Tiểu tỷ, bất hung
Chương 137
Tạ Đạo Vi nhìn Quân Dĩ Nguy, đã từng là Mạc Nhàn, giống như đột nhiên lại xuất hiện.
Quân Dĩ Nguy phát hiện tầm mắt Tạ Đạo Vi đang lạnh băng nhìn mình hình như thoáng ấm áp trở lại, Quân Dĩ Nguy không biết Tạ Đạo Vi thình lình mềm hóa vì cái gì, nhưng nàng cảm thấy lòng mình cũng biến đổi, trở nên có chút vui sướиɠ khi thấy tầm mắt Tạ Đạo Vi thay đổi.
Có lẽ là trêи người Quân Dĩ Nguy có cảm giác Mạc Nhàn, cho nên khiến Tạ Đạo Vi cảm thấy phản cảm của nàng với Quân Dĩ Nguy giảm đi một chút, nàng lấy trong bọc ra một mấy cái bánh hoa quế được gói giấy cẩn thận đưa cho Quân Dĩ Nguy.
Quân Dĩ nguy không nghĩ tới Tạ Đạo Vi thật sự đưa đồ ăn cho mình, có chút ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn không khách khí nhận lấy, còn có chút gấp không chờ nổi lột giấy bao ra, thanh hương hoa quế ập vào trước mặt, nhìn rất mê người. Quân Dĩ Nguy liền đem bánh hoa quế nhét vào miệng, hương thơm cũng nồng đậm hơn, ăn ngon cực kỳ, Quân Dĩ Nguy cảm thấy Nam Triệu quả nhiên là nơi tốt, chẳng những mỹ nhân câu người, mà mỹ thực cũng mê người, lúc này nàng thực sự có ý muốn đi ở rể Tạ gia.
Tạ Đạo Vi nhìn Quân Dĩ Nguy ăn bánh hoa quế vẻ mặt cực thỏa mãn, vậy mà lúc ăn lại giống Mạc Nhàn như đúc, thì ra tình tình có thay đổi, thì một số bản chất vẫn là như nhau. Tạ Đạo Vi thầm nghĩ tính tình cục súc này của Quân Dĩ Nguy sẽ không phải là một mặt khác mà Mạc Nhàn giấu ở trong lòng đi, Tạ Đạo Vi càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này. Xem ra trong lòng Mạc Nhàn vốn dĩ muốn leo lên đầu mình giương oai, chỉ là bị mình ngăn lại, mới không biểu lộ ra tới, có lẽ Mạc Nhàn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện mình đối xử khắc nghiệt với nàng lúc nhỏ.
“Ngươi suy nghĩ cái gì?” Quân Dĩ Nguy thấy Tạ Đạo Vi nhìn mình giống như đang suy nghĩ gì đó, không khỏi tò mò hỏi.
Tất nhiên Tạ Đạo Vi sẽ không nói cho Quân Dĩ Nguy mình đang suy nghĩ gì, nàng chỉ tiếp tục không phản ứng Mạc Nhàn.
“Ngươi có muốn ăn một ít không?” Quân Dĩ Nguy chỉ ăn còn ba cái hỏi Tạ Đạo Vi, điểm tâm ngon như vậy, nàng cảm thấy Tạ Đạo Vi cũng nên ăn một ít, dù sao Tạ Đạo Vi cũng là quá gầy.
Trong lòng Tạ Đạo Vi ngẩn ra, nàng nhớ tới Mạc Nhàn trước kia ăn cái gì, cũng thích ăn đến một nửa rồi hỏi mình có muốn ăn hay không, cứ tưởng rằng nàng đã biến thành người xa lạ, giờ khắc này mới phát hiện, thì ra, vẫn còn có chút dấu vết để lại. Bất quá Tạ Đạo Vi cũng chỉ nhìn Quân Dĩ Nguy, vẫn không phản ứng nàng như cũ.
Có lẽ bắt đầu quen dần với tư thái lãnh ngạo của Tạ Đạo Vi, càng có lẽ mới vừa được Tạ Đạo Vi cho ăn xong, mềm miệng cắn người, càng có lẽ tầm mắt Tạ Đạo Vi không nhìn mình như người xa lạ nữa, nên lúc này Quân Dĩ Nguy cũng không để ý chuyện mình bị coi thường như trước đó, ngược lại, tâm tình của nàng vẫn còn vui vẻ. Nàng cảm thấy trong lòng Tạ Đạo Vi vẫn còn có Mạc Nhàn, dù sao mình cũng là Mạc Nhàn, mình làm gì một hai phải so đo với mình đâu, lúc này Quân Dĩ Nguy thật ra lại nghĩ rất thoáng.
“Còn nữa không?” Quân Dĩ Nguy ăn xong ɭϊếʍ khóe miệng một chút, chưa đã thèm hỏi.
Tạ Đạo Vi so với ai khác đều hỏi rõ sức ăn của Mạc Nhàn, cho nên cũng hiểu rõ mấy điểm tâm này không đủ nhét kẽ răng nàng, tầm mắt nàng rơi xuống những tay nải của người khác, nàng mang theo mười mấy thị vệ, tất nhiên bọn họ cũng mang theo lương khô, bất quá lương khô các nàng ăn với mình ăn tất nhiên là không giống nhau.
Quân Dĩ Nguy lập tức đem mấy cái tay nải thu thập lại một lần, đem đồ ăn lấy ra hết, thật đúng là không ít. Nàng chọn mấy thứ ăn, bất quá phát hiện đồ ăn Tạ Đạo Vi đưa vẫn là tốt nhất, nhưng đúng là so với Bắc Nguy ăn ngon hơn nhiều. Quân Dĩ Nguy chọn ra mấy thứ, cảm giác no rồi mới đem đồ thừa để lại vào một tay nải. Định ngày mai lại ăn tiếp.
“Cho ta kẹo đi!” Quân Dĩ Nguy cất đồ xong hết, hướng Tạ Đạo Vi mở tay ra, muốn kẹo từ chỗ Tạ Đạo Vi, trong mộng của nàng, Tạ Đạo Vi hẵn là có thói quen lúc nào cũng mang theo kẹo.
Tạ Đạo Vi nhìn về phía Quân Dĩ Nguy, lại lần nữa có ảo giác người trước mắt là Mạc Nhàn, nàng hoài nghi người trước mắt thật sự là mất trí nhớ sao?
“Không có sao?” Quân Dĩ Nguy thấy vẻ mặt Tạ Đạo Vi nghi hoặc nhìn mình, có chút thất vọng hỏi, bởi vì nàng hy vọng những đều trong mộng là sự thật, giống như đó là ký ức của nàng.
Qua hồi lâu, Tạ Đạo Vi mới móc ra một viên kẹo từ trong người mình đưa cho Quân Dĩ Nguy.
Quân Dĩ Nguy nhìn kẹo trong tay, không khỏi cười đến cực kỳ vui vẻ, quả nhiên trong mộng đều là sự thật.
Tạ Đạo Vi nhìn mắt cười sáng lạn của Quân Dĩ Nguy, cực kỳ cực kỳ giống Mạc Nhàn cười ngây ngô, loại cảm giác này thực sự quá quen thuộc.
“Không đúng, có năm viên mới đúng!” Quân Dĩ Nguy cũng không lập tức rút tay về, mà ngữ khí chắc chắn nói.
“Ngươi thực sự mất trí nhớ sao?” Tạ Đạo Khi không có tiếp tục đưa kẹo cho Mạc Nhàn, chỉ là nhịn không được mở miệng hỏi, nàng cảm thấy Mạc Nhàn không có lý do lừa mình, cũng không có gan đùa giỡn với mình.
“Nếu không thì sao? Giả vờ mất trí nhớ chẳng lẽ chơi vui sao?” Quân Dĩ Nguy hỏi ngược lại, nàng sở dĩ đến đây, còn không phải là vì tìm ký ức mà đến sao.
Tạ Đạo Vi nhìn chằm chằm đôi mắt Quân Dĩ Nguy, đại loại là tin, nàng thầm nghĩ, cho dù mất trí nhớ, có lẽ không phải cái gì cũng quên sạch sẽ.
