Tiểu Xao Động
Chương 7
Editor: Shmily
- ---------------------
Ký túc xá của đại học A chia thành ba loại, phòng hai người, phòng bốn người và phòng sáu người.
Lê Trà Trà tới sớm cho nên được may mắn phân vào phòng hai người. Bạn cùng phòng của cô là một cô gái phương Bắc, gọi là Cố Điềm. Cô ấy tới còn sớm hơn so với Lê Trà Trà, lúc này đã dọn dẹp xong hết mọi thứ, đang khoanh chân ngồi trên giường.
Tiểu cô nương rất hoạt bát và nhiệt tình, chớp chớp đôi mắt, từ sau khi Lê Trà Trà tiến vào phòng ngủ liền liến thoắng không ngừng.
".... Oa, cậu là bạn cùng phòng của tớ sao? Lớn lên cũng quá xinh đẹp rồi! Lúc trước tớ còn nghe người ta nói mỹ nữ của đại học A không thiếu, không nghĩ tới bạn cùng phòng của mình cũng là một trong số đó! Cái này là giá trị nhan sắc thần tiên gì thế này!" Cô ấy nhảy xuống giường, tiến đến bên người Lê Trà Trà, vươn tay: "Chào cậu, tớ tên Cố Điềm, cậu có thể gọi tớ là Điềm Điềm..."
Nói xong lại chớp chớp mắt.
"... Da cậu tốt thật đấy! Sao có thể dưỡng được như vậy? Để sát vào xem quả thực là vô cùng mịn màng, giống y hệt như trong tiểu thuyết hay tả là trắng như trứng gà bóc ấy, tớ có thể sờ sờ không?"
Đôi mắt tiểu cô nương sáng lấp lánh, làm người ta căn bản không có biện pháp cự tuyệt.
Lê Trà Trà gật đầu.
Cố Điềm vươn tay, thật cẩn thận chạm chạm vào gương mặt của Lê Trà Trà, sau đó liền cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà nói: "Giống y như trong tưởng tượng của tớ."
Lê Trà Trà cảm thấy cô gái này rất đáng yêu: "Tớ tên Lê Trà Trà."
Cố Điềm nói: "Người ban nãy giúp cậu bê đồ lên là ai thế? Lúc tớ nhìn thấy anh ấy liền thiếu chút nữa hoảng sợ, cho rằng bạn cùng phòng của mình là nam cơ, còn tưởng rằng đại học lại kích thích đến thế à? Sau đó ngẫm lại mới thấy không đúng, sao có thể là nam chứ. Tớ chào anh ấy, anh ấy chỉ không lạnh không nhạt gật đầu. Bất quá nhìn thoáng qua sức anh ấy vô cùng lớn, nhiều đồ vật như vậy, nhấc tới nhấc lui cũng không thấy lao lực chút nào, vừa vào cửa thì hormone nam tính liền ngay lập tức bùng nổ! Anh ấy là anh trai của cậu sao?"
Lê Trà Trà lắc đầu.
Cố Điềm lại hỏi: "Bạn trai?"
Lê Trà Trà lại lắc đầu.
Cố Điềm nói: "Người cậu thích?"
.........
Tiếu Nam đi qua đi lại vài chuyến, chuyến cuối cùng đồ vật cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy cái vali và một cái thùng. Anh ngựa quen đường cũ leo lên đến lầu sáu. Giọng nói của Lê Trà Trà và bạn cùng phòng không nhở, hơn nữa cửa phòng cũng không đóng, anh vừa lên tới liền nghe thấy được thanh âm của cô.
Sau đó liền nghe thấy Lê Trà Trà dùng thanh âm rất nhỏ và nhẹ nói: "Không phải loại hình mà tớ thích."
Tiếu Nam buông vali xuống, đánh gãy cuộc trò chuyện của hai cô gái.
Anh dọn nhiều hành lý như vậy, tựa hồ là không hề mệt mỏi một chút nào. Phòng của hai người không lớn, vóc dáng anh lại cao, đứng ở trước cửa phòng ngủ liền nhìn có chút chật chội. Thanh âm anh vẫn lười biếng như cũ.
