Việt Nhiên nhìn chằm chằm vào đống từ kia, thực sự không biết nên phun tào như thế nào nữa, thấy hắn hỏi ý kiến của mình nên cậu kêu hắn đi tìm Khương Tiêu đi. [Trò Chuyện Riêng] Không Cách: Cậu ấy không có online. [Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: WeChat. [Trò Chuyện Riêng] Không Cách: Nhưng anh muốn biết cái nhìn của cậu cơ mà [mắt long lanh] [Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Diệt trừ nội gián tại sao lại phải giả trang thành tình nhân? [Trò Chuyện Riêng] Không Cách: Bởi vì các cậu vừa vặn mua được tài khoản tình nhân nha. Cậu xem trong mấy vụ gián điệp này nọ có bao nhiêu người giả làm vợ chồng đó, vụ này cũng hợp lô-gíc mà. [Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Nhưng cuối cùng người bị tiêu diệt cũng là tình địch hết thôi. [Trò Chuyện Riêng] Không Cách: Bọn họ quả thật cũng cấu kết với người khác cơ mà. [Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Mục đích trà trộn vào bang hội của bọn họ là? [Trò Chuyện Riêng] Không Cách: Ăn cắp thông tin cơ mật! [Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Vật anh có tin không? [Trò Chuyện Riêng] Không Cách:… Không tin lắm. [Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Ừm. [Trò Chuyện Riêng] Không Cách: Vậy bọn anh đổi diệt trừ nội gián thành tiêu diệt người theo đuổi nhé? [Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Anh tin không? [Trò Chuyện Riêng] Không Cách: Tin nha! [Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Tôi đang hỏi, anh có tin Khương Tiêu thừa sức làm chuyện ngu xuẩn này để giải quyết mấy người theo đuổi anh ấy không? [Trò Chuyện Riêng] Không Cách: [rơi lệ] Anh không tin. Lúc đang trò chuyện, hai người cùng nhìn thấy tin Khương Tiêu đã log in, Không Cách liền chạy đi tìm anh bàn bạc. Việt Nhiên cũng không hỏi nhiều, đầu tiên là đăng nhập vào YY, sau đó điều khiển nhân vật lên tới đỉnh núi tuyết. Phần lớn loài chim dữ trong du hiệp đều ở trên núi cao hết, chim dữ trên núi tuyết là Đại Bàng Tuyết, công kích cao, cũng có kỹ năng gió bão và đóng băng, là một loại hồn thú cậu vô cùng yêu thích. Loài đại bàng có một ý thức lãnh địa rất mạnh, trong du hiệp cũng không hề thay đổi thiết lập này, vì vậy Đại Bàng Tuyết được phân bố rất rộng rãi, đi nửa ngày mới có thể nhìn thấy một, hai con. Đặc biệt là Vua Đại Bàng, nghe đâu mỗi tuần mới thấy được một con, không chỉ khó đánh mà thời gian xuất hiện cũng khá ngẫu nhiên nữa, chẳng biết có bao nhiêu người nguyện ý tổ đội lên núi đi lung tung mỗi ngày đâu. Từ lúc trở về đến nay, Việt Nhiên cũng chỉ gặp được không tới ba con hồn thú Vua Đại Bàng trên đấu trường, có thể thấy được là khó luyện ra đến cỡ nào. Cho nên hôm nay cậu không phải đến tìm Vua Đại Bàng mà là muốn đánh vài con