“Ta thường xuyên nằm mơ, trong mơ ngươi luôn khi dễ ta, sau đó cho ta mấy viên kẹo xem như là dỗ xong, sau đó lại tiếp tục khi dễ ta, ngươi đối với ta đúng là một tay tâm cơ đùa bỡn, ta nghĩ lúc đó chắc chắn là rất ngốc, bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay!” Ban đầu Quân Dĩ Nguy cũng không biết đứa nhỏ vừa đen vừa gầy kia là mình, rõ ràng bị khi dễ gần chết, mà chỉ cần Tạ Đạo Vi cho mình mấy viên kẹo, là nàng lại vui vẻ lên, nàng cảm thấy nha đầu kia không phải ngu ngốc thì chính là không tim không phổi. Cho nên khi gặp Tạ Đạo Vi xong, nàng lập tức ý thức được đứa nhóc không tim không phổi ngu xuẩn kia chính là mình, có chút không phục, dựa vào cái gì mình luôn bị nàng khi dễ, mình thế nào cũng phải khi dễ nàng lại mới đúng, cố tình nữ nhân này thà chết chứ không chịu thua.
“Trước kia ngươi rất ngốc, hiện tại cũng ngốc y như vậy!” Tạ Đạo Vi vẫn độc miệng như cũ, hiện giờ đại khái nàng cũng đã đoán được hành động vừa rồi của Quân Dĩ Nguy, như suy nghĩ vừa rồi của mình, đứa ranh này nhất định là muốn thể hiện với mình, xem ra lúc trước oán hận với mình thật sự là không ít đi.
Lúc này Quân Dĩ Nguy đối với chuyện Mạc Nhàn độc miệng một chút cũng không thèm để ý, giống như đó là chuyện đương nhiên, nhưng là nàng có thể cảm giác thái độ của Tạ Đạo Vi đối với mình so với trước đã có chút không giống nhau, đây là lần đầu tiên Tạ Đạo Vi tự động lên tiếng trước, lúc này Quân Dĩ Nguy rốt cuộc cũng có loại cảm giác mình là Mạc Nhàn. Giờ khắc này, đối với chuyện tìm về ký ức của mình Quân Dĩ Nguy càng thêm mãnh liệt một chút, nhưng là nàng có chút không rõ, nếu Tạ Đạo Vi để ý mình, nàng không phải là sẽ nghĩ cách chữa khỏi mất trí nhớ cho mình sao? Vì cái gì, đều đã mấy tháng rồi, một chút thái độ Tạ Đạo Vi cũng không có, nếu không phải lần này đệ đệ bị người trói đi, Tạ Đạo Vi có thể nghĩ đến chuyện chữa cho mình sao? Có thể để ý đến chuyện mình có ký ức hay không sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Quân Dĩ Nguy lại không thoải mái.
“Ta mất trí nhớ, ngươi có thể trị được sao?” Giờ khắc này trong lòng Quân Dĩ Nguy có chút phức tạp, vừa hy vọng Tạ Đạo Vi có thể chữa khỏi mất trí nhớ cho mình, lại không hy vọng Tạ Đạo vi sẽ trị được.
“Có thể.” Tạ Đạo Vi duỗi tay sờ huyệt vị Quân Dĩ Nguy một chút, sau đó trả lời chắc chắn.
“Vậy sao trước đó ngươi lại không chủ động trị cho ta?” Quân Dĩ Nguy đột nhiên dùng sức cầm tay Tạ Đạo Vi chất vấn, nàng đột nhiên cực kỳ phẫn nộ, muốn áp cũng áp không được.
Tạ Đạo Vi nhìn Quân Dĩ Nguy phẫn nộ chất vấn mình, trong lúc nhất thời, nàng không biết nên trả lời như thế nào.…….//…….
Minh Dã: Chương này thực ngọt đi!
Editor: Mình đặc biệt thích những chương Mạc Nhàn mất trí nhớ ^^
Truyện khác cùng thể loại
1261 chương
199 chương
3 chương
136 chương