Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc
Chương 130
Hô Diên Phong cau mày kéo Lạc Tử Mộng ngồi xuống bàn tiệc, nếu không phải là Hàn Hạo Thần ra lệnh rõ ràng bắt hắn mang theo thân quyến tham dự, hắn tuyệt đối sẽ không dẫn theo Lạc Tử Mộng tới đây, bởi vì một khi bước vào Thần vương phủ, như vậy quyền chủ đạo cũng không còn nằm trong tay hắn nữa.
Nhưng mà, dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không thừa nhận Lạc Tử Mộng hiện tại thật ra chính là Thần vương phi, chỉ cần Lạc Tử Mộng không khôi phục trí nhớ, như vậy tất cả đều do hắn định đoạt.
Khi Hàn Hạo Thần xuất hiện, tất cả mọi người lập tức yên tĩnh trở lại, nhưng tầm mắt của Hàn Hạo Thần vẫn luôn dừng lại trên người Lạc Tử Mông. Thấy nàng lấy danh nghĩa thân quyến của Hô Diên Phong tới tham dự, hắn vừa vui mừng lại vừa tức phẫn, vui mừng là vì, rốt cuộc nàng cũng đã trở lại, tức giận là vì, hắn vì lấy đại cục làm trọng không thể trực tiếp đoạt nàng lại. Hiện tại bắt hắn phải nhìn bọn họ ra vào song song một đôi, trong lòng hắn sao có thể cảm thấy dễ chịu được chứ?
Mặc dù nàng đeo khăn che mặt, quan viên trong triều đều không nhận ra nàng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mặt mày tươi cười mà nàng dành cho Hô Diên Phong, lồng ngực của hắn cực kỳ buồn phiền. Nếu không phải Thiệu Tần vẫn luôn ở bên cạnh nhắc nhở hắn, nói không chừng hắn đã xông tới cướp người rồi!
Mà cái gã Hô Diên Phong đó, không biết có phải là cố ý hay không, thế nhưng lại giúp nàng lau mồ hôi ở ngay trước mặt hắn, đáy mắt bắn ra tình cảm dịu dàng khắp bốn phía.
Hàn Hạo Thần cắn răng nghiến lợi, nổi đầy gân xanh.
Nơi này nóng như vậy sao? Trong phòng, toàn bộ bốn phía xung quanh đều đặt các khối băng mát, hắn lo lắng Lạc Tử Mộng bị cảm nắng, còn cố ý tăng thêm một khối băng lớn ở vị trí trên lưng nàng, nhờ vậy Hô Diên Phong cũng được thơm lây, ai biết hắn ta lại còn ở đây diễn một màn ân ái.
Hàn Hạo Thần nuốt cục tức này vào bụng, nheo mắt nhìn về phía Hô Diên Phong nói: "Hôm nay thật đa tạ các vị đã nể mặt, đặc biệt là đa tạ Đại hoàng tử nước Ngân Nguyệt đã cho bổn vương chút thể diện này."
Hô Diên Phong và Lạc Tử Mộng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Hô Diên Phong kéo tay Lạc Tử Mộng mỉm cười yếu ớt, nói: "Đều là nhờ Thần vương điện hạ cất nhắc, nước Ngân Nguyệt có thể được Thần vương gia mời tới tham dự thật đúng là rất vinh vạnh."
Nhưng trong lòng Hô Diên Phong lại thầm nghĩ, nếu không phải hiện nay nước Ngân Nguyệt đang rơi vào tình thế nguy cấp, thì sao hắn lại phải tới đây tham dự thọ yến của hắn ta chứ.
Tâm tư vừa động, hắn lập tức nhìn về phía vị trí bên cạnh Hàn Hạo Thần sau đó hỏi: "Thần vương điện hạ, hôm nay không phải là thọ yến của ngài và Thần vương phi sao, sao lại không thấy Thần vương phi đâu vậy?"
Quan viên ở đó nghe vậy thì há miệng hít khí lạnh, bởi vì hiện tại cả nước Hàn Vũ đều đã biết chuyện Thần vương phi mất tích. Nghe hắn ta hỏi như thế, xem ra hắn ta không biết chuyện này rồi, nhưng Hàn Hạo Thần lại biết rất rõ, trong lòng Hô Diên Phong hiểu rõ hơn ai hết.
