Tín Đồ Ngày Xuân FULL
Chương 17
Mỗi kỳ trường học sẽ có một lần kiểm tra Thể dục, vì để không ảnh hưởng đến việc thi kết thúc học kỳ, nên thông thường sẽ tiến hành kiểm tra trước khi thi cuối kỳ một tháng.
Mỗi tuần lớp Mười có hai tiết Thể dục, tiết học lý thuyết thì ghép hai lớp lại học chung với nhau, tiết thực hành thì mỗi lớp tự học riêng.
Sau khi kiểm tra định kỳ lần thứ ba xong thì lần kiểm tra thể dục kỳ này cũng chính thức bắt đầu.
Thông thường kỳ kiểm tra cũng không quá nghiêm khắc, bình thường các giáo viên dạy Thể dục của trường trung học phụ thuộc hung dữ khắc nghiệt, nhưng lúc kiểm tra Thể dục định kỳ thì lại luôn luôn nhân từ nương tay, nhưng mặc dù vậy, quá trình này cũng không thoải mái hơn là bao.
Hôm nay là tiết học lý thuyết, lớp 25 và 26 lại cùng học với nhau.
Giờ đã là giữa tháng Mười Hai, bình thường tuyết rơi nhiều nhưng hôm nay hiếm khi trời ửng nắng.
Hôm trước là tiết học Thể dục ở trong nhà, đã kiểm tra gần hết những nội dung cần kiểm tra rồi nên hôm nay chỉ còn nội dung chạy 800 mét nữ và một 1200 mét nam, tiến hành kiểm tra dưới sân thể dục, hai lớp phó văn thể mỹ cầm đồng hồ và danh sách lớp, giáo viên dạy thể dục chắp tay đứng bên cạnh giám sát, thỉnh thoảng lại lầm rầm hai câu: Ai mượn bình thường các cô các cậu lười biếng làm gì.
Số thứ tự của Kinh Trập ở cuối cùng cho nên phải chờ tới cuối, cô dứt khoát ngồi chờ ở trên khán đài, ôm một quyển sách từ mới, những bạn học trong lớp sắp đến lượt kiểm tra thì đều bỏ đồ ở bên chân cô, trời lạnh nên mọi người đều mặc rất nhiều, trên người cũng mang theo nhiều đồ.
Các bạn học nữ sờ sờ đầu cô: “Bảo bối, canh giúp tớ chút nhé.”
Các bạn học nam thì nổ ầm ầm bên tai cô: “Học bá(*), giúp tớ chút nhé.”
(*) Học bá: Chỉ những người học tập rất tốt.
Ai nhờ thì Kinh Trập đều gật đầu, tính tình rất tốt.
Chỉ có lúc Lâm Kiêu đi tới thì thẳng thừng nhét áo khoác vào lòng cô: “Đừng có để trên đất, cũng đừng để áo chung với những người khác, bẩn lắm.”
Kinh Trập ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Ừm.” nhưng biểu cảm lại như đang nói: Anh cũng thật bắt bẻ.
Trần Mộc Dương vừa mới kiểm tra xong, đặt mông ngồi ở bên há miệng thở dốc như chó con, nghe vậy thì “xì” một tiếng: “Cậu cứ chiều cậu ấy đi.”
Con người thiếu gia vẫn mang một đống bệnh công chúa như cũ, nhưng anh lại không hề để ý đến việc Kinh Trập làm dơ đồ của anh.
Lâm Kiêu xùy một tiếng: “Ai cần cậu lo?”
Trần Mộc Dương làm động tác ném đá trong không khí, hận không thể tự mình cầm cục đá ném chết anh.
Khoe khoang.
Kinh Trập cười cười, không hé răng, để mặc cho hai người kia đấu đá với nhau đi.
Lâm Kiêu thuận thế ngồi bên cạnh cô một lát, nhìn cô nghiêm túc nhẩm từ mới, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho anh, như thể anh không hề tồn tại vậy.
Anh chống khủy tay lên đầu gối, lòng bàn tay nâng mặt, có chút nhàm chán ngắm cô một lát.
Hình như cô đã béo lên một chút, hai má phúng phính thịt, xem ra thức ăn của nhà bọn họ cũng không đến nỗi nào.
Nhìn một hồi tự nhiên rất muốn véo thử, anh vậy mà lại có chút ngứa tay.
Cô cũng đã tới Nam Lâm được ba tháng rồi.
Hồi kiểm tra giữa kỳ cô đứng thứ ba mươi chín, vừa mới kết thúc kỳ kiểm tra định kỳ lần thứ ba cô lại vươn lên đứng thứ bốn mươi hai trong khối, thành tích rất ổn định.
Những học sinh có thể duy trì thành tích trong năm mươi người cao điểm nhất khối đã được trường trung học phụ thuộc coi là học sinh mũi nhọn.
Những cô vẫn chưa hài lòng, dù sở hữu thành tích so với trung bình của lớp 26 là cao ngất ngưỡng, nhưng cô lại rất yếu khi kiểm tra tiếng Anh, nên gần đây cô đang học thêm tiếng Anh.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người thích học tập đến như vậy.
Cũng không tính là rất khắc khổ, nhưng cô vẫn luôn mang dáng vẻ không nhanh không chậm, coi học tập giống như việc ăn cơm hay uống nước tự nhiên vậy.
Bị người ta nhìn chằm chằm thật sự rất khó để tập trung được, cuối cùng Kinh Trập cũng nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn anh, hơi hơi mở to mắt: “Gì đấy?”
Lâm Kiêu hơi cúi đầu: “Không có việc gì.”
Kinh Trập giơ tay chắn lại: “Vậy anh đừng nhìn em.”
Lâm Kiêu vui vẻ nói: “Được, không nhìn nữa.”
Trần Mộc Dương vừa mới chạy xong nên cảm thấy lồng ngực của mình như đang bốc cháy, hô hấp dồn dập đến phát đau, lúc này mới đỡ hơn chút, vừa nghe thấy như thế thì tức giận nói: “Cậu đừng quấy rầy con người ta học tập chứ.
Người ta thi không đậu Thanh Hoa Bắc Đại(*) thì cậu có chịu trách nhiệm không hả?”
(*) Thanh Hoa Bắc Đại: Đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh, hai đại học hàng đầu của Trung Quốc.
Lâm Kiêu gập một chân lên, rung nhẹ nhẹ, hỏi Kinh Trập: “Em muốn vào Thanh Hoa hay là Bắc Đại?”
Kinh Trập lại bị cắt ngang, cô quyết định khép sách lại, hơi mở hé miệng, cuối cùng cười nói: “Thi đại học chứ có phải đi mua cải trắng đâu mà muốn cái nào thì mua cái đấy.”
Không biết vì sao Lâm Kiêu lại cảm thấy không được vui cho lắm, chẳng vì lí do gì cả, chỉ cảm thấy một loại cảm giác mất mát buồn bã.
