Tìm Lại Nụ Cười Asisu
Chương 2 : Đứa con thất lạc của Tiên Đế
Carol cũng gật đầu chào, không lên tiếng, nỗi đau sảy thai mất con vẫn còn âm ỷ.
Asisu gật đầu tỏ ý chào lại rồi tiếp tục phe phẩy quạt che nửa mặt, đáng lý ra nàng phải là người ngồi trên kia, chỗ của nữ hoàng, chứ không phải chỗ ngồi quốc khách xa xôi thế này. Nàng chỉ nhìn vào đĩa trái cây trước mặt, trầm tư suy nghĩ, lâu lâu lại nhón miếng táo đã xắt nhỏ lên miệng, quạt lông tuyệt nhiên vẫn che nửa khuôn mặt, chỉ có đôi mắt đen láy lạnh lùng lộ ra, không một tia cảm xúc. Nàng dời đi Babylon đã một thời gian, hẳn mọi người thoải mái lắm, ai cũng ganh ghét nàng thấu tâm can mà, nay nàng trở về làm quốc khách, tránh không khỏi những cái nhìn khó chịu.
Âm thầm quan sát mọi người, nhất là hai nhân vật đang vui vẻ luyến ái trên kia. Menfuisư dạo gần đây càng ngày càng có khí chất quân vương, đã cao lên hơn trước, nét mặt đã bớt đi nét trẻ con thay vào đó là góc cạnh thanh tú, mái tóc đen có phần mượt hơn trước. Cũng phải, gần một năm nàng sang Babylon rồi còn gì, bây giờ hắn đã 18 rồi, đâu còn là cậu bé hiếu động cần nàng chăm sóc như trước kia. Bên cạnh hắn, hừ, con nhỏ trộm mộ đáng ghét, không chỉ trộm mộ, trộm luôn tình yêu của người khác, vâng, được tôn làm cô gái sông Nile cơ đấy. Dạo gần đây nó có vẻ mập ra một tý, nước da vẫn trắng hồng như hồi con ở nhà Rido, mái tóc vàng đã dài ra đến eo, trên đầu đội mão miện đính lòe loẹt mấy viên ngọc quý, áo trễ cổ và màu vàng ươm điểm xuyến vài họa tiết bông sen, nhìn rất hợp với tính cách giả nai ấy đấy. Ai cũng nhìn thấy nó đẹp, nhưng với Asisu, người đã từng đến thế kỷ 21 lại thấy Carol chẳng đẹp ở chỗ nào, hình ảnh bình thường ở xã hội tương lai thôi mà. Đúng, với nàng, nó chẳng đẹp cái quái gì cả. Nó đang rất hạnh phúc, vẻ mặt tươi cười, như cười trên sự bất hạnh của nàng.
Bên cạnh nó, ừ, hai tên cận vệ bao phen phá hoại nàng, đang nhìn nàng chằm chằm cảnh giác. Lũ ngu xuẩn, bộ giữa yến tiệc mà nàng cầm dao xông đến đâm chết con nhỏ trộm mộ đó được à. Unasu, vẫn mái tóc ngắn đen ấy, tính ra hắn rất có nét, thực tế thì mấy đứa cung nữ bên cung nàng trước đây cũng mê tít hắn, nhưng hắn phá hoại biết bao chuyện tốt của nàng, nàng sẽ có ngày giết chết hắn hả giận. Ruka, mái tóc xoăn nâu, có lần nàng thấy hắn gặp Izumin, lúc nàng còn ở bên Babylon, cái hồi Ragashu và Izumin bàn bạc ký hiệp ước gì đó. Ra là gián điệp của Izumin, kệ cũng tốt, ly gián em nàng và con nô tỳ đó cũng được, nhưng tên này cũng từng phá hoại chuyện của nàng, không thể bỏ qua.
Phía dưới là tên tể tướng già Imotep và tên quan tư tế háo sắc Kaputa. Tên tể tướng được gọi là "trí tuệ Ai Cập", thông minh lắm nên mới hùa theo Menfuisu đẩy nàng sang Babylon để dễ dàng thôn tính Hạ Ai Cập, còn tên tư tế kia, trước khi con Carol tới hắn vốn nịnh hót nàng, nay lại tìm kế đưa nàng đi, lên chức đại tư tế Ai Cập. Coi thường nhau quá đấy! Asisu khinh bỉ từng người trong lòng, nhưng không lộ ra bất cứ biểu hiện nào bên ngoài.