Nhưng mà ngoài dự đoán của các quan viên, chẳng những Hàn Hạo Thần không hề tức giận, mà khóe miệng còn cong lên thành nụ cười. Tầm mắt của hắn vẫn một mực rơi vào vị trí của bọn họ, chậm rãi mở miệng nói: "Thần vương phi sẽ nhanh chóng xuất hiện, đến lúc đó Đại hoàng tử phải đưa hai phần quà tặng đấy, ha ha ha. . . . . ."
Hàn Hạo Thần càng cười như vậy, thì trong lòng Hô Diên Phong lại càng căng thẳng, bàn tay đang nắm chặt tay Lạc Tử Mộng ở dưới bàn bỗng xiết chặt.
"Phong. . . . . . Sao vậy?" Lạc Tử Mộng cảm thấy có cái gì đó không đúng, tay bị hắn ta xiết chặt đau buốt, nhưng nàng không kêu to thành tiếng, mà chỉ khẽ giật giật tay nhắc nhở hắn ta.
Tiếng nói của nàng rất thấp, người bình thường không thể nghe thấy nhưng rơi vào trong tai Hàn Hạo Thần thì lại nghe rất rõ ràng. Mới vừa rồi nàng thế nhưng lại gọi Hô Diên Phong là "Phong", xưng hô thân mật như vậy, cho dù lúc nàng chưa mất trí nhớ thì nàng cũng chưa từng gọi hắn như vậy.
Trong lòng dâng lên cảm giác ghen tức, thật sự là hắn rất muốn lật bàn.
Hô Diên Phong lập tức buông lỏng tay một chút, biết là mình đã làm nàng đau, nên hắn ta nhẹ nhàng đặt tay nàng vào lòng bàn tay mình sau đó đau lòng thấp giọng nói nhỏ: "Thật xin lỗi."
Lạc Tử Mộng cũng chỉ cười một tiếng, sau đó cầm ngược tay của hắn ta rồi nói: "Không có việc gì." Mặc dù Hô Diên Phong không nói, nhưng trong lòng Lạc Tử Mộng hiểu rất rõ, hắn ta không thích Hàn Hạo Thần. Từ vẻ mặt vừa rồi của hắn ta nàng đã nhận định, chỉ cần là người Hô Diên Phong ghét, nàng cũng sẽ ghét.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hạo Thần, đúng lúc chạm vào tầm mắt của hắn.
Bởi vì Hô Diên Phong vẫn không ngừng nắm chặt tay Lạc Tử Mộng nên Hàn Hạo Thần rất tức giận, toàn bộ dung mạo đều lộ vẻ tàn nhẫn. Nhưng đột nhiên nhìn thấy Lạc Tử Mộng nhìn hắn, trong lòng hắn thoáng ngẩn ra, theo đó trên mặt cũng lộ vẻ vui mừng. Nhưng không ngờ Lạc Tử Mộng lại gắt gao trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó lại chuyển mắt nhìn về phía Hô Diên Phong.
Hắn nắm chặt tay thành quyền, cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Hô Diên Phong, hôm nay Vương phi của hắn thế nhưng lại quắc mắt trừng mi với hắn, nhưng lại vô cùng dịu dàng với nam nhân khác!
Thiệu Tần nhìn vẻ mặt của Hàn Hạo Thần có cái gì đó không đúng, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, nói không chừng Vương gia sẽ không nhịn được mà nổi giận mất thôi. Hắn vội vàng tiến lên cúi người nói: "Vương gia, hôm nay tất cả tân khách đều chuẩn bị rất nhiều quà tặng tới chúc mừng sinh thần của Vương gia, không bằng trước tiên cứ để cho mọi người chúc thọ Vương gia đã."
Nghe lời Thiệu Tần nói, các vị đại thần và tân khách được mời vừa rồi vẫn ngồi yên tại chỗ không dám thở mạnh đến lúc này mới chậm rãi hít thở bình thường.