Ánh mắt anh không có tiêu cự mà nhìn lên hư không, sân thể dục của trường trung học phụ thuộc cũng không có gì đặc biệt.
Đường băng bằng nhựa, trên đài chủ trì luôn luôn có một cái bàn, lúc diễn ra hoạt động thì trên chiếc bàn kia sẽ được trải vải nhung màu đỏ rực, lễ trao giải của mỗi năm đều sẽ diễn ra ở chỗ này, các học sinh được trao thưởng sẽ tiến lên theo thứ tự từ cầu thang hai bên sườn, nhận lấy giấy khen và phần thưởng, sau đó chụp ảnh chung với thầy cô và hiệu trưởng, cuối cùng thì sẽ được vinh danh trên bảng thông báo.
Lễ trao giải định kỳ diễn ra vào đầu xuân năm sau, chắc hẳn Thẩm Kinh Trập cũng sẽ ở đằng kia.
Lớn tới từng này rồi nhưng có lẽ cô là người bạn duy nhất của anh có thể đứng ở trên bục nhận giải thưởng.
Lâm Kiêu cong cong khóe môi, tựa như đang cười, nhưng lại như không cười: “Em có thể làm được.
Nhưng anh nghe bố nói em định thi vào đại học Lâm?”
Trần Mộc Dương lại còn sốt ruột hơn cả chính chủ, đột nhiên đứng dậy nói: “Thi vào đại học Lâm làm gì chứ? Thanh Hoa Bắc Đại không phải tốt hơn sao?”
Thẩm Kinh Trập chưa từng nói qua việc mình muốn thi vào đâu, mỗi ngày cô vẫn chăm chỉ học tập, không có quá nghiêm khắc yêu cầu mình phải thi được bao nhiêu điểm, mỗi lần Hình Mạn và Lâm Chính Trạch hỏi cô có học quá sức hay không thì cô đều lắc đầu, nói không sao hết.
Nhưng cô sẽ âm thầm phân cao thấp với bản thân, lúc không giải được đề thì thích nằm luôn trên bàn, kỳ kiểm tra hàng ngày mà không đạt được thành tích như yêu cầu sẽ cố gắng bù vào cuối tuần, bài tập về nhà thì tranh thủ từng phút từng giây để hoàn thành, việc của hôm nay thì nhất định sẽ không bao giờ để đến ngày mai.
Cô hẳn là đã có mục tiêu của mình.
Nhưng vừa mới học xong học kỳ đầu tiên, chương trình học còn lâu mới học xong, cuộc thi marathon thời kỳ cấp ba này mới chỉ bắt đầu, từ đây đến đích còn có rất nhiều biến cố.
Lâm Kiêu liếc mắt nhìn Trần Mộc Dương một cái: “Thanh Hoa Bắc Đại tốt như vậy thì sao cậu không thi vào đấy đi?”
Trần Mộc Dương như đang nghe chuyện cười: “Đừng đùa thế chứ thiếu gia.”
Cậu ta có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại thì heo nái cũng có thể leo cây.
Lâm Kiêu xùy một tiếng, tỏ ý đến cả kỳ thi học kỳ cậu ta còn vất vả để vượt qua, vậy mà còn ở đấy nhọc lòng chuyện người ta thi vào trường nào.
Trần Mộc Dương đã quá hiểu biết Lâm Kiêu, thông qua mỗi mội biểu cảm, từ ngữ, mỗi một giọng điệu của anh thì cậu ta đều có thể đoán ra được ý nghĩa trong đó là gì, vì thế không khỏi biện giải: “Tuy rằng hiện tại vẫn còn chút chênh lệch, nhưng chẳng phải vẫn còn quá sớm sao? Tớ cảm thấy Kinh Trập học ở lớp chúng ta đúng là lãng phí nhân tài, chỉ cần cuối kỳ cậu ấy làm bài không quá nát thì lần phân lớp học kỳ sau… Phủi phủi phủi, chắc chắn cậu ấy sẽ làm bài tốt, học kỳ sau nhất định cậu ấy sẽ vào lớp số 1 hoặc là số 2! Nói không chừng thành tích còn có thể tiến bộ vượt bậc nữa đấy!”
Lâm Kiêu như bị cái gì đó hung hăng gõ lên đầu một cái, đầu óc anh ong ong, cuối cùng anh nhìn thoáng qua Kinh Trập, cảm giác không vui lúc trước gần như là đạt tới đỉnh núi.
Có người kêu anh: “Lớp trưởng, đến lượt cậu đấy, nhanh xuống đi.”
Anh phất phất tay ý bảo mình đã nghe thấy, sau đó móc điện thoại từ trong túi ra nhét vào trong tay cô: “Cầm đi.”
Di động của hai người giống nhau như đúc, ngay cả màu sắc Kinh Trập cũng chọn màu giống như của anh.
Kinh Trập cảm giác được hình như anh không mấy vui vẻ lắm, nên nhịn không được nhìn anh thêm vài cái, nhưng anh đã nhảy xuống bậc thang đi xuống.
Trần Mộc Dương cũng chạy xuống cạnh bên đường băng.
Lúc đến lượt Lâm Kiêu kiểm tra thì có rất nhiều người cũng đứng lên, anh làm cái gì cũng thường xuyên là tâm điểm chú ý của mọi người.
Đào Tinh Tinh lôi kéo Tần Tuyết đi xem Lâm Kiêu, Tân Tuyết không muốn đi: “Chạy bộ thôi chứ có cái gì đẹp đâu?”
Đặc biệt là lúc chạy đến đích, mặt mũi người nào cũng dữ tợn, trai đẹp cũng có cân được đâu!
Đào Tinh Tinh bị cô ấy hỏi cho ngớ người, có cái gì đẹp á? Hình như cũng không có cái gì đẹp cả.
Nhưng mà vẫn muốn xem.
Đào Tinh Tinh thấy không thể kéo cô ấy đi được nên định tìm Kinh Trập, nhưng mà đứng xa xa thấy Kinh Trập còn ôm áo khoác của Lâm Kiêu, bên chân còn một đống đồ vật nên mới sâu sắc hiểu được nhiệm vụ gian khổ của Kinh Trập, hơn nữa có vẻ Kinh Trập cũng không có hứng thú với việc “đứng ngắm trai đẹp” là bao, cuối cùng cô ấy quyết định sang lớp 25 tìm đồng minh.
Tần Tuyết chạy xong rồi, thiếu chút nữa là không đạt tiêu chuẩn, cô ấy năn nỉ ỉ ôi giáo viên thể dục một hồi lâu, nghe đối phương mắng một trận xong thì mới miễn cưỡng cho cô ấy gần qua.
Không cần phải kiểm tra lại một lần nữa.
Hiện tại Tần Tuyết chỉ muốn nằm dài ở đâu đó, cô ấy lờ đờ như xác chết kéo lê cơ thể lại gần Kinh Trập, ngồi xuống ôm lấy cánh tay của cô cọ cọ, dựa vào người cô: “Haizz, Kinh Trập, chỉ còn một tháng nữa là học kỳ này kết thúc rồi.”
