Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc
Chương 43
"Lạc Tử Mộng!" Hàn Hạo Thần quả thực muốn bóp chết nàng, khó trách ngày hôm qua nàng không chút kiêng kỵ nào ôm hắn ngủ một đêm.....
Nghĩ đến hắn biến thành công cụ sưởi ấm của nàng.
Hàn Hạo Thần đột nhiên ôm Lạc Tử Mộng vào trong ngực cánh tay bên hông cũng dùng lực mạnh hơn, thân thể của hai người liền dính chặt vào nhau. Mặc dù cách y phục, Hàn Hạo Thần vẫn dễ dàng cảm thấy vóc dáng linh lung của nàng.
"Này! Ngươi làm gì thế?" Lạc Tử Mộng bởi vì của động của Hàn Hạo Thần mà mặt đỏ tới mang tai, hắn lại dám trước mặt Thiệu Tần và Tiểu Đông ôm ấp nàng như vậy.
"Lạc cô nương không phải vẫn cảm thấy Bổn vương không háo nữ sắc mà thích nam sủng sao? Vì sao lại sợ bị Bổn vương ôm? Đêm qua hình như Lạc cô nương lại ôm chặt bản vương không buông."
Lạc Tử Mộng miệng mở rộng không nói nhìn hắn, tối hôm qua nàng không nhìn rõ cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ biết lúc đó vừa đói vừa mệt, hơn nữa bên trong phòng hương nhanh có tác dụng thôi miên, nàng căn bản cũng không hề ý thức được hôm qua nguy hiểm đến mức nào.
Nàng vừa dùng tay đẩy Hàn Hạo Thần ra vừa úp mở nói: "Cái đó...Tối hôm qua do ta quá mệt nhọc, ta không suy nghĩ nhiều...Hơn nữa thật ra thì....Ta không có bản lãnh lớn như vậy, ta không khơi dậy được hứng thú của ngươi, không thể thay đổi được tâm lý của ngươi, cho nên đừng dùng ta làm vật thí nghiệm."
"Vật thí nghiệm?" Hàn Hạo Thần buông Lạc Tử Mộng ra sau đó híp hai tròng mắt thâm thúy lại, "Lạc cô nương nêu lên ý kiến này ngược lại rất hay."
"Cái gì...vậy là có ý gì?" Nàng cảm giác có một âm mưu chờ nàng.
Hàn Hạo Thần nhếch môi cười: "Lạc cô nương hôm nay sẽ theo Bổn vương vào cung."
"Thật?" Chuyển biến lớn như vậy khiến Lạc Tử Mộng nhất thời khó thích ứng, "Ngươi có âm mưu gì? Ngươi có phải đã nghĩ ra chuyện xấu gì rồi không?"
Thiệu Tần muốn ngăn cản, nhưng thấy Hàn Hạo Thần không giận dữ, cũng không nói gì.
Lúc này, trong vương phủ vang lên tiếng gào của Liên Vân, xem ra sáng sớm không thấy nàng thật đúng là dọa nàng ta sợ hãi.
Hàn Hạo Thần vừa đi vừa giao phó: "Đưa Liên Vân tới đây cho trang điểm nhanh cho Lạc cô nương, sau đó lập tức theo Bổn vương vào cung."
"Ta thật sự có thể đi hoàng cung?" Lạc Tử Mộng có chút không dám tin. Nhưng lâu như vậy rốt cuộc có thể vào cung, tại sao trong lòng lại có cảm giác sợ như vậy? Nhưng mà Giác quan Thứ Sáu nói cho nàng biết nhất định có chuyện sắp xảy ra.
--*Dạ Ngưng Huyên phân cách tuyến *--
Liên Vân chẳng những biết lễ nghi, hơn nưa tay chân lanh lẹ, tốc độ trang điểm của nàng trang thật đúng là không phải nhanh bình thường, cũng khó trách Hàn Hạo Thần lại ra lệnh Liên Vân đến trang điểm cho Lạc Tử Mộng vẫn luôn cầu thả. Chỉ có Lạc Tử Mộng ngược lại nhân dịp Liên Vân trang điểm cho nàng ăn một chút điểm tâm.
Trong nháy mắt khi cửa phòng Lạc Tử Mộng bị Liên Vân nhẹ nhàng mở ra, mấy người đứng ngoài cửa trong nháy mắt giống như bị dừng lại kinh ngạc không thôi.
Hôm nay nàng mặc mộ bộ thường phục màu trắng bạc giống Hàn Hạo Thần, dưới sự soi sáng của ánh mặt trời tản ra tầng tầng vầng sáng, thắt lưng như Dương Liễu, hai mắt linh động, mười ngón tay thon dài, vài sợi tóc đen rủ ở trước ngực, giống như là Thường Nga bay múa giữa cửu thiên ngày trăng tròn.
"Trang điểm đậm nhạt rất thích hợp." Những lời này dùng ở trên người nàng vừa đúng.
Lạc Tử Mộng bị hắn bọn họ nhìn có chút quái dị, tầm mắt rơi vào trên người Hàn Hạo Thần thì nàng nghịch ngợm chu mỏ một cái, vẻ mặt tràn đầy khiêu khích.
Vốn dĩ Hàn Hạo Thần đang nhìn đến kinh diễm sau khi thấy nàng khiêu khích, lập tức khôi phục như thường, xoay người bất đắc dĩ lắc đầu, bề ngoài lớn lên và tính tình thật sự khác biệt nhau.
"Gia, vẫn nên mau vào cung thôi! Không đi nưa sợ là muộn mất." Tiểu Đông nhắc nhở.
Kể từ Lạc Tử Mộng vào vương phủ, Hàn Hạo Thần liên tục lâm triều muộn, chúng thân cho rằng hắn khinh thường không muốn vào triều đối kháng với Hàn Hạo Hữu, nhưng mà Hàn Hạo Hữu lại biết nguyên nhân bên trong, cho nên cũng không đặc biệt truy cứu.
Lạc Tử Mộng cũng đã quen với bản lĩnh của hắn, cho nên cũng chỉ có thể cười trừ.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
170 chương
106 chương
485 chương
97 chương