Mới vừa rồi ai cũng có thể cảm nhận được không khí có điểm khác thường, nhưng hiện tại quả là không nhìn ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, một vị tân khách có đôi mắt cực kỳ sắc bén cứ có cảm giác nữ tử ngồi bên cạnh Hô Diên Phong cực kỳ giống với Thần vương phi bị mất tích.
Nhưng mà không có ai dám lên tiếng hỏi chuyện này, nếu không chỉ sợ lại dẫn tới muôn ngàn tầng sóng.
Thật ra thì, Hoa Thiên Sóc vừa vặn ngồi đối diện với Hô Diên Phong và Lạc Tử Mộng, lúc nhìn thấy hai người họ, cũng cảm thấy Lạc Tử Mộng mặc dù che mặt, nhưng lại hết sức quen mắt. Vốn dĩ Hoa Thiên Nhụy vẫn cho rằng nữ tử ngồi bên cạnh Hô Diên Phong là Lạc Tử Mộng, nhưng mới vừa rồi nàng ta rõ ràng nhìn thấy Lạc Tử Mộng trừng mắt liếc Hàn Hạo Thần, nếu người đó thật sự là Lạc Tử Mộng, thì sao nàng ấy lại không lập tức trở về bên cạnh Hàn Hạo Thần chứ?
Trong lòng Hoa Thiên Nhụy nhủ thầm, chẳng lẽ trước đó mình giết lầm người rồi sao? Nếu thật sự là Lạc Tử Mộng, thì sao nàng ấy có thể thoát khỏi sự đuổi giết của nhiều sát thủ như vậy chứ?
Tất cả quan viên liên tục dâng lên đủ loại quà tặng lớn nhỏ khác nhau, những câu chúc mừng không ngừng vờn quanh bên tai. Hàn Hạo Thần nhận lấy từng món quà, nhưng mà tâm tư của hắn đều đặt hết ở trên người Lạc Tử Mộng đang ngồi bên cạnh Hô Diên Phong.
Hô Diên Phong tiến lên mở hộp gấm ra, tặng Hàn Hạo Thần một đôi dạ minh châu, giá trị xa xỉ, cũng cực kỳ hiếm thấy, đừng nói là một đôi, cho dù là một viên, thì ở nước Hàn Vũ cũng đã là cực kỳ hiếm thấy rồi, còn đối với nước Ngân Nguyệt mà nói thì đó lại giống như là một loại đặc sản. Hàng năm đều sẽ khai thác được một đôi, nhưng mà tối đa cũng chỉ có một đôi mà thôi, hơn nữa đôi dạ minh châu trên tay hắn còn là đôi dạ minh châu sáng nhất của nước Ngân Nguyệt.
Tất cả mọi người đều hoa mắt, từ lúc hộp gấm vừa được mở ra, bốn phía đều được chiếu sáng hơn trước, nếu như là ban đêm, chắc hẳn cũng không cần phải thắp thêm nến.
Nhưng mà dạ minh châu hiếm thấy như vậy, trong thiên hạ ngoại trừ hoàng thượng ra, thì cũng chỉ có Hàn Hạo Thần mới có tư cách có được vật này, cho nên mọi người ngoại trừ ngắm nhìn ra thì cũng không dám có ý chiếm làm của mình.
Hàn Hạo Thần không hề kinh ngạc giống như mọi người, mà chỉ mỉm cười nhận lấy quà tặng của Hô Diên Phong.
"Đa tạ Đại hoàng tử đã tặng bổn vương hậu lễ lớn như thế, cũng xin đa tạ quốc chủ của quý quốc." Hàn Hạo Thần cố ý nhắc tới Hô Diên La, là bởi vì hắn biết rõ, nếu không phải là Hô Diên La nhắc Hô Diên Phong phải suy tính đại cục, thì Hô Diên Phong tuyệt đối sẽ không tới đây chúc thọ, như vậy hắn cũng sẽ không có cơ hội đoạt Lạc Tử Mộng lại.
Hô Diên Phong cười nhạt, sắc mặt tuy thiếu cung kính, nhưng cũng không đến mức là bất kính. "Cũng phải đa tạ Thần vương gia đã thích món quà này."