Sau khi kết thúc học kỳ thì sẽ chia lại lớp.
Ba năm học cấp ba sáu lần chia lớp, nghe thì có vẻ không có gì nhưng đột nhiên chia xa bạn học chung một năm, những người thường ngày tuy rất ít khi nói chuyện giao lưu với bạn bè như Kinh Trập cũng cảm thấy có chút buồn bã.
Kinh Trập cũng dựa vào người Tần Tuyết, hai người giống như cải trắng phơi qua sương vậy, cả người toát ra khí chất ưu thương và thê thảm lạnh lẽo.
Ngay cả khi có người trong lớp 26 có thành tích ở tháng cuối cùng phát huy tốt, tiến bộ vượt bậc vượt xa người thường thì cũng rất khó có thể vào được lớp số 1 và số 2.
Vậy có nghĩa là cô không có khả năng gặp lại bất cứ bạn học nào của lớp 26 cả.
Bao gồm cả Tần Tuyết, Đào Tinh Tinh, Trần Mộc Dương và cả …Lâm Kiêu.
Lâm Kiêu tiến bộ rất nhiều, kỳ thi giữa kỳ anh thi được 101 điểm toán, người mà hằng năm thi Toán đều không đạt tiêu chuẩn nay lại tiến bộ nhiều như vậy nên giáo viên dạy toán đã nhấn mạnh, khen anh rất nhiều lần.
Một tháng sau đó, gần như tuần nào giáo viên cũng đưa ra nói, dùng đấy để làm bằng chứng cho câu chỉ cần các cô các cậu chịu chú ý, chịu bỏ công bỏ sức ra thì không có gì là không thể.
Lần kiểm tra định kỳ thứ ba, Lâm Kiêu đã cải thiện gần hai trăm bậc trong lớp, tuy rằng số thứ tự quá nhỏ nên vươn lên là điều dễ dàng, song đây vẫn là một câu chuyện truyền cảm hứng.
Anh rất lười biếng, không ai nhắc nhở thúc giục anh thì anh sẽ không bao giờ tự giác làm bài tập, vậy nên mỗi ngày Kinh Trập đều sẽ nhắc nhở anh, về nhà cũng cùng làm bài tập với anh.
Anh là người không chuyên tâm, thường thường sẽ thất thần hoặc là làm cái này cái khác, sau đó sẽ bị Kinh Trập bắt trở lại.
Nhưng thật ra anh cũng không khằn cự chuyện cô đốc thúc anh, anh có lười biếng đó, nhưng khi được cô nhắc nhở vẫn lập tức đi học, thế nên tiến bộ lên rất rõ ràng.
Dì Hình Mạn và chú Lâm mừng lắm, cảm thấy đây đều là công lao của Kinh Trập.
Cô cũng rất vui mừng, cô ăn nhờ ở đậu ở đây, những thứ có thể lấy ra để trả ơn cũng không quá nhiều.
Nếu Lâm Kiêu đồng ý thì cô vẫn luôn có thể trợ giúp anh, thật ra anh rất thông minh, cũng không kháng cự việc học tập, hình như anh chỉ là không biết vì sao phải học tập.
Nhưng không biết kỳ sau chia lớp rồi, không có ai giám sát anh thì anh có lại lười biếng nữa hay không.
Có lẽ có mà có lẽ sẽ không, dù sao cũng không ai biết được.
Tần Tuyết là người vô tâm vô phổi, vừa nãy còn buồn bã mất mát mà giây tiếp theo đã đi sang bên lớp bên cạnh tìm vui.
Hai lớp là chị em bạn dì với nhau, gặp hoạt động gì hay có tiết học lý thuyết đều là hai lớp làm cùng nhau, dần dần cũng thêm hiểu biết nhau, thậm chí Kinh Trập còn có thể gọi tên được hơn nửa thành viên của lớp 25.
Lúc Thư Oanh đến ngồi bên cạnh Kinh Trập, Kinh Trập đã cất cuốn sách từ mới, đang làm bài tập Hóa Học.
Thư Oanh đưa cho cô một phong thư, nói: “Giúp tớ đưa cho Lâm Kiêu nhé.”
Phong thư màu hồng phấn, niêm phong bằng sơn mài, còn sử dụng một sợi dây thừng nhỏ bó lại thành hình chữ thập, nhìn rất có tâm.
Nhưng phong cách phục cổ như vậy cũng khá hiếm thấy.
Kinh Trập không nhận lấy, lắc đầu nói: “Cậu tự mình đưa cho anh ấy đi.”
Thư Oanh vờ như không nghe thấy, lại nói: “Đặt ở trong túi của cậu ấy là được.”
Kinh Trập vẫn không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, lắc đầu lần nữa: “Anh ấy không cho tớ nhận.”
Bởi vì đang ở chung nhà với Lâm Kiêu nên có không ít người lén tìm tới cô, muốn đưa quà hoặc thư cho Lâm Kiêu thông qua cô.
Kinh Trập chỉ chuyển cho Lâm Kiêu một lần, sau đó cô bị Lâm Kiêu mắng một trận, hơn nữa anh còn nghiêm khắc nói với cô là sau này ai đưa cũng không được nhận.
Cô đã đồng ý với anh rồi.
Hơn nữa cô thật sự không muốn nhận.
Thư Oanh sửng sốt, sau đó giật giật khóe môi: “Cậu ấy không cho hay là cậu không muốn nhận?”
Kinh Trập không hé răng, bởi vì câu hỏi của đối phương có chút kỳ lạ.
Thư Oanh đột nhiên cảm thấy bực bội, đại khái là câu “Anh ấy không cho” khiến cô ta khó chịu, cuối cùng cô ta nói một câu không đầu không đuôi: “Từ lúc tớ lên cấp hai thì tớ đã thích Lâm Kiêu, mẹ tớ có mối quan hệ làm ăn với mẹ cậu ấy, cho nên hai chúng tớ có quen biết nhau.”
Kinh Trập gật đầu, Trần Mộc Dương nói người thích Lâm Kiêu rất nhiều.
Thư Oanh cảm thấy nói chuyện với cô thật khó khăn, nhịn không được hít sâu một hơi.
Cô ta thực sự không muốn thừa nhận, nhưng cô ta rất ghen tỵ với Kinh Trập, cái loại cảm giác ghen ghét này không phải bởi vì Lâm Kiêu mà là bởi chính sự tồn tại của bản thân Kinh Trập.
Lần đầu tiên cô ta theo mẹ đi ăn cơm với Lâm Kiêu và mẹ anh ấy, giữa cô ta và Lâm Kiêu chỉ cách nhau một ghế trống.
Anh là bị mẹ anh bắt tới đó, tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn giữ phép lịch sự cơ bản.