"Hết đồ rồi."
Lê Trà Trà đứng lên, nhỏ giọng mà nói: "Cảm ơn học trưởng."
Tiếu Nam liếc mắt nhìn cô một cái.
Đại khái là trong phòng có điều hòa mát mẻ cho nên màu đỏ ửng trên má cô vì nóng đã biến mất, lộ ra bộ dáng trắng trắng nộn nộn, nhìn thuận mắt hơn nhiều so với lúc thở hổn hển ở cầu thang ban nãy, chẳng qua là thanh âm nghe vẫn còn rất kỳ cục.
......... Tiểu cô nương nói chuyện quá bé.
Tiếu nam không quá nhớ rõ khi còn nhỏ cô nói chuyện như thế nào, rốt cuộc là cũng đã quá lâu rồi, chỉ nhớ mang máng mẹ mình vừa nghe thấy cô bé nhỏ nói chuyện liền cao hứng không thôi, liên tục hô cái gì mà tiểu cục cưng của mẹ, tiểu bảo bối của mẹ, tiểu trà trà....
Nghĩ không ra, Tiếu Nam cũng lười nhớ lại, anh xoay người rời đi, đi được đến lầu ba, phía sau vang lên một thanh âm gọi anh lại: "Học trưởng."
Anh dừng bước.
Cô gái nhỏ đứng ở giữa cầu thang, thở hổn hển, khuôn ngực hơi phập phòng, thấy anh quay đầu lại, ba bước thành hai bước chạy nhanh tới, nhét vào tay anh một lọ sữa chua vị cam, lại bổ sung một câu: "Cảm ơn."
Nói xong liền cúi đầu với anh một cái, lập tức xoay người chạy lên lầu.
Tiếu Nam phản ứng lại.
.... Hóa ra Lê Trà Trà đưa cho anh lọ sữa chua vị cam này để cảm ơn việc mình giúp cô dọn hành lý? Tiểu cô nương này thật ra là không muốn nợ nhân tình của ai.
Bỗng dưng, Tiếu Nam nhớ tới cô gái 200 tệ đụng ở quán bar lần trước.
Bọn người Vương Càn không ai dám lấy 200 tệ kia, cuối cùng vòng đi vòng lại, 200 tệ vẫn về trong tài khoản WeChat của anh.
Những cô gái bây giờ đều sợ nợ nhân tình của người khác như thế à?
Anh nhíu mày.
"Ê."
Lê Trà Trà dừng bước, nghi hoặc nhìn anh.
Tiếu Nam nhìn cô.
Thân hình của tiểu cô nương vốn rất tốt, anh ngước lên nhìn cô, cái lưng nhỏ của Lê Trà Trà lại thẳng hơn một chút, ra vẻ chấn định thu mi lại, còn hơi hơi nhếch cằm, rũ xuống tầm mắt, động tác rất nhỏ, thế nhưng Tiếu Nam lại thu hết vào trong mắt.
"Cô đang sợ tôi?" Anh hỏi.
Lê Trà Trà lập tức nghiêm túc lắc đầu.
Không hiểu sao Tiếu Nam lại nhớ lại câu nói ban nãy của cô ~ Không phải loại hình mà tớ thích.
Anh giơ cằm lên, nhàn nhạt nói: "Tiểu cô nương, tôi giúp cô dọn hành lý là do mẹ tôi nhờ, cô không cần thiết phải cảm ơn gì hết."
Nói xong, anh muốn đem lọ sữa chua vị cam nhét trở lại trong tay Lê Trà Trà.
Động tác của Lê Trà Trà rất nhanh chóng, cô lui lại mấy bước, nhỏ giọng đáp: "Trời nóng, học trưởng cứ cầm đi."
"Tôi không thích uống cái này."
Lê Trà Trà nói: "Em đổi cho anh một chai nước khoáng nhé? Anh chờ một chút, em đi lên lấy..." Cũng không biết có phải do vừa mới chạy xuống lầu hay không mà cái trán trắng nõn bóng loáng kia lại ánh lên mấy giọt mồ hôi, cô dùng mu bàn tay lau đi, nói: "Em sẽ xuống ngay..."
