Tìm Chân Mệnh Thiên Tử
Chương 46
Mọi hư ảnh hiện ra trước mặt Vân Anh qua lời kể của lão đạo nhân vừa vụt tắt, tất cả trôi qua giống như một thước phim buồn đầy bi kịch…
Vân Anh sực tỉnh ra đã thấy nước mắt đẫm trên gương mặt từ bao giờ.
Còn Tử Thiên, nàng quay sang nhìn hắn, gương mặt băng lãnh ấy dường như cũng đang vô cùng trầm tư…
Nhưng mà… dường như những hình ảnh đó, có những hình ảnh nàng đã nhìn thấy ở đâu đó? Là trong mơ ư? Nàng biết mình từng nằm mơ thấy ác mộng, nhưng khi tỉnh lại lại vô cùng mơ hồ.
- Lão đạo nhân, câu chuyện này là… – Nàng lau nước mắt, tò mò hỏi lão đạo nhân.
- Cô nương chưa nhận ra ư? – Gương mặt lão đạo nhân biến sắc khó hiểu – Đó là oan nghiệt tiền kiếp của các người!
Cái gì cơ? Tiền kiếp của nàng, thật hàm hồ.
- Lão đùa ta phải không? Nói thật với lão, ta không phải người thế giới này, ta là người xuyên không đến đây, tiền kiếp của ta, nhất định có thì cũng ở địa cầu… – Nàng cười, xem ra lão đạo nhân này không phải cao thủ rồi, còn nói là sư phụ của đạo gia kia, chí ít đạo gia đó còn biết nàng là người xuyên không.
- Đúng vậy, ngươi là linh hồn đầu thai ở cõi khác, nếu không có cơ duyên tiền kiếp, đã không bị kéo đến đây, người khiến ngươi đến đây là hắn – Lão nhìn về phía Tử Thiên – Người có chữ “Thiên” trên tay, là hậu kiếp tái sinh của Hàn Nguyên.
Cái gì? Nàng không tin vào tai mình! Tử Thiên là hậu kiếp gì đó của Hàn Nguyên kia? Nếu như vậy, nàng có đúng là hậu kiếp của Vân Yên không, nói thế nào cũng không giống đến một phần.
Vân Yên đó, thực sự quá diễm lệ xinh đẹp, còn nàng cũng chỉ hơn mức bình thường là cùng.
Vân Yên đó yêu quá mù quáng si ngốc, đến cuối vẫn ôm mối tình oan nghiệt với ca ca. Hàn Nguyên thì dường như rất lý trí, nhưng cũng rất yêu thương Vân Yên, cũng từng quan tâm chăm sóc nàng.
Còn nàng và Tử Thiên. Tên Tử Thiên vô tình vô cảm lạnh lẽo hơn băng giá ngàn năm này….
Nàng lại thăm dò thái độ của hắn, hắn có tin không chứ, mà tin thì sao chứ? Chuyện tình kiếp trước như vậy…
- Tử Thiên, ngươi nghĩ sao? – Lão đạo nhân quay sang hỏi Tử Thiên – Ngươi có tin không?
Nãy giờ nàng nhìn hắn, hắn vẫn im lặng như vậy, thực không biết đằng sau đôi mắt vô hồn và gương mặt băng giá kia là cảm xúc gì, trước giờ, Tử Thiên đối với nàng luôn như vậy, một mê cung không thể đoán biết…
Hắn đang nghĩ gì vậy? Nàng tự hỏi. Có chút nghi hoặc trong lòng nàng, đoán rằng hắn có khi nào đang nghĩ nàng cảm động khóc lóc câu chuyện tình này, nếu như là tiền kiếp của nàng và hắn, có lẽ khó xử lắm.
Thật mơ hồ, nếu như kiếp trước tình duyên ngang trái đến vậy, không thể tin nổi, nàng và hắn?
Còn kiếp này thì sao? Nếu như kiếp này là nối tiếp câu chuyện tiền kiếp, có khi nào vì vậy nàng mới đến đây? Nàng tại sao đến đây? Vì hắn ư?
Hàm hồ, nàng không thể còn có lưu luyến gì với hắn… không thể được.
