Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết, cả ngàn dặm trải dài cũng là nhưng loài hoa cao quý, gấm trắng đỏ trắng cuộn vào nhau như mây, sơn dã châu ngọc tô điểm thành núi, các chòi mát sắp xếp từ cao đến thấp, người lui tới áo quần gấm hoa, ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đất thành một màu vàng rực rỡ.
Vào lúc sáng sớm, hội ngắm hoa còn chưa bắt đầu, tất cả cung nhân lớn nhỏ đều bắt tay vào chuẩn bị, hết sức bận rộn. Cung nữ bưng khay đi như con thoi ở giữa rừng, trong khay là thức ăn và rượu ngon.
Lần này văn võ bá qua cùng tề tụ ngắm hoa, đàm luận đại sự trong thiên hạ, là thịnh yến hiếm có.
Tần phi hậu cung có địa vị giống nhau, được tiếp đón chu đáo, mỗi người đều có vị trí của riêng mình.
Lại bộ, binh bộ đều chia ra ngồi ở dưới điện đế vương, mà điện đế vương được chia ra, một bên là thân bằng quyến thuộc, Thái Hậu ngồi đầu, dựa theo địa vị cao thấp theo thứ tự mà an bài tiếp theo, tiệc rượu bố khắp nơi, đàn sáo hợp tấu, lưu luyến vang xa.
Ngự lâm quân giữ nghiêm đề phòng trong hoàng cung, không bỏ qua bất kỳ kẻ khả nghi nào.
Ngay lúc này, một cung nữ áo xanh thở hỗn hển vòng qua tường viện hoàng cung bị chặn lại, trên đỉnh đầu còn đội một cái khay nhỏ, trên khay có điểm tâm thơm ngào ngạt, đi theo con đường nhỏ từ Ngự Thiện Phòng đi thẳng đến rừng cây của hậu cung.
"Dừng lại, hôm nay đại yến Ngự Hoa Viên, ngươi là một cung tỳ lớn mật, muốn bưng thức ăn chuẩn bị cho đại yến Ngự Hoa Viên đi đâu?" Thủ vệ Ngự Lâm Quân canh giữ lối vào dùng ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn nàng, tiếng nói ồm ồm muốn đuổi nàng đi.
Nơi này vắng lặng, thường ngày ít người đi lại, chỉ cử mười người canh giữ chổ này, ba người gác, bảy người tuần tra.
Lúc này người đi tuần mới vừa đi, tạm thời không quay lại.
Tiểu cung nữ áo xanh đảo mắt, lễ phép nói "Đại gia, tiểu nhân phụng mệnh đem thịt đến cho hậu cung nương nương, nếu trì hoãn, sợ là không ổn."
Thủ vệ nhìn thoáng qua nàng, vô cùng bực mình "Nếu như ai cũng muốn ra ra vào vào thì đã loạn cả lên sao? Đại yến sẽ bắt đầu, nương nương các cung đều chuẩn bị, cung nữ như ngươi lại lén lén lút lút trốn ở đây..." Đột nhiên hắn cảnh giác liếc nhìn cô "Thoạt nhìn ngươi cũng lạ mắt, ngươi là người cung nào?"
"Hồi đại gia, tiểu nhân thuộc về Đông cung Nhu Tuyết Điện Quý Phi nương nương." Tiểu cung nữ cười lấy lòng, vẫn không quen đem yêu bài của mình cho hắn thấy.
Thủ vệ híp mắt đánh giá nàng một phen, nàng cũng cực kỳ bình thường, không nhớ nỗi cũng không có gì lạ. Nhưng bây giờ, Quý Phi nương nương không được sủng ái gì, nếu lúc này dễ dàng thả nàng, gây ra chuyện gì, hắn lại càng đảm đương không nổi.
Tiểu cung nữ như hiểu ý nghĩ của hắn, vừa cười hì hì khom người "Đại gia à, phong vân hậu cung làm sao ai có thể đoán được, đại yến ngắm hoa sắp bắt đầu, lần này Nhu Tuyết nương nương sẽ chứng minh bản lĩnh, muốn biểu diễn tài hoa ở đại yến, mà nàng là thân thích với thái hậu nương nương. Lần này thắng thua chưa định, có thể Nhu Tuyết nương nương một bước lên trời..." Nàng ra vẻ thần bí nhìn bốn phía một chút, kề sát vào thủ vệ nói "Cách vị trí hoàng hậu, chỉ còn một bước ngắn thôi...."
Thủ vệ đờ mặt, rõ ràng bị quan hệ lợi hại như vậy thuyết phục, tiểu cung nữ thuận thế nói tiếp "Tiểu nhân cũng phụng mệnh làm việc, yến hội còn chưa bắt đầu, nương nương muốn ăn chút điểm tâm lót dạ, nếu như không đợi được, đến lúc nhảy múa ở ao sen không nỗi, khiến cho điệu múa không có sức sống, có cái gì sơ xuất, cũng sẽ trách ngài."
