Armand ngước lên khi Adam đi vào phòng làm việc trong nhà. Đã hai tuần kể từ ngày Destin bị tấn công, anh không ra khỏi nhà nữa bước. Và mọi chuyện thật kinh khủng, Destin luôn từ chối mỗi khi anh muốn chạm vào cậu. Không chỉ thế, cậu bé cũng rất ít nói chuyện , đôi mắt vô hồn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. “Destin sao rồi ?” Adam ngồi xuống hỏi . “Vẫn như cũ ” Armand lắc đầu ngao ngán, anh đẩy hồ sơ công việc về phía Adam. “Giống như cậu bé đang đóng kín tâm tư mình lại, điều này làm tôi lo lắm.” “Hiện giờ Destin đang ở đâu?” “Đâu đó trong nhà ” Armand dựa người ra sau ghế, thở dài. “Cậu ấy đã nghỉ học cả tuần nay, Brian có đem bài vở cho chép lại , tôi không biết lúc nào cậu ấy mới có thể đi học .” “Tùy thuộc vào quyết định của Destin thôi ” Họ nghe tiếng gõ cửa phòng, Armand mời vào . Magarete bước vô và nói “Destin không xuống ăn trưa ”. Bà cúi mặt buồn bã. Đây không phải là việc mới mẻ trong nhà, mấy ngày vừa qua, Destin không buồn ăn uống trừ khi mọi người ép cậu mới ăn. Dù vết thương trên mặt cậu đã gần lành nhưng Destin luôn bị hành bởi cái hàm vẫn đau nhức khó cử động huống chi là ăn. “Tôi sẽ lên gặp cậu bé ,” Armand đứng dậy bảo , bà gật đầu và ra ngoài. “Giáng sinh sắp đến rồi ” Adam nói , “Angie và tôi sẽ về thăm bố mẹ trong một tuần hoặc hơn .” “Tôi biết, anh đừng lo , chúng tôi không sao đâu .” Armand đáp, Adam gật đầu cầm hồ sơ và đứng lên . “Tôi sẽ gọi cho anh sau.” “Ok,” Họ cùng rời phòng, Armand rẽ lên cầu thang đến lầu 2. Anh kiếm khắp các dãy phòng ngủ đề tìm cậu bé nhưng không thấy. Anh lên lầu 3 gặp Destin đang ngồi trên ghế dựa đu đưa trong phòng em bé , mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, 1 quyển sách đọc dỡ dang đặt trên ngực. “Destin?” “Hum?” Destin trả lời, không buồn quay lại, Armand đến bên chỗ cậu và quỳ xuống. Destin trông mệt mỏi, một bên mắt vẫn còn vết bầm tím, cười buồn với anh nhưng lập tức nhăn mặt ngay vì cái hàm đau thốn lên. “Em đang xem gì thế ?” Armand liếc qua tựa cuốn sách “The Velveteen Rabbit?” “Mẹ thường đọc nó cho em nghe ” Destin đáp, Armand gật đầu. Anh ẵm cậu lên và ngồi xuống ghế, sau đó đặt cậu nằm trong lòng mình. Destin hít nhẹ mùi quen thuộc của Armand, thư giãn , rúc vào ngực anh. Armand khẽ đung đưa cái ghế và bắt đầu đọc sách cho cậu nghe. Anh không biết tại sao mình lại cần phải đọc quyển truyện này, nhưng có gì đó trong lòng anh thôi thúc anh phải làm thế, không chỉ cần thiết cho Destin mà còn cần thiết cho anh. Khi đọc xong cuốn truyện, anh ngó xuống thấy Destin đã ngủ tự lúc nào. Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm cậu bé, nghĩ như thế sẽ giúp cậu ngủ ngon hơn. Armand không biết mình ngồi đấy đã bao lâu đến khi nghe 1 tiếng động, anh ngước lên thấy Margaret đang đứng trước cửa . “Brian đến, đem bài vở cho Destin.” “Ừ,” Armand thấy cậu bạn đứng phía sau Margaret. Người phụ nữ bỏ đi, Brian vào phòng, liếc nhìn cậu bé đang nằm ngủ trong lòng Armand “Hey,” Brian chào nhỏ “Hey, Cậu ấy đang ngủ .” Armand chào lại. Đứng lên , anh ẵm cậu theo và bế về phòng mình. Anh nhẹ nhàng đặt cậu lên giường kéo chăn đắp, và gọi con chó đến, anh xoa xoa đầu nó “Hãy để ý đến chủ mày nhé?” Dog rên ư ử như hiểu lời anh, nó leo lên cạnh Destin và nằm xuống . Armand rời phòng, ngoắt Brian theo anh đến văn phòng, anh ngồi xuống ghế và mời cậu ngồi theo. “Trông cậu như có điều gì muốn nói phải không ?” Armand trở về gương mặt lịch sự của một nhà doanh nghiệp. “Vâng, thật sự em lo cho cậu ấy, không biết chừng nào mới đi học lại ? Destin cần phải theo kịp cho kỳ thi cuối khóa này ” Armand gật đầu, “Nó tùy thuộc vào vết thương lành nhanh hay không .” Armand ngẩng lên thấy Destin xuất hiện ngay cửa . Anh rủa thầm sao cậu bé không chịu ngủ nhiều thêm chút nữa nhỉ ? “Hey Brian,” Destin chào bạn mình, cậu ngạc nhiên khi Brian đứng lên và đi thẳng tới chổ cậu đứng. Khi Brian đến gần hơn, cậu hơi sợ lùi lại một bước, rồi như nhận ra hành động kỳ lạ của mình, cậu vội cáo lỗi là cần dẫn con Dog đi dạo mà bỏ đi. Brian ngỡ ngàng ngó theo Destin rồi giận dữ quay lại Armand. “Anh nói dối, anh đã bảo cậu ấy bị tai nạn giao thông ” Brian nhìn thẳng mặt Armand. Anh không nói gì chỉ im lặng . “Hãy nói tôi biết chuyện gì đã xảy ra” “Tôi đã nói với cậu rồi” “Những vết thương đó không giống như bị tai nạn giao thông, nó giống như bị người ta đánh hơn” Brian khoanh tay trước ngực tức tối “Tôi sẽ không nhiều chuyện mà đi kể cho người khác nghe đâu.” “Tốt ,cậu cũng nên biết chuyện này nhỉ. Người tình cũ của tôi đã tấn công cậu ấy. Đã đập mặt cậu ấy xuống sàn nhà WC trong tòa cao ốc của Allan.” Armand nói, thậm chí khá ngạc nhiên với chính bản thân vì lời nói của mình . “Bây giờ cậu vừa lòng chưa?” “Hắn ta có…” Brian tái mặt không hoàn thành câu hỏi . “Cưỡng hiếp cậu ấy không à?” Armand hỏi, Brian gật đầu. “Không, nhưng cũng đã làm tổn thương nhiều chỗ khác, không chỉ trên mặt ” “Hắn ta làm nhiều cách khác sao?” Brian không chắc mình muốn nghe lại câu chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt Armand lúc này, cậu sợ hãi từ chối nghe kể tiếp. “Cách đây vài ngày , Destin đã đi khám tại bệnh viện, xương hàm cậu ấy bị nứt và có nhiều vết bầm xung quanh mũi , mắt.” Armand nói tiếp, anh không hiểu cảm giác của anh ra sao khi kể về chuyện này nhưng anh biết “Giận dữ” là phản ứng đầu tiên của anh . “Em xin lỗi, em rất tiếc ” Brian cúi mặt đáp, cậu đứng tại chỗ không biết nên hành động như thế nào, Armand cũng không phải type người thích được ôm an ủi . “Thôi, ta đi nào, có thể bạn bè sẽ giúp được đấy .” Armand dẫn cậu vào nhà bếp. Họ thấy Destin đang ngồi ở bàn giữa phòng, uống trà “Tớ đã chép xong bài vở cậu đưa, nếu cậu cần thì tớ đi lấy cho.” Destin nói khẽ , Armand ngồi xuống kế bên cậu trong khi Brian ngồi hơi xa một chút “Ừ, mình sẽ lấy lại. Cậu có tính chừng nào đi học không? Sắp thi cuối khóa rồi đó ” “Không biết nữa ” Destin cúi nhìn ly trà trong tay, im lặng. Brian ngó sang Armand , hai người cũng im lặng không biết nên nói gì. Destin có vẻ không sao khi không ai trò chuyện “Ừm, Vivian có hỏi thăm cậu, cô ấy bảo chừng nào cậu mới lên lịch đi mua sắm cùng cô ấy,” Brian cố gợi chuyện, thấy Destin ngước lên nhìn mình, ánh mắt hơi vui lên một chút “Tớ sẽ gọi cho cậu ấy ,” Destin cười mỉm , lại cúi xuống ly trà “Có lẽ anh nên tránh cho hai em trò chuyện nhé,” Armand đứng dậy tính đi, anh ngạc nhiên khi Destin nắm tay anh “Làm ơn đừng đi ,” Destin thì thầm, hai mắt hơi ướt ướt, Armand ái ngại nhìn Brian. Sự chú ý của Destin lại trở về bên tách trà, Armand để ý thấy cậu chưa uống tý gì.Anh đưa tay sờ thử, nó vẫn còn nóng. “Em nên uống đi ” Armand khuyên , Destin gật đầu . “Nó làm em khoái khi uống nó ,” Destin thừa nhận nho nhỏ trong miệng. “Em nghĩ Maggie có pha thứ gì đó .” “Nó sẽ giúp em ngủ ngon hơn ” Armand đưa tay sờ cằm cậu bé. Anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên làn da bị đổi màu. “Ow,” Destin nhăn mặt