Dù sao câu chuyện tình cảm động này nhân vật chính cũng không phải nàng và hắn, kiếp trước thì sao chứ. Xem thái độ và khoảng cách giữa nàng và hắn kìa, chẳng có mối liên quan nào, dù là huynh muội hay tình nhân cũng không giống, nàng không thể để câu chuyện này vẩn vơ tâm trí được.
- Ha ha ha!- Nàng cười, cố ra vẻ đùa cợt – Đạo nhân à, ông kể chuyện hay quá, dù có là thật, đã tái sinh kiếp khác, là con người khác, dung mạo, tính cách, tâm hồn đều khác, số phận khác, còn ý nghĩa gì chứ?
Đạo nhân thâm trầm vuốt râu, sau đó chậm rãi nói:
- Cũng có phần đúng, tính cách của hai ngươi quả đúng là do hoàn cảnh và cuộc sống kiếp này dựng lên, hoàn toàn không như kiếp trước, nhưng mà… – Đạo nhân lại nhìn nàng chằm chặp – Mối liên hệ vô hình của các người thì không phải ngẫu nhiên, chí ít kiếp trước cũng đã tác động phần nhỏ nào, Tử Thiên, ngươi không hiểu sao bị ấn tượng mùi hương của cô nương này đúng không? Còn cô nương đã dễ dàng ám ảnh bởi Tử Thiên…
Lão đạo nhân này, sao lại nói ra mấy chuyện như vậy, lão sẽ khiến nàng gặp rắc rối khi đối mặt với Tử Thiên.
- Ta không tin đâu, tất cả là do con người và tính cách quyết định, nếu nói như lão, ta nhất định cứ phải yêu thích cái cục nước đá kia à? – Nàng lắc đầu, chép miệng.
- Nước đá? – Lão đạo nhân ngạc nhiên.
- Là giống như băng tuyết! – Nàng giải thích.
- Ưm, xem ra Tử Thiên, so với Hàn Nguyên ngươi còn lý trí, lạnh lùng băng lãnh hơn nhiều lần đấy. – Lão lại quay sang nhìn hắn.
Thâm trầm một hồi, cuối cùng môi hắn cũng nở một nụ cười nhạt:
- Đúng như ngươi nói, mọi chuyện đó… không liên quan gì đến ta và ngươi!
Hắn biết…
Cái làm hắn ghi nhớ nhất ở nàng, không phải là mùi hương, đó là bản lĩnh, sự mạnh mẽ kì lạ trong tâm hồn…
Có thể một phần do kiếp trước mang đến cơ duyên này, nhưng bản thân hắn nghĩ ấn tượng sâu sắc với nàng không phải là do kiếp trước. Có điều, cả hắn, và bây giờ là nữ nhân đặc biệt này… có lẽ đều đã không còn muốn với tay chạm tới nhau.
Không thể chạm tới, không muốn chạm tới. Nàng cũng đã có lựa chọn, đệ đệ của hắn, không phải sao?
Cũng như hôm đó nàng nói, mê hoặc qua đi, sẽ là những kẻ qua đường… kiếp trước hay kiếp sau, phải chăng cũng như nhau vậy thôi, không còn quan trọng.
Phải chăng cả hai đã có những lúc cảm xúc ngạt thở, khi nàng hát ở Minh Nguyệt lầu, hay khi hắn dừng trước chiêu thức quyết định đó, và lúc hắn từng muốn đưa cánh tay ra xoa dịu nàng trên con đường lá vàng cuối thu…
Đến bây giờ… cũng chỉ như làn nước đã trôi. Thậm chí hắn sẽ không bao giờ nói được câu “ xin lỗi” …
Vân Anh thấy không khí chùng xuống một hồi, vội mở lời:
- Dù sao cũng cảm ơn lão đạo nhân… câu chuyện thật buồn…
- Mục đích lão kể chuyện này không chỉ để các người nghe không đâu, nó rất quan trọng, chính là liên quan đến sự tình bây giờ… – Lão đạo nhân lại làm ra vẻ bí hiểm
- Còn chuyện quan trọng? – Nàng thầm nghĩ, trong lòng tự nhiên thấy âu lo kì lạ.