Đại Bàng Tuyết bình thường về để đút cho con chim sát phong cảnh kia. Công kích của bé chim bây giờ đã ngang ngửa Sư Tử Trắng, còn mang theo một kỹ năng đánh bay nữa. Cậu vốn không muốn điều chỉnh nó tiếp để tránh luyện thành tàn phế, nhưng gần đây đột nhiên nghĩ đến Đại Bàng Tuyết, cậu cảm thấy nếu đã cùng thuộc tính với Đại Bàng Tuyết thì đút vài con chắc cũng không sao, vì vậy cậu lại đến đây. Mới đánh xong hai con, cậu chỉ nghe thấy trong tai nghe vang lên một tiếng nhắc nhở, phòng ngữ âm YY có người đến. Khương Tiêu nói: “Em đang ở đâu vậy?” Việt Nhiên nói: “Núi tuyết.” Khương Tiêu vừa nghe đã hiểu ngay, chạy tới tổ đội và đánh chung với người nọ. Thực lực của hai người hợp lại thì khỏi cần bàn cãi nữa, hiệu suất nhanh chóng được tăng cao, nhưng chỉ rút ngắn thời gian giết quái, chứ giết xong vẫn phải nhọc lòng đi tìm, Khương Tiêu mơ hồ nghe thấy một tiếng hừ hừ cực thấp, nói: “Nghỉ một lát nhé?” Việt Nhiên nói: “Không mệt.” Khương Tiêu bảo: “Lại đây ngắm phong cảnh với anh đi.” Việt Nhiên đáp: “Một mảnh trắng xóa, có gì đáng nhìn?” Khương Tiêu không trả lời, đi dạo xung quanh một chút, gửi một tọa độ cho cậu. Việt Nhiên liền thuận theo tọa độ mà nhảy lên hòn đá, đứng ở bên cạnh anh đưa mắt nhìn ra, phát hiện có thể thu hết nửa núi tuyết vào trong đáy mắt, cũng có thể nhìn thấy một chút vầng sáng như khói nữa chứ. Cậu nhớ tới những nơi ít người biết đến trước đó, hỏi: “Mấy nơi trước kia…” Khương Tiêu nói: “Anh đã cố ý tìm đấy.” Việt Nhiên đáp: “Ồ.” Khương Tiêu hỏi: “Cảm động không?” Việt Nhiên nói: “Không cảm động.” Khương Tiêu khẽ thở dài một hơi, không hỏi lại nữa. Việt Nhiên liếc anh một cái, mấy giây sau lại nhìn anh một cái, nói vu vơ: “Anh từng trượt tuyết chưa?” Khương Tiêu: “Ừm.” Việt Nhiên: “Chơi vui không?” Khương Tiêu: “Ừm.” Việt Nhiên: “Đi với ai?” Khương Tiêu: “Bạn bè.” Việt Nhiên: “Ồ.” Cuộc tán gẫu lúng túng kết thúc, phòng ngữ âm lại yên tĩnh. Việt Nhiên nhìn anh lần thứ hai, đoán rằng không phải là anh đã bị thương tâm vì câu nói kia rồi chứ, xoắn xuýt xoay chuyển hai vòng, chậm rì rì di chuyển lại bên cạnh anh. Khương Tiêu đã nhịn cười từ lâu, lúc này nhìn thấy tiểu ngạo kiều của mình vụng về lấy lòng, rốt cuộc không đùa cậu nữa, mở biểu tình ‘ôm ấp’ ra rồi ôm cậu một cái, bảo: “Đánh thêm vài con nữa rồi anh dẫn em đi uống trà sữa nhé.” Việt Nhiên cao hứng: “Được.” Hai người liền bắt được bốn, năm con, liếc mắt nhìn thời gian, phát hiện đã mười một giờ. Hồn thú đã bắt xong, vượt quá thời gian thì nhất định sẽ biến mất, Việt Nhiên liền mở trang luyện hồn thú ra, một mạch đem vài con này đút hết cho con chim sát phong cảnh. Chờ ánh sáng màu trắng tan hết, cậu liền rơi vào trầm mặc. Khương Tiêu đã quen rồi, thấy cậu bất động thì biết ngay là đã xảy