở miệng hỏi. Từ San lấy tay xoắn lọn tóc nhìn Cố Lễ: "Tớ hối hận rồi, chúng ta tái hợp đi, được không?" "Cậu nháo cái gì." Sắc mặt Cố Lễ liền trở nên khó coi. Từ San bĩu môi: "Sao nào, tiểu Omega kia thật sự là bạn trai của cậu à, không đúng, cậu đổi khẩu vị hồi nào vậy?" "Vẫn luôn như vậy." Ánh mắt Cố Lễ rất bình tĩnh, anh như vậy khiến trong lòng Từ San chẳng hiểu sao cảm thấy rất khó chịu. Khi hẹn hò với anh, cô liền biết Cố Lễ có người trong lòng. Lúc trước cũng là cô theo đuổi Cố Lễ, biết rõ Cố Lễ có người trong lòng nhưng vẫn khăng khăng dây dưa, Cố Lễ không có cách nào mới thử xem với cô. Cuối cùng vẫn là bản thân cô chịu không nổi trước. "Người trong lòng cậu chính là cậu ấy sao?" Biểu cảm của Cố Lễ cứng lại một chút: "Việc này không liên quan gì tới cậu." "Hừ, xem ra là không phải." Trong mắt Từ San loé ra tia trào phúng: "Bỏ đi, nói như vậy tớ ngược lại có chút đồng tình với bạn trai nhỏ của cậu, không biết khi cậu ấy biết được, trong lòng sẽ khó chịu cỡ nào nha." Từ San mặc dù ngoài miệng nói như vậy, ngữ khí lại rõ ràng mang theo trêu tức. Cố Lễ không muốn để ý tới cô, chỉ muốn cô nhanh chóng rời khỏi. Thà để Tô Khả biết anh có người trong lòng, anh càng không muốn để Tô Khả đối mặt với Từ San. Anh không muốn gặp phải tình cảnh đó. Cũng may Từ San từ anh tìm được cảm giác cân bằng, không quấy rầy nữa. Đưa mắt nhìn Từ San rời đi, Cố Lễ thở phào nhẹ nhõm. o0o Hòa Đào phát hiện gần đây ánh mắt như có như không đánh giá cậu lại trở lại rồi. Hơn nữa ánh mắt của mấy người này nhìn cậu càng kỳ lạ hơn. Điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng không tốt. Tô Khả từ Cố Lễ nghe được tin tức, vội vã chạy về. Hòa Đào bị Tô Khả kéo, không rõ hỏi: "Làm sao vậy?" Tô Khả nhìn Hòa Đào, đầy vẻ lo lắng, không trả lời ngay câu hỏi của Hòa Đào, mà tới gần vén cổ áo Hoà Đào, nhìn tuyến thể phía sau gáy cậu. Nơi đó bây giờ đã hoàn toàn lành lại, không nhìn thấy dấu tích nào. Hòa Đào bị hành động đột ngột của Tô Khả làm cho hoảng sợ. "Cậu làm gì vậy a?" Hòa Đào che tuyến thể phía sau nhìn Tô Khả. "Hòa Đào, tớ hỏi cậu, chuyện Hàn Kiệt đánh dấu cậu, còn ai biết?" Đột nhiên nghe Tô Khả nhắc tới vấn đề này, Hòa Đào trong lòng run lên: "Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" "Hiện tại không biết là ai ở trên diễn đàn của trường cao trung K nói ra chuyện cậu đã bị đánh dấu." Hòa Đào sắc mặt trắng bệch, nắm lấy tay Tô Khả: "Có, có nói tới Hàn Kiệt không....." "Hiện tại thì chưa, tớ cảm thấy đối phương chưa biết người đánh dấu cậu chính là Hàn Kiệt." Nghe thấy câu nói này của Tô Khả, trong lòng Hòa Đào liền thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt. Thấy Hòa Đào như vậy, Tô Khả đánh lên đầu cậu một cái: "Cậu có phải điên rồi hay không, lúc này cậu không phải nên nghĩ tới bản thân nhiều một chút sao?" Hòa Đào xoa đầu: "Cậu chỉ biết nói tớ, chính cậu không phải cũng giống vậy sao?" Tô Khả liền chột dạ: "Vậy tớ đây là vì ai lo lắng nha, còn không phải là vì cậu sao, cậu có nghĩ tới, tới lúc xảy ra chuyện, nếu Hàn Kiệt....." "Sẽ không." Hòa Đào không đợi Tô Khả nói xong liền trực tiếp lắc đầu đánh gãy lời nói của Tô Khả. Tô Khả thấy cậu tin tưởng Hàn Kiệt như vậy, cũng không tiện nói tiếp: "Vậy thì tốt." Vì đã biết lý do những người này xì xào bàn tán sau lưng cậu, trong lòng Hòa Đào cũng có phòng bị. Nhưng dù như vậy, vẫn khiến cậu lo lắng không yên. Tuy rằng ngoài miệng nói tin tưởng Hàn Kiệt sẽ không hỏi cậu, nhưng lại cảm thấy bởi vì cậu, Hàn Kiệt mới phải gánh vác những phiền phức không cần thiết này. Điều này khiến cậu cảm thấy bản thân vừa bất lực vừa phiền phức. o0o Trên thực tế topic lưu truyền chưa được bao lâu, Trương Ngạo liền nói chuyện này cho Hàn Kiệt. Chỉ là