"Quên đi."
Tiếu Nam cầm lọ sữa chua vị cam, nói: "Tôi rất bận, không cần." Nói xong liền xoay người đi xuống dưới lầu, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Lê Trà Trà. Lúc này, cầu thang không có ai cả, Lê Trà Trà mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cô cũng quay về phòng, còn chưa tới cửa, Cố Điềm đã vẫy vẫy tay với cô.
"Trà Trà."
Chờ Lê Trà Trà tới gần, Cố Điềm liền bày ra vẻ mặt ái muội nháy mắt với cô, nói: "Còn nói không thích người ta, lúc nói chuyện với anh ấy, cậu tới cả giọng nói cũng đều biến đổi nhẹ nhàng ôn nhu kìa, mới nãy tớ còn tò mò, sao tự dưng đang êm đang đẹp cậu lại nói cái giọng kỳ quái đó, nguyên lai là người trong lòng tới a."
Lê Trà Trà nói: "Không phải người trong lòng, tớ không thích anh ta."
Giọng nói của cô nghiêm túc, Cố Điềm cũng không dám trêu nữa, hỏi: "Vậy cậu thích kiểu người gì?"
Lê Trà Trà chỉ biết sẽ không thích người đàn ông như Lê Bách, cô nghĩ nghĩ, nói: "Hiện tại chưa nghĩ tới."
Cố Điềm tò mò hỏi: "Vậy tới khi nào cậu mới nghĩ tới? Trà Trà, tớ nói cậu nghe, cậu lớn lên có bộ dáng như thế này, không tới nửa tháng khẳng định sẽ có người hướng tớ hỏi thăm sở thích của bạn cùng phòng tớ cho mà coi! Nếu như người khác hỏi tớ, có phải tớ nên lãnh khốc đáp lại, không, Trà Trà không thích cậu?"
Lê Trà Trà nói: "Năm năm sau."
Cố Điềm ngây ngẩn cả người, nguyên chỉ tưởng rằng bạn cùng phòng của mình đang khuông muốn yêu đương cho nên chỉ thuận miệng nói vài câu, không nghĩ tới cô thế mà còn có thời gian cụ thể, lại nghe thấy cô trịnh trọng như vậy, hiển nhiên là đã trải qua suy xét cẩn thận. Cố Điềm chớp mắt, hỏi: "Có chuyện cũ?"
Lê Trà Trà: "Ừm, có chuyện cũ."
Cố Điềm nói: "Đi, tớ mời cậu ăn cơm."
.........
Đại học A gần một khu phố ẩm thực, bên trong tọa lạc toàn bộ mỹ thực của cả nước. Hiện tại là thời gian nhập học của sinh viên mới, người người chen đầy ở khu ẩm thực, phần lớn đều là sinh viên mới cùng phụ huynh của họ. Bọn người Đàm Minh định liên hoan bữa thịt nướng ở trong quán ăn Hàn Quốc, thế nhưng khả năng là thời gian này cũng sẽ không ăn được miếng thịt nào, vì thế đành phải lui về sau một bước, chọn lấy một nhà ăn không cần phải xếp hàng lâu.
Đây là một nhà ăn rất thần kỳ, ông chủ của quán này không thiếu tiền, mở quán chính là để phát triển tình cảm, luôn thích sáng tạo ra một ít hương vị kỳ lạ, chưa nói tới ngon hay không, rất nhiều học sinh ăn một lần liền không hề tới nữa. Tuy rằng hiện tại sinh viên năm nhất đều là người mới, thế nhưng cư dân mạng bình luận không ít ở trên app, những lời đó khiến cho mọi người đều phải chùn bước.
Đàm Minh đã từng dùng mấy trăm tệ ít ỏi của mình đi thử hương vị của quán ăn này, cuối cùng dùng hai mươi dấu chấm than cường điệu một câu: "Còn đến đây nữa, tôi sẽ là chó."
Ông chủ tính tình rất tốt, cười tủm tỉm đáp lại: Cảm ơn quý khách đã đến!
