Đám người ngựa vừa mới kịp đến vừa rồi là người của Bạch gia, dẫn đầu là Bạch Duẫn, đại thiếu gia Bạch gia. Nhắc đến Bạch gia, lý do để Bạch thừa tướng chấp nhận hôn sự của Tử Thiên và con gái lão. Thứ nhất, tính cách ương ngạnh của tiểu thư. Nhưng quan trọng hơn, sâu sa hơn, đó cũng là một sự tính toán. Sau khi Bạch Duẫn trở về, y và phụ thân đã bàn bạc. Rõ ràng là nghi kị Tử Thiên, nỗi e dè của Bạch gia vẫn còn y hệt như khi hắn mới sinh ra. Không biết hắn là người như thế nào, Bạch gia cũng đã tính toán một phép thử. Cho hắn kết hôn với Bạch Tuyên Tuyên, sau này càng dễ quan sát hắn. Nếu hắn thực sự có cái gọi là khí chất đế vương, sẽ tìm cách thanh trừng hoặc là lợi dụng hắn để dẹp đám loạn đảng chống đối Bach gia, mượn dao giết người, khiến hắn bị xem như bỏ mạng trên chiến trường. Cả Tử Thiên khi bước vào canh bạc này cũng đã chấp nhận và tính toán. Chỉ có điều hắn không ngờ được là ngày hôm nay. Lúc này đây, Tử Thiên đã gục xuống ngay trước mặt Vân Anh, gương mặt nhăn nhó, da dẻ cũng biến sắc, đôi môi dần thâm tím lại. Tân nương của hắn hớt hải chạy lại, lay hắn mà kêu khóc, giục ca ca của ả: - Đại ca! Mau đưa tướng công ta về phủ tìm thái y tốt nhất! Bạch Duẫn thấy cảnh tình tàn sát, rất nhanh sau trấn tĩnh, nhận ra hình như vừa nãy một mình Tử Thiên vẫn có thể chống chọi được, trong lòng e dè, cơ hồ nảy sinh ý nhất định Tử Thiên sẽ là mối họa đe dọa Bạch gia, chưa kể không biết hắn còn để tâm chuyện ngày trước trong cung bị giam cầm là do Bạch gia không. Hắn bị trúng độc, nếu ngay bây giờ hắn chết vừa diệt được họa, muội muội của y không cần xuất giá. - Được! – Người đâu, hộ tống Di Thiên vương gia về Di Thiên phủ, cử ngay thái y từ Bạch gia phủ đến! - Không được, ca ca, về Di Thiên phủ không phải còn rất xa sao? Quay lại phủ nhà ta nhanh hơn! – Tuyên Tuyên vội vã giục, không nhận ra hàm ý đại ca của mình. - Không được, đã xuất giá không được quay lại phủ trong vòng ba ngày, nếu không là đại kị, ta xem tướng công của muội không đáng lo lắm đâu… Tử Thiên tuy trúng độc, khắp người như ngàn mũi kim châm nhưng vẫn nghe rõ và vẫn nhận ra ý của Bạch Duẫn. Thật đáng mỉa mai. Lúc này Vân Anh nhìn thấy cảnh hắn đau đớn dường như không ổn, không khỏi động lòng, dù sao cũng là một phần vì nàng. - Y xá của ta gần đây! Cứu người quan trọng… – Nàng lên tiếng. Tử Thiên cố ngước mắt lên nhìn nàng. Nàng thương hại hắn sao? - Không phải việc của ngươi… tránh ra! – Hắn nhăn mặt cố nói. Lúc này trong lòng nàng vừa thương tình hắn xong, lại bị lời lạnh nhạt của hắn như dội một gáo nước lạnh. Nàng đã làm gì sai? Rốt cuộc nàng là cái gì mà hắn luôn muốn tránh, muốn rũ bỏ như cái gai trong mắt vậy? Đến lúc này mà hắn còn nhẫn tâm như vậy. - Ngươi tưởng ta muốn cứu ngươi? – Nàng