Cả Tử Thiên, dường như cũng có linh cảm bất thường.
- Đúng rồi, còn Huyết Mặc, yêu ma đó bảo sẽ… – Nàng sực nhớ ra thì miệng đã há hốc – Yêu ma đó nói sẽ quay lại!
Lão đạo nhân thu gương bát quái, ánh mắt càng khó hiểu, dường như càng nghiêm trọng.
- Một ngàn năm, Huyết Mặc không ngừng nguyền rủa tổ tiên cho đến con cháu đời sau các người, oan nghiệt sao khi một ngàn năm sau, y cũng đã đầu thai cùng với hai kẻ mà hắn hận nhất, tiền kiếp của các người, cho đến khi cô nương đến thế giới này, y đã dần dần thức tỉnh!
- Lão đạo nhân… – Tự dưng trong lòng nàng linh cảm rất xấu trỗi dậy, đôi mắt nàng lộ rõ nỗi sợ hãi này – Lão cứ nói đến tiền kiếp này nọ, rồi đầu thai này nọ…
- Như sự nguyền rủa của Huyết Mặc, đứa bé có mầm mống yêu nghiệt đó từ khi sinh ra là tai họa, đã gián tiếp mang đến tai họa cho phụ hoàng, nghĩa mẫu và đến cả sư phụ, đến cả đạo sĩ muốn tiết lộ thiên cơ trước y… giống như lời nguyền rủa của y đã ứng trên những song tử họ Hạ các người… nhưng lần này … cuối cùng y cũng có điều kiện tái sinh hoàn toàn, hơn nữa lại trùng với lúc hai ngươi tái sinh…
Từng chữ lão nói cứ xuyên qua tâm trí Vân Anh… không lẽ lão ám chỉ…
- ĐỪNG NÓI NỮA! – Vân Anh đột nhiên hét lên – Lão nói linh tinh cái gì vậy? Không thể nào!
- Cô nương đã nhận ra rồi sao? Đây là nghiệt duyên! Tất cả có liên quan đến thế sự, thật oan nghiệt!
Người đó… Huyết Mặc có đôi mắt đỏ thẫm và dấu ấn trên trán đó.
Một loạt kí ức giữa nàng và Tử Thu dồn dập đến, nỗi nghi hoặc, sợ hãi tột cùng lại kéo đến.
- Không đâu… không đâu… – Nàng lắc đầu, tự nói, tự phủ nhận – Lão đạo nhân này trước sau đều nói chuyện linh tinh…
- Cô nương không tin đạo gia này? Tại sao cô nương phải đi tìm y? Tại sao y lại bỏ đi không quay lại? Đó là y đã dần thức tỉnh, trong lúc đó chính y cũng ý thức được sự thay đổi của mình, là y muốn rời xa cô nương, trốn tránh số mệnh! Nhưng một khi ma tính hồi phục, nỗi oán hận của y sẽ hủy diệt nhân gian! – Đạo nhân phán từng câu từng chữ như rất rõ ràng.
- Không, ta không tin, huynh ấy là đệ đệ của Tử Thiên, làm sao có thể là yêu ma tái sinh? Còn nữa, Tử Thu hoàn toàn là người tốt, coi trọng tình cảm, không bao giờ sát sinh, tuyệt đối Tử Thu không thể là…
- Lão không hề muốn nói những lời thừa, cả đời ta tu luyện cũng vì muốn trông thấy thiên cơ, giúp thiên hạ thái bình…
- Trời sắp sáng, phải chuẩn bị lên đường! – Đột nhiên Tử Thiên nãy giờ yên lặng bỗng bình thản lên tiếng, ngắt lời đạo nhân.
Vân Anh chưa hết hoảng loạn, quay sang nhìn Tử Thiên. Hắn vẫn rất bình tĩnh thế sao?
- Được rồi, đạo nhân, nếu ngươi muốn đi cùng chúng ta xuống phía Nam… – Hắn nói tiếp – Còn không đành cáo biệt ở đây.
Trong lòng hắn biết, cô nương nàng sẽ không muốn tin, bản thân hắn cũng chỉ tin những gì mình thực sự chứng kiến.
