Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc
Chương 34
Hàn Hạo Thần đưa tay lên chạm vào khoé miệng một cái, ánh mắt quét tất cả nô tài nha hoàn trong đại sảnh, lung túng lấy nắm tay thành quyền khẽ khụ mấy tiếng.
Nha đầu này, có biết là nam nữ thụ thụ bất than không? Chẳng lẽ nàng ta thật sự cho rằng hắn thật sự không gần nữ sắc là không muốn?
Lạc Tử Mộng quyết định mấy ngày nay hôm nào cũng thời thời khắc khắc quấn Hàn Hạo Thần, cho đến khi hắn đồng ý mang nàng tới hoàng cung mới thôi, nhưng từ sau bữa trưa kia không tìm thấy bóng dáng của hắn nữa, cũng không biết có phải hắn đi nghị sự cùng các đại thần không.
Lúc đi qua thư phòng, bỗng nhiên nhìn thấy Thiệu Tần ngồi trên mái hiên, lập tức hấp dẫn lực chú ý của nàng, không ngờ ở cổ đại này thật sự có công phu gọi là khinh công.
“Thiệu Tần!” Nàng vẫy tay lớn tiếng kêu, trong lời nói tràn đầy hưng phấn.
Thiệu Tần nghe thấy liền tung người nhảy xuống.
“Trời ạ! Lợi hại như vậy, mái hiên cao như vậy nhảy xuống mà không có việc gì, khinh công này có học được không? Nếu không ngươi có thể dạy ta được không.” Nàng hưng phấn nhìn nóc nhà rồi lại nhìn Thiệu Tần, lại còn đưa tay vỗ vỗ cánh tay của hắn.
Thiệu Tần lúng túng, lui về sau một bước, sau đó hỏi “Lạc cô nương có phải gì phân phó?”
Lạc Tử Mộng vừa nghe, mới nhớ đến chính sự: “Đúng rồi, ngươi có thấy Hàn Hạo Thần hay không? Ách... ý ta nói là Vương gia anh minh thần võ.”
“Vương Gia ở thư phòng.” Thiệu Tần mấp máy môi sau đó trả lời.
“Đúng nha! Ta tại sao lai không nghĩ đến chứ, ngươi ở đâu thì khẳng định Vương Gia ở chỗ đó, các ngươi quả thật giống như là phu xướng phụ tuỳ.”
“Lạc cô nương...”
Thiệu Tần bị nàng lấy ra để trêu đùa xấu hổ đỏ bừng mặt, đây là kiểu so sánh gì vậy, hai người nam nhân mà có thể phu xướng phụ tuỳ, nhưng suy nghĩ lại trước đay nàng nói Hàn Hạo Thần không háo nữ sắc, bây giờ còn nói bọn họ phu xướng phụ tuỳ, hắn không nhịn được xấu hổ, không muốn nàng nói bậy thêm nữa.
Ai ngờ lời nói của hắn còn chưa ra khỏi miệng, nàng đã vừa đi vừa nói: “Vậy ta đi vào tìm hắn, đúng rồi, lần sau nhớ dạy ta khinh công đó, ta muốn học.”
“Ôi! Lạc cô nương!” Thiệu Tần trên đầu hiên lên một vạch đen, phải biết rằng Hàn Hạo Thần không thích ai quấy rầy hắn lúc hắn đang ở thư phòng, nàng cứ đi vào như vậy, thật sự không biết nàng sẽ nhận được hậu quả gì.
Nhưng nàng đã nhanh chóng chui vào thư phòng còn đóng cửa thư phòng lại, hắn muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được rồi.
Việc gấp gáp, nhất là hắn còn chưa giải thích với nàng, vương gia bọn họ có thích gần nữ sắc hay không hắn biết rõ, nhưng có thể khảng định là, Thiệu Tần hắn là một nam nhân chân chính cũng không háo nữ sắc.
Bất đắc dĩ thở dài, hắn lại nhảy lên nóc nhà, dù sao Lạc Tử Mộng ở vương phủ cũng chưa từng yên tĩnh, hơn nữa Hàn Hạo Thần đói với nàng rõ ràng rất dung túng, nếu không nàng cũng sẽ không bình yên vô sự đến hôm nay rồi.
Nghe thấy có người chưa được cho phép đã vào thư phòng, Hàn Hạo Thần không cần ngẩng đầu cũng biết nhất định là nàng, cho nên căn bản không ngước lên nhìn, chỉ lẳng lặng viết tấu chương.
“Ngươi đang viết gì vậy?” Nàng bước tới trước mặt nhìn, lại nhìn thấy hắn dùng bút lông viết chữ phồn thể.
“Đây không phải là thứ ngươi nên nhìn.” Hắn lạnh giọng cảnh cáo.
“À” không nhìn thì không nhìn, nàng cũng không có hứng thú, biết hắn viết là chuyện cơ mật quốc gia, nàng cũng biết điều đem tầm mắt dời sang nơi khác. Thấy trên bàn treo rất nhiều bút lông lớn nhỏ nàng rất ngạc nhiên, “Nhiều bút lông như vậy! Ngươi viết hết sao? Cây bút này thật lớn, cây bút này lai nhỏ như vây? Người điều dùng để viết sao?”
Vấn đề của nàng đưa tới sự chú ý của hắn, chẳng lẽ nàng không biết cách bút dùng để viết chữ sao? Cái gì gọi là “điều dùng để viết”?
Nhưng nàng không nhịn được lại len lén nhìn về tấu chương của hắn, đột nhiên than lên sợ hãi: “Oa! Ngươi thật sự dùng bút lông để viết, hơn nữa viết rất đẹp nhưng mà...”
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
170 chương
106 chương
485 chương
97 chương