nhưng không tránh tay anh, nhưng cũng không thật sự khuyến khích nó . “Tớ nên về thôi ,” Brian lên tiếng, hai người quay qua cậu “ Tớ sẽ ghé lại sau trong tuần này nhé?” “Ừ ” Destin cám ơn và tạm biệt cậu bạn, Armand ra tiễn . Khi đi vào , anh thấy Destin đứng nhìn ngoài cửa sổ hướng ra vườn. Anh đến gần, tính chạm vào cậu thì bị gạt ra. Thở dài, anh đứng kế bên cậu. Anh rất muốn được ôm Destin vào lòng, an ủi rằng mọi chuyện đã qua rồi, nhưng bây giờ anh không biết thể hiện như thế nào. Anh chưa bao giờ phải đối mặt với hoàn cảnh này, anh hoàn toàn mù tịt cách xử trí. Anh có tham khảo ý kiến một vài người, một số khuyên anh nên đễ yên cho cậu một mình; số khác khuyên anh nên ép cậu bé tiếp xúc với mọi người. ..................... Armand lăn mình, nhìn cái giường trống không. Anh biết lúc anh đi ngủ, Destin và Dog đang cuộn tròn ở giữa giường. Ngồi dậy, anh đi tìm cậu bé, không biết Destin có trở về phòng của cậu không. Không thấy cậu, anh lên phòng em bé thấy Destin đang cuộn tròn trên tấm thảm. Anh qua phòng kế bên lấy gối và chăn. Có vẻ đây là phòng duy nhất có thể làm Destin ngủ ngon. Anh kê đầu Destin lên gối rồi nằm xuống kế bên, kéo chăn đắp cho hai người Armand nhìn ra ngoài cửa số lớn; anh nghĩ về những chuyện mới qua. Ngoài kia trăng tròn chiếu sáng cả bầu trời đêm . Nó là trăng mùa đông, hơi tái, đơn độc nhưng rất đẹp. Và nó làm anh nhớ tới Destin. Anh bỏ mặt trăng, quay lại cậu bé đang nằm trong tay mình, đang vùi mặt vào ngực anh. Anh sờ lên tóc cậu. Cuối cùng anh cũng nhắm mắt , từ từ để giấc ngủ xâm chiếm mình. Khi Destin thức giấc vài giờ sau đó, việc đầu tiên cậu nhận thức là mình đang nằm trong tay Armand như hằng ngày. Mặt cậu núp vào cổ Armand . Cậu chợt cảm thấy ngực đau nhói, đây là Armand của mình và Armand của mình sẽ không bao giờ làm mình tổn thương. Hơi lùi người lại, cậu nhìn xuống chân Armand, nơi đang đặt kế chỗ “Cậu nhỏ” của cậu . Cậu với tay xuống, cố che nó khỏi anh. Cậu lo lắng . Từ lúc bị Val tới giờ, cậu đã thử nhiều lần nhưng không thể làm “Nó” đứng dậy. Armand vẫn còn ngủ, cậu thấy an toàn và ấm áp. Đây là thời điểm thích hợp để thử lần nữa. Cậu nhắm mắt, gục đầu lên ngực anh, nhẹ nhàng sờ nó . Sau một vài phút, Destin nhận ra nó không phản ứng gì. Không tài nào thoát khỏi ám ảnh của Val. Armand nhúc nhích người, Destin ngẩng lên gặp ánh mắt nâu sâu thẳm của anh. “Em cần anh giúp không ?” Armand hỏi, giọng trầm và khàn khàn. “Vâng” Destin đỏ mặt, đáp lí nhí . Cậu nhắm mắt khi tay Armand nhẹ nhàng nắm lấy “Chú em” mình. Armand kéo Destin lại gần ,bắt đầu vuốt ve . Cậu cố thư giãn người, đây là Armand của cậu, và Armand luôn làm cậu hạnh phúc “Thư giản nào cưng,” Armand thì thầm, hôn dọc trên mặt Destin. Ngước lên, cậu nhìn môi anh rồi cuốn lưỡi mình vào nó, hai tay vòng qua cổ anh để dấn sâu nụ hôn. Destin rên rĩ trong họng, cậu cảm thấy “Nó" đang cứng lên. “Armand,” cậu ngửa đầu cho môi anh hôn lên cổ mình. Người lâng lâng theo sự va chạm với anh. Nhưng khi tay Armand sờ ra phía sau cậu, Destin co cứng người kinh hãi “Dừng lại, Ôi chúa ơi, Armand dừng lại.” Armand ngưng ngay hành động của mình. Destin vùi mặt vào ngực anh, cuộn tròn người, khóc nức nở . Cậu cảm thấy tay anh ôm mình, nghe anh thì thầm những lời vỗ về an ủi “Em …chỉ…em chỉ mu…muốn cùng với anh ….” “Không sao mà, em không thể ép chuyện này được ,” Armand vuốt ve tóc cậu “Nhưng….” Destin ngẩng lên, khóc nấc một tiếng “Em thấy bên trong em đã vỡ nát ” “Shush, Em sẽ mau lành thôi, anh sẽ giúp em mau lành lại.” Armand ôm chặt cậu, để Destin khóc thoải mái . Một lúc sau, cậu nín và lên tiếng. “Em rất sợ . Em đã cố mọi thứ và giống như cơ thể em sẽ không phản ứng nữa.” Destin sờ lên bộ ngực trần của anh “Nó không bị hư hại gì đâu cưng . Em chỉ bị ám ảnh, em cần thời gian quên nó đi.” Armand dựa cằm trên đầu, tay vỗ vỗ lưng cậu. “Mọi đụng chạm đều làm em sợ, Armand ạ.” Destin nói nhỏ . “Em rất muốn được ôm anh ,được hòa với anh, nhưng em sợ lắm.” “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ qua nhanh việc này ,” Armand ngước nhìn trời. “Em đói không? Chúng ta tìm gì ăn nhé.” “Em muốn đi tắm trước.” Destin đứng lên, cất chăn gối rồi đi vào phòng tắm. Nước nóng giúp cậu xoa dịu toàn thân, cậu mỉm cười khi nhớ cảnh Armand đã ngủ cùng mình trong phòng em bé. Sau khi tắm xong, cậu quấn khăn quanh người, ngắn nhìn mình trong gương. Cậu kiểm tra vết bầm trên mặt, nó đã hết bị sưng . Hai má đã đỡ đau, cậu có thể nói và ăn được chút ít. Và bác sĩ Bates đã bảo mọi chuyện sẽ ổn, cậu sẽ có lại khuôn mặt xinh đẹp như trước. ………………… Thay đồ xong, cậu xuống nhà bếp, thấy Armand đã thả con Dog ra ngoài vườn và ngồi sẵn ở bàn ăn. “Margaret có làm bánh nướng , chúng vẫn còn nóng đấy.” “Cám ơn anh” Destin tự rót cho mình một tách café rồi cầm lấy một miếng bánh đi lại chổ anh đang ngồi “Cám ơn anh vì những chuyện anh đã làm cho em gần đây” “Anh phải chăm sóc em ” Armand chạm nhẹ tay lên má Destin “Bởi vì anh cần có em bên anh” “Cám ơn anh” Destin dựa mặt vào bàn tay ấm áp ấy , vài phút sau cậu mới tách ra. “À mà anh không đi làm sao ?” “Anh muốn ở nhà để chăm sóc em” Armand nói khiến Destin rất vui, cậu cười hạnh phúc. Magarette bước vào ngạc nhiên khi gặp hai người bọn họ. “Chào buổi sáng ” Bà đi đến chổ nấu nướng. “Chào dì ” Destin ngồi ăn bánh tiếp, cậu ngó qua bên Armand “Anh nên đi làm đi , em ổn mà ” “Anh không muốn rời em” “Em không sao , em sẽ không ra khỏi nhà vả lại em cần gọi điện thoại hẹn Corey đến bàn một số việc.” Giọng Destin nghe có vẻ sinh động hơn tuần qua, Armand yên tâm được một chút, anh đứng lên vuốt má cậu . “Em hứa sẽ gọi cho anh ngay khi có chuyện gì bất ổn nhé ?” Destin gật đầu, nhìn Armand ra ngoài phòng “Cháu thấy đỡ hơn chưa, Destin ?” Margaret hỏi thăm cậu “Cháu không biết, cháu cảm thấy hơi trống rỗng.” Destin thở dài, cười gượng với bà. “Cháu không thích cảm giác này nhưng Armand nói nó sẽ mau qua nhanh ” “Ừ, sẽ nhanh thôi ” Armand xuất hiện lại với bộ vest đi làm , Destin tiễn anh ra cửa. Anh mỉm cười quay sang cậu, kiềm nén một nụ hôn tạm biệt “Anh sẽ gặp lại em vào bữa tối nhé ?” “Vâng ” Destin nhìn anh và đến khi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt, cậu mới vào nhà. Cậu ghé qua nhà bếp bảo với Magarette cậu lên thư viện học bài. Khi đã hoàn tất xong những bài vở mà Brian cho mượn, Destin gọi điện cho Corey. “Corey , Destin đây , công việc sao rồi anh?” “Tốt, mọi chuyện vẫn suôn sẽ. Em khỏe chưa ?” “Đỡ hơn nhiều rồi anh. Anh và Pete có thể ghé qua nhà em bàn công việc không, nói chuyện qua điện thoại không tiện lắm.” “Camera của em vẫn còn ở đây, tụi anh có thể dùng nó chụp vài pô cho em nhé ?” Corey đề nghị, nghe tiếng cười nhỏ bên kia dây của Destin. “Em thích thế, cám ơn anh.” Destin hẹn giờ với họ xong, cậu kiểm tra thời gian rồi nhấc máy gọi cho Vivian. “Hello?” Một giọng hơi buồn ngủ vang lên. “Hey Vivian ,tớ đây ” Destin đưa điện thoại ra xa tai nghe khi giọng nữ bên kia