Kinh Trập chưa đến khu vui chơi bao giờ, mọi thứ đối với cô rất xa lạ, chơi cả ngày với mọi người cô bị chóng mặt. Nhưng cô thấy cũng rất vui. Đến tối mới có thời gian đi sờ mó điện thoại, cô tải hết phần mềm thường dùng về rồi đăng nhập tài khoản của mình vào. Cô rất ít dùng đến phần mềm, chỉ có một phần mềm từ điển, một phần mềm nghe nhạc, và một phần mềm xã hội để nhận tin nhắn của nhóm lớp. Tần Tuyết thấy cô online thì đến hỏi thăm cô. Bão Tuyết: Bảo bối, hôm qua cậu không sao chứ! Dọa chết tớ rồi. Sao Cũng Được: Tớ không sao, cậu đừng lo. Bão Tuyết: Lớp trưởng cũng dọa tớ chết mất, cái phong bao lì xì dày cộm đó, tớ đếm đến rụng cả tay. Sao Cũng Được: Phong bao lì xì gì? Kinh Trập không biết. Tần Tuyết kinh ngạc, cô vậy mà lạc hậu thông tin quá nhỉ, hôm qua mọi người đều vì chuyện này mà phát điên lên đó biết không hả? Cô ấy suýt nữa là ngẩng đầu lên trời mà gầm to lên: Ai nói Lâm Kiêu không mong đợi gặp Kinh Trập chứ? Đây đúng là anh trai tốt top mười của năm. Hôm qua Đào Tinh Tinh vừa khóc vừa cười, lúc thì nói lớp trưởng đẹp trai quá đi, lúc thì cô ấy nói muốn làm em gái của lớp trưởng. Một lúc thì gào thét nói lớp trưởng lạnh lùng, lớp trưởng vô tình, ngay cả tên cô ấy mà lớp trưởng cũng không nhớ, nhưng lớp trưởng lại đối xử tốt với em gái như vậy. Tần Tuyết ngồi trước mặt Tần Nghiên, mặt mày hớn hở tiếp sóng, cô ấy hận không thể báo hết động thái trong năm giây, làm Tần Nghiên tức đến mức lấy tay bụm miệng cô ấy lại, sau đó che lỗ tai mình lại: “Tớ không nghe tớ không nghe tớ không nghe.” Tần Tuyết bắt chước cô ấy làm bộ làm tịch che lỗ tai mình lại, thuận tiện vặn eo, nhón gót chân lên: “Tớ không nghe tớ không nghe tớ không nghe~” Hai người suýt nữa đã đánh nhau. Hôm nay sóng lòng Tần Tuyết dâng trào, cô ấy không có ý gì khác, chỉ là tám chuyện vậy thôi. Cô ấy chụp màn hình bài phát biểu của Lâm Kiêu ngày hôm qua và gửi cho Kinh Trập xem. Kinh Trập xem đi xem lại ảnh chụp màn hình, sau đó đột nhiên cô ôm ngực mình. Cái này phải……bao nhiêu tiền chứ! Cô mất điện thoại mà anh còn phát nhiều phong bao lì xì như thế. Kinh Trập cảm thấy lỗ quá lỗ, giống như ai cắt đi miếng da miếng thịt của cô vậy. Buổi tối có một cuộc họp gia đình, thật ra là Hình Mạn muốn bồi dưỡng tình cảm với con trai, và cũng muốn để Kinh Trập có thể hòa nhập với gia đình. Thời gian ba năm, nói ngắn thì ngắn, nói dài cũng rất dài, nếu không thể xử lý các mối quan hệ với nhau cho tốt thì đó là một sự giày vò đối với mọi người. Cả đời dì ấy đều ham chơi, có lẽ gần đây lớn tuổi rồi nên bắt đầu ý thức lại, dì ấy vốn đã quen với việc trốn tránh mâu thuẫn, cho rằng như thế là thoải mái, Lâm Chính Trạch đã phải thay dì ấy giải quyết rất nhiều chuyện, ngay cả Lâm Kiêu cũng âm thầm chịu phải rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực do sự non nớt của dì ấy đem lại. Lúc Kinh Trập xuống lầu, sắc mặt cô có chút kỳ lạ, luôn chau mày, lúc cô không vui thì cũng sẽ không thể hiện quá rõ ràng, nhưng có lẽ Lâm Kiêu ở bên cô lâu rồi, vừa nhìn ra biết được. Lúc xuống lầu, anh nghiêng đầu nhìn cô vài cái. Hình Mạn muốn tổ chức một buổi tiệc gia đình, mời cả nhà Trần Diệp ở kế bên sang chơi, hai hôm trước dì ấy đã bắt cóc Tưởng Khiết làm của riêng, nói tóm lại là không được tốt lắm. Dì ấy phân chia nhiệm vụ cho Kinh Trập với Lâm Kiêu, Lâm Kiêu phụ trách tiếp khách, Kinh Trập thì phụ trách đi theo dì ấy lựa chọn thực phẩm và bày trí. Thậm chí ngay cả Lâm Chính Trạch cũng có việc để làm. Kinh Trập gật gật đầu, còn Lâm Kiêu thì bĩu môi nói: “Trần Mộc Dương đến nhà