“Ôi em tỉnh rồi à?” – anh chàng đó reo lên mừng rỡ khi thấy mình mở mắt. Nụ cười của người ấy khiến mình như muốn bay lên chín tầng mây – cảm giác được lên tới bàn 60 của trò Journeyquest chắc cũng chỉ tuyệt vời đến thế này là cùng. Đột nhiên mình thấy hơi khó thở. Mình cũng chẳng mảy may khó chịu trước tiếng bíp bíp liên hồi của cái máy đo nhịp tim đầu giường. “Ôi không” – nụ cười trên môi anh ấy vụt tắt khi thấy máy báo động đỏ – “Anh đã làm gì sai sao?”. “Không sao đâu” – mình trấn an anh ấy bằng cái giọng vẫn-khác-hẳn-giọng-mình. Chuyện đó giờ thì quan trọng gì chứ? Rõ ràng mình đang bị ảo giác mà. Nhưng mình vẫn muốn tận hưởng cảm giác tuyệt vời ấy. Mình nhoẻn miệng cười với anh ta, thở phào nhẹ nhõm khi thấy tiếng bíp bíp khi nãy đã trở lại bình thường (ngượng ghê cơ). “Cái đó dành cho em đấy à?”. Trên tay anh chàng ảo-giác là một bó hoa hồng đỏ to đùng. Sự hiện diện của anh ấy ở đây cũng đã là quá đủ với mình rồi, giờ lại còn thêm cả hoa nữa thì tuyệt vời hơn. “Ồ” – anh ấy giật mình nhìn xuống tay – “Đúng vậy. Em có nhớ anh không? Gabriel Luna? Tại buổi khai trường trung tâm mua săm Stark hồi cuối năm ngoái ý?”. Anh ý đang nói gì thế nhỉ? Mình chỉ lờ mờ về cái gọi là trung tâm mua sắm Stark nhưng mình nhớ như in mái tóc đen dài và đôi mắt xanh biếc gọi tình kia. Có điều mình không sao gắn được chúng với cái tên Gabriel Luna và lý do vì sao mình biết anh ta. Không thể tin được một chàng trai tuyệt vời như thế lại đến thăm mình ở bệnh viện. Lại còn mua hoa nữa chứ. “Tất nhiên em nhớ anh chứ!” – mình nói dối. “Cám ơn em” – Gabriel cười rạng rỡ. Được cái lần này tim mình không bị loạn lên như lúc nãy (ơn Chúa) nhưng mình có cảm giác nó đang bị tan chảy trong lồng ngực. Nhưng chỉ một chút thôi. Bởi dù sao anh ấy vẫn không phải là Christopher – “Anh cứ lo là em không nhớ. Dù sao sự việc xảy ra ngày hôm đó cũng không dễ gì quên…”. Mình ngơ ngác không hiểu anh ấy đang nói gì. “Ha ha” – mình đành nhe răng cười trừ rồi với tay ra chạm vào mấy cánh hoa hồng mượt mà như nhung. Chỉ tới khi đó mình mới phát hiện ra bàn tay đó… … không phải là tay của mình. Khoan, rõ ràng là tay mình mà. Nhưng trông nó… khác thế nhỉ. Thay vì đôi bàn tay bị cắn nham nhở (mình là một tín đồ cắn móng tay cỡ bự) giờ trước mắt mình là bộ móng không thể hoàn hảo hơn, đầu mỗi ngón được sơn trắng, phần còn lại sơn màu hồng phớt. Lạ thật. Tay mình trông thon nhỏ hơn hẳn hồi trước. Không lẽ người ta có thể sụt cân cả vào ngón tay sao? Mình hẳn đã bất tỉnh rất lâu. Đủ lâu để Frida làm xong cả một bộ móng giả cho mình – như mấy lần nó vẫn dấm dứ đòi làm. “Trông em khỏe hơn nhiều rồi. Họ nói rất nhiều điều về em. Thú thực anh cũng không dám hy vọng nhiều. Không ai chịu hé lộ chút tin tức gì về em với anh. Họ thậm chí còn không cho phép thăm bệnh nhân… Anh phải lén vào đây đấy…”. – Oài, anh ý còn lén trốn vào thăm mình cơ đấy. Dễ thương thế không biết… “Em cảm thấy trong người thế nào?” – giọng anh ý lộ rõ sự quan tâm. “Ổn ạ” – mình nhún vai – “Chỉ hơi buồn ngủ một chút…”. “Thế thì em nghỉ đi…” – anh Gabriel giật mình lo lắng – “Anh không cố ý muốn làm em thức giấc”. “Không, không sao đâu ạ” – mình vội nói, chỉ sợ anh ý bỏ đi mất. Ôi, hot boy ảo giác của mình! Mình không muốn nó kết thúc sớm như vậy! Nhưng hai mí mắt cứ nặng trịch, chỉ muốn sụp xuống bất cứ lúc nào, y như mỗi lần phải học lớp của thầy Greer. “Anh đừng đi” – mình nói với theo. Tay mình lúc này chỉ còn cách tay anh ấy có vài phân. Và trước khi minh kịp định thần đã thấy ngón tay mình chìa ra đặt lên tay Gabriel. Mình đang làm cái gì thế này? Mình, chủ động chạm vào tay một chàng trai là sao? Nhất là khi chưa từng có chàng trai nào tuấn tú đến như vậy đến sát gần mình, đủ để mình có thể chạm tay anh ta… trừ Christopher… Nhưng trong mắt những người khác – hay ít nhất là Frida và đám “Những thây ma biết đi” thì Christopher không được coi là hot boy. Trừ phi cậu ấy chịu cắt tóc. Hơn nữa Christopher chưa bao giờ mua HOA HỒNG tặng mình. Cậu ấy cũng chẳng buồn tới bệnh viện thăm mình ý (buồn ngủ thế thôi nhưng mình vẫn quan sát rất kỹ). Chứ đừng nói đến chuyện âu yếm vuốt nhẹ tay mình như cách anh Gabriel đang làm. Một vài lần, khi tay mình chạm vào tay Christopher, cậu ấy lập tức rụt lại rất nhanh, như kiểu chẳng may đụng phải nhau chứ không phải cố tình gì (nhưng mình cố tình thật mà, haizzz). Hơ, mình đúng là lẩm cẩm! Mọi chuyện xảy ra nãy giờ cũng có phải thật đâu. Tất cả đều là ảo giác của mình mà… Thôi thì cứ coi như đây là cơ hội vàng để thực hành cầm tay con trai, để khi thời cơ với Christopher tới mình sẽ biết phải làm gì. Vào giây phút tay mình chạm vào tay anh Gabriel (lúc anh ấy đang định đứng dậy ra về), đột nhiên nét mặt anh ấy thay đổi hẳn. Dịu dàng, ngọt ngào như một thiên thân! Anh ấy quay lại nắm tay mình, ngón cái vuốt nhẹ lên mu bàn tay và nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ ở lại cho tới khi em ngủ”. Ôi mình yêu cái giọng Anh trầm ấm đó quá đi mất!!!ải nói là siêu siêu tuyệt ý! Đúng là ảo giác có khác. Giá như một ngày nào đó Christopher cũng ngọt ngào với mình như vậy thì hay biết mấy. Đột nhiên mình nhận ra là vẫn còn thiếu thiếu một cái gì đó – thứ mà có thể biến toàn bộ khung cảnh ảo giác này trở nên hoàn hảo. À, mình biết rồi. “Anh có thể hát cho em nghe bài hát đó không?” – mắt mình giờ đã díp tịt lại – “Cái bài mà anh đã hát…” – ở đâu nhỉ? Mình cũng chẳng ý thức nổi là mình đang lảm nhảm cái gì nữa. Mình chỉ biết rằng mình đã từng nghe anh ấy hát bài hát đó… ở một nơi nào đó. Chắc chắn đấy. Anh ấy mỉm cười. “Anh không hề biết em còn nhớ cả bài hát đó nữa đấy. Anh cứ tưởng em đến lúc buổi trình diễn của anh đã kết thúc. Nhưng tất nhiên anh rất sẵn sàng hát lại cho em nghe”. Ý anh ý là sao? Và rồi anh Gabriel cất giọng hát. Chỉ có thể nhận được một từ: ĐỈNH CAO! Giai điệu du dương của bài hát nhanh chóng đưa mình vào giấc ngủ… nhưng trước khi mình mất dần đi mọi ý thức vẫn kịp nghe thấy tiếng cô bác sĩ tóc búi tó ban sáng la lên the thé: “Cậu kia! Cậu đang làm gì trong này thế?”