thét lên . Đợi tiếng kêu la bên đó chấm dứt cậu mới để lại vào tai. “Ồ chúa ơi, cậu sao rồi ? Brian kế anh ấy đã không gặp được cậu khi ghé qua nhà đưa bài vở, anh ấy nghĩ Armand đã nhốt cậu trong nhà .” Vivian hít sâu để lấy hơi nói tiếp “Vivian,” Destin cố chặn đứng giọng nói huyên thuyên của cô bé. “Vivian!” “Gì? Ồ xin lỗi.” Vivian cười khỏa lấp. “Cậu khỏe hơn chưa?” “Đỡ hơn rồi, tớ gọi để hẹn đi mua sắm với cậu như chúng ta đã lên lịch trước đây.” “TỚ biết, nhưng ai ngờ cậu lại bị tai nạn giao thông chứ .” Vivian nói với giọng buồn buồn. Destin sựng người , tai nạn giao thông ư ? Armand đã bảo thế với bạn bè cậu sao ? Lắc đầu, cậu quay lại cô bạn “Ừ, mà thôi, thứ hai tới này nhé, sau khi chúng ta học xong, ok ?” Destin hỏi, dựa người vào ghế . “Ừ, tớ thích thế ,” Vivian cười vui vẻ, cuộc trò chuyện chuyển sang những thứ khác. Vài phút sau, hai người gác máy và Destin tiếp tục làm việc của mình. Cậu không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến khi Magarette gõ cữa cậu ngước lên thấy Corey và Pete đang đứng đó. “Hey, xem thử hình đi .” Corey vào phòng, cả hai ngồi xuống trong khi Destin cầm máy quay phim xem “Tôi cá là cậu rất nhớ nó.” “Thật sự là nhờ anh nhắc em mới nhớ nó đó.” Destin nhấn nút xem hình tại chỗ làm việc của họ, vài phút sau cậu bỏ máy xuống . “Em sẽ đi làm trở lại trong hai ngày nữa” “Cậu chắc cậu đi làm được chứ ?” Pete lo ngại hỏi Destin “Em sẽ không sao mà ” Destin mỉm cười, Margaret bước vào với những tách càfe. “Thanks Maggie.” “Không có chi ” Margaret ra ngoài, Destin ngồi dựa vào ghế , nhìn Corey hỏi . “Thế việc trang trí đến đâu rồi anh ?” “Những hộp quà trang trí đã được đem đến .” Corey đáp. “Anh và người của anh sẽ phụ thêm một tay .” Pete nói chen vào Destin gật đầu “Vậy là khi chúng ta thu xếp gọn những hộp quà, chúng ta có thể bắt đầu đem cây vào .” “Mọi chuyện diễn tiến tốt đẹp cả, và toàn đội cũng rất nhớ em .” Corey nói khẽ, liếc nhỉn biểu hiện trên gương mặt Destin. Cậu trầm ngâm trước thông tin ấy, một lúc sau cậu mới lên tiếng “Em cũng nhớ mọi người lắm . Nhưng hiện giờ em thực sự chưa muốn ra ngoài” “Ừ ” Cả hai người gật đầu hiểu ………………………… “Anh đợi em ở đây , nhé?” Destin khẩn khoản nhìn Armand, cậu không hiểu tại sao anh cứ đòi theo cậu đến cuộc hẹn tái khám cuối cùng của bác sĩ, cậu rất ngại khi có anh đứng kế bên trong lúc bác sĩ khám cho mình “Em chắc chứ ?” Armand hỏi, thấy Destin gật đầu. “Ok,” “Cám ơn anh ” Destin theo y tá vào trong phòng, cậu thay cái áo dài và nằm trên bàn khám đợi bác sĩ. Vài phút sau, ông xuất hiện “Hôm nay cậu thấy trong người sao rồi ?” Dr. Bates ngồi xuống hỏi han . “Tốt hơn trước ” Destin làm theo chỉ dẫn của ông cho đến khi khám xong, cậu ngồi dậy “Vậy là không còn vấn đề gì nữa phải không ?” ông đưa giấy tờ cho cậu ký tên, Destin gật đầu thấy bác sĩ ghi chú trong bệnh án rồi mỉm cười với cậu “Cậu hoàn toàn lành lặn rồi, mọi thứ sẽ hồi phục nhanh . Thậm chí phim X-quang xương hàm cũng cho thấy vết nứt không đáng kể” “Cám ơn bác sĩ ”. “Cậu thay đồ đi, chúng ta gặp lại trong văn phòng .” Ông đứng lên rời phòng khám, Destin thở dài nhẹ nhõm, cậu thay đồ rồi vào văn phòng , ngồi cạnh Armand. Vài phút sau họ trở ra xe. Chuyến đi về im lặng, Destin đã dự tính cho buổi tói nay. Mấy ngày vừa qua, cậu quen dần với những sự vuốt ve của Armand dù chỉ là những cữ chỉ thân mật nhẹ, thậm chí nụ hôn cũng không có . Về tới nhà, Destin chạy thẳng lên phòng , cậu vào nhà tắm ngâm mình trong bể nước nóng thư giãn toàn thân. Cái list làm việc tối nay lại hiện ra trong đầu. Ngay bây giờ Margaret đang chuẩn bị một bữa tối lãng mạn cho hai người, họ sẽ ăn uống vui vẻ với nhau, cậu sẽ kéo anh lên giường sau đó và mọi chuyện sẽ thật hoàn hảo . Destin mỉm cười, bắt đầu tắm nhanh rồi bước ra ngoài phòng tắm. Cậu chọn cho mình một cái quần da ngắn qua gối, cái áo cổ lọ màu đen và cái áo len dài tay màu xám. Nếu không phải vì trời lạnh, cậu đã tìm bộ nào sexy hơn rồi. Vào nhà bếp, cậu thấy Magarette đã chuẩn bị xong mọi thứ “Cháu trông xinh quá,” Bà cười toe toét “Cám ơn dì ” Destin đặt thêm hai ngọn nến và rượu nho lên bàn, thức ăn được bà dọn ra hết vừa lúc Armand vào nhà bếp. Anh dừng lại, ngạc nhiên nhìn họ và cái bàn ăn, một nụ cười xuất hiện trên mặt anh “Chúc buổi tối vui vẻ nhé ” Margaret tạm biệt họ. Armand kéo ghế mời Destin ngồi trước rồi anh mới ngồi đối diện cậu. “Tối nay thật là tuyệt” Armand rót rượu ra hai ly “Maggie đã giúp em lên kế hoạch đấy .” Destin cười mắc cỡ “Tối nay em cũng rất đẹp” Armand cùng cậu nâng ly. BỮa tối diễn ra rất êm đềm, họ thỉnh thoảng trò chuyện với nhau. Destin hoàn toàn thư giãn với anh kế bên “Ôi, em no căng bụng nè ” Destin hài lòng ngã người ra ghế “Anh nghĩ đây là lần đầu tiên trong tháng em ăn nhiều như thế đấy .” Armand cười thích thú nhìn Destin ăn khỏe như vậy, hai người dọn dẹp nhanh bữa tối rồi cùng nhau lên lầu Armand im lặng, không chắc chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo. Anh biết bác sĩ đã nói Destin hoàn toàn hồi phục, và họ có thể quan hệ lại với nhau bình thường. Nhưng anh không chắc cậu bé đã sẵn sàng chưa. Anh giật mình trở về thực tế khi Destin dựa vào người mình, hai tay vòng quanh cổ anh. “HÔn em đi ,” Destin thì thầm trước khi môi Armand lập tức quấn lấy môi cậu . Họ từ từ di chuyển đến giường ngủ , Armand dừng lại ngần ngại , Destin mỉm cười chọc anh. “Anh tính nhìn cái giường suốt buổi hay ôm em đây?” “Anh..um..em chắc chứ ?” Cậu bé gật đầu, cởi cái áo lạnh bên ngoài ra. Armand mỉm cười giúp cậu cởi tiếp quần áo trên người và của anh. Khi hai người hoàn toàn trần trụi, họ vật nhau xuống giường, tay Armand khao khát , vuốt ve thân thể cậu. “Armand,” Destin rên rĩ trong những khoái cảm do miệng và tay anh mang đến, cậu thấy cơ thể mình đang phản ứng nhanh chóng, sóng tính dâng cao từng đợt. Vòng tay quanh lưng anh , cảm nhận sự tiếp xúc của da thịt , cậu oằn người khi miệng anh di chuyển xuống phía dưới và mút mát nâng niu bộ phận nhạy cảm đang rướng hết cỡ của cậu.