Là nàng do từ lúc trên núi, có dịp nhìn kĩ gương mặt y, nên mới sinh ra ý nghĩ bản thân y cũng không phải là không có cách làm cho ngoại hình khá lên. Hơn nữa, thấy y có vẻ tội nghiệp, tự ti, nàng cũng muốn giúp y. Nàng không biết rằng mình đang làm một việc vô ích, trong lòng nàng vẫn thấy phấn khởi… Tính đến chuyện ngày mai, nàng sẽ tập trung nghiên cứu thảo dược làm đẹp, trong lòng nàng nghĩ đến chuyện có thể trở về. Nhưng làm sao để trở về, nàng cũng không biết. Nàng lấy ra từ trong cổ áo, sợi dây chuyền mà mặt của nó chính là mảnh ngọc bội mặt trăng kì là đó, chính nó là cơ duyên của mọi chuyện, nó đã kéo nàng đến đây. Có điều, sau này, mỗi lần nàng đưa nó ra trước mặt trăng thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Có lẽ nàng phải đi tìm mấy ông thuật sĩ, đạo gia, pháp sư thời này xem. Có điều, thời buổi loạn lạc này người tị nạn, kẻ đói thì nhiều, chứ những người như vậy kiếm đâu ra, chỉ sợ mất thời gian với lũ lừa đảo. Ngay cả lão thầy bói lần trước ở chợ, nàng cũng không còn thấy nữa… Nàng tắt đèn đi ngủ sớm, ngày mai còn phải đi giao một đống thuốc nữa… … … Hôm sau, nàng đi giao thuốc một mình, vì đậu nành gần đây cũng bận rộn hơn. Đường đi lối lại trong thành nàng cũng dần thành thạo. Giao xong gần hết chỗ thuốc, chỉ còn một bọc thuốc, được bọc gói cẩn thận, xem ra là thuốc bổ quý giao cho nhà giàu. Nàng đọc địa chỉ ghi trên giấy: “ Di Thiên vương phủ, phía đông thành” -  Trời ơi, lại gì đây nữa… – Nàng không khỏi ngạc nhiên và thở dài. Nàng đang cố gắng sống thanh thản, đợi ngày trở về, mọi chuyện coi như chưa xảy ra, chuyến xuyên không này, không có mỹ nam, không có tình yêu gì cả, vậy mà ông trời dường như vẫn muốn nàng dính líu đến ác mỹ nam đó. Nàng nhìn kĩ giấy, thì ra giao cho cô nương tên “ Hương Nhi” trong phủ, không phải hắn, nàng chỉ cần giao cho cô nương ấy rồi nhanh chóng chuồn về. Thế là nàng cất bước nhằm hướng Di Thiên phủ, lần này vào đường hoàng bẳng cửa chính. -  Xin hỏi, Hương Nhi cô nương… – Nàng hỏi tên lính gác cửa. -  Ta không biết Hương Nhi cô nương. – Hắn cụt lủn đáp. -  Cô nương đó sống ở đây mà ngươi không biết sao? -  Trong vương phủ có nhiều thê thiếp, tì nữ, gia nhân, làm sao ta biết hết được chứ?- Hắn tỏ ra bực mình. Thế là nàng phải xuất trình thẻ bài chứng nhận của y xá để vào tìm người. Nàng bước vào phủ, bấy giờ mới có dịp ngắm kĩ quang cảnh. Phủ của hắn cũng không tệ đâu, so với dân thường thế là quá xa xỉ rồi, dù sao hắn cũng là vương gia. Nàng nghe đồn hắn quyền lực thực thì không nhiều nhưng là kẻ khá sành sỏi, thích ăn chơi, ngày đêm ca múa với kĩ nữ và thê thiếp… Có điều, nhìn tổng quát thì quang cảnh nơi đây