chúng ta như đến chốn không người, còn cần phải tiếp khách sao?” Dì Hình Mạn nghiêng người qua đánh cho anh một cái: “Con chỉ biết nhiều lời.” Lâm Kiêu cười né qua một bên, đi lại vỗ Kinh Trập: “Không phải em cần ôn bài sao?” Anh nói rồi nhếch mày, điên cuồng ám chỉ cho cô. Kinh Trập trơ mắt nhìn anh, một hồi lâu sau mới phản ứng lại được chuyện gì, cuối cùng cô do dự nói một câu: “Không sao, em đã ôn bài được kha khá rồi.” Không thiếu gì một hai ngày cả. Cô rất muốn bản thân có thể làm việc, cô sẽ rất vui. Lâm Kiêu không được như ý muốn, thở dài nói: “Đồ ngốc.” Hình Mạn cười chế nhạo anh một tiếng, cố tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Ai cũng không được lười biếng.” Lúc này Kinh Trập mới phản ứng ra được là Lâm Kiêu đang dạy cô trốn việc, bất giác cô cũng cười một tiếng. Lâm Kiêu nói một cách không hài lòng: “Vâng.” Họp xong rồi, Hình Mạn vẫy vẫy tay bảo hai người lên lầu đi ngủ. Kinh Trập đi theo sau Lâm Kiêu, biểu cảm khôi phục lại vẻ phiền muộn trước kia. Lại nhớ đến rồi. Đến cửa phòng ngủ, Lâm Kiêu không kìm được quay đầu lại hỏi cô một câu: “Muốn nói gì thì mau nói đi, em chỉ còn thiếu nước viết câu em có chuyện muốn nói lên mặt thôi đấy. Sao vậy, tôi có thể ăn thịt được em chắc? Có chuyện em không nói em còn mong tôi đoán?” Anh không có tâm tình đó đâu. Kinh Trập có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống. Cô không có ý đó, thật ra là cô không biết nên nói như thế nào. Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cô mở điện thoại ra đưa anh xem ảnh chụp màn hình, nói với vẻ vô cùng đau đớn: “Anh đã tốn nhiều tiền rồi.” Lâm Kiêu chẳng hiểu sao lại thở phào, anh còn tưởng là cô muốn nói gì đó. Chỉ vậy thôi? Anh nhìn thấy cái này thì không kìm được cười giễu một tiếng: “Tôi tiêu tiền em cũng quản à?” Kinh Trập điên cuồng lắc đầu: “Em sẽ bảo quản tốt đồ của mình, lần sau anh đừng tiêu pha như thế này nữa.” Lâm Kiêu vừa định nói câu, chút tiền này không là gì cả. Anh cũng không phải là kẻ ngốc dư tiền, chỉ là lúc cấp thiết muốn nhờ người khác làm việc thì phát lì xì mà cách hiệu quả nhất. Nếu như cô xảy ra chuyện, gia đình anh sẽ không biết ăn nói thế nào với bà nội của cô, thế nên tốn chút tiền này có đáng là gì. Cho dù là mẹ với bố biết thì cũng sẽ không nói gì. Còn về việc sau khi kết thúc vẫn đăng bài, đó là do anh muốn âm thầm uy hiếp một số người nào đó. Kinh Trập mới đến đây nên không thể kết thù với ai được, mà người đó lại nhắc đến tên anh, vậy thì tám mươi phần trăm là chuyện do anh gây ra, nhưng nếu để lại lời cảnh cáo trong nhóm chat mà không thể hiện sự hùng hổ thì sẽ hoàn toàn phản tác dụng, đến lúc đó không những không uy hiếp được người ta mà còn gây thù chuốc oán cho cô, anh cũng đâu phải là kẻ ngốc. Có điều giải thích ra thì quá phức tạp, anh lại lười nhiều lời với cô, thậm chí còn cảm thấy khá thú vị khi nhìn thấy dáng vẻ như thần giữ của này của cô. Không phải cô keo kiệt, cô chỉ là rất sợ lãng phí, ai lãng phí cô đều khó chịu. Kinh Trập đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Anh tiêu tiền tiết kiệm lại chút, sắp thi rồi, lỡ như anh thi không tốt thì sẽ không có tiền để tiêu vặt nữa.” Lúc trước là chú Lâm đã nói như vậy. Lâm Kiêu im lặng hồi lâu mới giả cười nói một câu: “Em đúng là, nói chuyện đâu đâu không.” Kinh Trập móc một tờ giấy khá nhàu nát từ trong túi ra, rõ ràng là đã cất giữ nhiều ngày rồi. Mấy ngày trước tâm trạng Lâm Kiêu không tốt, Kinh Trập cũng không dám đưa cho anh. Lâm Kiêu tò mò mở tờ giấy ra xem, là đề cương ôn tập. Cô dùng phương pháp