. Và bài hát chợt tắt ngúm. Nhưng khi đó mình cũng đã chìm sâu vào giấc ngủ rồi, nên mình cũng không quan tâm cho lắm. Một chàng hot boy tên là Gabriel Luna đã hát ru cho mình ngủ. Một chàng hot boy tên là Gabriel Luna đã mua hoa hồng tặng mình. Một chàng hot boy tên là Gabriel Luna đã nắm tay mình. Đây đúng là một giấc mơ tuyệt vời nhất mà mình từng có. Nếu người đó không phải là Gabriel Luna, mà là một chàng trai khác… … có lẽ mình sẽ không bao giờ muốn thức giấc. Lần mở mắt tiếp theo của mình thì trời đã sáng bảnh mắt. Trên chiếc ghế đặt kế bên giường là một cô gái trẻ, không ngừng lay tay mình gọi: “Nikki ơi! Nikki, thức dậy đi! DẬY ĐI NÀO!”. Mình mở hé mắt ra. “Ơn Chúa! Họ đã tiêm cho cậu cái gì mà khiến cậu ngủ say như chết thế? Mình còn đang tưởng cậu bị hôn mê cơ đấy”. Mình chớp mắt nhìn cô bạn kia. Trông cô ấy quen quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu. Bạn học cùng trường chăng? Nhưng nếu thế thì tại sao cô ta lại nói chuyện với mình? Bởi vì cô ấy cực kỳ xinh đẹp – khuôn mặt trái xoan thanh thoát nổi bật với làn da mà cà phê nuột nà không chút tì vết và mái tóc ngắn nhuộm vàng được cắt tỉa cẩn thận. Mà đám con gái xinh đẹp ở trung học Tribeca Alternative chẳng bao giờ nói chuyện với mình. Ngoài câu “tránh ra!”. “Cậu không thể tưởng tượng nổi mình đã phải mất bao lâu mới lần ra được dấu vết của cậu đâu. Cậu có biết là họ thuê cả một đội an ninh trấn gác ở tất cả các thang máy trong bệnh viện để ngăn không cho bất kỳ ai lên thăm cậu không? Gớm, lẻn vào thăm cậu thế này thật còn khó hơn cả chuyện đặt bàn ăn ở tiệm Pastis vào tối Chủ Nhật” – cô gái đó vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt – “Mình đã phải lén vào bằng đường thang bộ, sau đó trốn trong toa-lét nữ cho tới khi hành lang không còn một bóng người. Cũng may mình có mang theo tờ Us Weekly mới nhất và thẩy lên bàn bà y tá trưởng nên mới đánh lạc hướng được sự chú ý của họ đấy. May mà kỳ này Britney lại được lên bìa nên mình có thừa thời gian lẻn vào đây thăm cậu”. À, mình biết gặp cô gái này ở đâu rồi. Không phải ở sân trường, cũng chẳng phải trong đám thây mà biết đi. Cô ta xuất hiện rất nhiều trên bìa các cuốn tạp chí của Frida. Đó là Lulu Collins, con gái của đạo diễn nổi tiếng Tim Collins, người đã tiêu tốn hàng trăm triệu đôla vào phiên bản điện ảnh của game Journeyquest… và xém chút nữa làm hỏng cả cái game yêu thích của mình và Christopher. Nhưng vì cớ gì mà Lulu Collins lại đến thăm và ngồi kế bên giường mình như thế? “Chẳng ai chịu tiết lộ bất cứ thông tin gì về cậu nên mình đành tự xử lý theo cách