Cuối cùng anh vẫn nhịn không được mà đứng lên xin phép rời khỏi bàn trước, ngồi chơi game trên sô pha trong khu vực công cộng của nhà hàng.
Cô ta cũng đi qua đấy ngồi đối diện với anh, không biết bắt chuyện sao nên nói một câu: “Cùng ăn cơm với người lớn thật phiền nhỉ?”
Lâm Kiêu nhăn mày lại, nhưng cũng “ừm” một tiếng.
Cô ta rất vui mừng, như tìm được tiếng nói chung với anh, nhưng sau đó cô ta nói vài câu về mâu thuẫn thường ngày giữa người lớn và con cái thì anh lại không có hứng thú, chỉ ừm ừm vài tiếng có lệ.
Hơn mười phút kia cô ta như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, muốn khiến cho một người chú ý nhưng càng nỗ lực thì kết quả càng ngược lại.
Sau đó hai người gặp nhau thêm vài lần, thậm chí còn không nói được với nhau câu nào, nhưng bởi vì có mối quan hệ nông cạn ấy mà mỗi lần gặp nhau trong trường cô ta đều có thể quang minh chính đại phất tay chào anh: “Lâm Kiêu!”
Anh cũng sẽ đáp lại cô ta, có đôi khi là gật đầu, có đôi khi là “ừm” một tiếng.
Không mặn không nhạt nhưng lại khiến cô ta làm không biết mệt.
Cô ta cảm thấy cô ta thích anh, tình cảm bi tráng mà sâu sắc.
Nhưng có một ngày cô ta phát hiện, thì ra cũng có nữ sinh không cần vắt hết óc cũng có thể nói chuyện với anh rất thoải mái, thì ra không phải lúc nào anh cũng cao cao tại thượng không quan tâm tới người khác, có đôi khi anh cũng sẽ nhân nhượng người khác.
Thời gian cô ta gặp được Lâm Kiêu cũng không nhiều lắm, phần lớn là anh đến lớp 25 tìm Giang Dương, có đôi khi anh sẽ trực tiếp đi vào phòng học của bọn họ, dựa vào trên bàn Giang Dương nói chuyện với cậu ta, cả nam và nữ đều sẽ chú ý đến anh, thành tích học tập của anh không tốt nhưng hạng mục nào có thể hấp dẫn lực chú ý của mọi người thì đều có bóng dáng của anh.
Lúc đang học cấp hai, mỗi khi có tiệc tối hay là hoạt động gì thì đều có người dùng trăm phương nghìn kế kéo anh lên biểu diễn.
Anh học hai năm street dance, còn biết đàn dương cầm và chơi ghi ta.
Thỉnh thoảng cũng có người bắt anh lên dẫn chương trình, nhưng anh không thích, anh thích những hành động phóng khoáng ngầu lòi, thái độ rõ ràng là ‘Tôi đến đây để làm nóng không khí’, không thích những thứ cứng nhắc quy tắc.
Thế nên, tuy rằng ngày thường anh không vi phạm quy định hay làm loạn gì cả, nhưng cảm giác tồn tại vẫn rất mạnh mẽ.
Tiết thể dục của trường trung học phụ thuộc cũng không phải là tiết học được học sinh yêu thích, trường trung học phụ thuộc rất chú trọng tố chất cơ thể của học sinh, vô cùng kiên định cho rằng học tập vô cùng trọng yếu, nhưng tiền đề là cần phải có một cơ thể khỏe mạnh.
Cho nên không học tiết thể dục cũng sẽ bị ghi sổ, cũng không được cắt bớt tiết, cứ đến giờ học là lại khiến người ta thống khổ cực kỳ.
Đối với lớp 25 mà nói thì tiết thể dục có đau cũng vui sướng.
Trong hai lớp có Lâm Kiêu, Trần Mộc Dương cùng Giang Dương, ba người đẹp trai hợp thành tổ hợp “lương thực của tinh thần” dành cho mọi người.
Thư Oanh cũng rất thích ngắm anh, lúc học cấp hai thì thích nhìn anh chơi bóng, cả người anh tràn đầy khí phách hăng hái của thiếu niên, ném bóng được ba điểm sẽ tự huýt sáo cho bản thân, nhận được bóng tốt sẽ vung tay hoan hô một tiếng.
Anh và Trần Mộc Dương, Giang Dương là bạn bè chơi với nhau từ lúc còn mặc quần thủng đáy, tính cách của ba người khác nhau, vừa nói chuyện là bắt đầu kiếm cớ khịa nhau, nhưng nhìn vào thì vô cùng hài hòa.
Cô ta có chút hâm mộ, từ nhỏ cô ta cũng không có bạn bè gì, luôn muốn có một ngày có thể trở thành bạn bè với anh… Hoặc là trở thành người yêu của nhau, như vậy thì cô có thể dùng chung bạn bè với anh.
Nhưng mà Trần Mộc Dương không thích cô ta lắm, Giang Dương thì thậm chí còn có chút chán ghét cô ta, không biết là vì cái gì.
Những thứ cô ta ước không được lại trở thành những thứ Kinh Trập có được dễ như trở bàn tay.
Mà cô chỉ là người nhà quê lên ở nhà trong nhà của Lâm Kiêu, chỉ bởi vì cô ngoan ngoãn chất phác.
Cô ta không biết là bản thân thua Kinh Trập ở chỗ nào, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đổ cho duyên phận.
Thẩm Kinh Trập thắng ở việc có thể ở chung sớm chiều với Lâm Kiêu, nhưng cô ta vẫn không thể hiểu được vì sao mọi người đều dễ dàng có hảo cảm với Kinh Trập, còn bản thân dù có nỗ lực thế nào cũng chỉ đổi lấy sự chán ghét.
Thậm chí thái độ ban đầu của Lâm Kiêu là không mấy thân thiện với Kinh Trập, nhưng Trần Mộc Dương và Giang Dương đều rất thích cô.
Còn chuyện từ khi nào Lâm Kiêu coi Kinh Trập như em gái ruột của mình thì cô ta cũng không biết, chỉ biết hiện giờ hai người đã gần như là hình với bóng.
Cô ở đâu thì ở đó gần như sẽ có bóng dáng của Lâm Kiêu, mặc dù người không ở đó thì đồ vật cũng sẽ ở.
Giống như hiện tại cô đang ôm áo khoác của Lâm Kiêu vậy.
–
Lúc Lâm Kiêu lại đây thì Thư Oanh trực tiếp đưa thư cho anh, trước mặt rất nhiều người, cô ta nhìn thẳng vào mắt anh: “Lâm Kiêu, những lời muốn nói tớ đã viết cả trong thư, tuần sau tớ sẽ tìm cậu đòi câu trả lời.” Cô ta lại hạ giọng nói một câu: “Cầu xin cậu nhận lấy đi, từ chối hay là nhận lời tớ đều có thể chấp nhận, nhưng ít nhất hiện tại đừng khiến tớ mất mặt.”