nhiều phần u ám, như thiếu sinh khí, lẽ ra cảnh sắc nên sáng tươi, mới mẻ hơn thay vì cái không khí có chiều u tịch, cổ kính này. Phủ của hắn trồng rất nhiều dương liễu, mái nhà đều cùng một kiểu, trông hơi lạ mắt, có vẻ như kiến trúc không giống các mái nhà, mái phủ khác trong thành. Đang loanh quanh trong vườn, nàng không biết đi lỗi nào, tìm cô nương đó ra sao. Ai trong phủ cũng có vẻ bận rộn, hỏi mấy người, có người biết nhưng nếu bảo họ dẫn nàng đi thì họ đều lắc đầu như sợ chỉ đường cho nàng thì phiền lắm vậy. Người trong cùng một phủ mà vô tình, vô tâm thế sao. Đi được mấy bước, nàng nghe đâu đó có tiếng đàn vọng tới, thu hút sự chú ý của nàng. Tiếng đàn trầm lắng, quyện hòa vào không gian, từ từ đi vào hồn nàng. Một tiếng đàn, càng nghe càng chất chứa, càng u uẩn, nhưng lại khiến cho bước chân nàng khó cưỡng lại mê lực của nó. Chân nàng tự tìm tiếng đàn. Một hoa viên toàn dương liễu. Lối nhỏ dẫn đến bên một hồ nước. Nước hồ trong vắt, gió thổi hiu hiu, dương liễu mềm mại lay lay… Bên trong một cái lầu nhỏ, có bóng người đánh đàn. Khi nàng đến gần, mới như giật mình tỉnh ra: người đang chơi đàn là hắn, Hạ Tử Thiên, là ác mỹ nam. Nàng vội định quay đi, nhưng tiếng đàn chuyển biến, thu hút, quyến rũ, níu đôi chân nàng lại. Nàng tự nép vào một gốc liễu, nhìn về phía hắn. Hắn quay mặt về phía hồ, hắn chắc không nhìn thấy nàng. Đôi mắt hắn dường như mơ màng, hắn như tự chìm vào tiếng đàn của chính hắn. Vẫn là gió, nhẹ bay tóc và y phục của hắn. Đôi tay hắn lướt nhẹ trên những cung đàn. -  Hắn biết chơi đàn sao? Xem ra cũng lợi hại … – Nàng nghĩ thầm. Nàng cũng không biết mình đứng đó bao lâu, chỉ biết rằng nàng không nỡ nghe dở bản đàn, và mắt nàng cứ mơ hồ hướng về phía bóng hắn. Khi những suy nghĩ của nàng chạy qua, muốn nàng rời đi, nhắc nhở nàng không thể bị mê hoặc thì ngay sau đó thanh âm của cung đàn lại chuyển  nhịp, con ngươi trong đôi mắt có chiều u uẩn của hắn dường như khẽ chuyển động, hắn lại nhìn xuống cây đàn, rồi lại khẽ chớp mắt nhìn về phía xa. Tất cả những thanh âm và hình ảnh đó đã lập tức cắt đứt suy nghĩ muốn bỏ đi của nàng… Nàng… đang vô tình bị thu hút… Chỉ đến khi, mặt hồ chợt lặng gió, cung đàn bỗng dừng lại, nàng mới như chợt tỉnh mộng. Hắn đứng dậy. Nàng vội nép xuống gốc cây. May sao hắn không thấy, hắn đã bỏ đi hướng khác. Nàng thở dài một cách thoải mái. Nàng vội rời khỏi đó, đi tìm Hương Nhi cô nương. Trong đầu dường như còn vang vọng tiếng đàn và mơ hồ bóng dáng đó. Cuối cùng cũng tìm được Hương Nhi. Cô ta xem chừng khỏe mạnh, chắc không phải mang bệnh, vậy đi xin thuốc cho người khác sao? Cô ta dường như là thiếp của tên ác mỹ nam đó, có khi