tức giận dằn giọng – Chỉ vì lòng ta thấy áy náy vì nãy là trở ngại cho ngươi, hơn nữa ta là người học y thuật, không chấp kẻ như ngươi! - Đừng lôi thôi nữa, không phải ngươi bảo ở y xá sao! Nhanh lên! – Bạch Tuyên Tuyên thúc giục nàng, vừa nhìn nàng, ả thấy quen quen nhưng nhất thời chưa nhận ra. Thế rồi đại ca của ả miễn cưỡng sai người ngựa lập tức đưa Tử Thiên đến y xá. Từ lúc Lâm Khoát sư huynh đến xem bệnh giải độc, ả Tuyên Tuyên vẫn kè kè bên cạnh, hỏi hết thứ nọ đến thứ kia, xem ra vô cùng sốt ruột, Vân Anh chỉ đứng ở ngoài cửa lặng lẽ quan sát. Tử Thiên ngay khi về đến y xá đã hôn mê, độc tính không hề đơn giản, cả Lâm Khoát sư huynh cũng nhăn mặt, trước mắt chỉ kịp giải được một phần độc tính, tính mạng có lẽ sẽ bảo toàn nhưng còn phải theo dõi diễn biến. Lâm Khoát hiện giờ là người có khả năng nhất ở đây, sư phụ đã tỉnh dậy nhưng tất nhiên không thể xem bệnh. Xem ra đám người ám sát đã tính toán dùng độc dược chí mạng tẩm vào vũ khí… Trong lòng Vân Anh lúc này vô cùng hỗn độn. Tử Thiên, có phải là nàng vô tình làm hại hắn? Tại sao? Oan nghiệt đến như vậy, lẽ ra nàng không muốn… Nếu hắn chết vì độc dược… Thực sự nàng không thể nghĩ tiếp, không muốn nghĩ tiếp… hắn có thể chết, nàng có thể đau lòng sao? Vì đơn thuần là cảm giác đau xót tội lỗi? Rõ ràng bao lâu nay nàng biết nàng đã không vì hắn mà bận tâm nữa, đó chỉ là những kí ức đáng hổ thẹn không muốn nhắc đến. Tại sao hắn phải cứu nàng lúc đó? Thực sự không thể hiểu nổi. Nàng bước đi bước lại trong vô thức ngoài hành lang. Lẽ ra nếu ngày hôm nay nàng không bước ra ngoài, lẽ ra cứ như vậy mà ngồi đợi Tử Thu có phải tốt hơn không?… Đúng vậy, Tử Thu… Nếu Tử Thu trở về, y nhất định có cách trị độc cho ca ca mình. Nàng thầm mong Tử Thu về sớm một chút, ngay sớm ngày mai… Và sự xuất hiện của y sẽ làm cõi lòng nàng ấm áp bình yên lại. Tử Thu, nàng rất nhớ Tử Thu. Nàng sẽ cùng y rời xa tất cả thị phi, an bình mà bên nhau. - Tử Thu… làm ơn, huynh hãy về nhanh một chút đi! – Nàng không ngừng cầu mong. ……. Vân Anh từ nãy đều quan sát, trong lúc Tử Thiên còn hôn mê bất tỉnh như vậy, bên giường bệnh của hắn, ả Tuyên Tuyên Tứ tiểu thư bạch gia gì đó không hề rời hắn một bước, bàn tay vẫn nắm lấy tay hắn, hết khóc lóc lại thủ thỉ, khiến ai hay nàng nhìn thấy cũng thấy sốt ruột, mãi lúc sau Lý Anh tỷ dỗ ả đi ăn chút gì đó để giữ sức ả mới chịu rời xa hắn. Nhắc đến đó, lúc nãy ả cũng giục Bạch gia cử thái y tốt nhất đến trị độc, nhưng xem ra thái y cũng không có cách nào hơn Lâm Khoát sư huynh, người của Bạch gia cũng khuyên bảo đến ép buộc ả quay về nghỉ ngơi, nhưng ả một mực không chịu đi. Ả dường như yêu hắn thật. Con người như hắn, vậy mà cũng có nữ nhi thật lòng yêu thương… Nhưng thật lòng yêu thích