Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo
Chương 19 : Thái tử bị ghét bỏ?
Chương 19 :
Bảo Lam cưỡi ngựa từ từ đi tới điểm cuối cùng, chậm rãi từ từ cưỡi trở về, chậm rãi từ từ tiếp cận thế trận chờ sẵn quân địch của Lý Như Yên!
"Ai du! Các ngươi đang chờ ta sao? Các ngươi đúng là tri kỷ nha! Biết không sánh bằng ta liền chịu thua, các ngươi đúng là tự mình biết mình a! Đến đây đi đám người bại tướng, hầu hạ bản tiểu thư trở về đi!"
Bảo Lam mở miệng nói chuyện, càng ngày càng -- đáng yêu a!
Câu đám người bại tướng này khiến cho lòng tiểu Ngọc nhu nở hoa! Nàng đã chịu áp bức quá lâu rồi!
Nhưng mà, câu này lại làm cho Lý Như Yên tức điên lên! Từ khi nào mà Lý đại tiểu thư nàng lại phải chịu bắt nạt này? Lại còn là Trương Kim Ngọc, người mà từ nhỏ nàng đã không vừa mắt!
Thật sự là không thể chịu được nữa!
"Tới rồi! Làm đi!" Đây là quyết định bình nứt không sợ bể của Lý Như Yên!
Dương Đóa Nhi vừa mới chịu áp bức đương nhiên là bây giờ không dám nói gì, chỉ muốn biểu hiện thật tốt, sau đó làm cho Lý tiểu thư không hiểu lầm mình nửa, ngàn vạn lần mình không thể gây thêm phiền toái cho cha a!
Vì thế, ba người còn lại giống như phát điên, lấy roi ngựa ra nhắm về phía Bảo Lam!
"Hôm nay ngươi đừng mong trở về! Lý tiểu thư muốn mạng nhỏ của ngươi!" Dương Đóa Nhi cầm roi tiến lên hô! Đương nhiên là hai người khác cũng không dám yếu thế !
Đối mặt ba cái roi tấn công, Bảo Lam còn chưa nói cái gì, tiểu Ngọc nhi liền kêu la liền : "Lam tỷ tỷ, cẩn thận!"
Dù sao thì tiểu Ngọc nhi cũng không yên tâm để một mình Bảo Lam đối phó với sáu nữ nhân độc ác này, cho nên luôn đừng ở lối vào trông ngóng, sợ Lam tỷ tỷ của mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc nhìn thấy Bảo Lam dễ dàng giải quyết Lưu Liễu Nhi và Quách Băng Thiến thì thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nhưng sau đó, thấy đám người Lý Như Yên không đuổi mà dừng lại ôm cây đợi thỏ, liền biết Bảo Lam tỷ tỷ có phiền phức, chính mình ở đây dậm chân cũng sắp phát khóc, cuối cùng thái tử ở trên không thể nhìn nha đầu ngốc này như vậy nửa, nói một tiếng "Qua đó nhìn xem!" Mới nhớ tới mình cũng có thể đi qua! Ngay cả ngựa tiểu Ngọc nhi cũng quên liền vui vẻ chạy tới! Căn bản là không để ý tới ai đã nhắc nhở mình!
Đáng thương cho thái tử điện hạ đã bị xem thường trắng trợn như vậy!
Bảo Lam vừa thấy tiểu nha đầu này nổi giận chạy tới, trong lòng vô cùng vui vẻ nha! Mặc kệ như thế nào, chỉ dựa vào tình nghĩa của nha đầu kia, mình giúp nàng trút giận cũng không một câu oán hận !
Bảo Lam cũng chẳng muốn chơi đùa với mấy con mèo nhỏ và chó nhỏ này, nhìn mấy cái roi bay qua liền dùng chân kẹp bụng ngựa, ngựa liền tăng tốc chạy nhanh! Bảo Lam nhảy lên, sử dụng khinh công liền bay vào trong không trung, mọi người sững sờ nhìn lúm đồng tiền trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ cùng áo trắng phất phới trên không của Bảo Lam, thật giống như gặp được tiên nữ hạ phàm, nhìn đến không di chuyển mắt, hi vọng có thể giữ lại vị tiên tử này, giống như không chú ý một chút sẽ không thấy nửa! Nhưng cũng không dám nhìn thẳng, bởi vì đây là tiên tử a! Sợ mình nhìn thẳng sẽ không tôn trọng tiên tử!