quy nạp để vẽ cho anh một dàn ý ôn tập, có thể vì sợ anh cảm thấy nhàm chán, cô còn dùng bút màu khác nhau, vẽ những ký hiệu nhỏ tinh xảo và những hình con vật nhỏ, trông giống như đang dỗ trẻ mẫu giáo vậy. Lâm Kiêu lại rơi vào trầm mặc hồi lâu. Kinh Trập kéo kéo vạt áo của anh, nói một cách chân thành: “Chuyên tâm ôn bài đi anh.” Rõ ràng là một câu khích lệ, vậy mà Lâm Kiêu đã gặp ác mộng cả một đêm. Cả buổi tối Kinh Trập đều đi theo sau anh, kéo vạt áo anh nói: “Chuyên tâm ôn tập!” “Chuyên tâm ôn tập!” “Chuyên tâm ôn tập……” Vì thế nguyên thời gian lễ Quốc Khánh, Lâm Kiêu đều ở nhà không ra ngoài, Trần Mộc Dương với Giang Dương đến tìm anh mấy lần mà anh đều nói là không có tâm trạng. Trần Mộc Dương cũng không kìm được mà nói rằng mình gặp quỷ rồi. Anh mới là người thật sự gặp quỷ rồi, có thể ông trời thấy mười mấy năm trước anh sống thoải mái quá nên đã sai người đến trị anh. Rốt cuộc anh đã tạo phải nghiệp chướng gì rồi! Học hành thật sự quá đau khổ, tại sao trên đời này lại có cái thứ mang tên học hành này nhỉ, đã rất nhiều lần anh làm bài tập đến ngủ gục, lúc tỉnh lại thì trên bài làm toàn là nét chữ nguệch ngoạc. Anh cảm thấy anh không có duyên với học hành, đương nhiên không chỉ có anh là không có duyên với học, mà cả lớp 24, lớp 25 và lớp 26 người có duyên với học hành cũng không nhiều, trước kì nghỉ vài ngày còn có không ít người gào thét trong nhóm lớp. Hỏi nhau mọi người làm bài tập thế nào rồi, một người nói chưa làm, hai người nói cũng chưa làm, thậm chí còn có người hỏi: “Bài tập là cái gì?” Với bầu không khí học tập u ám này, có vẻ cả lớp lại sắp rơi vào tư thế lót đệm rồi. Bắt đầu đi học lại là vào thứ Tư, giáo viên các môn học thu bài tập lại kiểm tra, thuận tiện giảng bài sai với chỗ khó lại cho mọi người, thời gian còn lại là tự học và cho mọi người ôn bài. Đến thứ Năm thứ Sáu là kỳ thi tháng. Lần thi tháng này, ngoài những lớp phía sau ra thì bầu không khí cũng khá sáng sủa, hầu hết các bài kiểm tra có kết quả nát bét đều muốn rửa hận phục thù. Kinh Trập bị gọi đến văn phòng một lần, chủ nhiệm hỏi cô chuyện hôm đó cô nghỉ học, cô lại lặp lại tình hình một cách đầy đủ nhất. Một tuần trôi qua, Kinh Trập đã không còn cảm giác gì nữa, cũng không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ có chút khó hiểu là người đó rốt cuộc muốn làm gì. Lúc ăn cơm trưa, Tần Tuyết nói: “Quá đơn giản, là người hâm mộ của lớp trưởng thôi! Thấy cậu dễ bắt nạt nên muốn đến hù dọa cậu một chút, lỡ đâu cậu thật sự bị dọa sợ thì sao? Vậy không phải là có kẽ hở với lớp trưởng rồi sao?” Cô ấy vẫn cảm thấy rất ác độc, ác độc hơn cả đồn người ta là con gái riêng khi đi học. Kinh Trập nghe không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy một cái. Tần Tuyết đột nhiên gian xảo sát lại gần cô: “Cậu xinh đẹp biết bao! Lại thường xuyên xuất hiện bên cạnh lớp trưởng.” Cô ấy nhỏ tiếng nói: “Mọi người đều biết cậu với lớp trưởng không có quan hệ huyết thống rồi.” Động tác nhai thức ăn của Kinh Trập lập tức dừng lại, chuyện gì với chuyện gì thế này! Tần Tuyết đột nhiên cười cười: “Này, cậu thích lớp trưởng sao?” Kinh Trập gật gật đầu. Tần Tuyết chưa kịp bà tám thì Kinh Trập lại nói: “Từ nhỏ tớ đã muốn có một người anh trai.” Mặc dù Lâm Kiêu có nhiều tật xấu, cũng không thích học hành, nhưng thật ra anh……cũng rất tốt. Tần Tuyết kéo dài giọng, đầy thất vọng “Hả——” một tiếng, sau đó lẩm bẩm: “Bỏ đi, em gái đáng yêu như cậu đừng nên nếm thử mùi vị đắng chát của tình yêu thì hơn.” Lúc Kinh Trập về đến phòng học, Lâm Kiêu đang nằm ngủ. Anh ăn