Nhìn thấy Tiểu Mỹ ngày càng gần, nếu hiện tại lập tức trở về phòng thì sẽ chạm mặt với nàng. Ngụ ý của chưởng quầy Ô Viện là đi dọc theo cuối hành lang, bước vào một gian phòng có mành châu là có thể không gặp phiền toái này. Mặc Ngưng Sơ hạ quyết tâm, nhịn đau, dựa sát vào người Lân Xuyên, nũng nịu, đáng yêu "Lân ca ca, muội lạnh, muội muốn rượu mơ. Muội muốn đi Ô Viện." Đôi mắt đen thăm thẳm có một cảm xúc chợt lóe lên rồi biến mất. Trong lúc Lân Xuyên hoảng hốt lại nhớ đến ngày đó ở trên nóc nhà, nhìn thấy tiểu cô nương áo hồng chạy loạn xạ, ánh mắt nàng lại sáng lên hoang mang, khóe miệng cong lên giống như một đóa hoa đào xinh đẹp. Hắn lại ngẩng đầu nhìn mưa to ngoài cửa sổ, đêm nay nhất định có gió lớn, cực kỳ thích hợp để làm chuyện xấu.   Ngừng một chút, đôi tay to lớn ôm Mặc Ngưng Sơ đi về phía Ô Viện.   Công tử Tịch khóe môi nhẹ nhàng giật giật một cái, đưa tay ra làm một chữ "thỉnh" với Vi Lộ công chúa, hai người cùng nhau đi. Thường Tự vừa mới tới cửa, Tiểu Mỹ và mấy người hầu trên thuyền cũng vừa bước tới mái hiên, bỏ dù xuống, đúng lúc nhận được ánh mắt của Mặc Ngưng Sơ, khoa chân múa tay với nàng "Trốn đi."   Tiểu Mỹ sửng sốt, lúc còn muốn nhìn cho cẩn thận, thì mấy người kia cũng biến mất trong mành châu.   Nhưng mà, nam tử đi phía sau tiểu thư, không phải là Công tử Tịch từng là Lão sư của tiểu thư sao? --- ------ ---- Rượu mơ danh bất hư truyền, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, cảnh sắc của Ô Viện rất khác biệt. Tuy có mưa rớt xuống mái ngói vảy cá, chảy xuống theo mái hiên, lại giống như một mành nước mông lung. Mấy đóa hoa lê nở trong biệt viện lại càng thêm phong tình. Mặc Ngưng Sơ đã thay váy bông sạch sẽ, ngồi ở bên cạnh bệ lò nấu rượu ấm áp dễ chịu, nhấm nháp mấy ly rượu nước mơ, cảm thấy cả người như mây bồng bềnh, ấm từ đầu đến chân. Dưới làn váy lót đầy nệm bông, cả thân thể ngồi trên đó, tâm tình khẩn trương lúc nãy cũng được lơi lỏng, còn có chút buồn ngủ.   "Tiểu muội muội, ta và muội mới gặp như đã quen, muội lại tốt bụng mời ta đến đây trú mưa, ta thật không biết cảm tạ muội thế nào." Vi Lộ mỹ nhân cũng thay y phục xinh đẹp, đeo đầy nữ trang sáng lóng lánh bức người. Hai chữ "cảm tạ" của nàng rõ ràng là nghiến răng, tươi cười bắt mắt, ngón tay thon dài bưng lưu ly tách trên bàn, nói với Mặc Ngưng Sơ "Chén rượu này là ta kính muội, thân thể ấm áp, tỷ muội chúng ta còn nhiều điều muốn nói nha."   Mặc Ngưng Sơ im lặng.   Nàng không thể không thừa nhận nữ nhân này thật sự rất mạnh mẽ. Lúc nãy luân phiên đả kích nàng như vậy nhưng nàng lại không nổi trận lôi đình, bảo trì sự bình thản, chờ đợi thờ cơ để công kích trở lại. Xét về ấn tượng ngực to não nhỏ, nàng quả thật không phải là một nữ nhân ngu ngốc.   Nhưng xét về phương diện tửu lượng, mình lại không cao, huống hồ hôm nay không dễ dàng gì được xuống thuyền, nàng còn có chuyện trọng yếu để làm hơn. Mặc Ngưng Sơ chậm chạp cười. "Tỷ tỷ nói đùa, tỷ kính rượu, làm sao ta dám uống? Đúng là thân thể ta không tốt, vừa rồi mới uống mấy chén nhỏ, đầu đã bắt đầu đau...." Nàng chớp chớp con mắt vô tội, nhìn nam tử mặc y phục màu lam bên cạnh. "Lân ca ca, ca có thể giúp muội không?" Lân Xuyên khóe miệng không giấu nỗi nụ cười, cô gái nhỏ này, dám nghĩ biện pháp đối phó mình.   Mà hắn im lặng như vậy khiến cho công tử Tịch nghĩ hắn không muốn. Trong trí nhớ của công tử Tịch, tiểu cô nương này cũng từng vì uống chút rượu mà xém chút nữa phá hủy tất cả đại sảnh. Tuy là ở chung không lâu, nhưng cũng là một người thiên chân khả ái, nghĩ đến đây, không khỏi cười nhẹ, giơ rượu của mình lên "Ta có thể uống thay Tiểu Đào Nhi tiểu thư..." Nói còn chưa hết câu, ly rượu trước mặt Mặc Ngưng Sơ đột nhiên bị bưng lên, rượu bên trong cũng bị người bên cạnh nàng uống một hơi cạn sạch.   "Nữ nhân của ta, khi nào cần ngươi lo?" Môi của Lân Xuyên dính đầy hơi rượu có chút trơn bóng, tâm trạng lại không tốt, khí lạnh tỏa ra bốn phía, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống.   Gương mặt công tử Tịch ôn hòa bất biến, nhưng cũng lạnh hơn một chút.   -- Vì thế, trong lúc đó, chiến tranh của nữ nhân lại chuyển sang nam nhân.