Mặc Ngưng Sơ lại mờ mịt bị đưa về trong nhà, chỉ là lần trở về này là Du Tử Tu tự mình đưa, nàng không có gặp lại hoa hải đường mặt xấu kia, có lẽ là nàng thấy Du Tử Tu ôm mình, mà ấm ức trốn đi.
Mà nàng nằm ở trên lưng của hắn, nghe gió thổi vù vù bên tai.
Bờ vai của hắn tựa hồ so tưởng tượng đều muốn rộng rãi, cột sống hơi có chút gầy yếu.
Y phục của hắn nhàn nhạt mùi thơm, nhưng nàng đã nhớ không rõ mấy năm trước, hương vị nàng có được.
Tất cả đều đã thay đổi, mỗi người đều đã đi lên con đường của mình, đều tự bay tán loạn, đều tự rời đi.
Lúc trở về phòng đã là nửa đêm, Tiểu Mỹ đã được giải huyệt, Du Tử Tu dặn dò nàng nghĩ lại cho tốt, liền đi về. Tường rào ở nhà lớn vây cao như vậy, nhưng lại bị người đến đi tự nhiên, cao nhân cõi đời này quá nhiều, Mặc Ngưng Sơ rất là không có cảm giác. Nàng đem Tiểu Mỹ kéo lên giường, liền ôm nàng thịt đô đô cùng nhau vùi vào trong chăn, Tiểu Mỹ vẫn bồi ở bên cạnh nàng, vô luận là thân thể hay là tâm linh, cũng có thể cho nàng cảm giác vô cùng an toàn.
"Tiểu Mỹ, dứt khoát ta và ngươi qua cả đời tốt lắm!" Nàng suy nghĩ hồi lâu, lầm bầm một câu.
Tiểu Mỹ đang ngủ mắt mông lung, nghe không hiểu.
"Thôi, chờ ta vào thâm cung, ta liền tìm một người trong sạch gả ngươi, ngươi đi theo ta, không có tiền đồ." Mặc Ngưng Sơ lại lầm bầm một câu.
Tiểu Mỹ rốt cuộc thì nghe rõ, nàng cả kinh ngồi dậy, lắc đầu mãnh liệt, gương mặt thịt béo lắc lắc giống như là cuộn mành cửa run lên một cái: Không! Ta không lấy chồng! Không được nói tới. Dừng một chút, mắt đầy đáng thương: Tiểu thư, ngươi không quan tâm đến ta nữa?
Thì ra thích dùng chiêu thu đồng tình như vậy, không chỉ có một mình mình, Mặc Ngưng Sơ hôm nay mới phát hiện, Tiểu Mỹ vận dụng so với mình thê thảm nhiều, một chồng thịt béo xuất ra hiệu quả, thật rất là làm cho người ta cảm thấy bi thảm.
Mặc Ngưng Sơ lắc đầu một cái: "Tiểu Mỹ, thật ra thì ngươi nên bớt mập một chút..... Ngươi đừng ăn như vậy nữa, ta liền sắp nhìn không thấy con mắt của ngươi, phu quân ngươi về sau nếu là cũng thấy bộ dáng này của ngươi, kia thực tại không nhìn ra nét mặt của ngươi nữa....."
Tiểu Mỹ:.....
Mặc Ngưng Sơ vươn cánh tay ôm chặt nàng: "Tiểu Mỹ, ta luyến tiếc ngươi." Tiểu Mỹ không có tiền đồ khóc, vươn tay ở tầm mắt Mặc Ngưng Sơ khoa tay múa chân: Luyến tiếc mà ngươi còn không cần ta? Ta muốn đi theo tiểu thư, ta nơi nào cũng không muốn đi!
Mặc Ngưng Sơ yên lặng nói: "Mà ta càng luyến tiếc ngươi đi theo vào cung bị khi dễ."
Tiểu Mỹ khóc không thành tiếng, nhưng nàng vốn là không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể phát ra ám ách nức nở nghẹn ngào.
"Ngộ nhỡ ta không khuất phục ở phía dưới lão già đó, phỏng chừng chỉ có bị đánh vào lãnh cung, nơi đó đừng nói cơm ngon..... Chỉ sợ ngay cả bụng cũng không được lấp đầy, ngươi sẽ bị chết đói."
Không không không, ta không sợ. Tiểu Mỹ hoảng hốt vội nói: Ta không sợ bị chết đói, ta vừa đúng có thể bớt mập một chút, có thể để cho tiểu thư thấy rõ ràng đôi mắt của ta.
Mặc Ngưng Sơ bị chọc cười.
Nàng vỗ vỗ đầu Tiểu Mỹ, sau đó để cho nàng nằm xuống, dùng chăn đắp tốt, nàng đứng dậy thổi tắt nến đỏ trong phòng, sau đó cũng nằm xuống, ở trong thịt béo ấm áp của nàng tìm chỗ thoải mái rúc vào.
Trong bóng tối, nàng trấn an Tiểu Mỹ vẫn nức nở: "Đừng khóc, ngu ngốc, ta trêu ngươi thôi, ta làm sao sẽ bỏ lại một mình ngươi? Ta chết cũng muốn lôi kéo ngươi đệm lưng, bởi vì ngươi rất mềm....."
Vì vậy, Tiểu Mỹ cũng cười.
Bóng đêm dần dần trầm xuống, tiếng hít thở trong phòng cũng dần dần vững vàng.
Mặc Ngưng Sơ lại không ngủ được, trong đầu thoáng qua từng màn từng màn cuộc sống đến nay.
Làm quyết định thật tốt, ngày mai, liền đi từ chối ý tốt của Du Tử Tu.
Nàng không thể để cho Mặc gia trên dưới mấy trăm miệng người trở thành tiền đánh cược tự do của nàng, nếu là thắng cũng may, nàng tự do, Mặc gia cũng không có chuyện, nhưng thua, dính líu chính là những sinh mạng vô tội kia..... Thậm chí, bao gồm vô số người giống như Tiểu Mỹ vốn là sống an ổn hạnh phúc.
Nàng không làm được.
..... Mà Lân Xuyên đâu.....
Mặc Ngưng Sơ liền nghĩ tới cái mặt than lại chán ghét mặt của hắn, bên người còn nằm thiên sang bách khổng "Tiểu Xuyên Tử", nàng mím môi cầm nó, nắm tay của nó lay a lay.
Nàng nên cảm tạ hắn, ít nhất, một đường mà đến, hắn làm cho nàng, hơn nữa là vui vẻ nhớ lại. Hắn luôn là ở lơ đãng trợ giúp nàng, mặc dù cho tới bây giờ hắn cũng đều không có nói. Cùng trí nhớ mới mẻ lại kích thích của nàng, làm cho nàng giống như con mèo nhỏ ăn vụng đường.
Hắn mang nàng đi tới Hoa Điền Bắc, lại cho nàng cơ hội đi nghĩ rõ rất nhiều chuyện.
Nhưng là, cũng không biết có cơ hội nói với hắn một câu cám ơn nữa... ..hay không.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
36 chương
143 chương
38 chương
147 chương
120 chương