“Ồ chúa ơi , Armand!” Armand vừa dùng miệng ‘phục vụ’ ở bên dưới, vừa dùng tay kích thích hai chồi nhỏ của bộ ngực bên trên. Anh càng hăng hái khi tay Destin bấu chặt tóc anh trong cơn sướng mê người. Một lúc sau, anh thả nó ra, nhìn khuôn mặt cậu đang mê đắm thở dốc, anh cười thích thú với tay lấy chai dầu trong hộp tủ cạnh giường. Anh thoa dầu lên tay rồi bắt đầu đưa tay xuống lối vào bên dưới của cậu. Armand nhìn cái mặt đang nhắm chặt mắt và đôi môi hồng hơi tái đang hé mở. Anh đẩy một ngón tay vào và lập tức biết ngay có gì đó không ổn. Destin mở to mắt, cơ thể gồng cứng , một tiếng la nhỏ thoát ra và cậu lập tức xô ngã Armand. “Ồ chúa ơi, ôi chúa ơi, tránh ra !” Destin lùi người về phía bên kia giường, ôm 2 gối khóc nấc lên. Armand tiến từ từ về phía cậu, ôm cậu bé vào vào lòng vỗ về an ủi “Ôi chúa ơi,Armand . Em thật sự xin lỗi.” “Hey không sao đâu em, em nằm xuống được chứ ?” Armand hỏi, thấy cậu bé ngước hai mắt ướt đẫm nhìn mình, cậu khẽ gật đầu rồi nằm xuống. “Em ổn chứ ?” “Dạ ” Destin thì thầm nhìn anh , chợt cậu bất ngờ bật dậy ôm lấy Armand. “Cứ làm nó đi anh, cứ ôm em nếu anh muốn đi.” “Không ” Armand giữ chặt hai vai cậu . “Em điên à, nó sẽ làm tăng thêm nỗi ám ảnh cho em” “NHưng ,” Destin trợn to mắt vừa bối rối vừa bất lực, cậu quỵ xuống khóc nghẹn lời “Destin, chúng ta sẽ sớm vượt qua như những vết thương khác .” Armand sờ má, nâng cẳm cậu lên đối mặt với anh “Chúng ta chỉ cần từ từ thôi em” “Được rồi anh ” Destin vòng tay ôm cổ anh, Armand ôm xiết cậu, ngã người xuống giường. Anh nằm đó vuốt ve dỗ dành cậu trong tay. ……………….. Destin thức giấc trên chiếc giường trống không; cậu tự cho đây là dịp tốt nhất để ngẫm nghĩ về chuyện tối qua. Đang suy nghĩ, con Dog hớn hở nhảy lên liếm mặt chủ nó . “Uh Dog ghê quá.” Con Dog khoái chí vẫy đuôi sủa gâu gâu. Destin ngồi dậy, mặc lại quần áo rồi đi vào nhà tắm. Sau khi tắm rửa xong xuôi, cậu xuống nhà bếp , Margaret đang làm món gì đó thơm phức. “Chào Maggie,” Destin thả con chó ra ngoài vườn rồi ngồi vào bàn ăn “Tối qua thế nào cưng?” Margaret hỏi và đặt đĩa trứng xuống cho cậu, “Một sự thất bại,” Destin lầm bầm ,cầm bánh mì tay trét mứt dâu . Cậu không kể tỉ mỉ gì hơn và bà cũng không hỏi thêm. Cậu đã rất mừng vì Armand thông cảm và hiểu cho cậu. “Xin chào,” Michael xuất hiện ở cửa chào hai người, anh thấy Destin mỉm cười chào anh. “Michael, anh khỏe không?” Destin hỏi thăm, nhìn anh đi vào ngồi xuống bàn ăn kế cậu “Khỏe lắm, cậu thế nào ?” Michael trông có vẻ rất hối hận “Em khỏe rồi, vì thế đừng lo lắng nữa nhé.” “Nhưng đó là lỗi của tôi” “Ồ không, Michael đó không phải là lỗi của anh. Làm ơn đừng nghĩ như thế. Nếu có lỗi thì người có lỗi là Val” Destin nói, vỗ vỗ tay lên cánh tay anh “Dù sao, hôm nay em có nhiều việc phải làm lắm đó. Em phải đến gặp Allan để bàn công việc .” “Tôi biết ,” Michael đáp, Destin gật đầu,quay lại bữa sáng . Ăn xong cậu chào Magarette rồi theo anh ra xe. Chuyến đi đến văn phòng Allan rất im lặng, Michael biết Destin vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng để đến tòa cao ốc này. Khi họ xuống xe, Michael theo sát Destin, mắt đảo quanh các ngõ đường đề phòng ai đó có thể nhảy ra chỗ họ. Destin đến nơi cô tiếp tân “Tôi có thể giúp gì cho cậu?” “Tôi có một cuộc hẹn với Allan.” Destin nói. “Destin Rarry.” “Vâng ,” cô nhấc điện thoại lên “Yes?” Tiếng Allan vang bên kia. “Có Destin Rarry đến gặp ngài ?” “Cho cậu ấy vô đây” Cô tiếp tân mỉm cười mời cậu vào văn phòng, Destin liếc nhìn Michael, anh ngồi tại nơi tiếp tân đợi cậu. “Tôi đang bắt đầu nghĩ cậu ôm tiền tôi bỏ trốn rồi đấy.” Allan đang đứng rót càfe, lưng hướng về phía cậu ,chọc ghẹo “Ồ chúa tôi ,” Lincoln thốt lên khiến Allan quay lại “Chuyện quái gì đã xảy ra vậy ?” Allan hỏi trong khi Lincoln tiến đến Destin tính xem xét kỹ nhưng chỉ làm cậu thụt lùi tránh xa anh. “Destin?” Lincoln dừng bước, nét mặt đau khổ. “Em không sao, chỉ đừng hành động như thế ,” Destin nhích xa chút nữa “Chúng ta bàn công ciệc đi, ta đang chậm tiến độ vì em vắng mặt gần đây, mặc dù Corey đã cố hết sức làm tốt công việc .” “Được thôi, nhưng bây giờ hãy giải thích rõ vết bầm trên mặt cậu là sao trước đi?” Allan nhìn cậu cương quyết . “Là Val,” Destin đành nói thật, khiến hai người giận dữ rủa hắn “Em xin lỗi, nhưng em vẫn chưa hoàn toàn thoải mái khi vào đây, nó làm em nhớ lại hôm trước và em thấy buồn nôn.” “Hắn ta tấn công cậu trong tòa nhà này à ? Giữa hàng đống người xung quanh ?” Allan không tin vào tai mình, anh hỏi lại chỉ khiến Destin cười gượng gạo. “Um thật sự anh ta dí em trong nhà WC. Và làm ơn đừng hỏi chuyện gì đã xảy ra, em không muốn nhắc về nó nữa . Nhưng anh đừng lo lắng, chúng em sẽ hoàn thành công việc vào đúng trước Giáng Sinh. Em đã có đủ nguyên liệu để làm những hộp quà vào ngày hôm nay rồi.” “Không sao, tôi không lo lắng chuyện đó. Cậu cứ thoải mái làm gì thì làm, nếu có rắc rối cứ gọi điện cho tôi.” Allan nói, Destin gật đầu. “Allan, em có thể nói chuyện với Destin một mình được không ?” Lincoln nhìn Allan , anh đồng ý và rời văn phòng. Destin quay sang Lincoln cười căng thẳng, cậu ngồi xuống ghế kế bên anh “Em chắc em ổn chứ?” “Em đang hồi phục nhanh, anh đừng lo lắng, Armand giúp đỡ em rất nhiều.” Destin nắm tay anh trấn an . “Hắn ta có cưỡng hiếp em không?” Lincoln hỏi, giọng gượng ép căng thẳng “Không, nhưng..um…anh ta đã bạo lực với em.” Destin nói nhỏ. Cậu ghét phải giải thích hay kể lại chuyện đã xảy ra, nhưng Lincoln là đặc biệt, anh là bạn thân của cậu. “Em chắc em không sao chứ?” Linc hỏi thêm lần thứ hai, xiết chặt tay cậu. “Vâng, thôi em phải đi đây. Việc còn nhiều lắm” . Destin đứng lên . “ Anh sẽ gọi cho em chứ ?” “Dĩ nhiên rồi ” Lincoln tiễn cậu ra cửa. Destin và Michael gật đầu chào Allan rồi hai người ra ngoài xe. Họ đến địa điểm tiếp theo “Hey,” Destin chào nhóm bạn của mình. “Destin!” Vivian hét lên, chạy ào về cậu. Destin cố gắng giữ thăng bằng khi cô gái ôm chầm mình . Rồi như nhận ra hành động quá khích, cô đẩy người ra . “Xin lỗi, tớ có làm cậu đau không ?” “Chút chút thôi ” Destin mỉm cười. “Ai muốn đi shopping nào?” “Còn phải để cậu hỏi sao ?” Hai cô gái cười tíu tít theo cậu vào xe Michael. Brian ngồi phía sau với Nacy và Vivian, Destin ngồi ghế trước với Michael. Họ đến phố mua sắm, các cô gái không ngừng trò chuyện trên xe. Khi vào phố, Destin hầu như chỉ đi theo sau các cô. Cậu cũng muốn mua nhưng chưa quyết định mua thứ gì. Cậu muốn một món quà thật đặc biệt cho Armand , nhưng dường như anh đã có mọi thứ, nên cậu chỉ đứng phía sau nhìn hàng hóa. “Hey?” Vivian gọi cậu. “Gì ?” Destin hỏi, thấy nét mặt lo lắng của cô, nhưng sau đó cô nhoẻn miệng cười . “Cậu không sao chứ ?” Destin gật đầu , mắt nhìn những món nữ trang sau tấm kính .Cậu thấy một đôi cúc tay áo rất đẹp và tự hỏi liệu Armand có thích chúng không ? “Tôi có thể giúp gì cho cậu ?” một phụ nữ đứng sau quầy hàng lên tiếng, Destin ngẩng lên nhìn cô ta “Tôi muốn xem chúng,” Destin chỉ tay vào đôi cúc áo. “Chúng rất mắc tiền,” cô nói, đứng yên một chỗ không thèm nhúc nhích . Destin nhìn cô ta một lần nữa, cậu biết mặt cậu vẫn còn bị bầm, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta được quyền khinh người như thế “Không sao, tôi nghĩ tôi có thể trả được .” Destin cười nhẹ với người bán hàng. “Tôi chắc cậu sẽ tìm được món khác hợp với túi tiền cậu hơn.” Người phụ nữ cố gắng cười lịch sự ,nhất quyết không lấy món hàng ra. Destin tức giận muốn mắng vào mặt cô ta, dù sáng nay cậu vội nên mặc luôn bộ đồ công nhân đi đến đây, nhưng cô ta cũng không được quyền đối xử với khách như thế chứ. “Nghe này quý cô,” Destin tức tối khoanh tay trước ngực, nói rõ từng chữ một “Tôi muốn xem đôi cúc này, làm ơn nhé ” “Tôi xin lỗi ” Một phụ nữ khác xuất hiện . Cô xin lỗi về thái độ không phải phép của cô bán hàng với Destin và xin phép kéo cô ta ra chỗ khác. Destin có thể nghe lõm bõm