Từ nhỏ đến lớn Lâm Kiêu được người ta tỏ tình rất nhiều rồi, cho nên nhìn tình hình này không cần đoán cũng biết trong đấy viết cái gì.
Thật ra là anh có chút khó hiểu, anh cùng Thư Oanh cũng không thân không quen, cũng chưa nói chuyện với nhau được vài câu.
Trong hai lớp đã bắt đầu có người thổi huýt sáo, hỗn loạn trong đó là vài tiếng ồn ào.
Thư Oanh thích Lâm Kiêu cũng không phải là chuyện bí mật gì, nhưng đưa thư tình trước mặt nhiều người như vậy vẫn khiến cho nhiều người bất ngờ.
Thư Oanh xinh xắn, hoàn cảnh gia thế cũng rất tốt, không tốt thì cũng sẽ không có công việc làm ăn kinh doanh hợp tác với mẹ của Lâm Kiêu, thành tích học tập cũng không tồi, chỉ là khi so sánh với Thẩm Kinh Trập thì có vẻ có chút kém cỏi hơn, nếu năm nay Thẩm Kinh Trập không chuyển đến đây thì Thư Oanh tuyệt đối là ngựa ô duy nhất.
Người thích Lâm Kiêu rất nhiều nhưng người thích Thư Oanh cũng không ít.
Lâm Kiêu chỉ tạm dừng hai giây, sau đó nói thẳng: “Xin lỗi.”
Anh không duỗi tay nhận lấy phong thư.
Anh không muốn khiến người khác mất mặt trước mọi người, nhưng anh cũng sẽ không làm chuyện bị ép phải nhận lấy thư tình trước công chúng.
Hai người giằng co khoảng mấy giây, cuối cùng Thư Oanh thu tay lại, vuốt vuốt đuôi tóc, thậm chí còn nở nụ cười với anh: “Vì sao? Là bởi vì Kinh Trập ư?” Ánh mắt của cô ta hùng hổ dọa người.
Vốn dĩ Lâm Kiêu không có biểu cảm gì, lúc này lại có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cậu nghe.”
–
Kinh Trập dẫm lên cái bóng của đèn đường, trời dạo này nhanh tối, nhưng cô vẫn chưa về nhà, nghe nói là biệt thự bị cúp điện.
Cả khu vực đấy gần như toàn là biệt thự, toàn bộ khu vực đều được cung cấp điện hai chiều, gần như chưa bao giờ xảy ra hiện tượng bị cúp điện, hôm nay có lẽ là xảy ra sự cố nghiêm trọng, nhân viên đang sửa gấp.
Điện dự phòng không đủ để sử dụng quá lâu.
Dì Hình Mạn và chú Lâm vẫn chưa trở về, hai người bảo dì Tôn đi chung cư Tân Kiều mua đồ ăn làm cơm, gần đây A Long đang xin nghỉ, tan học Lâm Kiêu có gọi một chiếc xe cho Kinh Trập, trực tiếp bảo tài xế đưa cô đi Tân Kiều.
Anh nói: “Anh có chút việc.”
Tài xế taxi là một bác gái, từ khi cô bắt đầu lên xe thì biểu cảm của bà ấy luôn bất an, nhận mấy cuộc điện thoại, hình như là con của bà ấy phát sốt, xe chạy được nửa đường thì bà ấy dừng xe ở ven đường, cầu xin Kinh Trập hãy gọi xe khác, phí đi đoạn đường này bà ấy miễn cho cô.
Kinh Trập không nói gì thêm, trực tiếp xuống xe.
Sau khi xuống xe, định lấy di động ra gọi chiếc xe khác thì cô mới phát hiện Lâm Kiêu cầm nhầm di động của cô đi rồi, hiện tại thứ cô đang cầm là di động của anh, cô không biết khóa màn hình là gì.
Trong túi cũng không có một đồng tiền lẻ nào nên ngay cả giao thông công cộng cũng không thể đi được.
Cô hỏi thăm người qua đường một chút, một chị gái nói cô biết là đi thẳng về phía trước khoảng một nghìn mét rồi rẽ phải sẽ đến đường Xuân Thân, sau đó đi dọc theo đường Xuân Thân đến cuối đường qua một cái ngã năm là có thể nhìn thấy trung tâm thương mại Tân Kiều, chung cư Tân Kiều ở phía sau của khu trung tâm thương mại.
Vì thế Kinh Trập dẫm lên hình chiếu của đèn đường, định đi bộ đến đấy.
Nhưng mà cô đi được vài bước thì lại cảm thấy không vui lắm, không biết là do con đường này quá xa lạ hay là hôm nay xui xẻo, hay là bởi vì… Lâm Kiêu không ở đây.
Cô cảm thấy có lẽ mình có chút ỷ lại anh, chuyện này thật sự không tốt lắm.
Nhưng lúc này cô lại nhịn không được suy nghĩ anh đang làm gì, nếu là bình thường thì anh làm gì cũng sẽ thông báo với cô một tiếng, hoặc là anh đi chơi bóng, hoặc là đến nhà Giang Dương chơi, hoặc là bọn họ cùng nhau đi ăn cơm rồi chơi trò chơi…Nhưng hôm nay anh không hề nói câu gì cả, biểu cảm của Trần Mộc Dương và Giang Dương cũng quái quái.
Có lẽ là anh đi gặp Thư Oanh.
Nữ sinh tóc xoăn kia có chút giống búp bê barbie, rất xinh đẹp.
Nói không chừng giờ anh đang hối hận khi từ chối người ta.
Kinh Trập đi bộ một lát lại cảm thấy có lẽ là anh không thích Thư Oanh, bởi vì anh đối xử với cô ta rất lạnh nhạt, còn nói nặng lời.
Ngay cả khi anh hối hận thì cũng chưa chắc là người ta sẽ đồng ý tha thứ cho anh.
Kinh Trập đã đi được một quãng đường kha khá, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại thấy mình vẫn chưa tới đường Xuân Thân, cô cảm thấy rất buồn bực.
Cô lại đi thêm vài bước, cuối cùng dừng lại trước cửa một cửa hàng tiện lợi, cô hỏi mượn điện thoại của ông chú bán trong cửa hàng tiện lợi.
Cô ấn một dãy số, lúc đối phương nhận máy thì cúi đầu nhìn mũi chân của chính mình, nhỏ giọng nói: “Anh, em đang bị lạc ở trên đường.
Anh định nói cho em biết mật khẩu thanh toán trên di động của anh, hay là tới đây đón em?”
Đối phương im lặng chốc lát rồi hình như gọi về phía khác: “Thiếu gia, em gái cậu bảo cậu đến đón em ấy.”
Lâm Kiêu có hơi sửng sốt: “Không phải tớ đã gọi xe cho em ấy rồi sao?”
Nam sinh đấy nói: “Em ấy nói em ấy bị lạc đường.”