của mình” – Lulu nói – “Chắc chắn chị Kelly sẽ nổi cơn điên nếu biết chuyện, nhưng kệ chứ, mình là bạn thân nhất của cậu mà. Hơn nữa, thú thật mình không thể chịu nổi cái tiếng nỉ non ấy thêm một giây nào nữa. Cậu không thể tưởng nổi nó nhớ cậu đến thế nào đâu. Vì thế mình đành phải đưa nó tới đây thăm cậu. Mình biết như thế là vi phạm nội quy bệnh viện, nhưng sao cũng được, ai thèm quan tâm tới mấy cái quy định vớ vẩn đó chứ”. Tiếp đó, Lulu Collins thò tay vào trong cái túi xách to đùng của mình và lôi ra… … con chó trắng bông xù của Nikki Howard. Và đặt lên ngực mình. Ngay lập tức con chó cuống quít mừng rỡ như vớ được vàng. Trước giờ mình không phải là đứa thích chó mèo cho lắm. Bản thân bố mẹ đều bận rộn không có thời gian chăm sóc (bố thì ở New Haven, còn mẹ lại ở Manhattan). Ô mà con cún con này đặc biệt thích mình thì phải. Nó cứ nhẩy cẫng khắp người mình, hít hít hà hà, liếm láp mặt mình ra chiều sung sướng… “Ối!” – Lulu thảng thốt kêu lên khi thấy một trong mấy cái dây trên người mình tụt ra và cái máy đầu giường kêu lên inh ỏi – “Làm sao cắm nó lại bây giờ… À, đây rồi… Cắm lại đi. CẮM LẠI MAU ĐI!”. Sao cô ta phải nhặng xị lên thế nhở? Cái dây đó hình như được cắm trên trán mình thì phải. Để xem nào… mất một lúc rồi mình cũng cắm nó ngược trở lại và tiếng bíp bíp cũng đã tắt. Lulu thở phào nhẹ nhõm. “Phù, may quá. Họ canh gác nơi này nghiêm ngặt như ở vũ trường vậy. Chưa bao giờ tên mình lại không có mặt trong bất kỳ danh sách nào, dù là khu VIP nhất. Thế mà lần này mình phải lẻn vào đây như kẻ trộm ý. Mà này, chị Kelly nhất quyết không chịu hé răng một lời nào về tình hình của cậu. Giới truyền thông như đang ngồi trên đống lửa. Cậu không tưởng tượng nổi họ đang bàn tán những gì về cậu đâu, Nikki ạ. Sau những gì xảy ra ngày hôm đó mình thật không dám mong là cậu khỏe lại được như thế này. Thật đấy. Mặc dù giờ cậu không hề trang điểm nhưng trông vẫn tuyệt lắm. Cosy, thôi đi nào! Đừng có liếm cậu ấy nữa”. Ơn Chúa, cuối cùng cũng gạt được con chó ra khỏi mặt mình. Đột nhiên mình nhìn thấy một thứ khiến mình còn ngạc nhiên hơn cả chuyến viếng thăm của cô gái trẻ tuổi và chú chó lông xù trắng muốt… Đó là bình hoa hồng to đùng trên bậu cửa sổ – bên cạnh hàng trăm bó không-phải-hoa-hồng khác. Khoan đã. Không lẽ ảo giác của mình là thật? V Gabriel Luna thực sự đã tới thăm và vừa nắm tay vừa hát ru cho mình ngủ? Không. Không thể nào. “Bao giờ thì họ cho cậu xuất viện?” – Lulu thắc mắc – “Còn nữa, cậu có muốn mình nói cái gì với anh Brandon không? Anh ấy gọi điện và ghé qua nhà bọn mình suốt ngày. Chính anh ấy là người phát hiện ra cậu đang ở đây đấy. À, à, cậu có nhớ cái anh chàng hôm khai trương trung tâm Stark không? Cái tay người Anh, ca sỹ ý. Tên là gì nhỉ…” “Gabriel” – mình nói. Chỉ nhắc tới cái tên đó thôi cũng đủ khiến tim mình hơi loạn nhịp. Mình đúng là ốm to rồi. Tự dưng sao tim