Lúc này, Lạc Tử Mộng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đứng bên cạnh Hô Diên Phong, hai người đứng song song như vậy, thật đúng là có cảm giác giống như kim đồng ngọc nữ. Nhưng chính bởi vì như thế, Hàn Hạo Thần mới không muốn thấy bọn họ ở chung một chỗ, Mộng Nhi của hắn chỉ có thể xứng đôi với hắn mà thôi, tại sao có thể đứng chung một chỗ với người khác mà vẫn có thể xứng đôi như thế?
"Thần vương điện hạ, hôm nay ta theo Đại hoàng tử cùng nhau tới chúc thọ Thần vương điện hạ, mới vừa rồi ngài nói phải có hai phần quà tặng ta đã chuẩn bị rồi." Lạc Tử Mộng lấy một hộp gấm từ trong tay Hinh Lan, mở hộp gấm ra nhìn sắc mặt Hàn Hạo Thần rồi nói: "Mặc dù không phải là trân bảo kỳ thế gì đó, nhưng cũng là tấm lòng thành của ta. Tặng ngài một đôi ngọc bội này, chúc Thần vương gia và Thần vương phi bách niên hảo hợp."
Thiệu Tần đột nhiên kinh hãi, hắn cúi đầu, hướng tầm mắt tới theo dõi phản ứng của Hàn Hạo Thần, thấy vẻ mặt của Vương gia khác thường, đoán chừng là trong lòng bách vị tạp trần. Hiện tại, nữ nhân của mình lại đứng ở bên cạnh nam nhân khác cùng chúc thọ mình, còn chúc mình và "Vương phi" của mình bách niên hảo hợp, đây không phải là chê cười sao?
"Đa tạ. . . . . ." Hàn Hạo Thần sai người nhận quà của Lạc Tử Mộng, sau đó dừng lại một chút, nhưng cũng nhanh trí hỏi lại: "Không biết phải xưng hô với cô nương như thế nào?"
Lạc Tử Mộng vừa định trả lời thì Hô Diên Phong lập tức ngăn lại: "Bẩm Thần vương điện hạ, nàng là. . . . . ."
"Sao vậy, ngay cả nói một câu cũng cần phải có Đại hoàng tử của nước Ngân Nguyệt trả lời thay sao? Chẳng lẽ ngay cả nói chuyện vị cô nương này cũng không biết sao?" Khí thế của Hàn Hạo Thần bức người, ngược lại hắn muốn xem thử, Lạc Tử Mộng sẽ giới thiệu mình như thế nào.
Nghe giọng điệu của Hàn Hạo Thần, trong lòng Lạc Tử Mộng hết sức không thoải mái. Rõ ràng là hắn đang khi dễ Hô Diên Phong, mà khi dễ Hô Diên Phong thì cũng đồng nghĩa với khi dễ Lạc Tử Mộng nàng. Thấy sắc mặt của Hô Diên Phong bỗng tái mét, Lạc Tử Mộng chủ động nắm tay Hô Diên Phong rồi đáp: "Thần vương điện hạ, thật ra thì trả lời câu hỏi cũng không có gì khó khăn, chỉ là Đại hoàng tử sợ ta ít có kinh nghiệm từng trải, nếu như nói sai sẽ khiến Thần vương điện hạ không vui, đây chẳng phải là sẽ gây họa cho cả nước Ngân Nguyệt sao?"
Lạc Tử Mộng nói chuyện không chút khách khí, trong lời nói rõ ràng đang nói Hàn Hạo Thần chỉ cần bắt được một chút nhược điểm thì sẽ gây bất lợi cho nước Ngân Nguyệt.
Hàn Hạo Thần cũng có chút vui mừng, quả nhiên vẫn là Mộng Nhi của hắn, giọng điệu nói chuyện vẫn giống như cũ, nhanh mồm nhanh miệng, không lưu lại cho người khác một chút đường sống nào.
Trong lúc mọi người đang há miệng hít khí lạnh thì Hàn Hạo Thần lại thất thanh cười lớn: "Ha ha ha, thật thú vị."
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Hàn Hạo Thần, không biết bây giờ hắn cười như vậy có phải là sắp bắt đầu nguy cơ rồi hay không. Ở trong mắt mọi người, nếu như Hàn Hạo Thần cười một tiếng, thì có rất nhiều chuyện không thể nghĩ theo chiều hướng bình thường.