Hàn Kiệt không có lập tức hành động, một là chưa xác định được người mở topic này là ai, hai là anh muốn để Hòa Đào nói với anh. Bên nhau lâu như vậy, đối với tính cách của Hòa Đào anh cũng hiểu rõ đôi chút. Nếu không phải anh hỏi, chắc chắn Hòa Đào sẽ không nói với anh bất cứ chuyện gì. Quả nhiên, chuyện lên men ba ngày, trong ba ngày này, Hòa Đào không nói với anh về bất kỳ lời nào liên quan tới chuyện này. Hàn Kiệt rất tức giận, mà phần tức giận này, anh không thể phát ra với Hòa Đào. Cho nên chỉ có thể tìm người khác phát. Mà người này chính là Lý Tường Húc. Anh thật không nghĩ tới Lý Tường Húc người này thoạt nhìn không có năng lực như thế, lại dám ở sau lưng giở trò. Hơn nữa trong này thậm chí còn có bút tích của Trương Manh. Anh không thể không nói hai người kia cũng thật là.... Trương Ngạo đứng ở cửa phòng riêng nhìn Hàn Kiệt lại đây: "Kiệt ca, đã mời người tới." "Mời?" Hàn Kiệt liếc mắt nhìn Trương Ngạo. Trương Ngạo lập tức cười vỗ miệng một cái: "Đã bắt tới." Hàn Kiệt không có nhiều lời, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Giờ khắc này Trương Manh ngồi nơi đó, nhìn thấy Hàn Kiệt tiến vào, Trương Manh theo bản năng đứng lên: "Anh......" Hàn Kiệt liếc mắt nhìn hắn, quay đầu liền nghe Trương Ngạo nói: "Lý Tường Húc ở bên trong." Hàn Kiệt gật đầu một cái, xoay người tiến vào bên trong, đóng cửa lại, liền nghe bên trong có âm thanh đánh đấm truyền tới. Trương Ngạo biểu cảm nhăn lại, bộ dạng lòng vẫn còn sợ hãi thực ra đang xem kịch vui. Trương Manh sắc mặt đã trắng bệch, mặc dù hắn cố duy trì vẻ ngoài bình tĩnh. Sau khi Hàn Kiệt phát tiết một trận, nhấc Lý Tường Húc đang nằm trên đất lên: "Nói đi, tại sao làm vậy?" Lý Tường Húc bị Hàn Kiệt đánh tới vành mắt xanh lên, lúc này ngồi xuống cũng là bộ dáng sợ hãi. "Nói!" Bị Hàn Kiệt hét một tiếng như vậy, Lý Tường Húc cố giải thích: "Không phải tôi, không phải tôi làm, là Trương Manh, Trương Manh nói hắn có chứng cứ, hắn nói Hòa Đào là đồ rác rưởi đã bị người đánh dấu qua, căn bản không xứng với anh, còn nói chỉ cần tôi làm như vậy, sau đó chờ hai người các anh chia tay, tôi có thể thừa cơ hội xông vào, thật sự không phải tôi, tôi thật sự bị hắn đầu độc." Hàn Kiệt nghe Lý Tường Húc nói một hơi, mặt đen không ra hình dạng gì, anh thật sự đã coi thường thằng ngu này. Một cước đem Lý Tường Húc từ trên ghế đạp xuống. Hàn Kiệt mặt tối sầm lại, mở cửa ra ngoài, sau đó trực tiếp kéo Trương Manh vào phòng, ném tới bên cạnh Lý Tường Húc: "Kể từ hôm nay hai người các ngươi sẽ là một cặp." Câu nói này vừa ra khỏi miệng, trong lòng của mấy người trong phòng đều run lên, Trương Ngạo theo bản năng nhìn về phía Hàn Kiệt, cảm thấy dựa theo sự phát triển này, sẽ có chuyện lớn xảy ra. Trương Manh vốn dĩ đối với Hàn Kiệt trong lòng vẫn còn sợ hãi, cho nên mới cùng Lý Tường Húc hợp tác, chỉ là không nghĩ tới tự cho là chuyện rất bí mật, nhanh như vậy liền bị Hàn Kiệt biết được. Hơn nữa nhìn phản ứng của Hàn Kiệt, Lý Tường Húc chắc chắn cái gì cũng đã nói hết rồi, thằng ngu này. "Tôi xin lỗi, tôi bằng lòng xin lỗi Hòa Đào, tôi bảo đảm không dám nữa đâu." Trương Manh cầu xin mà nhìn Hàn Kiệt. Hàn Kiệt lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn: "Tôi cũng có thể để việc đó xảy ra, sau đó xin lỗi cậu." "Không muốn, Hàn Kiệt, anh không thể làm vậy, anh làm vậy là phạm pháp." Lý Tường Húc không biết dũng khí tới từ nơi đâu, đột nhiên há mồm lên án. Hàn Kiệt câu lên khóe môi, nhấc chân đá một cước, một cước này, Hàn Kiệt xuất lực rất mạnh, Lý Tường Húc lập tức ngã trên mặt đất, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi. Tác giả có lời muốn nói: Hàn Kiệt: Ta hiện tại vô cùng tức giận, nhất định phải là Hòa Đào hôn nhẹ mới tốt lên được.