13. Gần đây Ký Tiểu Bắc đang học nấu cơm, bắt đầu từ nấu cháo. Buổi sáng mỗi ngày, cậu liền rời giường mân mê trong phòng bếp. Trần Trác khẳng định lo lắng, trong phòng bếp nào là nồi chén gáo bồn, nào là dao này dao kia, còn có bếp gar cùng khí đốt. Ban đầu hắn còn giúp đỡ Ký Tiểu Bắc, Ký Tiểu Bắc không muốn, đặc biệt vô tình đuổi hắn đi: Một mình em cũng có thể làm, mỗi ngày anh ngủ thêm nửa tiếng, tỉnh dậy là có thể ăn sáng a! Vì vậy Trần Trác từ quang minh chính đại giúp đỡ, biến thành lén lút giúp đỡ. Tai Ký Tiểu Bắc quá nhạy, một chút động tĩnh là cậu có thể phát hiện. Sáng hôm đó Ký Tiểu Bắc đang nấu cháo trong bếp, lúc bưng nồi chỉ chút xíu nữa là phỏng tới tay, Trần Trác vội qua giúp cậu. Ký Tiểu Bắc hừ một tiếng: Sao anh lại không nghe lời như vậy! Không phải bảo anh ngủ thêm nửa tiếng sao! Trần Trác dỗ cậu: Cháo của em thơm quá a, trong mộng ngửi thấy lập tức tỉnh. Ký Tiểu Bắc có chút đắc ý: Bỏ tôm bóc vỏ cùng sò điệp khô! Trần Trác Bao nhiêu tiền một chén cháo tôm bóc vỏ cùng sò điệp khô? Ký Tiểu Bắc nghĩ một chút, giơ lên bốn ngón tay: Bốn nụ hôn <img alt="" src="https://s0.wp.com/wp-content/mu-plugins/wpcom-smileys/twemoji/2/svg/1f48b.svg" data-pagespeed-url-hash=48492246 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> một chén! Trần Trác: Quý như vậy! Ký Tiểu Bắc: Nào có quý a, sò điệp khô vốn không rẻ, hơn nữa em đây đã rời giường sớm, còn không đáng được bốn nụ hôn sao? Trần Trác bưng lấy mặt cậu hôn <img alt="" src="https://s0.wp.com/wp-content/mu-plugins/wpcom-smileys/twemoji/2/svg/1f48b.svg" data-pagespeed-url-hash=48492246 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> mười cái đặc biệt vang dội: Ổng chủ, muốn hai chén, không cần thối lại! Ký Tiểu Bắc nghiêm túc nói: Không được không được, chúng tôi làm ăn coi trọng nhất là chữ tín, nhất định phải làm việc theo quy củ, Nói xong nhón chân hôn <img alt="" src="https://s0.wp.com/wp-content/mu-plugins/wpcom-smileys/twemoji/2/svg/1f48b.svg" data-pagespeed-url-hash=48492246 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Trần Trác hai cái. Trần Trác bị cậu ‘manh’ đến gan rung rinh, nào còn có thể thả cậu, vươn tay ôm eo cậu, vây cậu ở giữa mình cùng tủ bát  hôn sâu. Sau đó hai người liền quên mình, thẳng đến khi ngửi thấy mùi khét… Ký Tiểu Bắc: A a a anh đền em cháo tôm cùng sò đi! <img alt="" src="https://s0.wp.com/wp-content/mu-plugins/wpcom-smileys/twemoji/2/svg/1f62b.svg" data-pagespeed-url-hash=2268029398 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Trần Trác: Trong nồi còn được mấy chén? Ký Tiểu Bắc: Hẳn là năm chén? Trần Trác chuẩn bị hôn <img alt="" src="https://s0.wp.com/wp-content/mu-plugins/wpcom-smileys/twemoji/2/svg/1f48b.svg" data-pagespeed-url-hash=48492246 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>lại hai mươi cái, bị Ký Tiểu Bắc vô tình cự tuyệt: Em không cần anh trả, hôn tiếp miệng lại phải sưng lên! 14. Hôm nay Trần Trác rất kỳ quái, lúc hôn môi rất qua loa, cũng không để cho Ký Tiểu Bắc ôm. Lần trước cũng xuất hiện loại tình huống này, là lúc Trần Trác bị cảm mạo, cho nên Ký Tiểu Bắc rất lo lắng. Chính là bất luận chiều cao hay thể trạng cậu đều không thể đấu* lại Trần Trác, đành phải chờ thời cơ. Ví dụ như lúc tắm, cậu vụng trộm đẩy cửa luồn vào. (*Nguyên văn 拗不过  ảo bất quá: k cách nào thay đổi suy nghĩ của người khác; dùng để nói về người cố chấp, vô kế khả thi.) TrầnTrác vừa làm ướt mình: Làm gì vậy? Chơi lưu manh à? Ký Tiểu Bắc vẻ mặt bằng phẳng: Anh cho em sờ sờ! Trần Trác cứ như vậy bị cậu đè ở bồn tắm sờ soạng toàn bộ. Cuối cùng Ký Tiểu Bắc hoảng sợ hô một tiếng: Trần Trác sao anh không có tóc! Trần Trác còn chưa kịp nói gì, cậu lại nghiêm túc bồi thêm một câu: Có phải anh gỡ tóc giả