cơm xong thì cảm thấy buồn ngủ, không chỉ là buồn ngủ mà còn có chút dị ứng với kì thi, ôn bài đối với anh mà nói chẳng khác gì khai thiên lập địa, sách vở của anh còn mới hơn cả gương mặt của anh, lật ra bên trong chỉ có những nét vẽ nguệch ngoạc, anh vẽ Tần Thủy Hoàng trong sách lịch sử thành Tần Thủy Hoàng phiên bản yêu quái. Anh còn vẽ một lá bùa trừ tà lên Trại tập trung Auschwitz trong sách Ngữ Văn. Kinh Trập ghé sát vào tai anh, nói khẽ một câu: “Anh, dậy ôn bài thôi.” Lâm Kiêu tỉnh dậy từ trong mơ, anh ngước mắt lên thì nhìn thấy khuôn mặt trông vô hại nhưng thật ra là nấm độc của cô, bèn nâng tay làm động tác cắt cổ: “Em thiếu đòn hả!” Kinh Trập ngồi xuống, mở sách Lịch Sử của anh ra, lật đến trang Tần Thủy Hoàng phiên bản yêu quái ra cho anh, sau đó cũng mở từ điển thành ngữ ra, lật đến trang có từ miệng hùm gan sứa, lấy bút chì vạch ra cho anh. Lâm Kiêu đứng dậy vặn vặn cái cổ, cúi đầu nhìn xuống: “Hửm?” Kinh Trập nói: “Mỗi ngày học một thành ngữ là một năm anh có thể học ba trăm sáu mươi lăm thành ngữ rồi.” Lâm Kiêu cười giễu cợt một tiếng. Kinh Trập lại nói: “Kiến thức là tích tiểu thành đại.” Lâm Kiêu ngáp một cái. Sau đó Kinh Trập lấy cục gôm xóa dấu bút chì đi: “Thật ra em muốn miêu tả anh, nhưng mà em sợ anh nghe không hiểu.” “……?” Lâm Kiêu đơ mặt nhìn cô, trong lòng dần dần trở nên giận dữ. Kinh Trập vạch ngón tay ra đếm cho anh: “Kì thi đọc hiểu môn Ngữ Văn anh thi được 86 điểm, là điểm thấp nhất lớp.” Lâm Kiêu: “……” Kinh Trập sợ làm anh tổn thương, không dám nói nhiều, cuối cùng tổng kết lại: “Anh, Trần Mộc Dương thi Ngữ Văn được 93 điểm.” Kinh Trập tưởng anh nghe không hiểu, cô lặp lại một lần nữa: “86, 93.” Lâm Kiêu đột nhiên bụm miệng cô lại, anh rất ít khi động thủ, với người cùng giới đã rất ít chứ đừng nói đến khác giới, nhưng anh thật sự không thể nghe tiếp được nữa. Anh cảm thấy nếu như anh là Tôn Ngộ Không thì Thẩm Kinh Trập chính là Đường Tăng, mỗi khi cô niệm kinh là đầu anh lại đau như búa bổ. Anh nghiêng người nhìn vào mắt cô, chau mày cảnh cáo: “Tôi ôn bài được chưa, không được nói nữa.” Lòng bàn tay anh rất nóng, Kinh Trập ngây người một hồi rồi gật gật đầu. Lâm Kiêu buông tay ra, hung hăng lật sách, vừa ngáp liên tục vừa “khai thiên lập địa.” Qua một lúc, Kinh Trập nhịn rồi lại nhịn—— “Hắt xì!” Lâm Kiêu mới ngáp được một nửa thì bị giật mình phải dừng lại, khó chịu đến nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cô, cười giễu một tiếng: “Dị ứng này của em cũng lâu quá đấy.” Kinh Trập xoa xoa cái mũi, nhỏ tiếng nói: “Xem ra vòng bạc của em không có tác dụng, anh có thể trả cho em được chưa?” Lâm Kiêu giơ tay ra cho cô xem, thế mà anh vẫn đeo, còn giấu trong tay áo đồng phục. “Tự tháo đi.” Kinh Trập ấn tay anh lại: “Bỏ đi.” Nể tình anh thích nó như vậy. Vì thế thiếu gia lười tháo lại lười nhác rút tay về. Lòng bàn tay có hơi ngứa, anh chà chà vài cái. * Bất kể kỳ thi lớn hay nhỏ ở trường trung học phụ thuộc, các phòng thi đều được sắp xếp theo thứ hạng, giống như lớp học được phân bổ theo thứ hạng, lúc nào cũng cho bạn biết sự khác biệt giữa mạnh và yếu, cao và thấp. Cố gắng hết sức để kích thích lòng tự trọng và mong muốn chiến thắng của bạn. Khắc sâu cảm giác cấp bách trong xương tủy của các em học sinh. Các giáo viên mô tả kỳ thi như một cuộc chiến không có thuốc súng, trong cuộc chiến này, tất cả mọi người đều có thể là đồng minh của bạn và cũng có thể là kẻ thù của bạn. Mọi người hỗ trợ lẫn nhau và cũng chiến đấu chống lại nhau. Nếu như một lớp là một tiểu đội, thế thì lớp 1 chính là một