ra vấn đề, anh hỏi: “Làm sao vậy?” Việt Nhiên mặt không hề có cảm xúc thả con chim sát phong cảnh ra. Khương Tiêu đánh giá một chút, thấy trên đỉnh đầu nó lại mọc thêm một cọng lông ngốc, dể cùng chỗ với ba cái trước đây lại như biến thành một đóa hoa. Ngoài ra đầu ngón tay của nó còn có thêm một chút hoa văn màu xanh nữa —— vừa uốn tóc vừa có thêm hình xăm, càng ngày trông càng phản nghịch. Anh nói: “Tên gọi là gì?” Việt Nhiên nói: “Chim Bốn Cọng Lông.” *Chim Bốn Cọng Lông là tên mẹ chủ vườn dịch ra chứ tên thanh lịch của bé là Tứ Linh Điểu nhé bà con… thôi mà nó ngốc quá, để tên Việt cho ngốc thêm mới được chứ =)) Khương Tiêu nhíu mày: “Trước đây thì sao?” Việt Nhiên nói: “Chim Ba Cọng Lông.” Khương Tiêu nhất thời không nhịn được cười một tiếng, cảm thấy tiểu hồn sư nhà anh đáng yêu muốn chết luôn rồi, không ngờ rằng con hồn thú này có thể tạo ra một thú vui lớn đến như vậy. Anh thấy Việt Nhiên tức hận thu con chim lại, vội vàng thu liễm ý cười, động viên nói: “Đi, mang em đi uống trà sữa thôi.” Việt Nhiên nghe lời, đơn giản sửa soạng một phen rồi xuống lầu tụ hợp với anh, hỏi: “Đi uống ở đâu?” Khương Tiêu kéo cậu đi vào trong khu sinh hoạt, nói: “Ở bên kia có một tiệm trà sữa.” Diện tích của T đại khá rộng rãi, thiết bị ở khu sinh hoạt cũng vô cùng đầy đủ. Gần đây Việt Nhiên luôn đi huấn luyện nên vẫn còn rất nhiều nơi chưa đi tới. Cậu ngoan ngoãn đi theo anh, một lát sau quả nhiên nhìn thấy một tiệm trà sữa. Tiệm này rất gần với khu túc xá Omega nữ, ngoại trừ trà sữa ra cũng có bán cà phê và đồ ngọt, còn có ghế sô pha cạnh tường và cửa sổ nữa, rất thích hợp để tán gẫu hẹn hò hoặc đi uống trà chiều. Lúc Việt Nhiên đi vào chỉ thấy trên ghế dài có không ít cặp tình nhân nhỏ. Cậu bình tĩnh thu lại ánh mắt —— chẳng có gì ghê gớm cả, không chua chút nào luôn nhé. Khương Tiêu hoàn toàn không hiểu rõ tâm tình có chút vi diệu của cậu, mua trà sữa xong liền kéo cậu tìm chỗ ngồi xuống. Lúc này vừa ngẩng đầu, tầm mắt đột nhiên dừng lại ở chỗ của một nữ sinh ngồi cách đó không xa, anh liền lạnh nhạt dời đi mắt, chuyên tâm ở bên cạnh tiểu hồn sư của mình. Nữ sinh kia đang tán gẫu với mấy người bạn. Mấy người đó toàn là Omega cả, đột nhiên gặp phải giáo thảo nên không nhịn được mà thấp giọng nói: “Xem kìa, đúng là nói chuyện yêu đương sẽ thay đổi con người ta nha!” “Ừm, ai có thể nghĩ rằng anh ấy cũng sẽ có một ngày tới một nơi hẹn hò như vầy cơ chứ.” “Nghe đâu anh ấy nhất kiến chung tình với tân sinh viên kia đó, thật hay giả vậy?” “Giả đó, tớ nghe nói tân sinh viên kia là em họ của Tần Tu Kiệt, có lẽ bọn họ đã sớm gặp nhau rồi.” Nữ sinh kia nghe được thì ngẩn người, hỏi: “Em họ của Tần Tu Kiệt?” Đồng bạn nói: “Một Alpha trong lớp của bọn tớ nói như vậy đấy.” Nữ sinh lẩm bẩm