- Các người vẫn muốn xuống phía Nam gần Nam Cương đó sao? – Đạo nhân lo lắng.
Vân Anh bình tĩnh lại, đúng vậy, nàng sẽ không tin trừ khi chứng kiến tận mắt, nàng đến đây chỉ là muốn gặp Tử Thu, muốn chữa mắt cho Tử Thiên…
Nàng bình tĩnh thu dọn rồi chuẩn bị lên đường, có lẽ phải đi bộ ra ngoài rừng, tìm quán trọ nghỉ lại cho lại sức.
Lão đạo nhân tuy không hài lòng trước thái độ của hai người vì vẫn xem nhẹ lời lão nói, lão cũng quyết định đi theo.
Khi này, nàng mới phát hiện ra, lão bộc đã qua đời, sẽ không ai dắt Tử Thiên.
Nàng đến bên hắn, do dự một vài giây rồi níu lấy áo hắn:
- Để ta giúp ngươi! Không cần cảm ơn!
Hắn im lặng, trong giây phút cực ngắn ngủi, dường như có một chút cảm xúc lộ ra.
- Tử Thiên, có chuyện này… vừa nãy, cám ơn ngươi đã lên tiếng… ta thực không muốn tin… – Nàng chầm chậm, lí nhí nói.
Hắn chỉ cười nhạt.
Khi nàng bước bên hắn, hắn vẫn cảm nhận thấy hương thơm tự nhiên nhẹ nhàng phảng phất…
Nếu thực sự có chuyện tiền kiếp, hắn tự cười thầm chua chát trong lòng… người con gái này nếu đã yêu, có lẽ kiếp này vẫn sẽ yêu kiên định và mãnh liệt, chỉ có điều nàng sẽ mạnh mẽ, lý trí hơn chăng?
Nếu như nàng đã chọn đệ đệ của hắn… thậm chí nếu lúc này hắn muốn vượt qua ranh giới ấy… cũng đã không thể chạm đến nữa.
Hắn và nàng, nếu thực sự kiếp trước là đôi tình nhân oan nghiệt kia… đã từng yêu nhau, cả hai người… thế phải chăng là quá đủ? Hay đây là sự trả giá cho kiếp trước của hắn đã không thể níu giữ nàng.
Thật nực cười. Lòng hắn lại có luồng hàn khí truyền qua… thậm chí ngay trong những ngày trước đây, hắn cũng chưa từng một lần đón nhận nàng…
Do con người hay số phận? Nếu như năm đó, người bị đem khỏi cung là hắn, số phận của hai huynh đệ hắn có thể tráo đổi cho nhau sao? Bây giờ người nàng yêu thích là hắn sao?
Thật hàm hồ… thật đáng xót xa… nhưng kẻ như hắn, từ lâu đã không còn tự cảm thấy đau xót cho cuộc sống của mình.
……
……
Bốn ngày sau nữa, họ đã đến sát vùng núi Nam Cương.
Lúc này, họ đang bước vào một thôn làng nhỏ, phía sau làng là con đường mòn dẫn vào khu rừng ấy. Nhưng khu rừng đó vốn là rừng sâu nước độc, trong làng chẳng mấy người dám bước vào, có thì cũng chỉ dám loanh quanh ở bìa rừng nhặt củi.
Có lời đồn trong làng, đó là khu rừng mê cung bị nguyền rủa.
Nhìn từ đây, hướng về phía rừng Nam Cương đã cảm thấy khu rừng này rất lớn, có cái gì đó hun hút, lại toát ra cái khí gì đó rất u ám, quỷ dị.
Bốn người họ tìm một chỗ nghỉ nhờ trong thôn qua đêm. Mục đích nàng đến đây, Nam Cương để tìm Tử Thu, nhưng vẫn rất mơ hồ, không biết giờ phải tìm ra sao? Chẳng nhẽ bảo với người trong làng xem họ có trông thấy ai y như Tử Thiên đến nơi này hái thuốc?
Họ nghỉ trong một nhà của một cặp vợ chồng già, nàng có đưa cho họ một số bạc coi như đáp lễ. Lúc này, lão bá ở nhà, còn lão nương chưa quay về.
