Vân Anh nhìn khắp cả thảy mọi người có mặt ở Minh Nguyệt lầu, ai nấy đều mở to đôi mắt kinh ngạc trong chốc lát vì tuyên bố của nàng. Sau đó, những âm thanh bắt đầu xôn xao, ồn ào. Những kẻ nam nhân tầm thường ở dưới đó càng nhìn nàng với ánh mắt hau háu, ai nấy ồn ào, hưởng ứng, hết sức phấn kích. Lắm kẻ đã chạy lại chỗ Tú bà thương lượng, còn có kẻ cố tán tỉnh nàng ngay tại đó… Thế nhưng, tai nàng vốn chẳng màng đến những lời đó hay thái độ của họ. Nàng, vẫn đang đứng quay lưng lại phía Tử Thiên. Nàng không biết hắn nghĩ gì, cũng không nhìn thấy thái độ của hắn. Liệu ánh mắt hắn có chút lay động, hắn có ngạc nhiên hay đang cười nàng… Hắn, nếu như hắn xem rẻ nữ nhi, xem rẻ nàng, xem thường cảm xúc của nàng… Nàng cũng có quyền cho hắn thấy, nàng đứng đây, nói những lời đó, nàng cũng có thể đùa giỡn tất cả nam nhân thiên hạ, cho dù lấy chính bản thân mình ra đặt cược. Nàng cũng không hiểu rõ mình muốn gì. Nàng muốn cược với hắn, hay muốn cược với số phận, hay đơn thuần chỉ muốn thấy cảm xúc từ hắn… Tú Bà sau một hồi ngạc nhiên, cũng đến bên nàng hỏi han: - Cô nương nói vậy là sao chứ? - Không phải ta đã nói rồi sao? Nàng dứt khoát… Ta muốn ngày hôm nay ở đây, tìm cho mình một nơi nương thân, ta không quan trọng làm thê hay làm thiếp,. Nếu như thiên hạ chê cười ta không xứng làm thê thiếp, ta sẽ ở lại Minh Nguyệt lầu này mãi mãi cùng các cô nương ở đây ngày ngày ca hát, mong Tú bà không từ chối. Tú bà nghe thấy thế thì cũng phải kinh hãi thêm. Từ trước đến giờ, làm gì có nữ nhân nào dám nói những lời đó. Thậm chí nàng vừa nãy mới hoảng sợ và mụ còn tính làm sao lợi dụng được nàng. Tú Bà như thể bắt được vàng, không, phải nói là trân châu bảo vật, một cô nương có thể kiếm lời tốt như vậy, chắc hẳn là trời giúp mụ ta. - Cô nương muốn ở lại Minh Xuân lầu? - Đúng vậy. Nếu như nam nhân thiên hạ không ai muốn tiếp nhận ta! Ta ở đây đã thấy, Minh Xuân lầu cũng không phải là không tốt, các cô nương ở đây đều coi nhau như chị em đồng cam cộng khổ… Tú Bà cũng phải ngẩn người. Mụ không ngờ nàng lại nói vậy, không hiểu nàng có biết lầu này là nơi thế nào không nữa, trong lòng cơ hồ có chút xíu thương hại. - Cô nương hiểu gì về Minh Xuân lầu chứ? - Đương nhiên ta biết đây là chốn ăn chơi sa đọa của nam nhân các người. Nhưng các cô nương ở đây, ta biết nhiều phần đều là do không nơi nương tựa, hoàn cảnh bắt ép mới dẫn đến chuyện bán mình vào lầu xanh, làm trò vui cho đàn ông thiên hạ, các người thật lòng cũng chẳng vui vẻ hạnh phúc gì. – Nàng dõng dạc nói. – Dù phải làm những việc mà thiên hạ cho là đáng xấu hổ, nhưng trong lòng không muốn hay căm ghét, những người đó không đáng trách và không cần phải xấu hổ. Câu nói của nàng làm cảm động toàn bộ những ca kĩ ở đây, họ, ai nấy đều nhìn nàng thán phục đầy cảm động. Còn lũ nam nhân đứng đó cũng phải ngẩn người, nhiều kẻ bắt đầu nhìn nàng với thái độ có phần ngưỡng mộ. Thật là một nữ nhân hiếm thấy. Cả Minh Xuân lầu lao xao bình luận. Một số nam nhân còn có chút nhân cách, thấy càng xem trọng nàng, kẻ phàm phu tục tử không hiểu gì thì lại thấy nàng thật hứng thú, thành