nói: “Thì ra là cậu ấy.” Bạn học nhất thời tò mò: “Cậu biết cậu ấy hả?” “À đúng rồi, tớ nghe nói Khương Tiêu có chơi game, có phải cậu cũng đang chơi hay không?” Nữ sinh nói: “Tớ không còn chơi nữa.” “Há? Tại sao thế?” Tại sao vậy nhỉ? Bởi vì nhất thời bị ma ám rồi kết nhóm hãm hại người khác, kết quả lại lạc đến một kết cục chật vật, không chỉ không thành công mà còn khiến cho người theo đuổi thất vọng với mình và không để ý đến cô nữa. Nữ sinh cười khổ: “Chỉ là không chơi nữa thôi.” Bạn học thấy được bộ dáng này của cô nên cũng không dám hỏi nhiều, nhưng lại do dự bảo: “Vậy…” Nữ sinh nói: “Tớ chỉ biết rằng bọn họ đã sớm quen biết nhau trong game thôi.” “Uầy, thì ra là tình yêu trên mạng nha!” Lòng hiếu kỳ của bạn học đã được thỏa mãn, cô cũng không đề cập đến việc này nữa, nói mấy câu xong liền chuyển đề tài, trò chuyện hai câu rồi rời đi. Các cô đi chung một tụ, ngồi trên ghế sô pha thì không hết nên chọn chỗ ngồi trong phòng lớn. Nơi này vừa vặn ở gần quầy bar, không ít Omega nữ nghe thấy lời nói của mấy cô, lại nhìn mấy cô rời đi, kinh ngạc nhíu mày: “Đã sớm quen biết nhau rồi?” Một bạn học ở bên cạnh nói: “Ngọt ngào chết cậu rồi đó, nghĩ đi đâu thế?” Donut nói: “Không có gì.” Cô liếc mắt nhìn đôi tình nhân nhỏ trên ghế sô pha, có lòng muốn đi lên chào hỏi một tiếng, đã thấy vị Alpha suất khí kia nhéo mặt Tinh Diệt một cái, ngọt ngào đến không chịu được, cô liền bỏ đi suy nghĩ đến quấy rầy bọn họ. Cô cầm trà sữa cẩn thận, kéo cánh tay của bạn tốt đi ra ngoài, nghĩ thầm thì ra bạn trai của Tinh Diệt cũng chơi game, hơn nữa hai người còn đã quen nhau từ sớm nữa, cô có thể đến tìm Không Cách bọn họ hỏi một chút. Việt Nhiên căn bản không nhìn thấy cô. Cậu hưởng thụ hết ly trà sữa, ngồi ở chỗ này với Khương Tiêu phát chút cẩu lương rồi hài lòng đến nhà ăn dùng cơm trưa. Sau khi ăn xong, hai người tản bộ một lát rồi mỗi người trở về ký túc xá nghỉ ngơi, chờ đến buổi tối lại ra ngoài cùng nhau. Việt Nhiên ngủ hai tiếng rồi bò dậy đăng nhập vào game, nghe thấy trò chuyện riêng lại vang lên. Cậu vốn tưởng là Không Cách, vừa mở ra xem lại phát hiện là Nguyệt Trầm —— gần đây người này luôn nghiên cứu năm loài hiếm mới ở khu cũ, cơ bản đều đánh vật liệu ở khu cũ, hôm nay mới đến khu mới. [Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Cậu đã suy nghĩ kỹ chuyện tổ đội chưa? [Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Chưa. [Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Có phải là có lo lắng gì không? [Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Ồ, cậu đổi bang hội rồi? Hắn thấy hai chữ ‘Liên Minh Cẩm Lý’, nghĩ rằng gần đây Tinh Diệt luôn xếp đội với Liệt Phong, không nhịn được liếc mắt nhìn thông tin của Liệt Phong, phát hiện hai tài khoản kiếm