Bảo Lam không tốn chút sức lực nào, chỉ qua loa như chuyện bình thường! Giống như trời sinh đã có thói quen vạn người chú ý đến mình!
Sau khi đợi mấy cái roi qua đi, ánh mắt Bảo Lam liền phát ra tia kiên quyết, Bảo Lam nghiêng người một cái, một cước liền đá về phía một nữ tử, mượn lực đàn hồi đồng thời vươn cái chân còn lại ra, một cước đá về phía bụng một nữ tử, một cước đá về phía bả vai Dương Đóa Nhi ! Vì thế ba người này liền từ trên ngạa ngã xuống!
Bảo Lam lại giống vị tiên tử, vung cánh tay một cái sử dụng một chút nội lực liền bay lên lần nửa, ngồi xuống trên lưng ngựa vượt mặt ba người này!
Toàn bộ chỉ có ba giây!
Bảo Lam chỉ dùng hai chân liền giải quyết ba người!
Bảo Lam tuyệt đối không bỏ qua kẻ nào có tính uy hiếp, vì thế Bảo Lam lại điều khiển ngựa chạy tới chỗ Lý Như Yên đang bị dọa sợ đếm trợn mắt há mồm, chỉ thấy Bảo Lam vươn chân đến hướng Lý Như Yên, Lý Như Yên cho rằng mình cũng sẽ bị đạp, cho nên theo bản chạy trốn, trốn cũng không ra sao cả, Bảo Lam còn chưa đụng đến nàng thì nàng đã tự ngã rồi!
Tiền đồ! Hừ!
Trong lòng Bảo Lam cực kỳ khinh bỉ, cho dù mình bắt nạt trẻ con cũng hơn đám người bọn họi? Đúng là một đám ruồi bọ!
Bảo Lam cưỡi ngựa thuận tay kéo tiểu Ngọc nhu đang lao tới, hai người ngồi chung một con ngựa, ngay cả nhìn cũng không bố thí nhìn một cái liền chạy về điểm cuối!
Kết quả trận tỷ thí này, không cần nói cũng biết rồi !
Quả nhiên là ngươi không có để cho bản thái tử thất vọng! Vẫn nhẹ nhàng lạnh nhạt bưng ly trà như cũ!
Mãi cho đến khi tới điểm cuối tiểu Ngọc nhi mới hồi phục tinh thần lại!
"Oa oa ! A a a! Lam tỷ tỷ, tỷ thật sự là quá xuất sắc rồi ! Quá khí phách rồi ! Quá kiên cường rồi ! Quá hả giận rồi !"
Tiểu Ngọc nhi nhảy nhót la hét, giống như là một đứa trẻ vừa được nhận lì xì vào dịp tết!
Bảo Lam nhìn tiểu Ngọc nhi vui vẻ như vậy đương nhiên cũng rất vui, dù sao thì hai nàng cũng xấp xỉ tuổi với nhau, tiểu Ngọc nhi lại càng rất được lòng nàng!
"Lam tỷ tỷ, tỷ cũng dạy võ công cho ta đi? Ta cũng muốn bay lên giống lam tỷ tỷ ! Giống như vậy..." Còn làm một tư thế bay lên!
Bảo Lam còn không kịp nói gì, đã bị giọng nói của một nam nhân yêu nghiệt ngắt lời: "Hai vị cô nương rất hào hứng!"
Bào Lam tỉ mỉ đánh giả nam nhân này một chút, chỉ là cảm thấy khuôn mặt này nhìn rất quen mắt, nhưng mà mình chưa từng gặp qua.
Tiểu Ngọc nhi không biết trong lòng Bảo Lam nghĩ nhiều như vậy, vừa thấy không quen, quyết định xem nhẹ!
"Ngươi là ai nha! Ngươi không thấy ta và Lam tỷ tỷ đang nói chuyện sao! Ngươi đi lên liền cắt ngang chúng ta , như vậy rất đáng ghét nha! Sao ngươi không biết lễ phép như vậy nha! Tránh ra a!"
Nhất Băng Trì: ". . . . . ." Mồ hôi! ⊙﹏⊙
Mình bị trách mắng ghét bỏ?