lời trách mắng của người mới xuất hiện với nhân viên cấp dưới của mình. Sau đó , người này quay lại cậu, cười xã giao. “Xin lỗi lần nữa về nhân viên của chúng tôi, cậu Rarry.” “Không sao ,” Destin hơi ngạc nhiên khi người phụ nữ này biết cậu. Cô lấy đôi cúc tay áo cho cậu, Destin xem xét chúng rồi gật đầu . Đưa thẻ tín dụng cho cô tính tiền, cậu nhìn lại người bán hàng đã từ chối cậu lúc nãy. “Cậu tìm được món gì rồi ?” Vivian hỏi, đứng kế bên Destin “Ừ, tớ hy vọng Armand sẽ thích nó. Tớ chỉ không biết nên tặng gì cho anh ấy” “Để xem, ta sẽ đến chỗ cậu có thể mua những cái nơ thật to .” Vivian kéo tay Destin đi “Nơ ư? Để làm gì ?” Destin hỏi khi bị cô bạn kéo theo sau. “Tớ chưa mua thứ gì phải cần dùng đến nơ cả” “Thỉnh thoảng cậu ngốc thiệt,” Vivian đến cửa hàng gói quà. “Màu Armand thích là màu gì?” “Màu tím, tại sao?” Destin ngớ người làm Vivian cười thích thú “Thỉnh thoảng cậu ngây thơ thiệt đó,” Vivian lấy những dây nơ và ruy băng màu tím sẫm trên kệ. Destin nhướng mày thắc mắc. “Cậu, quấn chúng quanh người như một món quà và cho Armand mở quà ra.” “Ồ,” Destin cười gian , cái này sẽ giúp ích cho họ khi mà gần đây hai người gặp khó khăn trong những lần "ấy". Trả tiền cho những dây nơ, họ đi tiếp cửa hàng khác “Tớ đói rồi,” Sau vài giờ mua sắm, Nancy bắt đầu than van. “Mình cũng vậy,” Destin phụ họa theo, cậu nhìn Michael người đã xách hầu hết các túi hàng cho cậu “Anh có thể đem chúng về xe rồi gặp lại tụi em ở khu ăn uống.” “Không” Michael lắc đầu . “Michael,” Destin nhất quyết thế, cậu bỏ Michael chạy theo hai cô bạn “Em sẽ trông chừng cậu ấy ” Brian nói với Michael, thấy người đàn ông nhìn mình “Em sẽ không rời mặt khỏi cậu ấy cũng như sẽ bảo đảm không cho ai lạ tiếp xúc với cậu ấy.” “Cậu biết chuyện gì đã xảy ra sao?” Michael hỏi, liếc về nơi Destin đang đứng trò chuyện với hai bạn mình “Yeah,” “Được rồi, tôi sẽ trở lại ngay ” Michael bỏ đi, Brian chạy về chỗ Destin. Họ vào khu ăn uống, Destin ngó về phía Michael “Làm sao cậu thuyết phục được anh ta đi cất đồ thế ?” Destin nhìn bạn, hỏi “Tớ bảo với anh ấy sẽ không để cậu thoát khỏi tầm mắt.” Vài phút sau, Michael tham gia vào bàn ăn. Họ ngồi ăn uống và trò chuyện về chuyến đi nghỉ đông của mình. Brian và Nancy sẽ về quê của Brian ,Vivian về quê ở Minnesota. ………………………….. Destin vừa cười vừa di chuyển sang phía kia giường ngủ. Nhiều ngày trôi qua Armand luôn tạo cho cậu những khoái cảm từ sự vuốt ve của hai tay và miệng anh. Và bây giờ là lúc cậu đền đáp lại cho anh. Armand nhìn cậu cười ngạc nhiên . “Destin.” “Em muốn làm anh thỏa mãn , Armand.” Destin nói thế, dùng lưỡi liếm nhẹ phần dưới cương cứng của anh. Cậu nghe anh rên khẽ một tiếng. Nó kích thích cậu dùng thêm tay và cả cái miệng để tận tình phục vụ anh. “Destin,” Armand thì thào gọi tên cậu. Destin ngẩng lên, khuôn mặt tràn đầy ham muốn . Armand mỉm cười kéo cậu bé nằm ngược trên người anh, hai đầu gối cậu ở hai bên đầu anh. Trong tư thế này họ dùng miệng và tay mình tạo những khoái cảm tuyệt vời cho nhau. Armand nhiều kinh nghiệm hơn cậu, anh khiến Destin rên rĩ lịm cả người, cậu chỉ biết cảm nhận và bắt chước theo động tác của anh. Khi Armand đưa một ngón tay vào trong cậu, anh ấn ngay chỗ thần kinh nhạy cảm khiến Destin căng người lên. Cậu cố tập trung vào việc đang làm nhưng cơn khoái cảm như xuyên thấu cơ thể cậu. Cựa quậy nhè nhẹ, cậu hơi nhấc người lên ,tay anh kéo cậu xuống thấp một chút , miệng tha cho “Chú bé” Và tấn công ngay chỗ vào ở phía sau “Armand,” Destin hét lớn trút tinh lần thứ nhất , và la tiếp lần 2 khi anh đút thêm một ngón tay còn cái miệng quay trở lại “Cậu chủ nhỏ” của mình. “Ồ chúa ơi Armand,” Destin không chịu thua, tay nắm chặt phần cương cứng của anh , cậu cúi xuống chạy dọc lưỡi trên nó làm Armand không chịu nổi , bất ngờ xuất chất dịch ấm vào mặt cậu. “Hì, Cái này mới à nghen,” Destin bật cười “Ah xin lỗi,” Armand lấy khăn chùi mặt rồi hôn cậu bé. Nụ hôn dấn sâu cùng lúc anh ôm cậu nằm xuống giường . “Cám ơn anh,” Destin nói nhỏ trong miệng, buồn ngủ mắt nhắm lại “Destin?” Armand lay cậu bé. “Kể anh nghe về hồi em còn trên đường phố đi ?” “Ok,” Destin dựa đầu lên ngực anh. “Um để xem, ta bắt đầu từ đâu?” “Ngay từ đầu luôn đi cưng ?” “Well...hai ngày trước năm mới, Bà Passel đã gọi em lên văn phòng và bắt em phải rời khỏi trại.” Destin nghịch tay trên ngực anh “Thế là em thu dọn đồ đạc nhưng bà ta bắt em phải đi tay không. Thế là em đi, chỉ có mỗi quần jean và áo thun trên người; em không biết đi đâu .Em nghĩ tới Danny và đi tìm cậu ấy. Em vẫn còn ít tiền trong túi nên cũng không hoàn toàn chết đói” “Danny,người đang bị giữ ở Juvenal ?” “Vâng, em quen cậu ấy lúc còn đi học, và cậu ấy biết em sẽ sẳn lòng giúp làm vệc phụ cho mẹ cậu ấy khi cậu bị say thuốc . Nên em đi đến đó, em biết họ sẽ không giúp em vô điều kiện nếu em không làm việc nhưng Benny đã đề nghị lo chỗ ăn cho em trong khả năng có thể của cô ấy.” Destin thay đổi tư thế , lần này cậu nằm hoàn toàn trên người Armand. “Em sống quanh khu đó và phụ họ cũng như cố gắng tránh những rắc rối và tránh radar của mấy nhóm du đãng. Nhưng Carver, mà chính xác là Davis đã gặp em và đề nghị em gia nhập nhóm của họ.” “Và em từ chối ?” Armand hỏi, tay vuốt nhẹ trên cánh tay Destin “Thực sự thì không, em đi theo Davis và đó là cách em đã gặp Carver. Hắn ta ra điều kiện để đổi lại nơi ăn ở và sự an toàn, em phải giang chân mình phục vụ cho hắn và những thằng bạn của hắn.” Destin nói, cảm thấy cơ thể anh chợt đông cứng “Anh xin lỗi ” Armand thấy tội lỗi trong lòng. Anh cũng đã làm điều tương tự với cậu bé , chỉ khác một điều là anh không trao Destin cho bạn bè mình. “Đừng , Armand,” Destin hôn lên ngực anh và tiếp . “Dù sao em cũng chỉ gặp Carver có hai giờ, khi em nhận ra ý đồ của hắn, rằng ‘cậu phải đưa cho tôi 90 % số tiền kiếm được, ok ?’, em đã nhất quyết tránh xa. Em nói thẳng với hắn em sẽ không bán thân mình cho hắn hay cho ai khác . Thế là hắn bắt đầu đánh em.” “Destin, được rồi, đừng kể nữa em.” Armand hối hận đã khơi lại quá khứ đau buồn của cậu “Làm ơn, anh không muốn nghe nữa ” “Armand, nó không sao đâu” Destin mỉm cười, hai tay nâng khuôn mặt anh nhìn mình. Họ mắt đối mắt như thế trong vài phút trước khi Armand gật đầu nghe cậu bé tiếp tục. “Ok, như em đã kể, lúc em từ chối Carver, hắn quyết định rằng đánh đập và cưỡng hiếp sẽ dễ dàng hơn là cố gắng thuyết phục em . Nhưng Billy và một vài người bạn ở trường đã kịp thời giải cứu , em đến nhà Billy ở tạm một vài ngày.” “Sau khi đã chắc chắn tránh xa hoàn toàn nhóm của Carvers , em di chuyển đến nơi ẩn náu mới, ra ngoài mỗi hai ba tuần để tìm thức ăn và tắm rửa, kiểm tra trường học, Bev và bọn trẻ mỗi tuần có thể. Em sống trong con hẻm mà anh đã tìm thấy em ấy, nó rất hoang vắng và hầu như mọi người không ai muốn vào đó” .Destin ngồi dậy, tựa cánh tay lên ngực Armand . “Nhưng anh biết không, dù trải qua những đêm lạnh lẽo cô đơn và lo sợ người ta hãm hại , em cũng