Hiện tại, Đàm-con chó-Minh ngồi ở trong góc, nói: "Ông chủ hẳn là sẽ không nhận ra tao đi? Thế nhưng thật sự là hết cách rồi mà! Mấy quán ăn lớn lớn bé bé xung quanh trường học đều bị một đám các học đệ, học muội chen chúc đầy một đường, tao chỉ có thể chọn chỗ này, không cần xếp hàng, Nam ca sẽ không đánh tao chứ?"
Kỳ Hinh nói: "Không sao, lão đại không kén ăn, cơm tẻ cũng có thể ăn ra được mỹ vị thôi, nhà hàng cơm tẻ này trông cũng không tệ lắm."
Trương Đông nói: "Sao lão đại còn chưa tới? Ngày thường anh ấy đều không đến trễ, đã qua 15p rồi. Chúng mày nhắn tin hỏi đi."
Lời còn chưa dứt, Đàm Minh liền nói: "Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, kia chẳng phải là Nam ca hay sao? Ai da từ từ đã, là tao hoa mắt sao? Nam ca cầm cái gì trong tay thế kia? Cái thứ vừa to vừa thô ấy..."
"Bốp" một cái, Trương Đông gõ lên đỉnh đầu của Đàm Minh: "Mày hói cái gì đấy! Chỗ này của chúng ta còn có con gái!"
Đàm Minh: "Kỳ ca là huynh đệ, Đông Muội, mày quên mất là chúng ta bị Kỳ ca đánh tơi bời ở trong trò chơi sao? Một mình Kỳ ca chơi chết cả năm người, sao có thể là con gái! Kỳ ca, mày nói có phải hay không?"
Kỳ Hinh không quá để ý tới hắn, nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Thì ra lão đại cũng uống sữa chua vị cam..."
Lúc này, Tiếu Nam đi vào nhà ăn, liếc mắt đánh giá bốn phía một lát, cầm theo lọ sữa chua vị cam trực tiếp ngồi bên cạnh Đàm Minh.
Đàm Minh: "Nam ca, anh thế mà còn uống sữa chua vị cam!"
Tiếu Nam nói: "Người khác đưa, tao không uống."
Đàm Minh nói: "Thế thì vừa đúng lúc, em cũng đang khát, Nam ca cho em đi." Nói xong, Đàm Minh cầm lấy lọ sữa chua, đang muốn vặn nắp bình ra, lại thấy Tiếu Nam nhìn hắn, tay hắn run run, lần đầu tiên không mở nổi cái nắp.
Trương Đông nói: "Đến cái nắp cũng không mở được, mày mới là con gái thì đúng hơn."
Trương Đông thử cầm lấy lọ sữa chua, không nghĩ tới cũng vặn không ra.
Em gái Kỳ Hinh cũng đi xem náo nhiệt, cũng vặn không được.
Cuối cùng ba người đều quay sang nhìn Tiếu Nam.
Tiếu Nam "xùy" một tiếng, duỗi tay đem lọ sữa chua vặn ra, nắp vừa được bật liền tràn ngập hương vị cam quanh mũi. Anh tự dưng nhớ tới Lê Trà Trà. Tuy rằng tiểu cô nương này luôn làm ra vẻ, lại mềm yếu, nhưng cô mặc váy trắng đứng ở trên cầu thang, quanh thân mình cũng có một mùi hương cùng loại với mùi hương của nước cam này, nhàn nhạt, ngọt ngào, lại có chút dễ ngửi.
Đàm Minh lặng lẽ cười một tiếng.
"Nam ca, anh mở được rồi, em đây liền không khách khí nữa."
Nhưng mà bàn tay mới giơ ra được một nửa, hắn liền nhìn thấy Nam ca từ trước đến nay luôn khịt mũi coi thường loại đồ uống này lại ma xui quỷ khiến cầm lấy lọ sữa chua, ngửa cổ uống một ngụm.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nam ca: Chẳng ngon gì cả.
Trà Trà: Có muốn ngã vào người em không...
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
196 chương
20 chương
47 chương
91 chương
60 chương
45 chương