nào xin thuốc tẩm bổ cho hắn không. Nàng cũng không tiện hỏi nhiều nên cáo từ sớm. Lúc trở về, không hiểu thế nào mà nàng lại đi vào lối qua cái hồ đó. Nàng bước chầm chậm ngắm quang cảnh hồ. Lúc này chỉ có một mình nàng. Cảm giác gió thu thổi đến lùa vào tóc và cảnh sắc man mác buồn của hồ liễu chợt làm lòng nàng có chút chơi vơi. Nàng dừng lại bên mặt hồ. Một bầu trời trên cao, một mảnh trời dưới nước. Một bóng nàng bên hồ, một bóng nàng lẻ loi in dưới nước. Nàng bấy giờ mới để ý, cái hồ này hình bán nguyệt, hình dáng lòng hồ cũng mềm mại, nước hồ trong vắt khiến nàng nhớ đến mảnh ngọc bội đó. Nàng lôi nó ra, hướng về phía trước mặt. -  Một vầng trăng, lại thêm một vầng trăng…  -Nàng nhẩm trong miệng, tự cười. Bất thình lình từ phía sau nàng, có một cánh tay chộp lấy vai nàng, kéo vội lại: -  TẠI SAO NGƯƠI CÓ CÁI NÀY? Nàng còn chưa kịp định thần, quay mặt lại thì lại thêm một lần thót tim nữa: là hắn. Hắn xuất hiện bất ngờ từ sau nàng lúc nào nàng không biết. Nàng đang chưa kịp nói gì thì đã gặp ánh mắt hắn xoáy thẳng vào nàng. Tay hắn siết chặt vai nàng, hắn lớn tiếng lần nữa: -  Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại cầm cái này? Nàng gần như không hiểu mô tê gì cả. -  Ngươi nói gì? Tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi theo dõi ngay sau lưng ta sao? -  Phải – Hắn trừng mắt, có vẻ như hắn rất quan tâm đến câu hỏi của hắn – Ta đã thấy ngươi từ nãy, và vẫn ở đây từ lúc ngươi quay lại. Còn ngươi, ta đang hỏi ngọc bội mà ngươi cầm trên tay? Nàng nhìn vào mắt hắn. Tuy đã gặp mấy lần nhưng chưa bao giờ thấy thái độ sốt sắng, vội vã muốn tìm ra câu trả lời như muốn nuốt sống đối phương của hắn. Hắn nhìn chằm chằm nàng.  Tại sao hắn quan tâm đến cái ngọc bội này. -  Ngươi… biết ngọc bội này sao? – Nàng hỏi. -  Đừng nhiều lời, nói mau! – Hắn siết chặt vai nàng hơn, khiến nàng không khỏi thốt lên một tiếng vì đau. -  Đau quá, ngươi bỏ ra để ta nói được không… Hắn bỏ vai nàng ra, nhưng ánh mắt và thái độ vẫn gấp gáp và hung dữ như vậy. -  Ta, là vô duyên vô cớ bắt được nó, báo hại ta  đang yên ổn bị lôi đến đây … Hắn không những không hài lòng, mà dường như càng sốt ruột và tức giận hơn, hắn nắm lấy tóc nàng, kéo mạnh lại, còn nàng thì kêu lên một tiếng. - Đừng luyên thuyên nữa!  