Lão bá là người tốt bụng, đã thiết đãi họ một bữa cơm không quá đạm bạc, nàng cũng đã hỏi thăm nhưng lão bảo không trông thấy ai giống Tử Thiên.
Khi này, thái độ của lão đạo nhân kia rất kì lạ, dường như vô cùng cảnh giác, Tử Thiên vẫn rất ít nói.
- Lão bá à! Ta thấy thôn này cũng thật ít người nhỉ? – Nàng bèn thăm hỏi chuyện cho không khí đỡ nhạt.
Lão bá gương mặt chợt rất nghiêm trọng, có chút sợ hãi, kể lể:
- Thật ra, thôn này ít người, nhưng gần đây lại càng nhiều người mất tích kì lạ, mấy thôn quanh đây cũng vậy, già trẻ lớn bé, dường như đã mất tích bí ẩn đến gần trăm người…
Mất tích? Trong lòng nàng mơ hồ nỗi sợ hãi nào đó…
Vừa nói đến đấy thì lão nương từ đâu trở về, mọi người quay ra chào hỏi bà, chợt khi ánh mắt bà vừa nhìn thấy Tử Thiên, gương mặt đã trắng bệch kinh hãi, miệng lắp bắp, vội túm lấy một lưỡi liềm:
- Ngươi… yêu ma… ngươi… chính ta đã vô tình nhìn thấy tối qua ở bìa rừng… yêu ma hiện nguyên hình bắt hai dân làng…chính ngươi…
Ai nấy trong nhà đều thất kinh. Lão đạo nhân bình tâm trước, vội hỏi:
- Lão nương thấy yêu ma giống người này? Có phải còn có mắt đỏ và dấu ấn ma quái trên trán, hắn dùng ma hỏa?
Lão nương chưa hoàn hồn, càng nhìn Tử Thiên dữ dội:
- Đúng vậy! Chính ngươi… trong bộ dạng này rồi hiện nguyên hình…
Nói đến đây, trong lòng Vân Anh không thể bình tĩnh được nữa.
Không thể nào!
Những thứ mơ hồ mà nàng đã trông thấy… chợt đột nhiên mọi hình ảnh trong giấc mơ xa xôi vô tình đập về trước mắt rõ nét… vai nàng cũng run rẩy, trái tim hoảng loạn thắt lại.
- Lão nương, nhìn kĩ xem, người này không phải yêu ma đâu! –Đạo nhân bình tĩnh giải thích.
Lão nương nhìn kĩ, quả nhiên rất giống, nhưng Tử Thiên trước mắt có khí chất băng lãnh, cao ngạo thoát tục…
- Tại sao… lại như vậy… đúng là không phải…nhưng nhìn rất giống… – Lão nương vẫn còn nghi hoặc.
Vân Anh trong đầu, mọi nỗi lo âu trào đến.
Tử Thu là yêu nghiệt tái sinh? Trong những cơn ác mộng của nàng…
Chính nàng đã nhìn thấy tận mắt dấu trên trán y.
Yêu nghiệt muốn tái sinh để báo thù?
- KHÔNG ĐÂU! – Nàng bỗng thốt lên – Để ta tự tìm là được chứ gì? Ta nhất định không tin, ta sẽ đem Tử Thu hoàn toàn bình thường đến cho các người thấy! Nếu là yêu ma trong rừng, nhất định ta cũng lôi con yêu nghiệt ấy, để các người nhìn rõ không phải là huynh ấy!
Nói rồi, nàng như không còn kiềm chế cảm xúc và lý trí, tự lao ra ngoài nhà, nhằm hướng rừng Nam Cương bất chấp lao vào.
Lão đạo nhân và tiểu đồng vội định đuổi theo ngăn lại, chợt Tử Thiên đã lên tiếng ngăn cản:
- Để cho nàng ấy đi… các người vốn không thể ngăn cản…
Gương mặt lạnh lùng của hắn chợt có những biến chuyển khó hiểu.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
4 chương
29 chương
121 chương
23 chương
1 chương
190 chương
50 chương