"Vậy nàng trả lời một chút xem." Hàn Hạo Thần nhếch môi cười, con ngươi thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt như vậy cũng khiến cho đáy lòng Lạc Tử Mộng cả kinh, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng đến tột cùng là lạ ở chỗ nào, thì nàng lại không nói ra được.
Hô Diên Phong muốn ngăn cản, nhưng Lạc Tử Mộng lại mang theo ánh mắt khinh thường nói: "Lần đầu tới cửa bái phỏng, nếu có chỗ đắc tội kính xin Thần vương điện hạ thứ lỗi, ta là Quận chúa nước Ngân Nguyệt, cũng là vị hôn thê của Đại hoàng tử."
"Chẳng lẽ nàng cũng tên là Lạc Tử Mộng sao?" Hàn Hạo Thần tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Lạc Tử Mộng sững sờ ngây người một lúc, không biết hắn nói chữ "cũng" là có ý gì.
"Xem ra bổn vương đã đoán đúng rồi." Hàn Hạo Thần cười như không cười nhìn về phía Hô Diên Phong, khiến cho đáy lòng Hô Diên Phong lập tức căng thẳng.
Hoa Thiên Nhụy ở bên cạnh đã sớm kinh sợ đến nỗi hoa dung thất sắc. Rốt cuộc là trùng tên trùng họ hay thật sự đúng là Lạc Tử Mộng? Thế nhưng diện mạo kia càng nhìn lại càng thấy giống, đặc biệt là dáng vẻ không che mặt bằng khăn lụa mà nàng ta từng gặp ở trước Phổ La tự, rõ ràng là giống Lạc Tử Mộng trước đây như đúc.
Nhưng mà, mặc kệ nàng ấy có đúng là Lạc Tử Mộng trước đây hay không, Hoa Thiên Nhụy đã nhìn ra được, Hàn Hạo Thần đã nảy sinh hứng thú với nàng ấy, nếu đúng là như vậy, thì nàng ấy không thể sống sót, trừ phi nàng ấy trở về cùng Hô Diên Phong. Nhưng mà nàng ta cũng biết rõ, cho dù Lạc Tử Mộng nguyện ý đi, thì Hàn Hạo Thần cũng sẽ không nguyện ý buông tay, cho nên, nàng ta chỉ còn một con đường duy nhất.
"Thần vương điện hạ, hôm nay là sinh thần của Thần vương điện hạ , Hô Diên Phong thay mặt dân chúng nước Ngân Nguyệt tới chúc mừng, nhưng mà ta đã rời cung nhiều ngày, sau đây ta cùng với Mộng Nhi cũng muốn xin bái biệt từ đây."
Nếu như có thể, thì bữa thọ yến này hắn ta cũng không muốn tham gia, chỉ muốn lập tức rời đi, đặc biệt là thấy Hàn Hạo Thần dùng ánh mắt như vậy nhìn Lạc Tử Mộng, trong lòng hắn ta cũng tràn đầy lo lắng.
Hàn Hạo Thần vừa nghe thấy bọn họ nói phải đi, trong lòng lập tức quýnh lên, vừa muốn mở miệng, thì lại nghe thấy Lạc Tử Mộng chần chừ hỏi lại: "Còn có. . . . . . ai khác tên là Lạc Tử Mộng sao?"
Sống lưng Hô Diên Phong bỗng lạnh toát. Lúc này, trong sảnh lại có người mở miệng đáp lời: "Quận chúa, Thần vương phi trùng tên trùng họ với Quận chúa đó, đây thật đúng là rất trùng hợp."
Hàn Hạo Thần bình tĩnh lại rồi từ từ nở nụ cười: "Thật là khéo, còn không phải là rất trùng hợp sao, mời hai vị ngồi."
"Thần vương phi đang ở đâu?" Sau khi Lạc Tử Mộng ngồi xuống thì vội hỏi.
"Mộng Nhi!" Hô Diên Phong muốn ngăn lại, nhưng Hàn Hạo Thần lại chậm rãi nói: "Lập tức mang Quận chúa đi gặp."