xuống hay không? Trần Trác tức giận đến thiếu chút nữa nhào qua: …Anh cho em mười giây tổ chức lại ngôn ngữ. Ký Tiểu Bắc: Bọn họ đều nói lập trình viên không có tóc. Trần Trác: …Đó là lập trình viên bình thường, chồng em không phải người bình thường. Ký Tiểu Bắc ồ một tiếng: Vậy tóc anh đâu. Trần Trác: Hồi chiều đi tiệm cắt tóc, người mới cắt hư mất, cũng chỉ có thể cạo đầu đinh. Ký Tiểu Bắc sờ sờ, có chút đâm tay: Đầu của anh lạnh quá a. Trần Trác: Có thể không lạnh sao, thảm thực vật đều bị phá thành sa mạc cằn cỗi. Ký Tiểu Bắc bưng mặt hắn, ở trên gáy hắn hôn một cái: Em giúp anh che, em không chê anh. Ký Tiểu Bắc tựa vào thành bồn tắm, chổng mông nửa người chông chênh trên mặt nước. Trần Trác trên lý trí thì sợ cậu ngã nhào xuống nước, trên mặt tình cảm thì hy vọng cậu nhanh nhào vào nước. Vì vậy hắn liền chọn một phương pháp để điều hòa cả hai, hắng giọng một cái: Ký Tiểu Bắc, anh nhắc nhở em một chút động tác hiện tại vô cùng nguy hiểm, dễ dàng bị người xấu theo dõi, em có biết cái gì gọi là dê vào miệng cọp không? Ký Tiểu Bắc nhe răng, làm thành bộ dạng hung ác: Anh sai rồi, em mới là cọp! Lời còn chưa nói hết đã bị Trần Trác ôm eo kéo vào bồn tắm… 15. Buổi tối hai người ra ngoài ăn tiệm, là đồ ăn Giang Nam Ký Tiểu Bắc thích nhất. Trần Trác tan tầm tương đối trễ, thứ sáu người lại nhiều, đến chỗ đó xếp hàng đã đến số mấy chục. Hai người đang ngồi chờ ngoài cửa, bỗng nhiên có một người gọi tên của Trần Trác, là một giọng nữ rất dễ nghe. Ký Tiểu Bắc nghe thấy Trần Trác đứng lên chào hỏi với người ta, cậu có chút bất an đi theo, Trần Trác rất tự nhiên nắm tay cậu. Có lẽ cô gái nhìn ra sự khác thường của cậu rồi, cẩn thận hỏi: Vị này là? Trần Trác nhéo nhéo thịt mềm trong lòng bàn tay Ký Tiểu Bắc: Giới thiệu một chút, Ký Tiểu Bắc, là… Ký Tiểu Bắc cướp lời: Là em trai. Trần Trác sửng sốt một chút, đành phải chuyển qua đề tài khác: Tiểu Bắc, đây là lớp trưởng hồi đại học của anh. Hai bên hàn huyên một chút, cô gái đi cùng bạn mình, cũng là hai người, bàn nhỏ phải chờ thời gian dài, cô gái đưa ra đề nghị bốn người hợp lại thành một bàn có thể nhanh hơn một chút. Trên bàn cơm, cô gái vẫn luôn tìm chủ đề hồi ức lại khoảng thời gian đại học cùng Trần Trác. Ký Tiểu Bắc không nhúng vào một câu, nghe vào trong lòng đặc biệt khó chịu. Cậu không để cho Trần Trác rót trà, không để cho Trần Trác chọn rau thơm cho cậu, không cho Trần Trác bóc tôm, cũng không để cho Trần Trác bới cơm cho cậu. Trên đường trở về không cho Trần Trác đi cùng cậu, một mình chọc gậy nhỏ đi ở đằng trước. Đến nhà, Ký Tiểu Bắc vừa mở cửa, đã bị người phía sau ôm eo khiêng vào nhà. Trần Trác đặt cậu xuống ghế, ngồi xổm xuống trước mặt cậu: Em không vui sao? Anh thấy em hôm nay ngay cả bánh trôi rượu nếp* em thích nhất cũng không ăn, không phải nhớ thương nửa tháng sao. (*酒酿元宵 tửu nhưỡng nguyên tiêu: Bánh trôi nước kiểu Trung Quốc, nguyên liệu gồm rượu gạo, bánh trôi, trứng gà, nước, đường mịn.) Ký Tiểu Bắc rầu rĩ nói: Cô ấy thích anh. Không phải câu hỏi, chính là câu trần thuật. Trần Trác: …Bảo Bảo, vậy cũng là chuyện hồi đại học rồi, anh tốt nghiệp đã nhiều năm như vậy. Ký Tiểu Bắc tức giận: Hừ, em biết ngay mà. Em nghe cách cô ấy nói chuyện liền biết rõ cô ấy thích anh! Trần Trác bật cười: Vậy em nói thử người thích anh nói chuyện thế nào? Ký Tiểu Bắc cho là hắn không tin, càng thêm tức giận rồi: Em không nói cho anh, anh không hiểu! Em chính là có thể nghe được! Trần Trác bưng lấy mặt cậu ở trên trán cậu hôn một cái: Ai nói anh không hiểu, không ai hiểu nhiều hơn anh! Mỗi ngày anh đều được nghe a, hơn nữa hiện tại đối phương đang nói chuyện với anh, em nghe một chút xem? Ký Tiểu Bắc lúc này mới phát hiện mình bị cho vào tròng: …Không có, anh nghe lầm rồi.