khách của Liệt Phong cũng là ‘Liên Minh Cẩm Lý’. Quả nhiên hắn đoán không sai, hai bang hội này đã sát nhập rồi. [Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Anh nhớ rằng bang hội kia của Liệt Phong cũng toàn là sinh viên đại học thôi, bang hội trước đây của cậu cũng được lập ra bởi sinh viên năm nhất thì phải. [Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Đúng vậy. [Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Cho nên các cậu là cùng một trường hay là học đại học ở cùng một thành phố thế? [Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Cùng một trường. [Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Đừng nói cho anh biết là Liệt Phong cũng muốn em tổ đội với cậu ta nhé, cậu ta không phải đã có lão bà rồi sao? Tôi chính là lão bà của anh ấy nè. Việt Nhiên trầm mặc vài giây, nhẫn nhịn nỗi chột dạ mà lật lại lý do Khương Tiêu trước đây đã từng đề cập đến. [Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Anh ấy nói lão bà của anh ấy không chơi nữa. [Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Tiểu Tinh Diệt, anh ngỏ lời với cậu sớm hơn cậu ấy phải không? Nhưng thật ra là anh ấy nghĩ sớm hơn anh mà. Việt Nhiên vẫn chột dạ muốn chết, rốt cuộc đáp lại một chữ “ừm”. Nhưng Nguyệt Trầm biết chuyện này không thể nói chuyện tới trước tới sau được nên không ép cậu phải chọn mình, mà hắn đang nghĩ rằng vốn tránh được Mặc Dương không biết xấu hổ kia thì không sao rồi, không nghĩ tới còn có một tên Liệt Phong nữa chứ! Không được, phải tăng thêm độ yêu thích. Hắn hỏi vị trí của Tinh Diệt, đuổi đến núi tuyết. Lúc này Khương Tiêu cũng vừa vặn login, nhìn thấy hắn thì hơi nhíu mày lại. Nguyệt Trầm cũng nhíu mày. Biết ngay mà, người này dĩ nhiên cũng muốn tăng thêm độ yêu thích, chẳng trách tiểu Tinh Diệt lại do dự! Hắn nhịn xuống kích động muốn đấu đơn với người nào đó, hỏi YY của bọn họ xong rồi tiến vào ngữ âm, cười nói: “Đến, tôi đi đánh với các cậu nhé.” Việt Nhiên nói: “Không cần đâu.” Nguyệt Trầm cười nói: “Không có chuyện gì hết, gần đây anh cũng vừa vặn rảnh rỗi mà. Lại nói, cẩu độc thân không cần đi với lão bà, mấy ngày nay cậu muốn đánh vật liệu gì, anh đều đánh với cậu nhé.” Việt Nhiên: “…” Khương Tiêu: “…” Khương Tiêu nhìn chằm chằm vào bóng đèn này, muốn đánh chết hắn ghê. Nguyệt Trầm còn ngại chưa đủ, vì có thể quang minh chính đại hơn một chút, hắn cũng gọi Bạch Chính Dương đến đây, viết rõ là muốn tăng thêm thiện cảm. Bạch Chính Dương thấy bọn họ có tên bang hội giống nhau thì cũng rất kinh ngạc: “Các cậu dĩ nhiên sát nhập rồi nha.” Nguyệt Trầm đã sớm muốn hỏi: “Cậu luôn chơi ở khu mới mà lại không biết gì à?” Bạch Chính Dương nói: “Chẳng biết gì hết trơn, có chú ý đâu.” “Cũng chỉ thấy cậu chơi với fan cứng kia thôi mà