đội đặc nhiệm tổng hợp những phẩm chất toàn diện mạnh mẽ, còn lớp 26 chính là đội dự bị. Nhưng đội dự bị thỉnh thoảng cũng rất cuồng nhiệt. Đêm trước ngày thi, Thầy Hồ tổ chức họp lớp cho mọi người và chân thành nghiêm túc nói với mọi người rằng kỳ thi tuyển sinh đại học quan trọng như thế nào, và việc tạm thời bị rớt lại phía sau không có nghĩa là mãi mãi rớt lại phía sau, tích lũy từng bước một cũng có thể thực hiện được một bước nhảy vọt lớn. Nghe đến đó, mắt nhiều người sáng rực, nhiệt huyết dâng trào. Có vẻ như một giây tiếp theo sẽ có thể phản công từ học sinh học kém thành học sinh xuất sắc. Thậm chí Triệu Lỗi còn đập xuống bàn một cái, gào lên một tiếng: “Tớ phải vào lớp số 1, hướng đến đại học Bắc Kinh, đại học Thanh Hoa.” Mọi người trong lớp ngây người một lúc rồi cười phá lên, có người lấy giấy ném cậu ta: “Lỗi Lỗi, tối nay ngủ sớm đi, để dễ mơ.” Thầy Hồ đập bàn một cái, tỏ ý bảo mọi người im lặng, sau đó ưỡn bụng bia ra, cười híp mắt nói: “Rất tốt, tinh thần đáng khen ngợi. Nhưng mà vẫn phải học ra học, chơi ra chơi.” Một tràng cười nữa lại vang lên. “Chỉ cần muốn bắt đầu, lúc nào cũng sẽ không muộn, ước mơ xa bao nhiêu, kỳ tích sẽ lớn bấy nhiêu.” Ông ta giống như đang diễn thuyết vậy, cảm xúc vô cùng dạt dào. Thầy Hồ đưa tay đẩy cặp kính trên sống mũi, ngẩng đầu lướt nhìn học sinh lớp 26 đang ngồi đó, có người thì chất đầy sách vở trên bàn, không phân biệt được là để chắn tầm nhìn của giáo viên hay là để tạo điều kiện học tập. Có người lén lút trang điểm, cho dù nhà trường nghiêm cấm và chủ nhiệm lớp thường xuyên đến kiểm tra hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không ngăn được niềm đam mê làm đẹp của mọi người, họ tưởng ông ta không nhìn ra được nhưng thực tế ông ta có thể nhìn ra được cả. Ông ta cũng cảm thấy rất xinh đẹp, từng khuôn mặt cởi bỏ đi vẻ non nớt, sửa soạn gọn gàng hài hòa, họ tự tin và tràn đầy sức sống. Nhưng mỗi lần ông ta thấy thì chỉ có thể nghiêm mặt dạy dỗ họ: “Đừng dành tâm trí cho những việc không liên quan.” Có những nam sinh ngày nào cũng bướng bỉnh gây sự, lén lút đi chơi bóng, đi lang thang trong khuôn viên trường trong giờ ra chơi, chưa vào giờ học thì tuyệt đối không vào lớp, hoặc trốn dưới gầm bàn và lét lút đọc sách ngoại khóa, hoặc bí mật lấy điện thoại chơi trò chơi. Ông ta luôn phải đối mặt với những vấn đề đau đầu này, nhưng từ đầu đến cuối ông ta vẫn cho rằng không có một đứa trẻ nào là ngu ngốc bẩm sinh, so với độ thông minh của những cô cậu lớp trước thì bọn họ cũng một chín một mười, thỉnh thoảng chỉ cần một thời cơ, bọn họ cũng có thể thay đổi. Đương nhiên, trừ cái khoản hay chọc tức người khác ra thì bọn họ thực chất cũng là những đứa trẻ ngoan ngoãn. Phòng học ồn ào, từ trước đến nay tính tình của thầy Hồ luôn tốt, mọi người cũng không sợ ông ta, một đám người nâng cao giọng nói chuyện phiếm với ông ta, muốn nghe thử suy nghĩ của ông ta khi dẫn dắt lớp dưới cùng trong ba năm liền. Thầy Hồ hắng giọng kể về một cậu nhóc năm trước mà mình dẫn dắt, cũng chính là học sinh lớp 11 bây giờ. Năm trước chỉ có 24 lớp, sau khi chia khoa thì có bảy lớp Khoa Học Xã Hội, mười bảy lớp Khoa Học Tự Nhiên, bây giờ cậu ta đang học lớp 11, lớp thứ 3 trong khối Khoa Học Tự Nhiên. Ngoài ra còn có một học sinh năm trước trước nữa, bây giờ đang là học sinh lớp 12. Sau khi lớp 11 phân khoa được một tháng thì mới phát hiện bản thân không thích hợp với Khoa Học Tự Nhiên, vì thế từ bỏ thành tích xuất sắc của Khoa Học Tự Nhiên mà chuyển sang học Khoa Học Xã Hội, lúc đó giáo viên phụ huynh đều