ra, cả thảy ai nấy đều muốn sở hữu nữ nhân này hơn. Tú Bà nhìn vậy vừa vui vừa kinh ngạc trước món hời lớn trước mặt. Nếu bán nàng đi ngay lúc này, ắt được giá rất cao trước mắt, nhưng nếu giữ nàng lại Minh Xuân lầu làm ca kĩ, lại được món lợi lâu dài, thành ra mụ không biết tính làm sao. Vân Anh cũng ngầm đoán được mụ tú đang hoa mắt vì lợi, nhưng nàng tuyệt đối làm mọi việc theo ý mình. - Tú Bà không muốn làm chủ hỉ sự cho ta? – Nàng nhắc lại. - Cô nương nhìn xem, khắp ở đây, ai nấy đều ngưỡng mộ tài sắc của nàng, ai cũng muốn có nàng, nàng bảo phải làm sao chứ? – Mụ đang định tính ý đem đấu giá nàng thì nàng đã nhanh chóng đến gần mụ, ghé vào tai mụ. Nghe xong, mắt mụ chợt sáng lên. Sau đó mụ ton ton bước ra phía trước: - Các vị lão gia, thiếu gia, công tử, khách quý. Ở đây mọi người đều yêu thích Vân Anh cô nương đây chứ? Cả đại sảnh hô hào như vỡ tung. Nàng biết, chỉ có một người yên lặng từ nãy giờ, nàng cũng chưa hề quay lại nhìn gương mặt hắn. - Ai cũng muốn sở hữu nàng, mà Vân Anh cô nương chỉ có một. Thuận theo nguyện vọng của nàng ấy ban đầu, nếu thiên hạ có người thích nàng thì sẽ gả nàng cho người đó, nhưng vì có quá nhiều người ngưỡng mộ cô nương, các vị cũng thấy rồi đấy, Vân Anh cô nương thực sự xinh đẹp diễm lệ hơn người, tài sắc nhân cách lại xuất chúng, ắt phải tìm cho nàng phu quân tương xứng. Vì vậy ta đây thấy rằng, nên chọn cách chọn lựa công bằng, tìm cho nàng một phu quân tốt nhất, các người thấy sao? Cả đại sảnh nhao lên: “ Chọn công bằng là sao chứ?” - Ta tính sáng mai tại Minh Nguyệt lầu, tổ chức chọn phu quân cho nàng, các vị ai có hứng thú với cô nương xin cứ đến, người làm chồng cô nương, ắt là người xuất chúng trong nam tử hán thiên hạ, đáng được người người ngưỡng mộ, sẽ có được nàng về làm thê thiếp, chưa kể từ sau này, Minh Xuân lầu cũng có thể trở thành thông gia, có thể tùy ý đến thưởng rượu, vui chơi. Ngày mai Minh Xuân lầu coi như mở hội, các cô nương ở đây sẽ đều tham gia ca múa, các vị thấy sao? Tuy mụ tú chẳng nói là chọn lựa ra sao, nhưng đám nam nhân nghe nói có được mỹ nhân, lại còn sau này thỏa sức đến Minh Xuân lầu hưởng thụ ai nấy đều hết sức hào hứng, mắt sáng lên, miệng hô hoán ủng hộ nhiệt liệt. Thật ra đó đều có tính toán của nàng, mụ tú thấy lợi ắt cũng làm theo. Nàng đã nói với mụ là, tổ chức chọn lựa, mụ có thể nhân cơ hội mà thu phí tham dự giá cao của lũ nam nhân, cộng với việc tổ chức hội, có thể thu hút thêm nhiều quan khách vào ngày đó, kể cả những người tò mò đến xem, cũng có thể tìm cách thu lợi bán vé hay cá cược. Nếu mụ sợ không đủ lãi, hết cuộc thi cứ tuyên bố là không ai đạt, nàng sẽ ở lại Minh Xuân lầu. Nàng cũng không biết mình đang làm gì. Nàng không quan tâm đến liệu việc làm liều lĩnh này khiến nàng hối hận, nhỡ như rơi phải tay kẻ không ra gì… Nàng chỉ là nhất thời ấm ức, bồng bột, nhưng cái mà nàng muốn nhìn thấy là thái độ, suy nghĩ của Tử Thiên. Nàng quyết định quay lại nhìn hắn. Nhưng vừa lúc hắn bỏ về, lẳng lặng đi ra cửa. Canh bạc này nàng có thể thua. Nếu hắn một chút quan tâm cũng không có… Nếu thua cuộc ư… không, nàng