hắn, dường như nàng đã từng, chỉ khiến bản thân tổn thương thôi, như ả tiểu thư, nếu như những lời dèm pha ở chợ, có lẽ Tử Thiên lấy ả vì mục đích chăng? Tử Thiên, hắn là một cái mê cung, trước giờ đều như vậy, hắn có lẽ thích cô độc trong mê cung của hắn… Còn nàng, nàng cũng phải có lối đi của nàng, nàng đã nhủ như vậy. Nhất định là cảm xúc trong lòng nàng khi đối mặt với hắn, cũng chỉ như một thói quen cũ lật lại, khiến nàng cứ phải bận tâm suy nghĩ mà thôi. So với việc mệt mỏi như vậy, nàng nên vui vẻ, hồn nhiên bên Tử Thu. Tử Thu hết mực yêu thương nàng, đúng vậy…. nàng cũng thích, rất rất thích y. …. Vân Anh sau khi làm xong mọi việc y xá, nhận ra trời đã tối muộn, nàng cũng về phòng, đóng cửa. Ngày mai Tử Thu trở về. Thế là ổn, Tử Thu lợi hại như vậy, y sẽ chữa trị cho Tử Thiên, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi… Nàng chong đèn, định tập đọc y thư một lát, nhưng quả thật nàng vẫn còn suy nghĩ. Nàng chợt nhận ra bảy ngày dài như vậy cuối cùng cũng hết rồi sao. Tử Thu, dường như sắp đối mặt với Tử Thiên một lần nữa, nàng mới tập trung vào suy nghĩ rằng họ là huynh đệ song sinh, nhưng Tử Thiên không hề biết. Tử Thu suốt hai mấy năm đều không trực diện đối mặt với ca ca, trong lòng y gặp lại ca ca thực sự sẽ nghĩ gì. Còn nếu một ngày Tử Thiên biết hắn có đệ đệ, và đệ đệ này có thể là nguyên nhân gây ra chông gai cho cuộc đời hắn. Rốt cuộc hoàng tộc họ Hạ chỉ vì một sự trùng lặp tai kiếp có thể là ngẫu nhiên của các cặp song sinh mà tàn nhẫn sát hại con cháu của mình? Những chuyện phức tạp nơi triều chính của họ nữa… Thực sự cả đời hai huynh đệ họ không được nhận nhau? Có phải mê tín, hàm hồ quá không? Còn về phía Tử Thiên, tuy có oán hận hắn từng chà đạp lên danh dự và cảm xúc của nàng, nàng thực sự cũng cầu mong hắn sẽ bình an. Vẩn vơ một lát, nàng quyết định đi nghỉ sớm để ngày hôm nay nhanh chóng qua đi. ………. Có lẽ nàng cũng không nhận ra, vòng quay số phận đã rất gần. Sáng hôm sau, nàng dậy rất sớm, chải chuốt lại cẩn thận. Chọn một bộ đồ đẹp nhất, tóc cũng tết đơn giản nhưng nhìn rất đáng yêu. Không phải ngày hôm nay Tử Thu sẽ về sao? Nàng bước ra cửa, trời hôm nay nhiều mây, vẫn rét nhưng không đổ tuyết. Nàng ngó qua phòng mà Tử Thiên nằm, hắn vẫn chưa tỉnh sao? Bên cạnh hắn, Tuyên Tuyên nhà Bạch gia đang ngủ gật bên giường bệnh. Xem ra ả thực lòng yêu thương lo lắng cho hắn. Hắn, xem ra cũng có phúc, dù ả tiểu thư kênh kiệu từng làm nàng khó chịu, nhưng ả lại xuống nước, hạ mình nán lại y xá này chăm sóc hắn sao? Độc tính của hắn, xem ra còn phức tạp, tự dưng nàng cũng thấy âu lo. - Tử Thu, làm ơn về ngay đi… – Nàng lặng thầm mong đợi. Suốt một buổi sáng và một buổi chiều nàng vô cùng sốt ruột, Tử Thu vẫn chưa về, nàng tự nhủ Tử Thu đi