Lâm Kiêu mắng một tiếng, lại hỏi: “Giờ em ấy đang ở đâu?”
Nam sinh nói với ống nghe: “Em đang ở đâu?”
Kinh Trập nói: “Đường 5-1, đối diện ngân hàng Trung Quốc.” Nói xong lại nhấn mạnh thêm một câu: “Nói anh ấy đưa mật mã của điện thoại cho em cũng được, di động của anh ấy đang ở trong tay em.”
Nam sinh lại lớn giọng kêu: “Thiếu gia, đường 5-1 đối diện ngân hàng.
Còn nữa, cậu lấy điện thoại của người ta làm gì vậy?”
Hình như Lâm Kiêu giờ mới ý thức được: “Đệch, lấy nhầm rồi.”
Kinh Trập nói: “Nếu không bảo anh ấy đọc mật mã điện thoại cho em đi.”
Nam sinh lại hô lớn: “Nhanh lên, em gái cậu sắp đông chết rồi.”
Kinh Trập: “…”
–
Một nam sinh lái xe máy chở Lâm Kiêu lại đây, xa xa đã huýt sáo với Kinh Trập, kêu một tiếng: “Muội Muội.”
Kinh Trập ngẩng đầu thì nhìn thấy Lâm Kiêu sải chân dài bước xuống xe, cởi mũ bảo hiểm ra, sau đó nghiêng đầu cạn lời nhìn Thẩm Kinh Trập đang đứng ven đường, cuối cùng cam chịu đi qua, trong tay cầm một cái áo khoác, choàng lung tung lên người cô như bắt cóc trẻ em: “Anh vừa mới thả em đi một mình có tí xíu mà đã xảy ra chuyện rồi.”
Kinh Trập càng không vui, cô cúi đầu, dẫm lên một khối gạch nhỏ nhô lên bên đường.
Bên này không thể dừng xe nên nam sinh lái xe máy phất phất tay rồi đi luôn.
Qua một lát, cô lại ngẩng đầu: “Anh cũng đã tới rồi mà còn mắng em.
Anh cứ như thế thì sau này không tìm được bạn gái đâu.” Hơn nữa vẫn là do anh lấy nhầm di động của cô đi.
Lâm Kiêu hừ một tiếng: “Tìm người giống như em thì một ngày bị chọc tức tám trăm lần, sớm muộn cũng có ngày anh bị đột quỵ mà chết.”
Kinh Trập thở phì phò đi trước vài bước, hình như đang ấp ủ lời để phản kích lại, rất lâu sau mới hung dữ nói: “Cho anh tức chết đi.”
Vốn dĩ Lâm Kiêu đang bực bội, nhưng lúc này bị cô chọc tức thì ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, anh gật đầu nói: “Được thôi.”
Cây nấm nhỏ còn không biết cách mắng người.
Hai người gọi một chiếc xe để trở về, dọc đường đi Lâm Kiêu đều cúi đầu nhắn tin.
Chung cư Tân Kiều là nơi dì Hình Mạn vừa mới mua, không gian sinh hoạt rất lớn, sau khi trang hoàng xong thì vẫn chưa đến ở, mà vốn dĩ cũng không phải để ở.
Phong cách trang trí rất nghệ thuật, không có phòng đọc sách và phòng học, hai người ăn cơm xong thì ra khu vực ngoài trời ở lầu hai để làm bài tập.
Ở đó có một chiếc bàn công nghệ bất quy tắc, có hình thù hơi giống ánh trăng, mặt bàn có bên cao bên thấp, Kinh Trập ngồi ở bên phía bàn trăng non thấp hơn, còn Lâm Kiêu thì ngồi bên mặt bàn trăng non cao hơn.
Điện thoại của anh vang lên, anh tắt âm rồi cúi đầu cầm di động nhắn tin.
Kinh Trập nhìn anh vài lần, cuối cùng không biết nghĩ gì đó mà cô gõ gõ bàn: “Anh…”
Lâm Kiêu không ngẩng đầu, có chút thất thần trả lời cô: “Hửm?’
Kinh Trập lại không có lời gì để nói.
Im lặng một lát, Kinh Trập lại kêu một tiếng: “Anh.”
Cuối cùng Lâm Kiêu cũng ngẩng đầu lên: “Nói đi.” Anh nhìn sang cô, có thể đọc được chút mất mát khi bị thờ ơ từ trong ánh mắt cô.
Kinh Trập hỏi anh: “Anh đang bận việc gì à?”
Lâm Kiêu đang rất phiền, cơ thể ngả ra sau tựa vào lưng ghế dựa, “ừm” một tiếng: “Bạn anh xảy ra chút chuyện.”
Vốn dĩ anh không muốn nói cho cô nghe, nhưng thấy biểu cảm kia của cô, anh đơn giản giải thích vài câu: “Cái người vừa nãy đi xe motor tên là Tưởng Việt, trước kia là hàng xóm của anh, mấy năm nay công việc làm ăn trong nhà cậu ấy thua lỗ phá sản, quyết định di dời cả nhà đi nơi khác.”
Cũng coi như là bạn bè lớn lên từ nhỏ với nhau, chỉ là Tưởng Việt lớn hơn bọn anh vài tuổi, mấy năm gần đây không gặp mặt quá nhiều, nhưng đột nhiên biết đối phương phải đi thì vẫn rất hụt hẫng.
Có lẽ Tưởng Việt không muốn cho mọi người quá thương cảm, vừa nãy vẫn luôn đuổi mấy người đi về, nói hôm nào lại tụ tập tiếp.
Tháng trước anh ấy mới chia tay bạn gái đã yêu nhau được hai năm, hôm nay cô gái kia lại đột nhiên tới tìm anh ấy nói lời hối hận, nhưng Tưởng Việt không đồng ý, lúc bọn họ đi thì cô gái ấy mới rời khỏi nhà Tưởng Việt, người từ chối chính là anh ấy nhưng thoạt nhìn tâm tình của anh ấy không hề tốt.
Đám người Lâm Kiêu cũng không biết cách an ủi như thế nào, Trần Mộc Dương nói trên thế giới này nơi nào mà không có cỏ đâu, Tưởng Việt bị cậu ta chọc cười, nói: “Cậu thì biết cái gì.”
Trần Mộc Dương ngẩng cổ phản bác: “Chưa trải qua nhưng em cũng đã thấy qua rồi nhé! Trần Tiểu Hồng với anh rể của em từ nhỏ tới lớn đều chơi kiểu vừa yêu vừa hận.
Tình cảm ấy mà, cũng chỉ có từng ấy thôi.”
Tưởng Việt im lặng một hồi: “Chờ đến lúc cậu trải qua rồi thì biết chuyện không dễ dàng như vậy.”
Trần Mộc Dương cùng Giang Dương rời đi, Tưởng Việt trở về nhà, hình như đợi người đi hết rồi anh ấy mới có thể nói ra vài lời nói thật lòng thông qua màn hình di động, anh ấy nói với Lâm Kiêu: Trong lòng cô ấy có người khác, anh cứ tưởng anh không thèm để ý nhưng anh đã đánh giá mình quá cao rồi.