không thể thua. Dù phải ở lại Minh Xuân lầu này làm ca kĩ để ngày ngày trêu tức hắn. Nàng nhất định phải thắng hắn. … … Nói đến ba người An lão nương, Tú Tú và Tú Minh sau khi đã bỏ đi, tưởng rằng lúc này nàng đang ở trong lầu mà hỗn loạn, sợ hãi. Tú Minh và An lão nương trong lòng cảm thấy áy náy, nhất là Tú Minh, tuy chưa mấy thân thiết, nhưng vì cùng là phận gái, nàng cũng thấy thương xót cho Vân Anh, định bụng làm trái ý ca ca quay lại, nhưng Tú Tú nhất thiết ngăn cản. Hắn để ngăn cản tiểu muội, đã nói trắng ra trước mặt nàng rằng Tử Thu yêu thích Vân Anh, đây là cơ hội duy nhất, nếu không Tú Minh cả đời không có được y. Tú Minh nhất thời bối rối, phân vân. Nàng rõ ràng đã thầm yêu Tử Thu bao lâu nay, ngày qua ngày tình cảm như bóp nghẹt trái tim. Tử Thu lại hết lòng với Vân Anh. Nhưng, Vân Anh cô nương không phải yêu thích người khác sao, như vậy không hẳn là nàng phải làm những chuyện nhẫn tâm này. Nàng định chạy đi, thì Tú Tú đã nhanh chóng điểm huyệt khống chế. Đợi đến chiều, ba người họ nghĩ rằng việc đã xong xuôi, quay lại Minh Xuân lầu xem tình hình. Nhưng không ngờ rằng, cục diện trước mắt cả ba không ai ngờ tới. Vân Anh không những xoay chuyển được tình hình, chẳng bị thất thân vào tay kẻ khác, mà nàng còn dựng ra chuyện mà chẳng ai trong số họ ngờ tới được. Tú Tú thì ra vẻ có lỗi với nàng vì đã bỏ đi không nói trước, nét mặt lo lắng trông rất tự nhiên, còn Tú Minh và An lão nương có phần bối rối, chỉ lặng im. Vân Anh cũng mỉm cười cho qua, nàng cũng không nghĩ rằng mình vừa bị bẫy. Dù sao nàng cũng đang làm chủ cục diện này. Tú Tú dò xét ý nàng, hỏi nàng rằng sao lại làm như vậy … Tú Minh thì thật lòng khuyên nàng từ bỏ ý định. Vân Anh chỉ cười và bảo rằng đó là ý muốn của nàng, nàng sẽ không đổi ý và không tiện giải thích. Nàng còn nhờ Tú Tú ngày mai đến trang điểm và tìm cho nàng áo tân nương… Trên đường quay về, Tú Tú đầy nghi hoặc khó hiểu trong đầu. Hắn không hiểu nổi nữ nhân này, rõ ràng không phải là người yếu đuối, cũng không hề có vẻ gì sợ hãi, ý định này là chủ ý của một mình nàng. Một nữ nhân không đơn giản như vậy, là hắn đã khinh xuất xem thường nàng. Phải chăng đó chính là lý do, một người con gái lại lọt vào mắt Tử Thu, khiến hắn cam tâm làm một tên ngốc. Trong lòng Tú Tú thêm phần ngưỡng mộ và dè chừng, nhưng hắn tuyệt đối không có ý muốn Tử Thu điên đảo vì nữ nhân này. Vì em gái hắn và cũng vì đại cuộc. Nếu Vân Anh đã muốn như vậy, hắn cũng sẽ không tính chuyện làm hại nàng nữa, sẽ đứng ngoài xem xét xem nữ nhân thú vị này định làm gì. Tú Minh thì trong lòng hỗn loạn, cũng vừa xem trọng Vân Anh, cũng vừa thấy có chút thương cảm. Nàng cảm thấy Vân Anh làm vậy phải có lý do, một người con gái tại sao lại có thể xem rẻ hạnh phúc và danh tiết? Chẳng nhẽ vì chuyện bị người ta gạt tình đã khiến nàng làm thế sao? Trong lòng nàng đoán Vân Anh như vậy ắt là do rất thích người kia, vì vậy trong lòng Tú Minh càng cảm thấy có lỗi… Nàng sẽ không cam lòng nhìn Vân Anh cô nương như vậy, đã tính tìm Tử Thu để y đi khuyên nàng hoặc tối chính nàng sẽ quay lại thuyết phục Vân Anh cô nương.