Đang chìm đắm trong suy tư, bỗng giật mình vì tiếng kèn thổi, một nhân vật lạ đang tiến vào bên trong, mọi người thì thầm bàn tán xôn sao. Nàng ngước lên nhìn, đánh giá. Cảm giác đầu tiên là nàng ghét hắn cực kỳ, không hiểu vì sao dợn lên một cảm giác ghê tởm, muốn sai người đạp hắn ra khỏi đây ngay lập tức, nhưng nàng là quốc khách, không phải nữ hoàng. Hắn mặc bộ y phục trắng, thêu họa tiết đại bàng nhỏ màu vàng nhạt, chung quanh quấn khăn màu đồng, trên đầu cũng đội kim quan, nhưng mỏng và nhỏ hơn cái của Menfuisu nhiều. Hắn tiến bước rất có thần thái, ngang qua nàng mà không thèm ngoái nhìn một cái, dáng đi ngạo nghễ, cứ như thể cung điện này là của hắn. Nebanon thoáng nhìn có thấy nữ hoàng Asisu mà mọi người hay đồn, nhưng mà không rõ mặt, chỉ thấy quạt che phe phấy, vả lại, bây giờ nàng bị bài xích tại Ai Cập, lại đã gả đi Babylon, chẳng thể ảnh hưởng gì tới hắn. vấn đề quan trọng bây giờ, làm sao lấy được hoàn toàn lòng tin của tên hoàng để ngu ngốc và cô hoàng phi ngây thơ kia. Nếu được, hắn sẽ có vinh hoa phú quý cả đời hưởng không hết.
Asisu thầm đoán hắn chính là tên hoàng thân bị thất lạc, nhờ hắn mà nàng mới có cớ về Ai Cập một thời gian. Là anh trai nàng sao? Con rơi của phụ vương nàng? Sao cảm giác chẳng giống với Menfuisu, hay tại nàng quá yêu thương Menfuisu nên khi có người thân mới nàng cảm thấy không thỏa đáng? Đang âm thầm quan sát, thì Menfuisu lên tiếng:" Xin giới thiệu với các quan thần, đây là hoàng thân của ta, anh trai ta, con của tiên đế, vừa được tìm thấy và ta đã xác thực, vật chứng là đao bạc nhỏ đây và giấy tờ văn tự. Mong mọi người sau này cũng tôn trọng anh ấy như hoàng thân." Sau đó hắn liền kêu Nebanon tiến lên vị trí gần kề bên dưới hắn ngồi, cười nói vui vẻ. À, hoàng thân mới thấy thì ngồi ở vị trí thân cận, còn nàng hoàng thân 18 năm của hắn, ngồi ở vị trí quốc khách, bị ghẻ lạnh xa xa.
Nebanon cười nói thân mật, một tiếng kêu hoàng đệ, hai tiếng kêu hoàng tẩu. Chừng một ít phút sau, hắn quay mặt đến chỗ nàng, đột ngột lên tiếng:" Vị đây có phải nữ hoàng Asisu nổi danh?". Menfuisu nhanh chóng trả lời:" Đúng thế, là hoàng tỷ của ta, người có thể gọi là hoàng muội, nay đã gả sang Babylon. Chị, mau nhận người thân!" Ra lệnh cho nàng nhận người thân? Không phải nàng không chịu nhận, nhưng cảm giác thực chán ghét vô cùng, không có cảm giác gì thân thuộc, hay tại mẹ hắn là nô lệ, không thuộc quý tộc như nàng nên nàng mới có ác cảm như vậy. Asisu tuy nghĩ vậy nhưng vẫn lên tiếng:" Chào mừng hoàng huynh nhận tổ quy tông". Nebanon vội lại hôn tay nàng, thầm nghĩ, nếu hắn tìm được ngôi mộ sớm hơn, có lẽ đã có thể cưới được vị nữ hoàng này, thậm chí còn có thể có Hạ Ai Cập, chứ không chật vật lấy lòng rồi chẳng được quản lý cái gì của Ai Cập. Tuy nghe nói vị nữ hoàng này rất đẹp, hôm nay chỉ mới nhìn được ánh mắt, nghe được một câu nói ngắn gọn, thế nhưng lại đày thu hút. Hắn đang tiếc rẻ trong lòng, thì Asisu bị hắn hôn tay, cảm giác sợ hãi nổi lên, nhưng vẫn lịch sự không rụt tay về.
Asisu sắp chịu không nổi bầu không khí nghẹt thở này, lên tiếng:" Cám ơn hoàng huynh và hoàng đế Menfuisu đã mời dự tiệc, cơ thể có chỗ không khỏe, xin cáo lỗi về tẩm cung trước, sau này sẽ mời hoàng huynh ghé qua dạo chơi một chuyến." Nebanon tiếc rẻ:"Mong hoàng muộn nán lại thêm ít phút." Nàng khẽ lắc đầu, rồi lạnh lùng quay về tẩm cung. Menfuisu không thèm để ý, khong cản ngăn gì, liếc mắt cũng không có. Nebanon thấy nàng lạnh lùng như vậy càng lấy làm hấp dẫn, nhìn theo lưu luyến.
Fia
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
510 chương
67 chương
33 chương
28 chương