Thủ vệ hoàn toàn dao động, Tiểu cung nữ lại móc ra mấy lượng bạc từ ngực áo, lặng lẽ nhét vào tay hắn "Tiền bạc tiểu nhân cũng không nhiều, chờ đến khi Nhu Tuyết nương nương ban thưởng, sẽ đến đáp tạ mấy vị đại ca."
Thủ vệ ho khan hai tiếng, ung dung thản nhiên lấy ngân lượng bỏ vào ngực áo, tránh ra một con đường nhỏ, giọng nói buồn bực "Ngươi đi đi, lần sau không được thế."
Tiểu cung nữ cười híp mắt, liên tục thở dài, sau đó bưng khay chạy vào trong nhanh như làn khói.
Đi trên đường nhỏ hết sức thuận lợi, tiểu cung nữ nhìn phía sau, hôm nay là thái hậu đại yến, các cung chủ đều trong cung đợi gọi, trên đường nhỏ vô cùng ít người, nàng thở phào nhẹ nhỏm, xoay người tiếp tục chạy.
"Tiểu chủ, thuật dịch dung của người ngày càng khá rồi." Một giọng nói hài hước trong bóng tối vang lên, mặc dù không thấy người, nhưng lại nghe thấy tiếng.
Tiểu cung nữ chu miệng "Thu Nguyệt đáng chết, ngươi châm chọc cũng rất khá rồi, nếu không vội thì đến trễ rồi, Đại Ma Vương kia không chừng lại giết chết ta."
Từ trong bóng tối vang lên tiếng dở khóc dở cười "Xem ra Bệ Hạ đã sớm giận dữ, đêm qua ngài tự tiện rời cung, nếu như bệ hạ muốn trừng trị, khẳng định sẽ trừng trị ta trước... Hôm nay trở về lại muộn như vậy, ta nói là dùng khinh công dẫn ngài về, tiểu chủ ngài không chịu, bây giờ nếu như ngài đến muộn, đoán chừng tiểu chủ ngài chỉ có thể nhặt xác Thu Nguyệt, rồi chọn một ảnh vệ khác bảo vệ ngài."
"Nói càn" Tiểu cung nữ nhanh như bươm bướm vượt qua từng rặng cây, chân cũng tăng sức chạy "Hôm nay phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, cao thủ lại đông, ngươi dùng khinh công mang ta đi, nhất định sẽ bị người khác phát hiện, ta với người tự mình đi, mục tiêu cũng nhỏ, đúng là Thu Nguyệt ngốc, có ta ở đây, chẳng lẽ Đại ma vương còn dám giết ngươi?"
Người đó chính là Mặc Ngưng Sơ.
Một tháng trước, nàng chính thức được người ta tự mình tứ phong "Ngự sử", bắt đầu tập thuật dịch dung, hơn nữa ban cho nàng một người bảo vệ an toàn của nàng, trong tay nàng có lệnh bài chữ "ngự", có thể hiệu lệnh cả ảnh vệ hoàng cung, mà cũng chính như thế, nàng thường xuyên không có ở trong hoàng cung, làm Nạp Lan Lân giận dữ mấy lần, xém chút đã thu lại quyền của nàng, chẳng qua mỗi lần nàng đều dùng sắc đẹp dụ dỗ, mới bình phục tâm tình giận dữ của đế vương để có thể tiếp tục điều tra
Mà hôm qua khi nhận được tin tức, phàm là vị quan viên cấp cao một chút cũng đang ở đế đô, cho nên nhất định sẽ quang minh chính đại tụm năm tụm ba lén lút nghị sự. Lúc đến đây nàng đã bắt được một vị quan viên, nàng nóng lòng điều tra vụ án mất tích đồ ở Diêm Thành, nên đi ngay trong đêm, hôm nay sáng sớm mới hết bận quay về.
"Ngươi là Tiểu Đề Tử ư? Hoàng thất sắp đại yến, lại để tiểu cung nữ này chạy loạn xa ở đây? Đi ngang qua cung điện Quý Phi nương nương sao có người dám càn rỡ như vậy?"
Một tiếng mắng mỏ giận dữ, sờ sờ chắn trước mặt nàng.
Mặc Ngưng Sơ thầm rối rắm, nếu biết sớm thì đã không chọn con đường này, từ nơi này về Ngưng Lộ Cung, tất nhiên phải đi qua Nhu Tuyết Điện, bây giờ, chướng ngại vật kia chẳng phải là tỳ nữ của Nhu Tuyết Điện sao?
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
50 chương
27 chương
11 chương
8 chương
349 chương