Quay đầu nhìn đám tùy tùng, lấy ánh mắt hỏi!
Ttùy tùng phía sau không bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay mặt trời mọc hướng nam sao? Thái tử của mình có sức hấp dẫn vô biên trong hai mươi năm cũng có một ngày bị ghét bỏ?
Nhất Băng Trì không bình tĩnh, tuyệt đối không thể cho phép người khác khiêu chiến sức hấp dẫn của mình!
"Quấy rầy rồi ! Tại hạ. . . ."
"Ngươi có im hay không a! Ta nói, sao ngươi lề mề như vậy nha! Đi qua một bên, ngươi cản chúng ta nói chuyện!"
". . . . . ." Nhất Băng Trì hoàn toàn không nói nên lời mà nước mắt sắp hung hăng rơi xuống rồi!
Tiểu Ngọc nhi quá uy phong rồi !
Vừa nhìn thấy cảnh này sao mình liền cảm thấy có JQ như vậy? Thấy thế nào cũng giống là một tiểu tử thổ lộ bị từ chối nên gắt gao lôi kéo cô nương vứt bỏ hắn!
Được rồi, thế giới này thật sự là bị hủ nữ chiếm lấy rồi !
Tiểu Ngọc nhi vẫn muốn bái sư , vì thế lôi kéo lắc lư cánh tay Bảo Lam: "Lam tỷ tỷ, tỷ dạy cho ta có được hay không? Có được hay không?"
Nhất Băng Trì ở bên cạnh cũng rất cố chấp: "Tại hạ chính là muốn cùng hai vị. . . . . ."
"A a a a a a!" Tiểu Ngọc nhi bùng nổ!
"Ngươi có da mặt hay không nha? Đã nói là rất chán ghét ngươi a! Sao lại làm phiền người ta a! Còn không cút ngay, ta học Lam tỷ tỷ đạp ngươi!" Nói xong còn thẹn quá hóa giận mà vươn cái chân nhỏ ra giẫm về phía Nhất Băng Trì!
". . . . . ." Nhất Băng Trì trợn tròn mắt! Bị đạp?
". . . . . ." Tùy tùng trợn tròn mắt! Bị đạp? Bị một tiểu nha đầu đạp?
". . . . . ." Bảo Lam trợn tròn mắt, Bị đạp? Bị một tiểu nha đầu đạp? Đáng đời!
Đang lúc ba người mắt to trừng mắt nhỏ, Lý Như Yên được vài người khiêng trở lại!
Vốn là đang mắng chữi nhất dịnh sẽ gây khó dễ cho cả nhà Trương thái phó nhưng vừa nhìn thấy tình hình này cũng trợn tròn mắt!
Người khác không biết, nhưng Lý Như Yên đường đường là nữ nhi của thừa tường còn không biết vẻ mặt người đang kinh ngạc kia sao?
Cẩn thận mà xoa xoa mắt, lại mở, quả nhiên ngoại trừ thái tử thì còn ai có thể có bộ dáng yêu nghiệt như vậy? Ngoại trừ thái tử thì còn ái có thể có khí chất như vậy? Ngoại trừ thái tử thì còn ai có thể gắt gao nắm được lòng và mắt cao của nàng?
Từ lần đầu tiên thì ánh mắt của mình đã bị thái tử làm cho thần hồn điên đảo rồi!
Say mê ánh mắt của thái tử, say mê khuôn mặt của thái tử, say mê sự cao quý của thái tử, say mê thân thể của thái tử!
Say mê sâu toàn bộ của thái tử!
Điều kiện quyết định, hắn là thái tử!
"Thái tử ca ca, người đến gặp người ta à? Như Yên liền biết thái tử ca ca đau lòng Như Yên mà ! Người ta vẫn luôn nhớ thái tử ca ca đấy!" Dứt lời, còn ném ánh mắt quyến rũ người khác! Vẫn không biết ánh mắt kia ở trên khuôn mặt đã bị té ngã kia có bao nhiêu buồn cười!
". . . . . ." Tiểu Ngọc nhi, thái tử? !
". . . . . ." Bảo Lam, thái tử? ! Chính là hắn? !
". . . . . ." Tiểu Ngọc nhi và Bảo Lam nhìn nhau, thái tử? ! Nguy rồi!
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
768 chương
23 chương
37 chương
120 chương
4 chương