không muốn đi đến cảnh sát hay trở về trại trẻ mồ côi” “Anh hiểu ,” Armand kéo cậu lên đặt một nụ hôn dài . Hai người quấn lấy nhau trong chăn ấm, đón chờ giấc ngủ ập đến. …………. Margaret mỉm cười đi vào phòng, trên tay bà là những hộp quà , bà đặt chúng xuống dưới gốc cây thông. Destin nắm tay bà, kéo ngồi xuống kế bên cậu. “Cháu có cái này cho dì nè ,” Destin chìa hộp quà cho Magarette, cậu háo hức nhìn bà mở nó. Magarette hết nhìn món đồ bên trong rồi nhìn lại cậu “Ồ chúa ơi ” Margaret ngắm sợi dây chuyền có mặt thiên thần, bà ôm chặt Destin . “Cám ơn cháu.” “Không có chi” Destin hí hửng chìa tiếp những hộp quà khác. “Những cái này tặng gia đình dì, từ cháu và Armand đấy.” “Cám ơn cháu ,” Margaret ôm những hộp quà trong tay và đứng lên. “Dì sẽ gặp lại cháu sau năm mới nhé ?” “Vâng, dì nghỉ tết vui vẻ nhé .” Destin cười chào Gates khi ông xuất hiện trong phòng, cậu tiễn hai người ra ngoài . Họ sẽ ăn tết với gia đình mình ; Adam và Angie đã về quê Adam để đón giáng sinh và năm mới tuần vừa rồi, trong nhà chỉ còn lại cậu và Armand. Destin đi vào văn phòng , cậu ngồi xuống kế bên Armand, anh đang nghe điện thoại. Armand nhướng mày nhìn cậu rồi trở lại cuộc điện đàm. Vài phút sau, anh gác máy “Em đang chán à?” “Không, em xếp quà xong và muốn ở bên anh .” Destin cười, nói. “Chúng ta sẽ có một tuần rưỡi sắp tới cùng nhau còn gì ,” Armand đáp khi anh đứng lên đi vòng qua bàn làm việc ôm Destin . Vài giây sau, anh thả cậu ra rời văn phòng vào nhà bếp, Destin theo sau anh, con chó chạy theo chủ mình. “Vậy thứ hai ta đi tặng quà cho lũ trẻ ở trại phải không em?” “Kế hoạnh là thế. Em không thể tin được có nhiều người cũng tặng quà như thế, thật tuyệt vời .” “Ừ,” Hai người cùng ăn tối vui vẻ với nhau, sau đó họ xem phim đến khuya ,Armand phải bế cậu bé mê ngủ lên lầu. …………………….. Destin mỉm cười bước ra khỏi xe hơi ngắm nhìn trại trẻ mồ côi. Cậu nhìn lại Armand, anh đang đi ra sau xe lấy ra 1 bao tải lớn màu đỏ chứa đầy quà, “Không nặng quá chứ anh?” “Không, nào hãy ngoan nhé cậu bé,” Armand cười to, anh khoác bao quà lên vai đến gõ cửa trại trẻ. Bev ra mở cửa, cười toe toét “Mời vào , mời vào ” Cô đứng sang một bên cho hai người đi vào. Destin vô trước, Armand theo sau. Cậu dừng lại ngạc nhiên khi thấy Toby đang đứng bên trong “Hey,” Destin cười chào bạn mình “Hey,” Toby chào lại, dẫn họ vào phòng lớn, bọn trẻ hò reo chạy nhảy xung quanh họ . Armand mỉm cười trao túi quà cho Bev rồi đứng lui phía sau .Anh nhìn Destin cùng Bev phát quà cho bọn trẻ. “Chuyến đi du thuyền vui vẻ chứ?” Toby bắt chuyện “Hum?” Armand hỏi. “ À vâng, rất vui. Destin thích các bãi biển lắm.” “Hay nhỉ .” Họ trở lại chú ý Destin và Bev. “Anh tặng cây thông đó phải không?” “Destin đấy, đó là ý tưởng của cậu ấy” Armand nhìn cậu đang bế một bé nhóc trên tay cười rạng rỡ. Sau khi phát hết quà xong, Destin ngồi trên sofa với Armand ngắm lũ trẻ vui đùa “Em có vui không cưng?” “Rất vui ” Destin dựa đầu lên vai anh cười mãn nguyện. Bev và Toby đến ngồi cùng họ. “Anh có dự định gì cho những ngày nghỉ sắp tới không ?” Bev hỏi “Không, chỉ ở nhà chơi thôi .” Destin trả lời, ngồi thẳng lại, tay đan tay với Armand. “Thế trại trẻ giờ ra sao rồi em?” “Rất tốt ạ. Từ khi đươc nâng cấp , người dân trong bang hay đến mỗi tháng một lần, chúng em có cả hệ thống máy vi tính mới nữa đó,” “Còn Toby, khách sạn của cậu thế nào ?” Destin hỏi tiếp “Làm ăn khấm khá lắm, nó sẽ mở cửa lại ngay sau năm mới. Có vẻ như tớ sẽ chuyển tới đây luôn” “Well, nghe hay hén ” Destin cười thích thú, cậu quay sang ngắm bọn nhóc chơi đùa. Cậu rất thích ngắm chúng, cảnh tượng này khiến cậu an tâm và cảm thấy thật an toàn. Armand nhích người, khoác tay lên vai người yêu; Anh yêu gương mặt cậu lúc này, Destin dường như hòa mình vào cùng bọn trẻ khiến anh cũng quên mất bản thân mà vui với chúng . Sau một hồi cố gắng không cuộn tròn trong lòng người yêu mình nữa, Destin chạy ra tham gia cùng chúng. Armand ngồi đó, bất chợt đau lòng khi nhận ra người yêu anh còn trẻ con thế nào và khoảng đời tuổi thơ bị đánh mất của cậu. “Thỉnh thoảng tôi tự hỏi cậu ấy có phải là người lớn không đấy ,” Toby bình luận, Armand ngó qua cậu. “Sau những gì đã trải qua, tôi rất vui mừng vì cậu bé vẫn cười được như thế,” Armand đáp, quay trở lại với Destin. Họ ngồi đó chơi đùa, rồi cùng nhau ăn tối. Armand nhẹ lòng khi nhìn thấy Destin cười hạnh phúc, lần đầu tiên trong những tuần qua trong mắt cậu không còn chứa nỗi sợ hãi . “Cám ơn anh,” Destin nói khi họ trên đường về nhà. “Vì cái gì?” Armand hỏi, mắt liếc qua kính chiếu hậu. “Vì đã tặng em ngày hôm nay ,” Destin mỉm cười. “Vì đã làm biến mất hình ảnh xấu xa của trại trẻ cũ và thay vào đó một trại trẻ mồ côi tươi sáng” “Anh rất vui ” Armand đáp. Xe dừng trước cửa nhà . Destin xuống xe trước, cậu mở cửa thả con Dog ra ngoài chơi . Vài phút sau, nó trở vô nhà, chạy theo sau Armand . Khi họ đến phòng ngủ, Destin nắm cánh tay Armand “Armand,” Destin gọi anh. Khi Anh quay lại, cậu vòng tay qua cổ kéo anh xuống cho một nụ hôn . “Armand, Armand yêu em đi, đừng để em suy nghĩ gì hết, chỉ cảm nhận thôi ” “Destin,” Armand không được nói tiếp vì đôi môi ham muốn của cậu đã khóa chặt miệng anh. Một lúc sau, anh đẩy cậu ra, nhìn vào cặp mắt xanh “Anh không muốn, anh không muốn chuyện lần trước lại xảy ra , ta lại dừng nữa chừng.” “Vậy hãy làm cho em không thể suy nghĩ đi,” Destin cười với anh, để anh dẫn cậu tới giường. Lần này Armand làm hết mình khiến cậu không còn thời gian để nhớ về chuyện xưa. Những cái vuốt ve mơn trớn, những nụ hôn ngọt ngào đầy đam mê khắp người cậu, hai bàn tay và cái miệng anh hoạt động liên tục trên phần nhạy cảm của cậu, thám hiểm sâu trong cơ thể bên dưới đưa Destin lên tận đỉnh khoái lạc. Khi anh tiến vào trong cậu là sự thăng hoa lên thiên đường, hai người đưa đẩy dồn dập nhau từng bước từng bước nhanh và mạnh mẽ, đến cuối cùng nằm rã rời mệt mỏi nhưng đầy hạnh phúc thỏa mãn. “Em không sao chứ ? anh không làm em đau phải không?” Armand vuốt má Destin, nâng mặt cậu nhìn thẳng mắt anh. Destin mỉm cười sờ tay lên mặt anh. “Nó rất tuyệt vời. Em nhớ cảm giác anh trong em nhiều lắm” “Destin,” Armand ôm chặt cậu, anh không quan tâm cái đống lộn xộn trên giường sau cuộc mây mưa vừa rồi . Anh ôm cậu bé , khi Destin bắt đầu khóc, anh lo sợ mình đã làm cậu đau. “Ồ chúa ơi, đừng khóc, anh xin lỗi mà.” “Đừng xin lỗi . Anh không làm tổn thương em đâu, thật sự nó tuyệt vời lắm” “Vậy tại sao em khóc?” Armand hỏi, giọng nghe đau đớn . “Bởi vì em thấy mình như sống lại bên trong ấy. Em đang quá xúc động không cầm được nước mắt.” Destin mỉm cười vuốt mặt anh, ngăn không cho Armnd bật nói “Em cũng ê ẩm như lần đầu tiên ấy, đừng quá lo lắng.” “Ok,” Armand đáp, anh ngồi dậy kéo cậu vào trong nhà tắm với anh. Họ ngồi trong buồng tắm dưới vòi nước nóng, Destin thờ dài, khoan khoái. Cậu mở mắt nhìn anh rồi đột ngột ôm chầm lấy anh cho hai thân thể ẫm ướt cọ xát vào nhau. “Destin?” Armand