Rạng sáng hôm sau, Biên Bá Hiền thức dậy chuẩn bị đến Flower Cafe làm bánh ngọt tới giữa trưa, Phác Xán Liệt muốn đi theo cậu, đương nhiên cậu rất vui, chẳng qua hơi lo công việc của anh. Phác Xán Liệt biết cậu nghĩ gì, anh cười nhẹ, không nói gì thêm, trực tiếp khiêng đứa nhỏ xuống lầu. Nói thì có nhiều người không tin, trước giờ Phác Xán Liệt chưa từng tiếp xúc với bánh kem, mà giờ đây anh đang đứng bên bàn chăm chú làm không biết trời trăng, ngay cả Biên Bá Hiền thỉnh thoảng cũng phải nhường chỗ cho anh làm. Cậu cười bất đắc dĩ, tới chỗ khác sắp xếp nguyên liệu. Cảnh tượng này đối với khách hàng mà nói không bình thường chút nào. Vẻ ngoài Phác Xán Liệt vốn vượt trội, dung mạo không thể xoi mói còn cao và gầy, huống gì lúc này anh đang mặc áo sơ mi lam nhạt cùng quần tây đen, xung quanh toàn là dâu đỏ, trên tay còn dính bột trắng và mật ong, thoáng cái đã hấp dẫn không ít nữ sinh đi ngang qua, nhao nhao đổi hướng, vào tiệm gọi một ly cà phê rồi ngồi thưởng thức nhan sắc của anh. Lúc đang làm cà phê latte, Phác Xán Liệt loáng thoáng nghe tiếng ở ghế dài, anh khẽ ngẩng đầu nhìn nơi phát ra giọng nói, đúng lúc đối diện ánh mắt nữ sinh. Đám nữ sinh liền hoảng loạn, sơ suất không thấy lông mày Phác Xán Liệt hơi nhíu. Anh khó chịu cúi đầu xuống, sựt nhớ ra gì đó thì thoáng nghiêng đầu, nhìn Biên Bá Hiền đang chuyên tâm với túi bắt kem, trái tim đột nhiên run rẩy. Thích thật rồi. Phác Xán Liệt nghĩ. Bực dọc trong lòng phút chốc biến mất, thay vào đó là nụ cười trên khóe môi. "Bá Hiền." Phác Xán Liệt dịu dàng gọi cậu. Nghe tiếng, Biên Bá Hiền nhìn anh thắc mắc, chỉ thấy anh ngoắc ngoắc ngón tay, bảo cậu đến gần. Cậu bỏ túi bắt kem xuống, đến chỗ anh, khi chỉ còn hai mươi xăng-ti, anh thình lình duỗi tay ra, dọa Biên Bá Hiền sợ co rụt, lờ mờ cảm thấy lành lạnh trên mặt. Cậu lau vài cái mới nhận ra là bơ. Tiện thể chùi sạch đi, rồi nhìn Phác Xán Liệt. Bây giờ, Phác Xán Liệt không làm gì nữa, chỉ yên lặng đứng đó nhìn cậu, khó nén ý cười bên môi. Biên Bá Hiền đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, như mèo nhỏ về cầm túi bắt kem lại, tiếp tục trang trí tỉ mỉ. Có lẽ Phác Xán Liệt thấy được phía dưới mái tóc hơi dai kìa, là vành tai ửng hồng ẩn trốn. Buổi trưa, thời gian để nghỉ giải lao, một nhân viên đến cửa kính chuyển thành biển "giờ nghỉ trưa", lúc này đại sảnh mới có không gian thoải mái. Biên Bá Hiền bưng hai dĩa mì Ý từ bếp ra, sợ Phác Xán Liệt ăn không no còn cố ý cầm thêm vài trái mơ ngâm rượu*. (*香萆树莓醉, mình không chắc có edit đúng không.) "Nếm thử đi, đây là món thầy em chuẩn bị, không biết anh thích không..." Phác Xán Liệt nhìn đứa nhỏ căng thẳng, nhịn không được bật cười. "Khẩn trương gì chứ, tôi không xoi mói." Dứt lời, nhìn Biên Bá Hiền không nói gì, xoa đỉnh đầu cậu. "Mau ăn cơm đi, tranh thủ nghỉ trưa." Bây giờ Biên Bá Hiền mới cầm dao nĩa lên chuẩn bị ăn. Bận rộn nửa ngày, đúng là cậu đói bụng lắm rồi, không lâu sau đã ăn sạch dĩa mỳ. Vì ăn hơi vội nên còn nghẹn ở cổ, cậu nhanh chóng uống mấy ngụm nước. Thấy vậy, Phác Xán Liệt ngồi cạnh định giúp cậu nuốt xuống, còn chưa kịp làm gì chuông điện thoại đã đổ. Anh nhìn lướt qua người điện, biết lại liên quan đến công việc. "Alo." "Phác tổng, việc mở rộng ở Nam Thành xảy ra vấn đề, người thiết kế vẽ sai một chi tiết nhỏ, khiến diện tích đất không đủ, chỉ còn lại một phần ba không thể thi công tiếp được, hơn nữa, vị giám đốc cung cấp vật liệu đã chen chân vào, moi không ít tiền hối lộ." "Được, tôi biết rồi, tới ngay." Cúp máy, trong khắc anh đối diện Biên Bá Hiền. Dường như cậu biết anh phải đến công ty, đôi mắt ngoại trừ không nỡ, tựa hồ còn ánh lên vẻ cô độc. "Tôi phải đi làm." "Có thể không về nhà." .....! Biên Bá Hiền không đáp lại, hai người trầm mặc một lúc lâu, không hẹn mà cùng nói. "Mấy ngày tới cũng không giúp em được." "Cuối cùng