mình lại thế này? Mình thậm chí có thích Gabriel đâu. Mình thích một chàng trai khác cơ mà. “Ừ, đúng. Gabriel” – Lulu vỗ tay cái đét – “Anh ta gửi tới một LẴNG hoa hồng to đùng làm cả nhà mình bây giờ sặc sụa mùi hoa hồng. Xem ra tay này mê cậu như điếu đổ rồi. Nhưng Brandon đã nhìn thấy lẵng hoa đó – lúc ghé qua tìm cậu buổi tối tuần trước – và nghĩ rằng giữa cậu và anh chàng người Anh đó có gì đó mờ ám. Đáng đời anh ta, đúng không? Mình lại mới bắt gặp anh ta đi nhảy cùng ả Mischa ở vũ trường Cave. Đừng nổi nóng làm gì cho mệt, với cả cậu cũng đột nhiên biến mất không nói tiếng nào mà. Cosy, thôi ngay đi!” – Lulu lôi xềnh xệch con chó con, ngăn không cho nó liếm mặt mình nhưng đã quá muộn… Sao một sinh vật xiu xiu mà lại có thể có lắm dãi dớt thế không biết – “Ôi xin lỗi cậu, đáng ra mình không nên bế theo nó đến đây”. “Không sao” – mình vuốt nhẹ lên đám lông trắng mượt như nhung trắng muốt kia – “Kệ nó”. Lulu mở túi lấy ra một lon nước tăng lực và ngửa cổ tu ừng ực. “Xin lỗi. Mình khát quá. Tối qua uống hơi bị nhiều nên đến giờ vẫn chưa tỉnh hẳn. Bữa trưa mới chỉ kịp ăn một miếng bánh PowerBar và vài cái bỏng ngô… Ôi, quên mất chưa khoe với cậu” – cô nàng hớn hở chìa cái nhẫn to đùng vào mặt mình – “Anh Justin mua tặng mình đấy. Là hạt sapphire hồng đấy. Cậu nghĩ sao? Thú thật mình cũng hơi lo, không hiểu ý Justin như thế nào. Chứ mình chư hề sẵn sàng với mấy chuyện gia đình, con cái đâu. Mình không phải là Britney Spears. Nhưng dù sao mình cũng vẫn giữ cái nhẫn này, bởi vì nó quá đẹp”. Mình chớp chớp mắt nhìn Lulu. Những chuyện này là thật sao? Lulu Collins đang ngồi bên cạnh giường bệnh của mình thao thao bất tuyệt về chuyện chàng ca sĩ bảnh trai Gabriel Luna gửi hoa hồng tới tận nhà tặng mình, chuyện được người có tên là Justin (chắc cô ấy đang nói về Justin Bay, ngôi sao của bộ phim Journeyquest, người được đồn là bạn trai của Lulu. Ít nhất là theo như những gì mà tờ Us Weekly mới nhất đưa tin) tặng cho một chẫn đắt tiền... và chuyện bọn mình vẫn đang ở chung trong một căn hộ sang trọng đắt tiền… Mình vẫn đang nằm mơ chăng? Có lẽ đây là phần tiếp nối của giấc mơ về Gabriel Luna tối qua. Nhưng nếu là mơ thật thì làm sao có chuyện bó hoa hồng của Gabriel Luna tặng đang được cắm trên bậu cửa sổ kia? Và còn chú chó này nữa? Chắc chắn đây không phải là áo giác bởi mình có thể cảm nhận được trái tim của nó đang đập thình thịch trên ngực mình, cùng hơi ấm từ cái lưỡi xinh xắn đang liếm láp khắp trên mặt. Đúng vậy, mình vẫn đang tỉnh. Tỉnh như sáo là đằng khác. “Xin lỗi, nhưng thú thật mình không hiểu nãy giờ cậu nói gì hết. Mình không… ý mình là… chúng ta gặp nhau bao giờ chưa?” – mình từ tốn hỏi. Lulu há hốc mồm sửng sốt. “Ôi Chúa ơi. Thì ra đây là lý do cậu phải nhập viện. Cậu bị mất trí nhớ hả Nik? Hôm đó đột nhiên cậu lăn ra bất tỉnh. Mặc dù trong chớp mắt anh chàng Gabriel đó đã