ngạc nhiên ngó cậu bé đang hôn dọc xuống ngực anh “Hum?” Destin vừa nói vừa làm tiếp việc của mình “Một lần nữa à ?” Armand hỏi khi cảm nhận tay cậu vòng sau lưng anh ve vãng phần bên dưới. Destin chỉ mỉm cười ,tay nhảy múa trên da thịt Armand. Cậu nhón gót hôn lên miệng anh. Armand không thể chối từ, anh hôn ngấu nghiến cậu, vòng tay ôm cậu bé vào lòng cho hai cơ thể càng khép chặt vào nhau. Một tay anh chặn bên dưới phía sau lưng cậu , ép cho phần cương cứng của anh áp sát cơ thể cậu. Armand đẩy Destin ra thở năng nhọc, anh xoay cậu bé lại cho hai tay cậu dựa tường. Anh thả một ngón tay vô “Chỗ vào” nóng ẩm, anh rên lên sung sướng cắn nhẹ vai cậu. Destin thét lên, cố đẩy về phía anh , đòi hỏi. Một tiếng kêu lớn lại vang lên khi anh bỏ tay ra và chìm sâu trong cậu. “Armand!” Destin chống tay vào tường khi Armand đẩy mạnh ra vô cơ thể cậu . Một tay anh sờ trên ngực cậu, một tay kia nắm giữ “Cậu nhỏ” làm cậu thét lên . “Ồ chúa ơi Armand,” “Anh xin lỗi ,” Armand thì thào nhưng không thể dừng lại, anh rất cần nó. Thật sự Destin cũng không muốn anh dừng, cậu chống tay vào tường, dùng nó làm giá đỡ để đẩy ngược về anh cho hai cơ thể hòa nhau sâu hơn. Destin nhắm mắt, phía trên cậu là những tia nước ấm , bên trong cậu là cái nóng của Armand .Và với vòng tay anh quanh người cậu, Destin hoàn toàn thỏa mãn với cuộc sống này. Cậu cảm thấy cảm xúc thăng hoa đến đỉnh. Armand dường như cũng thế, anh ôm chặt cậu hơn , nhắm mắt đưa đẩy những đường cuối cùng rồi hai người cùng thét lên giải phóng họ. Armand ngồi mệt nhọc xuống bể nước, anh ẵm cậu trong lòng, chờ đợi cho nhịp thở hai người trở về bình thường. Anh cười xấu hổ khi cậu bé nhìn anh cười gian gian, cúi xuống anh hôn nhẹ cậu . “Anh xin lỗi cưng ạ, anh không nghĩ mình lại dễ mất tự chủ như thế .” “Không sao,” Destin hơi nhăn mặt khi tính đứng lên. Armand đỡ cậu, anh phụ cậu tắm rữa rồi trở lại giường. Armand cười toe toét đưa một gói quà lớn dưới giường cho Destin. “Cái gì thế ?” “Em mở ra xem thì biết” Armand cười nói. Mắt cậu mở to khi lấy ra món quà bên trong hộp. Một bộ áo choàng màu xanh đậm bằng satin “Ồ Armand nó đẹp quá ” Destin sờ cái áo choàng , bên trong hộp còn ló ra một đóa hồng nhung đỏ thắm. “Wow.” “Em thích không ?” Armand hỏi, Destin gật đầu liên tục. Cậu ướm thử cái áo vào người, tay mân mê lớp vải mượt mà. “Armand bất ngờ quá ,” Destin ôm chầm lấy anh cười hạnh phúc. Chợt nhớ ra điều gì, cậu thả anh ra và chạy về phòng mình. Vài giây sau, cậu quay lại tặng anh một món quà. “Em biết đấy, có thể đợi đến sáng mai tặng cũng được mà,” Armand mỉm cười nhận quà. Anh bắt đầu mở nó ra, trong lòng không biết cậu tặng anh thứ gì “Armand?” Destin hỏi, không chắc biểu hiện trên mặt anh. “Anh không biết nên nói gì,” Armand nhìn cái khung ảnh nhỏ có bài thơ viết tay của bà nội anh cùng bông hồng được ép cẩn thận vào trong đó. Destin chắc phải trải qua hàng giờ tạo ra nó. “Đẹp lắm.” “Thật chứ ?” Destin hỏi lại, lo lắng sợ anh không thích “Ừ,” Armand đặt món quà sang một bên, ôm cậu. Anh tháo cái áo trên người cậu ra và cả hai nằm ôm nhau trong chăn. Sau một ngày hoạt động mệt nhọc, giờ họ nằm ngủ thư thái trong vòng tay nhau. **************************** Destin chậm chạm mở mắt ,vặn người , nhìn ra ngoài cửa sổ; cậu mỉm cười khi thấy nắng đã lên. Cậu lăn mình chống tay ngắm người yêu vẫn đang say giấc. Armand rất đẹp trai khi anh đang ngủ, khi anh thư giãn hoàn toàn. “Armand?” Destin ôm ngực anh, gọi khẽ. “Hum,” Người đàn ông hỏi lại, vòng tay ôm người yêu bé nhỏ của mình. “Merry Christmas,” Destin thì thầm, cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh. Armand càu nhàu trong miệng, cố gắng trở mình tránh xa cậu bé đang phá phách giấc ngủ của anh. Nhưng Destin không dễ dàng buông tha “Armand, thôi nào, dậy đi” “Nếu em tiếp tục hôn anh, anh sẽ dậy ngay ” Armand hé mắt nhìn cậu bé . Destin ngước lên đỏ cả mặt “Ah đừng thẹn thùng như thế ,cưng ạ” “Không được chọc em ” Destin bĩu môi giận dỗi. Armand thích thú kéo cậu lên để hôn ngay đôi môi nũng nịu kia “Hơn nữa, tới giờ phải dậy rồi.” “Ồ?” Armand nhướng mày . “Anh không nghĩ mình có đặt lịch sinh hoạt .” “Chúng ta còn phải mở quà, và tuyết đang rơi kìa anh” Destin ngồi dậy, khoác áo choàng mỉm cười với anh rồi đi ra khỏi phòng. Armand than vãn, lăn mình qua ngủ tiếp, ngày nghỉ là ngày anh muốn ở trong nhà lười biếng và không gặp ai . Nghe Destin thét lên phía dưới chân cầu thang, anh uể oải đứng lên, mặc đại cái quần pyjama và chạm chạp đi xuống nhà dưới. Anh mỉm cười nhìn người yêu pha càfe. Khi cậu làm xong, cậu mở cửa cho con Dog chạy vào. Vài phút sau, mỗi người cầm một tách càfe đi ra phòng khách. Bước vào phòng khách, mắt Armand mở to ngạc nhiên trước cái đống quà bên dưới cây thông Noel. Anh biết Margaret đã đi mua sắm cùng cậu bé “Wow.” “Yeah,” Destin cười rạng rỡ, cậu đặt tách càfe qua một bên và ngồi xuống bên dưới gốc cây. Cầm lấy một món quà , cậu đưa cho Armand, người vẫn đang đứng tại cửa. Anh đi lại ngồi kế bên cậu và nhận gói quà. Destin hớn hở phân chia đống quà , Armand ngạc nhiên chỉ vô đống thứ 3 hỏi “Cái này cho ai ?” “Dog,” Destin trả lời như thể đó là điều hiển nhiên. Lắc đầu, cậu tiếp tục phân loại chúng, khi hoàn thành xong, cậu bắt đầu mở quà. Armand mỉm cười trước những món quà Destin tặng anh, anh thích đôi cúc tay áo và những bức tranh. “Armand,” Destin ngạc nhiên lôi ra sợi dây chuyền bằng ngọc lục bảo anh tặng mình. Thình lình cậu cười gian gian đứng lên rời phòng khách. Armand ngồi nhìn con chó với đống quà Destin dành cho nó. Anh lắc đầu, đảo mắt sang quà của cậu . Anh ngước lên khi Destin đi vào, sợi dây chuyền được đeo trên cổ cậu “Em bắt đầu nghĩ màu ưa thích của anh là màu xanh rồi đó” Destin ngồi xuống nói. Armand chỉ cười trừ . “Là màu xanh bạc , màu mắt của em .” “Ồ,” Armand với tay đưa một món quà cho cậu. Destin mở nó ra và bất giác rơi nước mắt. Cậu rất hạnh phúc vì món quà anh tặng mình, Armand phải ôm cậu vào lòng. “Chỉ đừng để bị bệnh nữa em nhé?” “Em sẽ không đâu ,” Destin thì thầm ôm chú thỏ bông- món quà anh tặng- vào lòng. “Well có vẻ ta mở xong hết quà rồi nhỉ,” Armand nói nhưng Destin lắc đầu. Anh há hốc mồm khi cậu đứng lên cởi bỏ cái áo choàng đang mặc trên người. Quấn quanh thân thể cậu, cả tay và chân và những dải ruy băng với nút thắt hình bướm , một cái trên ngực , một cái ở mắt cá chân phải. Armand ngưng thở, ngỡ ngàng trước hình ảnh tuyệt vời này . “Anh phải mở quà cho em ” Giọng Destin hơn cả lời thì thầm khi anh tiến tới cậu “Destin,” Armand ngắm kỹ các dải nơ . Với tay ra, anh vuốt dọc trên chúng, cảm giác chúng hoàn toàn đối lập với làn da mềm mại của cậu. “Anh có thể nhận quà này vào mỗi kỳ Giáng Sinh không ?” “Dĩ nhiên là được rồi, nhưng năm sau sẽ là màu xanh nhé” “Cám ơn em ” Armand bắt ngay đôi môi cậu, ôm sát Destin trong lòng hôn ngấu nghiến. Anh đẩy cậu xuống và nằm lên người cậu. “Em là món quà tuyệt nhất anh nhận được trong nhiều