anh vẫn không thể về nhà..." Biên Bá Hiền hiểu rõ. Cậu đã biết trước Phác Xán Liệt đến công ty rồi, cậu phải sống một mình lần nữa. Anh rất bận cũng rất cực khổ, điều này Biên Bá Hiền biết, chẳng qua, dù chỉ hưởng thụ cảm giác ấm áp trong chốc lát, cậu không muốn bị bỏ vào góc tối tăm lạnh băng. Cảm giác quá tệ, cậu sẽ chết mất. "Vậy...!Anh chú ý sức khỏe..." "Ừ." Dứt lời liền rời khỏi Flower Cafe, để lại một Biên Bá Hiền ngẩn người nhìn chằm chỗ ngồi đối diện, trong lòng trống vắng, không biết là cảm giác gì. Gần đây cậu đã dần quen có người cạnh gối mỗi đêm, quen cảm nhận có người bồi bạn mỗi hôm, cũng như nảy ra thói quen ích kỷ, muốn có anh. Không thể không nói, sự yêu thương Biên Bá Hiền trải qua mấy hôm nay đã bù vào những năm trống rỗng. Cậu gần như quên gần hết những việc không hay, tự tại kinh doanh trong cuộc sống của hai người, nhưng lần này, Phác Xán Liệt về công ty làm việc, không biết qua bao lâu anh mới về nhà với cậu. Mà việc cậu có thể làm duy nhất, đó là mỗi sáng đến đưa điểm tâm, vậy mới làm cậu giảm bớt gánh nặng. Quên đi, đừng nghĩ nữa. Biên Bá Hiền nghĩ. Cậu đứng dậy lên phòng nghỉ ngơi, rồi chuẩn bị vài món sau trưa. Tận lúc nhắm mắt lại, đầu cậu vẫn tái diễn cuộc sống này. Khí trời chuyển lạnh, thi thoảng nổi gió, càn quét mọi nơi. Biên Bá Hiền tăng nhiệt độ máy sưởi lên, mang găng tay vào xoa xoa vài cái, sau đó lấy bánh ngọt trong lò nướng ra. Cẩn thận đặt vào tủ kính, di động trong túi bỗng vang lên. Cậu bỏ khay xuống, nghe máy. "Chị Tâm Mộc?" "Bá Hiền à, Phác tổng giảm huyết áp vừa ngất, bây giờ đã chở đến bệnh viện, cậu có thời gian thì lên chăm sóc một chút. Chị còn vài việc gấp, tạm thời không đến được." "Xán Liệt ngất? Ở đâu!" Vừa nghe thế, Biên Bá Hiền nhanh chóng cởi tạp dề, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện. Thậm chí còn quên mặt áo ấm, chỉ mang áo len mỏng tanh. Từ nhỏ đã sợ lạnh, vậy mà giờ đây cậu không cảm giác lạnh chút nào, chạy qua khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Phong thành. Thời điểm tới đại sảnh bệnh viện, đúng lúc mặt trời khuất sau chân trời, phút chốc, Phong thành rơi vào thế giới tím đen. Theo bảng hướng dẫn bệnh viện, cậu tìm thấy phòng Phác Xán Liệt. Trước cửa có một người đàn ông, lại gần Biên Bá Hiền mới nhận ra người này là Kim Chung Nhân khi trước đã ghé nhà họ. Lúc Biên Bá Hiền chuẩn bị đẩy cửa vào thì Kim Chung Nhân ngăn lại. "Xán Liệt tuột huyết áp khá nghiêm trọng, hơn nữa nó còn bận rộn cả buổi trưa, chịu lạnh, giờ đang ở trạng thái hôn mê ngắn, cậu đừng lo quá, uống ly trà gừng này." Kim Chung Nhân không biết cậu có nghe lọt không, nhìn cậu ngơ ngác ngó Phác Xán Liệt đang truyền dịch trên giường, đáy lòng hơi bất đắc dĩ, kêu y tá bưng ly trà gừng đến, đưa cậu cầm. "Uống đi, không uống hết không cho vào." Lúc này Biên Bá Hiền mới lấy lại tinh thần, nhìn ly trà ấm nóng. Một tay nâng ly, một tay cầm dĩa nhỏ, uống sạch một hơi sau đó dùng ánh mắt hỏi hắn có thể vào chưa. Thấy cậu sốt ruột vậy, Kim Chung Nhân gật đầu, dặn y tá chuẩn bị cho cậu tấm nệm nhỏ rồi rời đi. Biên Bá Hiền nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong lồng ngực, từng bước một tới giường bệnh, nhìn vẻ mặt Phác Xán Liệt tái nhợt đau lòng khôn nguôi. Cậu chưa từng thấy anh yếu ớt lần nào. Từ cấp ba đến giờ, mỗi lần anh xuất hiện trước mặt cậu, đều là dáng vẻ ánh nắng rực rỡ, chưa từng nghĩ anh sẽ suy yếu. Ngồi xuống ghế bên giường, cậu lặng lẽ nắm ngón cái Phác Xán Liệt, hi vọng anh có thể nhanh chóng tỉnh lại. Mặt trăng ẩn sau những đám mây dần độc chiếm thế giới, những vì sao tụ lại, ánh trăng càng nổi bật, tỏa sáng chói mắt. Cho dù thế giới phụ em, em không muốn anh bị màn đêm u ám bao vây. Anh chỉ có thể thuộc về ánh sáng, chỉ có thể được vì sao ôm ấp, vì anh là người cứu em trong thế giới tối tăm, vị cứu tinh duy nhất..