nhỉ?” Nguyệt Trầm đáp, “Có phải các cậu đang ở cùng một chỗ không?” Bạch Chính Dương lập tức nói: “Không có, đừng có mà nói bừa nhé!” Nguyệt Trầm bảo: “Tôi thấy cậu ấy rất có hứng thú với cậu đó.” Bạch Chính Dương đáp: “Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi!” Nguyệt Trầm nói: “Ừm, cậu cao hứng là được rồi.” Bạch Chính Dương cuống lên: “Thật sự là bạn bè cơ mà!” Nguyệt Trầm đương nhiên sẽ nghe theo hắn, không tra cứu về vấn đề này nữa, bắt đầu giúp tiểu Tinh Diệt đánh Đại Bàng Tuyết. Vì thế, Khương Tiêu và Việt Nhiên mở mode ‘bên ngoài là bạn bè’ lên, tuy rằng mode này là Khương Tiêu đề nghị, nhưng chờ lúc thử nghiệm thật, anh cũng chẳng thấy sảng khoái đến như vậy. Bọn họ chỉ chơi hai tiếng liền muốn log out, vì Việt Nhiên đã hẹn bạn đi ăn cơm. Nguyệt Trầm nhìn bọn họ rời đi, lúc này mới bàn bạc chuyện lớn với Bạch Chính. Bạch Chính Dương nhất thời phẫn nộ: “Vô liêm sỉ, tiểu Tinh Diệt là chúng ta tìm về, cậu ấy dĩ nhiên lại đến cắt đuôi!” Nguyệt Trầm nói: “Cho nên cậu phải giúp tớ đó.” Bạch Chính Dương sảng khoái đáp: “Được, cậu có dự định gì?” Nguyệt Trầm nói: “Tôi cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là gọi ‘học trò’ kia của tôi trở về.” Bạch Chính Dương bảo: “Cậu ta và Liệt Phong học cùng một trường à?” Nguyệt Trầm nói: “Không biết.” Bọn họ không quen biết với ai trong Bạch Cẩm Lý, nhưng khi mấy bang phái lớn kia muốn kéo Liệt Phong vào bang, chắc chắn bọn họ cũng đã thu thập hết tình báo rồi. Hai người liền tiến vào kênh YY đại bang phái đệ nhất, kêu Đông Phong Tuyết đến đây. Đông Phong Tuyết rất là kích động. Trong năm đại thần Liệt Dương Tinh Nguyệt, chỉ huy tốt nhất là Liệt Phong, Nguyệt Trầm và Mặc Dương kém hơn, thảm nhất chính là Bạch Chính Dương. Lúc trước hắn giả thành Tinh Diệt dẫn người đánh cũng đã từng đánh qua rất nhiều phó bản, sẽ không phạm phải sai lầm lớn khi chỉ huy. Nhưng nếu để hắn chỉ huy đi đánh boss thế giới, tám phần mười sẽ là mệnh bị diệt cả đội. Gần đây Nguyệt thần không chơi ở khu mới, lúc cướp boss thế giới, bọn họ đều là kẻ tám lạng người nửa cân với những bang phái kia, chẳng thể nào chiếm tiện nghi. Bây giờ Nguyệt thần đã tới nữa rồi, hắn nhất định phải giữ người nọ lại mấy ngày. Nguyệt Trầm nói: “Trước đây các cậu từng điều tra Thân Hóa Thương Khung, cậu ấy và Liệt Phong học cùng trường hả, chúng tôi muốn tìm cậu ấy trở về.” “Hả? Cậu ấy không phải đã lui về rồi à?” Đông Phong Tuyết đáp, “Trước đây không lâu Liệt thần tìm tôi mua một đống hồn thú cấp thấp cho hồn sư luôn, bảo là mua cho lão bà, nhưng khi đó tài khoản Thân Hóa Thương Khung đã biến mất rồi, tôi cảm thấy chắc là cậu ấy đã đổi tài khoản.” Nguyệt Trầm và Bạch Chính Dương trầm mặc mấy giây, ngay sau đó trăm miệng một lời nói: “—— Cái gì cơ?”