lao ra ngay chỗ cậu cùng đám nhân viên y tế. Khi ấy họ đang mải cấp cứu cho cô gái bị TV rơi trúng đâu…”. “Còn một chuyện nữa” – mình ngắt lời cô ta – “Tên mình không phải là Nik…”. Ngay lập tức mồm Lulu mím chặt lại. Hai mắt nheo tít. Rồi đột nhiên cô ta đứng phắt dậy, đặt hai tay lên vai mình lay lấy lay để, làm con Cosy cũng phải hoảng hốt sủa ầm lên. “Họ đang làm gì cậu thế này?” – Lulu rít lên – “Là ai? Là ai đã làm ra chuyện này? Có phải do người của giáo phái Scientology không? Mình đã bảo cậu tránh xa mấy người đó ra cơ mà”. Cô lắc mình khiến toàn bộ số máy móc đang nối vào cơ thể mình kêu lên inh ỏi. Bản thân mình cũng cảm thấy không được khỏe. “Ôi Chúa ơi, Nik. Là mình, Lulu đây mà” – Lulu phủ phục dưới chân giường mình, giọng gần như sắp khóc – “Bạn thân nhất của cậu! Bạn cùng nhà với cậu! Cậu quên rồi à? Nếu không phải vì cậu bị bệnh trào ngược dạ dày có khi bọn mình còn ngủ chung phòng luôn ý chứ…” “Chuyện gì thế này?” – một giọng nữa kêu lên thất thanh – “Tránh xa cô ấy ra!” – cô ý ta hốt hoảng lao ra ngoài – “Bảo vệ! Bảo vệ đâu”. Trong nhá mắt, Lulu bị một người đàn ông to béo mặc áo xanh lôi xềnh xệch ra ngoài, còn cô y tá thì vật lộn với cục bông trắng Cosy đang sủa nhặng xị vì bị tước khỏi tay mình. Mẹ và bác sỹ Holcombe mặt mày trắng nhợt lao vào phòng, vẻ đầy lo lắng. “Nikki” – Lulu hét ầm lên – “Đừng lo, Nikki! Mình sẽ quay lại! Mình sẽ làm rõ chuyện này, bằng mọi giá…”. Cửa phòng đóng sập lại, bỏ lại đằng sau tiếng gào thét của Lulu và Cosy. Trong phòng chỉ còn lại tiếng bíp bíp liên hồi của mấy cái máy. “Con không sao chứ, con yêu?” – mẹ hoảng hốt hỏi mình. “Con vẫn ổn” – mình nói, trong khi đó bác sỹ Holcombe cúi xuống chỉnh lại mấy cái dây – “Nhưng chuyện gì đang xảy ra thế ạ? Tại sao cô gái đó lại nói là biết con?”. “Chúng ta rất tiếc về chuyện vừa xảy ra, Emerson ạ” – loáng một cái, bác ý đã tắt được gần hết mấy cái máy trước đầu giường mình, chỉ trừ cái đo nhịp tim – “Các y tá nhẽ ra phải ngăn những vị khách không phải là người trong gia đình…”. “Nhưng cháu không hề quen Lulu Collins” – mình nói – “Tại sao cô ấy lại tỏ ra như là biết cháu thế? Tại sao cô ấy lại gọi cháu là Nikki? Mẹ ơi, chuyện gì đang xảy ra thế?”. “Bác sỹ” – mẹ ngập ngừng nói. Mẹ thường chỉ như thế mỗi khi cực kì lo lắng về chuyện gì đó. Ví dụ như khi bố không kịp quay về Manhattan để dự buổi biểu diễn clarinet của Frida hay buổi bảo vệ khoa học của mình – “Tôi nghĩ chúng ta nên…”. “Tuyệt đối không” – vị bác sỹ kia gạt phăng đi – “ Cháu Emerson cần được nghỉ ngơi” – nói rồi bác sỹ bơm một chất gì đó vào cái ống trên tay mình. “Nhưng bác sỹ ơi…” “Điều quan trọng nhất với con bé bây giờ là…” Mình không thể nghe nốt câu chuyện của họ. Chắc chắn bác sỹ Holcombe đã tiêm thuốc ngủ cho mình bởi vì gần như ngay lập tức mình cảm thấy buồn ngủ kinh khủng, hai mí mắt cứ sụp xuống không cưỡng lại được.