Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc
Chương 24
Hoa Thiên Nhụy thấy thế lập tức đứng dậy tức giận nói: "Đại ca, huynh còn cười, Thần ca ca bị nàng khi dễ, ta đi tìm nàng."
"Đứng lại, ngồi xuống." Bị Hàn Hạo Thần quát dừng lại như vậy, Hoa Thiên Nhụy lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, vẻ mặt lộ vẻ uất ức.
Hàn Hạo Hữu bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhị đệ nên sửa đổi một chút, đối với nữ nhân nên dịu dàng mộ chút mới được, hoàng huynh đang muốn sớm được uống rượu mừng của đệ."
"Hoàng thượng." Hoa Thiên Nhụy nghe vậy hơi đỏ mặt.
Hàn Hạo Thần miễn cưỡng kéo một nụ cười nhạt: "Hoàng huynh, Thần Đệ đi một chút sẽ trở lại."
"Thần ca ca đi chỗ nào? Vậy ta cũng đi." Hoa Thiên Nhụy muốn đứng dậy lại bị Hàn Hạo Thần trừng dọa trở về.
"Tam muội, thần Vương Gia nói đi một chút sẽ trở lại, ngươi gấp cái gì?" Hoa Thiên Sóc tới để giải vây.
Chờ Hoa Thiên Nhụy quay đầu lại nhìn Hàn Hạo Thần, đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trong đại sảnh đợi hắn.
Ở cửa phòng khách, Lạc Tử Mộng hận nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng: Hàn Hạo Thần chết tiệt, cư nhiên lại dám đối xử với ta như vậy lại có hình như thế này sao? Biến thái! Biến thái! Biến thái!
Vừa rồi nghe ý Hàn Hạo Thần nói muốn dẫn nàng đến phòng khách chính là không muốn để cho nàng ăn cơm, Lạc Tử Mộng đưa ánh mắt nhìn về phía duy nhất có thể giúp được nàng chính là Hàn Hạo Hữu, ai ngờ Hàn Hạo Hữu lại làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đáng chết thái giám Phí công công ở bên cạnh lại bày ra tư thế xem kịch vui.
Nàng thật muốn chạy tới đạp bọn họ mấy đá.
Lúc này nàng ngồi ở trên bậc thang trước cửa phòng khách cầm một nhánh cây trên tay vẽ vòng vòng.
"Động vật máu lạnh! Hàn Hạo Thần chết tiệt, mặt cương thi, nguyền rủa ngươi ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết, ăn cơm tối ngồi lâu bị trĩ." Lạc Tử Mộng vẫn nhỏ giọng lầm bầm nhưng Liên Vân từ lúc bắt đầu kinh hồn bạt vía biến thành bây giờ không thể làm gì, nghe giọng nói nguyền rủa của nàng cũng thành vết chai rồi.
"Lạc cô nương, người đừng mắng nữa, nô tỳ sự rất đói, người làm sao còn có hơi sức mắng chửi người vậy?" Nàng ôm bụng cảm thụ dược bụng đói kêu vang, cảm giác đói bụng này thật khó chịu, nghĩ là đến Thần vương phủ sẽ không bị đói, không nghĩ được vẫn là không thể thay đổi được số mệnh bị đói bụng.
Lạc Tử Mộng vẻ mặt căm thù tức giận nói: "Ta chính là muốn nguyền rủa, nói không chừng hắn bây giờ đã bị nghẹn chết được người ta mang đi rồi...."
"Có muốn ta cho ngươi hai mươi gậy hai mươi roi không?"
Đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp khiến Lạc Tử Mộng cả người lạnh lẽo, nàng run rẩy ngẩng đầu lên nhìn lại quả nhiên là gương mặt đáng ghét mà nàng không muốn nhìn thấy.
Liên Vân nhìn thấy Hàn Hạo Thần, lập tức đứng dậy sau đó lại té quỵ xuống đất. Nàng cho là lần này Lạc Tử Mộng và nàng sẽ phải chịu khổ về da thịt rồi, điều làm nàng ngoài ý muốn nhất là Hàn Hạo Thần không hề giận dữ, lần này là lần đầu tiên Hàn Hạo Thần khai ân, bình thường chưa bao giờ gặp qua tính khí hắn tốt như vậy.
Liên Vân cũng sợ đến mồ hôi chảy ròng ròng.
"Ngươi tới làm gì?" Lạc Tử Mộng tức giận hỏi.
Hàn Hạo Thần lại nói: "Xem ngươi có chết đói không."
"Ngươi còn chưa chết, ta không thể chết được." Nàng không nhịn được liếc xéo hắn một cái.
"Nếu ngươi khí phách lại có thể lực tốt như vậy, người đâu, không được mang thức ăn cho nàng ấy trong ba ngày, xem đến lúc đó các nàng có mạnh mẽ như trước được không."
"Lạc cô nương...Nô tỳ......" Liên Vân bị dọa đến thiếu chút nữa khóc lên.
Đừng nói nàng bị giật mình, ngay cả Lạc Tử Mộng cũng bị hù sợ, lúc này mới phản ứng được, nơi này không phải thế kỷ 21, chút năng lực của cô ở đây không đáng một đồng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, thật sự sẽ chịu đói.
Mặc dù nói đói chết là chuyện nhỏ thất tiết là chuyện lớn, nhưng mà hiện tại nàng không có nguy hiểm dẫn đến thất tiết, đương nhiên là muốn điền no bụng trước, nếu không làm sao trở về được.
Nghĩ đến đây, nàng lập tức đứng dậy cơ hồ nhào lên người Hàn Hạo Thần đang sắp rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
170 chương
106 chương
485 chương
97 chương