khuyên bảo. Bây giờ học lớp 12, lớp thứ nhất Khoa Học Xã Hội, đạt được giải thưởng quốc gia trong cuộc thi sáng tác, chuẩn bị tham gia kỳ thi tuyển sinh độc lập của đại học Phúc Đán. Học sinh xuất sắc lúc nào cũng trong xu thế đã ít lại còn ít, nhưng cũng có những trường hợp thú vị khác, chẳng hạn như những đứa trẻ bị bố mẹ hở một tí là la mắng, chỉ trích, thi vào con đường mỹ thuật dưới sự chỉ bảo của cô giáo, dựa vào tài năng vẽ vời thiên phú và sự tích lũy từ nhỏ, lúc tập huấn cũng đã thể hiện xuất sắc, và cuối cùng đã thi đậu vào Học viện Mỹ thuật Trung ương. …… Và cứ thế, những câu chuyện về tinh thần học tập chăm chỉ trên cơ bản đều giống nhau. Kinh Trập đột nhiên nghiêng đầu qua hỏi một câu: “Anh, sau này anh muốn làm gì?” Cô không hỏi anh muốn thi vào trường đại học nào, giống như chỉ là tán gẫu hỏi anh sau này lớn lên muốn làm gì. Lâm Kiêu đang xoay cây bút, nghe vậy thì dừng lại, nghiêng đầu nói: “Không biết, chưa từng nghĩ đến.” Kinh Trập gật gật đầu, không nói gì nữa. Còn Lâm Kiêu thì không nhịn được hỏi một câu: “Hỏi cái này làm gì?” Kinh Trập liếc nhìn Thầy Hồ, nhún vai, mím môi nói: “Chủ nhiệm rất giống……bà em. Lúc trước bà thường hỏi các bạn nhỏ, tương lai cháu muốn làm gì.” Từ khi đến Nam Lâm, Kinh Trập gần như chưa từng tỏ ra mình nhớ nhà, thậm chí cô cũng không chủ động nhắc đến bà, chỉ là đến mỗi ngày cuối tuần cô sẽ gọi điện thoại cho một cậu con trai, cậu con trai đó nghe có vẻ cũng không lớn tuổi, nói câu nào cũng gọi cô là em gái, giọng điệu rất thân thiết, báo cáo với cô về tình hình của bà, sau đó đưa điện thoại cho bà cô, hai bà cháu có thể nói chuyện một lúc. Có những lúc người con trai đó không về quê thì Kinh Trập không liên lạc được với bà. Lâm Kiêu cảm thấy có thể là Kinh Trập nhớ nhà rồi. Tay anh chống đầu, nghiêng đầu nhìn cô: “Bà em là giáo viên à?” “Ừm.” Kinh Trập đặt hai cánh tay lên bàn, ngước mặt lên nhìn bục giảng, ánh mắt vô định: “Lúc trước là vậy, sau khi mẹ em qua đời thì không phải nữa.” “Tại sao?” Làm giáo viên nuôi sống cô cũng sẽ thoải mái hơn chút nhỉ! Nếu như anh không nhớ nhầm thì bà cô dẫn cô từ thị trấn về miền núi. Kinh Trập chau mày nói: “Chuyện nói ra thì dài lắm.” “Ừm.” “Có thời gian sẽ kể cho anh nghe.” Kinh Trập không phải không muốn nói, chỉ là cô cảm thấy nói ra thì rất phức tạp. “Tôi cũng không phải cực kì muốn biết.” Anh nhếch khóe môi. Kinh Trập cười cười, nghiêng đầu nói: “Anh, con người anh có hơi hai mặt đấy, trong lòng nghĩ khác mà ngoài miệng lại nói khác.” – Hiệu suất làm việc của giáo viên trường trung học phụ thuộc rất cao, giống như kiểu thi tháng này là trong ngày có thể biết điểm ngay. Thứ Bảy học bù một ngày, vừa hay có thể cầm theo sửa đề thi. Buổi sáng, vừa bước vào phòng học trong lớp đã ồn ào chộn rộn, Kinh Trập với Lâm Kiêu đến muộn, lúc họ bước vào phòng thì lớp đã đến gần như đầy đủ. Tần Tuyết ở cách xa cũng bắt đầu la hét: “Kinh Trập, cậu giỏi quá đi mất!” Đào Tinh Tinh cũng hò hét theo: “A a a!” Động tác cất cặp sách của Kinh Trập cũng dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Tần Tuyết một cách khó hiểu: “Hả?” Tần Tuyết rút bảng điểm từ chỗ ban cán sự lớp, hai tay cầm nghiêm chỉnh, tiến lên sân khấu đọc diễn văn trong tư thế trịnh trọng của một học sinh ba tốt: “Thẩm Kinh Trập, Ngữ văn 141, Toán 145, Tiếng Anh 128……Tổng điểm 968, đứng đầu lớp và đứng vị trí bốn mươi chín toàn khóa.” Tổng cộng thi chín môn, tổng điểm chín môn là 1050, phạm vi cuộc thi nhỏ, đề bài tương đối đơn giản, nhưng đối với lớp 26 mà nói thì thành tích này giống như