Tức thì mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, nữ nhi dũng cảm. Nói xong câu đó nàng thấy ớn lạnh sống lưng, tê buốt lên tận gáy, đến thở không dám thở mạnh, cố giữ cho người không run rẩy, nhìn thẳng đối phương. Dù sao cũng không tránh mãi được, dù sai cũng một lần chết. Nàng, dõi theo thái độ hắn nhìn nàng. Hắn nheo nheo con ngươi, thu nàng vào tầm ngắm. Trong khoảnh khắc nàng cảm thấy không gian chỉ còn cuộc đọ sức giữa nàng và hắn: con cá và tay đầu bếp. Gió, thổi từ hướng sau hắn, tóc hắn khẽ bay, trông hắn phong trần, lãng tử đến thế mà cõi lòng lang ác, táng tận lương tâm, thật đáng tiếc. Lần sau gặp diêm vương nàng sẽ nói cho ông ta sai lầm lớn nhất là để một con rắn đầu thai trong hình hài hoàn mỹ này. Hắn đang nghĩ gì mà im lặng? Nhìn nàng trông thê lương đến thế sao? Đúng, lúc này, nàng không thể nói là còn bình tĩnh, mồ hôi đầm đìa, mái tóc rối tung, quần áo lấm lem, bộ dạng đến lúc chết vẫn còn đáng thương, chỉ có ánh mắt là còn dám đấu chọi lại hắn. Hắn đã nhận ra nàng nhưng còn khá bình tĩnh, hắn có thể đã nhận ra nàng, kẻ dòm trộm đêm đó, qua giọng nói và y phục hôm nay thì là kẻ đắc tội ở Minh Nguyệt lâu với hắn, lại còn dám mắng chửi hắn trước bao người vừa nãy. Hắn đang tính sẽ giết nàng thế nào ư? Nàng không tưởng tượng được, xem ra ba mẹ ơi, con có lỗi với mọi người. Nhất là mẹ, tuy ngày có mắng chửi nàng nhưng vẫn hết sức yêu thương, nàng hối hận vì luôn làm trái ý mẹ. Giờ này chắc mẹ đang sốt sắng tìm nàng, có biết đâu con sắp ra đi mãi mãi. Tức thì một hàng nước mắt từ khóe mi nàng chảy xuống. Nàng giật mình, ánh mắt của hắn cũng chuyển biến. -  TA… TA KHÓC KHÔNG PHẢI VÌ TA SỢ NGƯƠI ĐÂU! – Nàng quệt ngang mắt, lúc nãy thật mất thể diện, tại sao lại chảy nước mắt chứ? Im lặng đáng sợ. -  HA HA HA HA! – Hắn bật cười vang, sảng khoái. Tất cả mọi người ai nấy đều ngạc nhiên tột độ. Lúc ấy hắn cười, ánh mắt hắn lấp lánh như sao, nụ cười vang, thanh âm cũng tuyệt vời, mặc dù hắn chắc chắn đang cười nhạo nàng. Chết tiệt, đến giờ phút này mà nàng còn bị bề ngoài mỹ nam của hắn mê hoặc. -  Một nữ nhân thú vị! Cũng chính là ngươi phải không? – Hắn đưa ra bàn tay có vệt sẹo, là vết sẹo nàng đã “ phập” hắn ở Minh Hoa lầu. -  Phải, chính ta! Nợ nần hôm nay thanh toán hết đi! – Nàng dõng dạc. Hắn nhìn đám người còn lại, bình thản tuyên bố: -  Đem lũ tiện nhân kia đi, đừng để bổn vương nhìn thấy chúng ở phủ! Mọi người ngây ra rồi ai nấy thở phào nhẹ nhõm. Nàng quay sang nhìn hắn, hắn dễ dàng tha cho mẹ con A Liên thế sao? -   Tất nhiên bọn chúng đi, nữ nhân này phải ở lại thay thế! Cái gì? Không thể nào, ác nhân này định giở trò trêu trọc nàng sao, nàng có kinh nghiệm qua các tiểu thuyết xuyên không rồi. Chắc vừa rồi hắn đã có ấn tượng với nàng. Nhưng nàng không thích hắn, và không muốn có chút ấn tượng nào với hắn. Nàng tuyệt đối không thích hắn như các nữ nhi trong truyện kia đâu. -  Đồ biến thái! Đừng hòng! Nói cho mà biết, bổn cô nương nhất định không vì ngươi mà động lòng! Dù chuyện của ta có viết thành tiểu thuyết thì nhất định không có cái kết ta thích ngươi! – Nàng chỉ thẳng vào mặt hắn trước sự chứng kiến của nhiều người. -  Vân Anh, muội nói gì vậy? -   Vân Anh cô nương. Hắn đang im lặng. Còn nàng cắm mặt xuống đất, trời ơi, trong một phút suy luận xuất thần nàng đã tuôn ra những lời đó, lúc này, ở hoàn cảnh này, ở thời đại này … Những lời lẽ đó của nàng… Nàng mải mê suy nghĩ cách cứu chữa thể diện, không để ý hắn đã bước đến sát bên nàng lúc nào không hay. Nàng không có bất cứ sự phòng ngự nào, là hắn kéo nàng lại rồi cúi xuống. Nàng nhắm chặt mắt, trong hoàn cảnh này, thì trong truyện thì… Nhưng nàng đã nhầm. Hắn không có hôn nàng ( Nàng cảm thấy quê muốn chết) Hắn chỉ ghé vào tai nàng mà nói, một câu nói mà đến sau này, nàng vẫn thấy nó thực sự quá hàm nghĩa, nhất là lại từ miệng của hắn: “ Có rất nhiều nữ nhân nói thực lòng yêu thích ta, nhưng xem ra lại là lời dối trá. Ngươi lại tuyên bố rằng không bao giờ yêu thích ta, sau này… ta liệu có muốn tin là ngươi nói thật…” Nói rồi hắn buông nàng ra, quay lưng đi và bỏ mặc tất cả, cả những lời khó hiểu đó. Nàng nhớ dáng đi hôm đó của hắn, bóng hắn cô độc chìm vào bóng tối… Trông từ đằng sau, ác mỹ nam đó lại có vẻ bi thương… Nàng gõ đầu, tự trách mình nghĩ lung tung, coi như hôm nay là nàng gặp may thôi.