Rõ ràng ta đã ném thứ này xuống hồ! -  Ta thề có trời đất! – Nàng lấy tay bấu lấy tay hắn đang nắm tóc – Tên điên này, ngươi không tin thì tùy! Bỏ tóc ta ra! Hắn dùng tay kia giật lấy ngọc bội. Ánh mắt hắn khó lường. -  Đúng là nó! Chất ngọc quý hiếm này, còn có khắc tên mẫu hậu ta! – Hắn nhìn vào miếng ngọc bội, lẩm bẩm trong miệng – Rõ ràng ta đã vứt nó xuống hồ, tại sao lại trong tay của ngươi được? Nàng vẫn nhăn nhó, miệng không ngừng kêu hắn bỏ tay ra khỏi tóc nàng. -  Thôi đi, ngươi đã vứt đi, giờ trong tay của ta thì làm sao? Tại sao ngươi có quyền đối xử với ta như vậy? – Nàng dậm chân, tìm mọi cách thoát khỏi hắn. Hắn buông nàng ra. Tự dưng hắn im lặng, dường như hắn vẫn chưa hiểu và đang cố tìm hiểu. Khuôn mặt hắn suy tư trông lạnh lùng đến mức có thể làm người ta run sợ. Khoan đã… xuyên qua đầu nàng là một suy nghĩ kì lạ. Nàng trầm ngâm một vài phút rồi vội vã hỏi hắn: - Ngươi, ngươi cam đoan là cái này do ngươi đã ném xuống hồ kia? -  Đúng vậy? Tại sao ngươi lại có nó? Chẳng nhẽ ngươi đã nhặt nó dưới hồ? Nàng suy nghĩ gì đó thêm một xíu rồi thốt lên: -  Đúng là như vậy! Đường cho ta về chính là cái hồ này! Đây chính là bí ẩn của chuyện khiến ta xuyên không? -  Ngươi đang nói lung tung gì vậy? – Hắn không khỏi ngạc nhiên. Theo kinh nghiệm của con mọt truyện là nàng, ắt phải có đường thông giữa hai thế giới. Hắn là người đã ném cái vật đó xuống, hắn khiến nàng xuyên không, vậy nàng cuối cùng cũng đã tìm ra đường về. Tức thì khuôn mặt nàng hân hoan lạ thường, nàng nhìn hắn, vui vẻ nói: -  Cảm ơn ngươi rất nhiều! Cuối cùng ta đã tìm ra. Câu chuyện này ta mãi mãi không bao giờ ngờ là lại đến với mình. Dù câu chuyện giữa chúng ta, hoàn cảnh và kết cục của chúng ta không giống như các câu chuyện khác, nhưng ta thành tâm chúc ngươi hạnh phúc nếu lần sau có cô gái khác đến với ngươi… Ta sẽ coi đây là một trải nghiệm quý báu trong cuộc đời. Bây giờ ta phải trở về chỗ của ta, tạm biệt! Nàng mặc kệ gương mặt đầy ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên của hắn, nàng mỉm cười, vẫy tay tạm biệt và lùi về phía hồ. -  Ngươi làm gì vậy? – Hắn vội túm lấy nàng. -  Đừng ngăn cản ta, ta sẽ không chết đâu, làm ơn đừng ngăn cản ta! – Nàng cố gạt hắn ra. “ Ào” Mặt hồ yên tĩnh rung lên vì bóng dáng đang lao xuống của nàng. Nàng cố gắng mở to mắt, nhìn xem đâu là lối ra. Nàng chơi vơi giữa lòng hồ và chờ đợi. Nàng cố đưa mắt. Tại sao lại vậy? Không có, không có gì bất thường xảy đến cả. Một phút, hai phút… ba phút. Nàng sắp không thở nổi… Làm ơn hãy để nàng trở về. Không có, không có gì cả… Không thể nào! -  Nha đầu này, mi điên rồi! – Hắn trên bờ, quan sát nàng, thấy nàng nhảy xuống hồ mà không hề bơi, cứ thả mình như đợi chờ. Cho đến khi thấy nàng như sắp bị nuốt chửng, hắn không đợi chờ chỉ một giây, vội nhảy xuống hồ. -  Tôi muốn trở về … Nàng vẫn lẩm nhẩm câu đó, dù sinh mạng nàng đang bị đe dọa. Nàng cảm thấy tuyệt vọng. Đôi mắt của nàng sắp khép lại. Có một cánh tay đã nắm lấy nàng, kéo nàng lên. Lần này thì nàng còn kịp nhìn rõ: Hắn.