do máy in trục trặc nên in sai vậy. Đây là thành tích mà lớp 26 có thể đạt được sao? Nhưng nghĩ kĩ lại, quả thực cô không thể tính là người của lớp 26, chỉ là vì người từ tỉnh lẻ đến, hơn nữa còn vắng mặt trong kì thi tuyển chọn, cho nên tạm thời được chia ở lớp 26. Hơn nữa, mọi người cũng có thể loáng thoáng cảm nhận được thành tích của cô sẽ rất tốt, bởi vì cô luôn im lặng đọc sách, biết chăm chỉ làm bài tập. Có không ít người chép bài tập của cô, mọi người đã ngầm coi bài tập của cô là đáp án tiêu chuẩn, sau khi cóp bài xong thì chỉ việc bóp méo vài câu trả lời. Chỉ là cho dù như thế, họ cũng không ngờ cô có thể thi tốt đến như vậy. Xếp hạng thứ hai của lớp, lần này thi được hơn bảy trăm điểm, chen lên trong top năm trăm toàn khối nhưng kém hơn so với Kinh Trập đến hơn hai trăm điểm. Thư Oanh ở lớp 25 cũng là một học sinh xuất sắc, xếp hạng toàn khóa là hai trăm hai mươi, vốn dĩ cũng đủ khiến người ta kinh ngạc, nhưng so với Kinh Trập thì lại khá lu mờ, vì thế lớp 25 đều đang thảo luận chuyện này. Lâm Kiêu khen một tiếng: “Lợi hại nha, em gái.” Kinh Trập liếc nhìn anh một cái, rồi giơ tay hỏi mượn Tần Tuyết bảng điểm. Bảng điểm của trường trung học phụ thuộc đều công khai, bảng điểm toàn khóa được dán trên bảng thông báo dưới lầu, bảng điểm của lớp thì dán trong bảng thông báo của lớp đó, thậm chí giáo viên phòng giáo vụ hoặc là giáo viên chủ nhiệm sẽ in thêm vài bản để học sinh truyền nhau xem, không hề quan tâm đến việc bạn nhìn thấy điểm sẽ sụp đổ không. Mỗi người còn có bảng điểm riêng của mình. Tần Tuyết hớn hở chạy lại đưa cho cô xem, nhưng Kinh Trập hoàn toàn không có hứng thú xem điểm của mình, cô đếm từ dưới lên trên, cô nhìn thấy Lâm Kiêu ở vị trí ba mươi mấy gần bốn mươi. Kinh Trập lướt nhìn từ trái qua phải, sau đó nhìn Lâm Kiêu, cô muốn nói gì đấy nhưng rồi lại thôi. Lâm Kiêu không được vui lắm, chau mày hỏi: “Gì thế? Mắt em là máy quét IQ hả!” Thi không tốt thì phạm pháp sao? Chuông chuẩn bị vang lên rồi, mỗi người tự quay về chỗ ngồi của mình, lúc này Kinh Trập mới giơ bàn tay ra, năm đầu ngón tay mở rộng ra, cô nói nhỏ: “Chú nói, anh thi bao nhiêu điểm, cho anh bấy nhiêu tiền tiêu vặt, một môn không đạt tiêu chuẩn thì trừ một trăm tệ.” Lâm Kiêu: “Vậy thì sao?” “Bỏ đi, môn Toán của anh cũng không tốt.” Kinh Trập vạch ngón tay ra đếm cho anh: “Tổng điểm là hơn bốn trăm, có năm môn anh không đạt tiêu chuẩn.” Lâm Kiêu: “……” Chẳng lẽ môn Toán của anh tệ đến mức này sao? Cô cảm thấy ngay cả phép tính cộng trừ mà anh cũng không làm được? Kinh Trập chân thành nghiêm túc nói: “Nhưng mà may mắn là……” Cô ngừng lại một lát. Lâm Kiêu: “Cái gì?” Kinh Trập: “May mắn là anh không cần đi kiếm tiền, anh chỉ cần bị đánh một trận.” Lâm Kiêu đơ mặt ra nhìn cô, ý đồ muốn cho cô nhìn thấy sự bất lực của mình, nhưng Kinh Trập chỉ đưa tay ra chỉ vào giữa hai người một cách rất chân thành: “Sự so sánh rõ ràng quá rồi.” Cho nên, anh không chạy thoát được trận đòn này đâu. Khóe môi Lâm Kiêu khẽ giật giật. Đúng thực là hầu như kết quả thi của anh không tốt, nhưng nhìn chung lần này vẫn tốt hơn mấy lần trước rất nhiều. Chỉ có điều, bây giờ bên cạnh anh đã có thêm một vật tham chiếu. Không cần nói anh cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ nóng nảy nổi giận của quý bà Hình Mạn. Quý bà Hình từ trước nay không thể chấp nhận được mình đã sinh ra một đứa con trai “mắc nợ IQ” thế này. Bất kể là trong học tập hay là kinh doanh, Lâm Chính Trạch đều vô cùng xuất sắc, Hình Mạn vẫn luôn tự hào về điều đó. Ngay cả bản thân Hình Mạn, một cô