Hô Diên Phong và những người ngồi ở chỗ này đều không dám tin nhìn Hàn Hạo Thần. Cả nước Hàn Vũ đều đã biết Thần vương phi bị mất tích, nhưng Hàn Hạo Thần lại nói lập tức mang nàng đi gặp Thần vương phi, chẳng lẽ cõi đời này thật sự có chuyện khéo như vậy sao?
"Vương gia, chẳng lẽ thật sự đã tìm được Vương phi rồi sao?" Có vị đại thần nhất thời nhanh miệng cất tiếng hỏi, nhưng vừa chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Hàn Hạo Thần thì hắn ta lập tức thức thời ngậm miệng lại.
Hàn Hạo Thần thấy Lạc Tử Mộng gật đầu một cái, nhìn khăn che mặt của nàng từ lúc đến đây vẫn chưa từng được kéo xuống thì hắn giả vờ giống như lơ đãng hỏi: "Vì sao Quận chúa luôn đeo khăn che mặt như vậy? Chưa từng nghe nói ở nước Ngân Nguyệt có quy củ này."
Lạc Tử Mộng nhìn về phía Hô Diên Phong, có thể nhìn ra được là nàng đang trưng cầu ý kiến của hắn ta, bởi vì hắn ta nói không muốn để cho người khác nhìn thấy dung mạo của nàng, nàng không hỏi, bởi vì nàng tin tưởng Hô Diên Phong sẽ không hại nàng.
Hô Diên Phong có chút tức giận, Hàn Hạo Thần đã nói đến mức này, nếu như hắn ta còn không để cho Lạc Tử Mộng kéo khăn che mặt xuống, thì rõ ràng chính là bất kính với Thần vương gia.
Lạc Tử Mộng thấy Hô Diên Phong có vẻ tức giận, trong lòng cũng bắt đầu không cam lòng, lúc ở nước Ngân Nguyệt, Hô Diên Phong chưa từng phải chịu đựng cơn tức nào như vậy. Nàng không nghĩ ra được Hàn Hạo Thần này chỉ là một Vương gia nhưng sao lại có vẻ còn lớn hơn cả Hoàng đế, hơn nữa những người ở chỗ này dường như mỗi người đều không dám nói chữ "Không".
Nàng không thể nhìn Hô Diên Phong bị ức hiếp, nên tức giận trợn mắt nhìn Hàn Hạo Thần một cái, sau đó giơ tay lên kéo khăn che mặt xuống, Không phải chỉ là xem mặt một chút thôi sao, cũng sẽ không mất đi một miếng thịt nào.
Lúc các vị ngồi ở đó nhìn thấy chân dung thật của nàng thì mọi người lập tức kinh hãi không thôi, sợ rằng hôm nay bọn họ đã nhận được sự kinh sợ lớn nhất trong cuộc đời này rồi.
"Chuyện này. . . . . . Đây không phải là Thần vương phi sao?" Trong phòng lập tức bùng nổ, mọi người đều bắt đầu cúi đầu bàn luận xôn xao.
Lúc Hoa Thiên Nhụy nhìn thấy chân dung thực của Lạc Tử Mộng thì lập tức bùng lên ý định giết người một lần nữa. Nàng ta kéo ống tay áo của Hoa Thiên Sóc nhỏ giọng nói: "Đại ca, huynh có thấy không, rốt cuộc họ là cùng một người hay thật sự đúng là giống nhau như đúc vậy?"
Hoa Thiên Sóc đã sớm bị cảnh tưởng trước mắt làm cho hoa mắt chóng mặt. Mặc dù nàng mặc trang phục của nước Ngân Nguyệt, nhưng gương mặt đó dù thế nào hắn cũng không thể quên, đây chính là Lạc Tử Mộng mà hắn biết.
Trong nháy mắt Lạc Tử Mộng kéo khăn che mặt xuống thì Hàn Hạo Thần đã sớm giống như người mất hồn. Tầm mắt của hắn rơi vào trên người của nàng, phút chốc không thể dời đi.
Mộng Nhi! Đây đúng là Mộng Nhi của hắn, nhưng mà. . . . . . bây giờ nàng lại không hề cười nói với hắn nữa rồi, từ giây phút nhìn thấy hắn, nàng chưa từng mỉm cười.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
29 chương
60 chương
131 chương
31 chương
41 chương