Đúng là Lâm Kiêu không có kinh nghiệm gì về chuyện này, nghe vậy thì chỉ nói câu: Vậy anh suy nghĩ cho rõ ràng là được.
Kinh Trập “à’ một tiếng, thật ra cô cũng không hiểu rõ lắm, bởi vì cô không quen biết cũng không hiểu biết, chỉ qua dăm ba câu thì không thể có ấn tượng gì quá sâu sắc.
Cô chỉ nhớ rõ lúc nãy cô gọi điện thoại thì người đó cố tình nói bậy mà thôi.
Kinh Trập nói chuyện này cho Lâm Kiêu nghe, Lâm Kiêu không nói gì cả, chỉ phất phất tay: “Làm bài tập của em đi!”
Anh ném di động xuống, cũng mở sách luyện tập ra, ngòi bút lơ lửng trên không trung rất lâu, cuối cùng cũng không đặt xuống trang giấy.
Anh thất thần.
Nhớ tới lúc đấy Trần Mộc Dương ở chỗ của Tưởng Việt, vì muốn cho không khí sinh động hơn nên nói chuyện hôm nay Thư Oanh thổ lộ với Lâm Kiêu, cậu ta vô cùng khó hiểu hỏi: “Cũng không biết cô em đó nghĩ như thế nào, em thề là thiếu gia chưa bao giờ làm chuyện gì khiến cho cậu ta hiểu lầm, thậm chí lần trước đã uyển chuyển từ chối cậu ta rồi, vậy mà không hiểu sao lần này cậu ta còn dám đưa thư tình trước mặt mọi người.
Cũng không biết là muốn làm khó thiếu gia của chúng ta hay là cậu ta không cam lòng.”
Tưởng Việt cũng quen biết Thư Oanh, nghe vậy thì nhăn mày lại: “Đứa nhỏ này có chút hiếu thắng, anh cảm thấy con bé có chút thiếu tình thương, thích được chú ý, nhưng đáng tiếc ở nhà con bé vẫn luôn không được chú ý.”
Cô ta có một người chị rất ưu tú, người chị ấy là con của bố cô ta và vợ trước.
Mẹ của cô ta đối xử với người chị đó còn tốt hơn cô ta, bố của cô ta cũng yêu thương chăm sóc người chị gái đó hơn.
Thật ra cô ta cũng được xem là khá giỏi, biết rất nhiều thứ, học tập cũng không kém cạnh, nhưng vẫn không thể nổi bật, so với chị cô ta vẫn còn kém xa, thế cho nên mỗi ngày lời mà bố mẹ cô ta nói nhiều nhất chính là: Cô ta còn không bằng một nửa chị gái mình.
Giang Dương là một “người bị hại” lâu năm của em gái mình nên hiểu rõ, nói: “À, em hiểu rồi, có lẽ là cậu ta muốn hưởng thụ loại cảm giác được người khác nhìn chăm chú, cảm giác được chú ý thì phải.”
Cũng không thấy được cô ta thích Lâm Kiêu bao nhiêu, chẳng qua là danh tiếng của Lâm Kiêu ở trong trường học lớn, có lẽ cô ta cho rằng thích anh rồi sẽ dễ được người khác thảo luận với chú ý hơn.
Chuyện này cũng thực sự quá đáng.
Tưởng Việt nhún nhún vai: “Ai biết được, có lẽ là thế cũng nên.
Thích một người thì không bao giờ muốn mất mặt trước người đó đâu.”
Kiêu ngạo và tự trọng không cho phép điều đó xảy ra.
Cho nên có thích đến bao nhiêu cũng phải kìm nén lại.
Trần Mộc Dương cười ngây ngô nửa ngày, nói thế mà cũng có một ngày thiếu gia bị người ta coi như là công cụ, sau đó cậu ta nói: “Nhưng mà tớ thấy cậu ta coi Kinh Trập là tình địch giả tưởng, ban đầu tớ cảm thấy vì cậu ta thích cậu, nhưng hiện tại lại cảm thấy có thể cậu ta trách Kinh Trập đoạt đi sự nổi bật của cậu ta.”
Giang Dương lắc đầu thở dài: “Hai người con gái tranh giành với nhau, thiếu gia của chúng ta chỉ là khách qua đường thôi.”
Trần Mộc Dương vui vẻ nửa ngày, sau đó hỏi Lâm Kiêu: “Thiếu gia, cậu có cảm thấy Kinh Trập có chút tình cảm nào với cậu không?”
Lâm Kiêu lườm cậu ta một cái: “Đừng có nói lung tung.”
Trần Mộc Dương nhấc tay thề: “Thật sự, tớ dùng cái đầu trên cổ tớ để đảm bảo, tớ đã quan sát em ấy rất lâu, là con người thì đều nhìn thấy em ấy đối xử với cậu rất thiên vị.”
Cô điềm đạm ôn hòa, tính cách cũng rất tốt, nhưng không phải ai nhờ gì cô cũng sẽ đồng ý làm cho, chỉ là chuyện của Lâm Kiêu thì cô chưa bao giờ nói một chữ không.
Không thích lãng phí, cũng không chỉ vì trong nhà nghèo khổ mà cô luôn có một cảm giác tôn kính với đồ ăn.
Khi còn nhỏ hai bà cháu cô sống nương tựa lẫn nhau, một bà lão già và một cô bé sống trong xóm núi, cuộc sống lúc nào cũng bất tiện, dưới hoàn cảnh ác liệt của mùa đông thì nước ấm và đồ ăn là thứ quan trọng nhất, là thứ mà tiền cũng không thể giải quyết được.
Bởi vì hiểu rõ tầm quan trọng của vật tư cho nên ở trong mắt cô, lãng phí giống như đang từ từ tự sát.
Nhưng cô không hề yêu cầu bất cứ ai phải dựa trên quan niệm giá trị của cô.
Nhìn thấy lãng phí quá nhiều tất nhiên cô sẽ tiếc nuối, nhưng thấy Lâm Kiêu lãng phí thì cô sẽ nói: “Để em ăn giúp anh cho.”
Lớp học có rất nhiều người hỏi cô đề bài và bài tập về nhà để chép, ai hỏi cô cũng đưa cho bọn họ, nhưng khi Lâm Kiêu chép bài tập thì cô sẽ không vui, cô sẽ hỏi anh đừng cóp bài được không, cô sẽ chủ động giảng bài tập giúp anh, đốc thúc anh tự làm bài tập.
…
Đủ các loại chi tiết, lúc Trần Mộc Dương vạch ngón tay ra đếm thử thì cũng cảm thấy không có gì ghê gớm, cậu ta chỉ cảm thấy Kinh Trập đối xử khác với Lâm Kiêu mà thôi.
