Tìm em 2

Chương 3 : Trông rất quen

《Tìm Em》 là bộ phim điện ảnh độc nhất vô nhị được Tập đoàn Ức Cảnh đầu tư sản xuất. Bộ phim kể về chuyện một thiếu niên tên Đoạn Tầm bị bọn buôn người bắt cóc, bị bán vào trong núi, sau đó mới được giải cứu. Ở nơi đó, Đoạn Tầm gặp được một cô gái tên là Khương Khương. So với Đoạn Tầm, Khương Khương bị bán tới nơi này sớm hơn một tháng, nên đã kể cho Đoạn Tầm nghe rất nhiều chuyện ở đây. Sau một thời gian chung đụng ngắn ngủi, hai người cùng nỗ lực muốn thoát khỏi nơi này, cuối cùng chỉ có Đoạn Tầm thành công trốn thoát, còn Khương Khương lại là một kết cục mở. Kịch bản của bộ phim điện ảnh này được cải biên từ chuyện Giản Sóc bị bắt cóc mười mấy năm về trước. Trước khi xác nhận kịch bản, Giản Sóc đã từng do dự rất lâu. Một mặt anh rất muốn quên đi chuyện hơn mười năm về trước, mặt khác, lại bởi vì chuyện không biết Tuế Tuế còn sống hay đã chết mà sinh ra áy náy. Giản Sóc nghĩ, có lẽ là bởi chuyện Tuế Tuế sống chết không rõ đã khiến anh không có cách nào quên được sự việc kia. “Sếp? Sếp?” Đường Tống nhìn Giản Sóc qua kính chiếu hậu, nhẹ giọng gọi anh. Giản Sóc đột nhiên mở bừng mắt, lúc này mới phát hiện, trong lúc bất tri bất giác anh đã mơ mơ màng màng ngủ mất. Anh giơ tay xoa bóp ấn đường: “Tới rồi sao?” Đường Tống đáp: “Nhanh lắm, chắc chỉ mất khoảng năm phút nữa thôi.” “Ừ.” Thanh âm Giản Sóc nhàn nhạt, khi ngẩng đầu một lần nữa đã khôi phục lại sự tỉnh táo. Đường Tống có chút lo lắng: “Sếp, sắc mặt anh không được tốt lắm.” “Tối hôm qua ngủ không ngon.” Vừa nói, ánh mắt Giản Sóc dừng bên ngoài cửa sổ, ngay sau đó đột ngột lên tiếng: “Dừng xe!” Đường Tống theo bản năng đạp phanh: “Sếp?” Xe còn chưa dừng hoàn toàn, Giản Sóc đã tự mình mở cửa xuống xe, nhìn về phía cách đó không xa. Đường Tống cũng xuống xe theo, đứng bên cạnh Giản Sóc. Đối diện đường cái là một nữ sinh đeo ba lô, mặc áo sơ mi trắng và quần cao bồi, tóc đuôi ngựa lắc qua lắc lại khi đi đường, thoạt nhìn chỉ trên dưới 20 tuổi. Đường Tống bỗng nhiên có chút hoảng hốt, anh đi theo Giản Sóc suốt sáu năm, trừ việc công ra, ánh mắt của Giản Sóc sẽ không dừng trên bất kỳ người phụ nữ nào quá ba giây, khiến anh cũng từng hoài nghi sếp của mình không thích phụ nữ. Có một lần ngẫu nhiên kia, Đường Tống nhìn thấy Giản Sóc sờ một món trang sức cũ trên cổ mình, khiến đáy lòng anh sinh ra một ý nghĩ hoang đường →→ có khả năng sếp thích anh. Nhưng bây giờ thì sao? Anh đã nhìn cô gái đó mấy phút rồi vậy? Đường Tống nhìn thời gian: “Sếp, đã đến giờ rồi.” Giản Sóc hơi nhíu mày, ừ một tiếng rồi trở vào trong xe. Đường Tống mở cửa ghế lái ra, lúc chuẩn bị lên xe lại thấy Giản Sóc hạ cửa sổ xuống một chút, nhìn về phương hướng nữ sinh kia rời đi. Đường Tống:? Sếp thích đến vậy hả?