năm qua” Tay anh mở từng sợi nơ. Nhẹ nhàng giang rộng chân Destin cho cuộc ân ái. Cậu ngoan ngoãn phục tùng và quấn chặt lấy anh. Nếu sáng Giáng sinh nào cũng như thế , anh sẵn lòng dậy sớm với mặt trời. “Thật tuyệt vời,” Sau một lúc mây mưa thỏa mãn, Armand nhấc người nặng nhọc khỏi cậu để rồi nhận ra mình đang bị mắc kẹt trong đám dây ruy băng cùng cậu “Sao nó xảy ra được nhỉ?” “Um…chắc do chúng ta lăn người trên sàn ?” Destin lên tiếng từ nơi cậu đang nằm. Armand cười khúc khích, với sự giúp đỡ của Destin họ cùng nhau giải thoát khỏi đống dây nhợ. Sau đó hai người đi tắm rửa thay đồ rồi vào nhà bếp tìm chút gì lót dạ. Ăn uống xong, Destin đem vài bao rác vào thu dọn đống giấy gói quà. Cậu tính bỏ những sợi ruy băng tím vào túi thì Armand ngăn lại “Đừng bỏ chúng ” “Mấy sợi ruy băng này à ?” Destin hỏi thấy anh gật đầu “Tại sao?” “Để anh có thứ gì đó trói em vào năm mới chứ ” Armand đáp, cười quỷ quyệt . Mỉm cười, Destin đưa chúng cho anh . Armand cất nó vào tủ rồi quay lại giúp cậu dọn dẹp. Họ trải qua cả ngày hôm đó trong phòng khách xem phim và quấn lấy nhau, hoàn toàn hài lòng với ngày nghỉ. ………….. “Nhưng đó không phải là điểm chính,” Destin giận dỗi khoanh tay trước ngực “Anh sẽ không thay đổi ý kiến ” Armand lắc đầu cương quyết “Armand , em 18 tuổi rồi, em nghĩ em có thể đi chơi một đêm,” Destin ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của anh “Michael đã đi nghỉ , anh không muốn em ra ngoài mà không có anh ta.” Armand nghiến răng tức giận . Một tuần vừa qua, họ thư giãn vui vẻ bên nhau. Hôm nay Brian đã gọi điện mời họ đến dự buổi tiệc đón năm mới. “Michael không phải là chị giữ trẻ của em, Armand. Brain nói nếu anh không muốn đến, cậu ấy có thể tới rước em. Thôi mà, Armand.” “Được thôi,” Armand đứng lên, anh không muốn tranh cãi với cậu nữa “Nếu em muốn đi thì cứ việc đi”. Anh đến mở cửa chờ cậu. “Armand,” Destin năn nỉ “Anh bận việc rồi, anh nghĩ em sẽ tự giải trí một mình được ” Armand nhìn cậu bé đi chậm lại phía mình. Destin có thể nhận thấy sự tức giận trong ánh mắt anh “Armand,” “Anh có công việc, anh không muốn tiếp tục bàn chuyện này ,” Destin cắn môi dưới bất lực đi ra ngoài. Cậu nhìn cánh cửa đóng lại , cậu không muốn tranh cãi với Armand hay làm anh bực mình “Được lắm ” Destin lầm bầm trong miệng, đi về phòng mình, con Dog chạy theo chủ. Nằm đọc sách trên giường nhưng không thể nhét vô chữ nào, cậu tự hỏi tại sao Armand không muốn cậu đi, tại sao anh không thích tham gia? Cậu biết Armand không phải type người thích tụ tập với sinh viên nhưng Destin chưa bao giờ có bạn bè như thế. Bạn bè trước đây của cậu không đông đảo như giờ. Cậu hiểu Armand lo lắng vì vụ tấn công lần trước của Val nhưng anh muốn cậu làm gì chứ ? Chẳng lẽ bắt cậu ở suốt trong nhà sao? Destin ném quyển sách sang một bên, cậu không chú tâm đọc được thì cố làm chi. Hy vọng ngày mai Armand sẽ trở về tâm trạng ban đầu, không còn giận nữa. Nhìn con chó nằm cạnh mình, cậu vỗ đầu nó, hỏi “Muốn đi chơi tuyết không?” Con Dog vẫy đuôi mừng rỡ. Cậu xuống giường mặc áo ấm rồi cùng nó ra sân. Hai chủ tớ xây người tuyết, đùa giỡn nhau đến chiều tối mới vô nhà. Vào bếp, cậu làm một ly chocolate nóng và lục xem Margaret để nguyên liệu chế biến thức ăn ở đâu. Cậu nấu bữa tối, chuẩn bị trà rồi đi gọi Armand. “Em làm xong bữa tối rồi đó ” “Thanks,” Armand trả lời trước khi quay lại bản báo cáo năm của mình. Destin phải ngồi chờ anh một lúc . Không khí bữa ăn rất ngột ngạt. Armand ăn xong là vào ngay văn phòng còn Destin thì xem vài chương trình trên tivi rồi đi ngủ trước …………….. “Destin,” Armand gọi, thấy cậu bé trở mình hé mắt. “Hum?” Destin buồn ngủ dụi mắt. “Đồ chơi và chó không được phép ở trên giường anh,” Armand chỉ con thỏ, con gấu bông và con chó đang nằm cạnh Destin. Destin nhìn anh vài phút trước khi hiểu ra vấn đề “Vậy thì em nghĩ chắc cậu bé cũng không được phép luôn,” Destin ngồi dậy, nắm lấy con thỏ và con gấu bông bước xuống giường “Đi nào Dog.” “Destin,” Cậu dừng trước cửa. “Đừng lo lắng về em, xin lỗi vì những bất tiện vừa rồi” Destin vào phòng mình khóa cửa lại. Armand nhìn theo cánh cửa, tự hỏi sao hồi nãy mình đừng để tâm đến chúng và ôm cậu ngủ nhỉ. Ít ra anh cũng không bị ngủ một mình như giờ. Leo lên giường, anh nhắm mắt thở dài nặng nhọc. Anh đã sống với Destin 7 tháng, mối quan hệ dài nhất mà anh vẫn còn hài lòng . Destin như một thuốc nghiện chạy trong cơ thể anh, anh ghét phải xa cậu bé hay ghét cái ý nghĩ cậu trong vòng tay kẻ khác. Và hơn thế còn Val đang lởn vởn ngoài kia mong làm tổn thương cậu. Anh sẽ chết mất nếu Destin bị Val hại lần nữa, và cậu bé không đáng để bị tổn thương hay bị khủng bố. Chết tiệt thật, anh đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, anh sẽ không chạy vòng vòng với nhưng tên nhóc sinh viên . ……… “Ý cậu nói cậu không đến dự là sao ?” Brian hỏi Destin “Nghe này, đã 4 ngày rồi Brian, và Armand không nói được hơn 6 từ với tớ” Destin nói qua điện thoại “Ngoài ra tớ rất nhớ anh ấy, tớ muốn có nhiều thời gian bên anh ấy , còn có những buổi tiệc khác nữa mà, phải không ?” “Ừ, nhưng bọn này rất mong cậu có mặt tối nay” “Tớ biết, thôi các cậu chơi vui vẻ nhé ,” Destin cúp máy xuống nhà bếp để tìm người yêu. Cậu tìm thấy anh ta trong văn phòng, mấy ngày nay đây là nơi duy nhất tìm ra anh. Cậu dừng trước cửa “Hey.” “Em cần gì sao ?” Armand ngước lên hỏi. “Anh và một đêm nồng cháy sẽ tốt hơn,” Destin nói thấy Armand nhìn mình sắc lạnh “Không phải em có buổi party tối nay sao ?” Destin lắc đầu đi đến gần anh “Thế anh nghỉ gì về lời đề nghị của em?” “Anh thật sự cần phải hoàn tất đống này ,Destin ạ ” Armand cúi xuống giấy tờ, dù anh biết rõ từng hành động của cậu qua khóe mắt. “Tốt thôi ” Destin quay lưng bỏ đi, vào nhà bếp cậu tính gọi ngay cho Brian, nhưng sau đó lại thôi do không biết sẽ giải thích sao với bạn mình về việc bị bỏ bê vì bản báo cáo cuối năm. Cậu lấy đại 1 chai rượu, ra ngoài phòng khách ngồi xuống bên lò sưởi và bắt đầu gặm nhắm nỗi buồn của mình. Đó là tình cảnh Armand tìm gặp Destin lúc giữa đêm, trong trạng thái say khướt . Ngồi xuống bên cậu, anh lau dòng nước mắt trên mặt cậu . Anh đặt chai rượu ra chỗ khác. “Em ghét thế này lắm, Armand,” Destin nói, giọng say xỉn. “Ghét cái gì?” Armand đặt cậu lên lòng mình. “Em ghét cái khoảng cách giữa hai ta, em ghét phải ngủ một mình .” Destin thở dài mệt mỏi, Armand chẳng nói gì, anh chỉ nhìn vào cái tivi đang bật dỡ. Họ ngồi đó im lặng trước khi Destin nói tiếp “Chỉ có một nơi em muốn ở.” “Đó là đâu ?” “Trong tay anh, đó là nơi an toàn nhất ,” Destin liếc nhìn đồng hồ trên tv, đã qua thời khắc đêm giao thừa . “Năm mới chết tiệt vui vẻ.” “Anh xin lỗi,” Armand hối hận, nhìn Destin nhắm mắt . Vài phút sau anh biết cậu bé đã ngủ hoặc có lẽ đã bất tỉnh . Bế cậu về phòng mình, anh cởi đồ cậu ra và đặt lên giường. Armand nằm xuống bên cạnh ôm cậu trong lòng, anh hy vọng tối nay anh sẽ có một giấc ngủ ngon hơn là 4 ngày qua.