xa, có lẽ sẽ về trễ, nàng không nên lo lắng như vậy. Đến tối, quả nhiên Bạch gia tiểu thư kia quen được sống quá sung sướng, không chịu nổi vất vả, mệt mỏi nên dường như đã gần kiệt sức, vì lo lắng thêm vào nên cũng suýt lả đi. Cuối cùng người nhà Bạch gia cũng rốt ruột không chứng kiến nổi cảnh tiểu thư cao quý lại khổ sở như vậy, ca ca của ả cương quyết đến lôi ả về. Thật trái ngang, tại sao giờ nàng lại phải tạm thời coi sóc hắn? Bê chậu nước ấm để lau mặt mũi chân tay cho hắn, nàng bước vào phòng bệnh. Có lẽ vì yêu cầu của Tiểu thư bạch gia, hắn cũng được đặc cách một mình một phòng, đúng là kẻ có thế lực thì thường sung sướng như vậy. Nàng thực sự đã chán ghét việc phải đối mặt với hắn. Kể cả lúc hắn bất tỉnh nhân sự thế này, đã mất bao lâu để nàng bình tâm lại, trở nên vô tư như trước, không thể vì hắn mà lại mông lung, đúng vậy, bây giờ Tử Thiên này chẳng là gì với nàng, nàng không phải e ngại. Nàng nhẹ nhàng đặt chậu nước xuống, vắt cái khăn mặt, từ từ ngồi xuống cạnh giường. Gương mặt tái xám của hắn, đôi môi thâm ngoét, đôi lông mày vẫn nhíu nhíu lại. Chợt nàng có chút động lòng, là tại nàng sao? Lúc đó không hiểu sao nàng không thể tỉnh táo mà chạy đi. Nàng nhẹ nhàng dùng khăn mặt chấm những giọt mồ hôi trên trán. Da hắn lạnh toát nhưng lại đổ mồ hôi sao? - Ngươi… thôi xem như đây là quả báo của ngươi đi, vì ngươi đã tàn nhẫn với ta – Nàng chép miệng, lẩm bẩm – Nhưng cũng coi như số ngươi may, Tử Thu đệ đệ của ngươi rất giỏi, huynh ấy không để ngươi chết đâu … Hắn dường như bất động không phản ứng. Cũng tốt, hắn không nghe thấy chuyện nàng nói, chuyện Tử Thu là một bí mật. - Hừm, Tử Thiên, ngươi nghĩ ngươi có cái dung nhan mê hoặc này, có chút phong lưu là có thể làm khổ trái tim phụ nữ sao? – Cơn hận của nàng từ đâu lại dâng lên, không tiếc lời đay nghiến – Ta nói cho ngươi biết, ngươi là mỹ nam, Tử Thu cũng y hệt như vậy, nhưng y không xấu xa như ngươi, ta cho ngươi biết, ta không muốn hầu hạ chăm sóc ngươi, vì thế tốt nhất tự dậy đi! Còn nữa, ta nói cho ngươi biết, ta chăm sóc ngươi vì trách nhiệm ngươi cứu ta cũng như ngươi là ca ca của Tử Thu, anh chồng tương lai của ta! Hắn dĩ nhiên vẫn bất động. Nàng cảm thấy được giải tỏa phần nào. - Còn nữa, ta cho ngươi biết, cảm ơn ngươi ngày xưa đã chúc phúc cho ta, ta sẽ sống thật vui vẻ, đúng thế! Còn ngươi, cứ ôm ấp lấy mỹ nhân của ngươi, ngươi muốn tranh giành thiên hạ nào đó hay không cũng là việc của ngươi, cả đời ngươi sẽ bất hạnh và cô đơn! Lau xong, nàng nhanh lẹ thu dọn rồi bước ra, đóng cửa lại. Trong phòng có một đôi mắt khó nhọc mở ra, ánh nhìn đờ đẫn. Một nụ cười mỉa mai nhẹ trên gương mặt tái xám. – Bất hạnh… cô đơn ư? Đó mới là bạn đồng hành của ta… từ khi sinh ra… ngươi không biết sao?