Lâm Kiêu bỗng nhiên dịch ghế lại ngồi bên cạnh cô, chân của hai người dựa gần nhau, Kinh Trập hơi nhích ra rồi nhỏ giọng hỏi anh: “Làm sao vậy?”
Anh chỉ chỉ vào bài thi của cô: “Không có gì.
Làm bài tập của em đi, để cho anh dính chút vía của học sinh giỏi, xem thử mình có thể thăng hoa hơn chút nào không.”
Kinh Trập bĩu môi: “Anh làm bài tập ra trò là được rồi.”
Lâm Kiêu ngẩng đầu nói: “Chú tâm làm bài tập thì có thể giống như em sao?”
Kinh Trập gật đầu: “Có thể.”
Lâm Kiêu: “Em cũng biết nói dối đấy.”
Kinh Trập: “Em không có.”
Lâm Kiêu im lặng một lát: “Được rồi, sang năm anh sẽ lên lớp của các em tìm em.”
–
Cuối kỳ càng ngày càng gần, trường học lại đột nhiên tổ chức một hoạt động xã hội thực tiễn, còn phải làm tiệc tối tết Dương Lịch, lớp Mười Một và Mười Hai chỉ đến tham gia, còn toàn bộ tiết mục là do khối lớp Mười bao thầu.
Hoạt động thì bốn lớp ghép lại thành một, đi tham quan viện bảo tàng.
Tiệc tối cũng yêu cầu bốn lớp phải có một tiết mục tập thể, mỗi lớp phải có hai tiết mục cá nhân.
Báo lên rồi thì tiến hành sàng chọn, tiệc tối phải được căn chỉnh trong khoảng hai đến ba tiếng.
Loại kỹ năng giải trí này thì lớp 26 là giỏi nhất, hai tiết mục cơ bản là không đủ, tùy tiện kéo một người ra ngoài cũng có thể diễn chính.
Ngày thường ai cũng im im lặng lặng, nhưng lúc đăng ký tiết mục thì thậm chí còn phải tiến hành sàng chọn.
Có điều lớp phó văn thể mỹ vẫn kiên trì tới nài nỉ Lâm Kiêu lên biểu diễn.
Lúc tan học, cô ấy đứng cạnh chỗ ngồi của Lâm Kiêu: “Lớp trưởng, cậu nhảy nè, chơi piano nè, hay là hát một bài gì cũng được.
Cậu đăng ký một cái đi, cầu xin cậu đấy.
Tiệc tối mà không có cậu thì khác gì ăn bún đậu mà thiếu mắm tôm đâu!”
Lần này cô ấy là người phụ trách của toàn bộ tiếc tối.
Vẻ mặt Lâm Kiêu kháng cự, trước kia thì còn đỡ, lần này cho phép phụ huynh tới xem nên anh không hề muốn nổi bật.
Bị lớp phó văn thể mỹ nói đến phiền, Lâm Kiêu chỉ Kinh Trập bên cạnh: “Em gái của tớ đi thì tớ sẽ đi.”
Không ai khuyên được Kinh Trập cả, chắc chắn là cô sẽ không đi.
Lớp phó văn thể mỹ sửng sốt, đột nhiên đập bàn một cái: “Học bá, cậu có biết khiêu vũ không?”
Kinh Trập lắc đầu.
“Vậy còn ca hát thì sao?”
Kinh Trập lắc đầu.
Cô ấy đã tuyệt vọng lắm rồi, cũng không thể kéo học bá lên đọc thơ diễn cảm được, “Cậu có biết chơi nhạc cụ gì không?”
Kinh Trập chần chờ gật gật đầu.
Lớp phó văn thể mỹ lập tức tỉnh táo lại: “Cậu biết chơi cái gì vậy? Hợp tấu với lớp trưởng cũng được đấy.”
Kinh Trập thừa nhận là mình hối hận rồi, nhưng cô cũng không biết nói dối, vì thế cô im lặng một lát mới đáp lời: “Đàn nhị hồ.”
Rất lâu sau cô ấy mới vỗ tay, sống không còn gì luyến tiếc: “Được đấy!”
Nói xong, cô ấy nhìn về phía Lâm Kiêu: “Lớp trưởng?”
Lâm Kiêu nghĩ lại những loại nhạc cụ mà mình có thể chơi, miễn cưỡng mỉm cười: “Vậy chi bằng để bọn tớ lên biểu diễn tiểu phẩm hài cho rồi.”
Lớp phó văn thể mỹ có chút cân nhắc: “Cũng không phải là không được.”
Lúc Lâm Kiêu và Kinh Trập ngồi trên chiếc bàn trong phòng sinh hoạt chung, cô nhịn không được hỏi lại: “Thật sự phải biểu diễn hài sao?”
Lâm Kiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Khiêu vũ cũng được, để anh dạy cho em.”
Kinh Trập hoảng sợ lắc đầu: “Tay chân của em không được linh hoạt đâu.”
Lâm Kiêu vui vẻ nói: “Em thử tưởng tượng đi, hai người nam nữ khiêu vũ với nhau, nhảy xong toàn trường chắc chắn sẽ bàn tán…”
“Bàn tán cái gì?” Kinh Trập nghiêng đầu nhìn anh.
Lâm Kiêu mím môi : “Bàn tán sao em lại lùn như vậy, đứng chỉ cao đến eo của anh, là một cây nấm nhỏ không cao lên được.” Anh duỗi tay so từ đầu cô đến eo của mình.
Đúng thật là anh rất cao, nhưng Kinh Trập cũng không lùn đến như vậy, đây là anh cố ý chọc giận cô.
Kinh Trập định rướn người đánh đầu anh, kết quả bị anh nhanh chân trốn được, cái bàn mất trọng tâm, lung la lung lay, suýt chút nữa là anh đã ngã từ trên bàn xuống, Kinh Trập duỗi tay kéo anh nhưng kết quả hai người cùng ngã xuống đất, anh nằm phía dưới, khuỷu tay của Kinh Trập đè lên xương sườn anh.
Đầu gối của Kinh Trập bị cấn xuống đất, đau đến mức cô không thể đứng dậy ngay lập tức được, gương mặt đau đớn thống khổ mà nhìn anh.
Lâm Kiêu cũng đau đến mức nhe răng, hít sâu một hơi rồi nhìn cô: “Ở đây chỉ có hai chúng ta, em không đứng dậy thì lỡ có ai nhìn thấy phải nói sao đây.”
Vừa nói xong thì chiếc bóng đèn duy nhất xoẹt xoẹt một tiếng, cúp điện.
Phòng sinh hoạt chung lập tức trở nên đen kịt, duỗi tay không thấy rõ năm ngón, Kinh Trập chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Giờ thì ai cũng không thấy được.”
Giọng của Lâm Kiêu cũng rất nhẹ: “Em nghe thử em vừa nói cái gì đi.”.
Truyện khác cùng thể loại
393 chương
11 chương
230 chương
28 chương
44 chương