cả được nuông chiều, trông có vẻ không làm gì được, nhưng cũng học ngoại ngữ ở nước ngoài, cũng nghiêm túc đi thi, lấy được học bổng toàn phần. Hình Mạn không hiểu, gien của hai người tại sao chỉ có mỗi như vậy? Lâm Kiêu khều Kinh Trập: “Hai chúng ta là anh em tốt mà đúng không? Có thể nào đồng cam cộng khổ không?” Kinh Trập lắc đầu, tỏ vẻ thành khẩn: “Không thể.” Lâm Kiêu bẻ thanh socola thành hai miếng, một nửa anh ăn, một nửa đưa cho cô: “Hai chúng ta như thanh socola này, không còn tình nghĩa.” Kinh Trập bóc vỏ socola ra, nhét vào trong miệng, cười híp mắt với anh: “Anh, anh có chút đáng yêu.” Biểu cảm Lâm Kiêu rất kỳ quặc, anh nói: “Đáng yêu cái con khỉ.” – Lúc về nhà, Lâm Kiêu cố sức làm ra vẻ bình thản không có gì, định phớt lờ cho qua chuyện, nhưng Lâm Chính Trạch vừa bước vào nhà đã nói: “Nghiêu Nghiêu, đưa bảng điểm lại đây cho bố xem.” Kinh Trập không đành nán lại đó, bèn quay về phòng của mình. Cô nghe thấy tiếng la mắng, nghe thấy giọng nói phản bác của Lâm Kiêu, cuối cùng là im lặng. Qua một lúc, dì ấy đến gọi ăn tối, Lâm Kiêu không xuống. Chú Lâm chau mày, ngồi xuống nói: “Mặc kệ nó, ăn không ăn thì thôi.” Hình Mạn mềm lòng, ra hiệu dì Tôn đi gọi lần nữa, Lâm Chính Trạch trừng dì ấy một cái: “Đều tại em nuông chiều nó đấy.” Hình Mạn bĩu môi, cuối cùng múc muỗng tôm cho Kinh Trập: “Nếu cháu là con gái của dì thì tốt biết bao, chú dì bán Lâm Kiêu đi cho rồi!” Kinh Trập thấy biểu cảm của dì ấy vẫn tốt, lúc này cô mới cười nói: “Anh ấy rất tốt ạ.” Mặt Lâm Chính Trạch vẫn nghiêm túc, nhưng giọng nói đã dịu dàng hơn: “Cháu không cần nói giúp nó.” Kinh Trập không dám nói nhiều, chỉ là lúc ăn xong, cô dò hỏi một câu: “Cháu có thể mang chút đồ ăn cho anh ấy không ạ?” Lâm Chính Trạch vốn dĩ còn hung hăng nói không ăn thì cho anh đói ba ngày, bây giờ cũng không lên tiếng, Hình Mạn liền vẫy vẫy tay với dì Tôn, dì Tôn hiểu ý, lấy đĩa bỏ đồ ăn vào, đưa cho Kinh Trập: “Vất vả cho cháu rồi, dì đi thì nó nhất định sẽ không mở cửa.” Kinh Trập cũng không chắc mình đi thì anh sẽ mở cửa. Lúc gõ cửa phòng anh, cô nói: “Anh, ăn chút đồ đi!” “Mẹ tôi bảo em đem lên à?” Lâm Kiêu cụp mắt xuống. Kinh Trập lắc đầu: “Tự em muốn đem.” “Ăn với tôi một chút đi.” Anh im lặng một lát rồi chỉ chỉ ban công ở lầu hai. Anh cũng không định giận dỗi, chỉ là sợ bị mắng tiếp thì mất mặt lắm. Anh mang đĩa thức ăn qua đó, Kinh Trập đi theo sau anh, hai người ngồi đối diện nhau. Màn đêm bên ngoài dày đặc, sao mờ ảo, gió lành lạnh. Anh dùng đũa, đưa muỗng cho cô. Hai người ngồi cách nhau một chiếc bàn chật hẹp, Kinh Trập ăn rồi nên chỉ ăn vài miếng cho có lệ, sau đó nhìn anh chăm chú. Lâm Kiêu hỏi: “Trên mặt tôi nở hoa à?” Kinh Trập nói: “Anh đẹp hơn hoa.” Lâm Kiêu suýt nữa bị sặc, chau mày nói: “Không thể miêu tả tôi như kiểu đẹp trai khôi ngô tuấn tú sao?” Kinh Trập im lặng hồi lâu. Lâm Kiêu: “Thôi bỏ đi.” Qua một lúc, Kinh Trập kéo nhẹ anh một cái, nhớ đến chuyện mình phải kể chuyện bà nội với anh, nhưng chuyện này nói ra thì thật sự rất phức tạp, vì thế cô bắt đầu một cách đột ngột: “Mẹ em là con gái ruột của bà nội em.” Lâm Kiêu dừng lại, dung lượng não anh rất nhỏ, rất dễ di chuyển sự chú ý: “Thế không phải em nên gọi là bà ngoại sao?” Kinh Trập lắc lắc đầu: “Mẹ em muốn em gọi là bà nội, bố em được bà nội nhặt về, lớn lên từ nhỏ cùng với mẹ em, có lẽ là mẹ hy vọng bố em hiểu, mẹ của mẹ em cũng chính là mẹ của bố em.” Lâm Kiêu ngẩng đầu: “Hửm?” Không hiểu. Kinh Trập: “Mẹ em cũng gọi ông ấy là anh trai, họ đã bỏ lỡ nhau rất nhiều lần, không dễ gì mới ở bên nhau.”.