Tiểu Tử Tu Tiên
Chương 44 : Quyết chiến thủ lĩnh thú nhân
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, dù sao cũng là một tiểu thủ lĩnh binh đoàn thú nhân, Khắc Lạp Ba làm sao cho phép kẻ khác tẩm quất người của mình mà không lên tiếng. Hắn bước ra giận giữ nói:
- Đầu trộm đuôi cướp phương nào lại nhốn nháo bố láo trước mặt của ta thế hả?
Chúng thú nhân thuộc hạ của Khắc Lạp Ba đang hơi thụt tinh thần thì thấy thủ lĩnh dẫn đầu chống địch, bọn chúng lập tức hò hét trợ uy:
- Thủ lĩnh thần uy. Thật bố láo, thật nhốn nháo.
Khắc Lạp Ba đầu đầy gân đen tức muốn xùi bọt mép ngoảnh đầu rống to:
- Bọn mày im ngay đi.
Trong lòng thầm tức tối: “con mẹ nó, đây là trợ uy hay chửi đổng mình thế này”. Dù tức lắm nhưng hắn cũng không nói được gì, chẳng lẽ lại đi giải thích với đám đầu bò này thì khác gì nhai lại câu chửi khi nãy.
Bọn thú nhân lâu la mắt nhìn mặt, mặt đối mắt ngơ ngác hồn nhiên chưa hiểu vì sao thủ lĩnh lại nổi giận với mình liền hô theo:
- Im ngay đi, im ngay đi… Zô zô.. hồ hồ.
Lần này bọn chúng còn khoa trương hơn, vừa hô hào vừa lấy khiên làm trống gõ ầm ầm. Bọn chúng cho rằng bọn chúng làm như vậy thì mới thổi ra cái hùng uy của thú nhân nói chung và sự võ dũng của Khắc Lạp Ba nói riêng. Nhưng có lẽ Khác Lạp Ba, vị thủ lĩnh vĩ đại thú nhân tộc lại không vui tý nào. Hắn bó tay và mặc kệ lũ thuộc hạ đầu bò, hắn lao lên và dồn căm tức vào cây búa có đầu làm bằng tảng Vĩnh Hằng Thạch, nơi mà cương khí màu vàng đất của Khắc Lạp Ba tụ lại.
Cương khí gia trì, kẻ luyện võ nhìn vào biết ngay gã này đã là luyện khí cửu cấp. Uy lực khủng khiếp đó tỏa ra chấn nhiếp khí thế toàn trường. Dân lành làng Sen run rẩy chèo chống, thú nhân lâu la nín bặt, đâu đó có mấy con chuột sợ hãi vỡ mật ngữa bụng chết. Cái Búa to vãi luyện được giơ lên cao nhất có thể liền xuất hiện hư ảnh thú nhân đỏ lòm to như Titan có đôi mắt sáng quắt toát ra uy áp nặng trịch.
Bố Lợi vừa tỉnh dậy, thấy thế tun rẩy hô to:
- Là nội kỹ Thú Hồn Uy của Khắc Lạp Ba, đại nhân đã nổi giận thật sự rồi.
Thú nhân có huyết mạch bình thường sẽ không có nội kỹ, chỉ có huyết mạch bậc cao ở Thú Nhân quý tộc mới có nội kỹ. Do đó thú nhân cao cấp có huyết mạch quý tộc có thể vượt cấp chém giết rất nhiều thú nhân bình thường. Khắc Lạp Ba là một trong số đó.
Nội kỹ Thú Hồn Uy vừa tung ra xung quanh như đặc quánh, mọi vật như bị đè năng giống đại sơn (núi lớn) đổ sụp, Trác Tru Trinh nhận ra ngay bên trong có hàm chứa trọng lực thuật kèm thổ kình, mặc dù đẳng cấp hơi thấp nhưng cũng có tính chất uy hiếp, không cẩn thận có khi bị té chết trong mương.
Quả nhiên, khi Trác Tru Trinh điều khiển linh khí tại mắt liền phát hiện những liên kết sương khói mờ mờ từ đám lâu la tụ vào Thú Hồn của Khắc Lạp Ba làm lớn mạnh nó. Trong hư vô Thú Nhân theo bản năng đã biết sử dụng sĩ khí chi lực. Loại này sĩ khí chi lực không thể khinh thường. Trác Tru Trinh cũng không biết thứ sương trắng mờ đó là sĩ khí chi lực, tên gà mờ này chỉ đoán bậy bạ gì đó mà thôi. Hắn là đang ảo tưởng sức mạnh sau khi quật ngã tên to con Bố Lợi.
Đến khi bóng ảnh to lớn đó trút xuống đầu Trác Tru Trinh mới giật mình ớn lạnh, cảm giác tử vong lan tràn. Hắn vội vàng vận công sử dụng Long Cò Bộ Pháp né tránh. Long Cò Bộ Pháp là một loại bộ pháp trong Việt Võ Đạo. Bộ pháp này do một sư phụ miệt vườn tình cờ nhìn thấy rắn nước và con cò tranh mồi với nhau mà lĩnh hội ra. Lão tính đặt là Xà Cò Bộ Pháp nhưng lão nghe chướng tai quá lại đặt là Long Cò Bộ Pháp, dù sao nông dân Việt Nam ít ăn học nhưng chân chất. Về sau đệ tử của lão được ăn học hay nói đúng hơn là bổ túc văn hóa liền muốn đổi tên thành Long Hạc Bộ Pháp nhưng lúc ấy lão đã sớm quy tiên, ai dám leo lên đầu sửa lại tên bộ pháp của sư tổ? Thế là hậu thế vẫn gọi nó là Long Cò Bộ Pháp.
Không sử dụng thì thôi, khi vận dụng mới cho thấy cha ông ta cao sâu cỡ nào. Long Cò Bộ Pháp huyền ảo chí cực, cỡ Lăng Ba Vi Bộ của anh ba tàu cũng cam bái hạ phong. Đầu tiên chỉ thấy thân ảnh của Trác Tru Trinh hơi nhoáng lên, đầu búa kia sượt qua đập xuống “ầm” một tiếng đất đá bay tung té, thân ảnh bé nhỏ kia trường, lắc, uốn lượn như rắn, không một mảnh nhỏ đất đá bắn trúng, để lại tàn ảnh to như giao long, sau đó trong đám bụi lại ản núp như rắn ngụp lặn, bất chợt lại xuất hiện giơ hai tay lên cong lại như cánh cò (quần chúng lại liên tưởng thành đại bàng què cánh), Khắc Lạp Ba nhìn thấy tên kia để hở sườn lại vung hai tay tưởng hắn song thủ chặt xuống đầu mình, nghĩ tên này còn trẻ hiếu chiến liền dùng đầu húc tới ngực Trác Tru Trinh, nào ngời hai chân Trác Tru Trinh co lại, chân trái đạp lên đầu bọ nhẹ nhàng tung bay lên cao thanh nhã như cò, hai tay phấp phới tạo nên Long Quyển Phong quất xuống, bụi đất tản ra, khí lưu như dao cắt chém qua da thịt của Khắc Lạp Ba, may mà tên này da dày thịt béo, phòng thủ thú nhân cường hãn nên chỉ phun máu bên ngoài.
Khắc Lạp Ba vô cùng hoảng hốt, thân hình nhỏ bé kia nhưng lại khó chơi vô cùng, tên này gầm thét vung song thủ ra phá thế bị động, Long Quyển Phong bị chấn tan, xung quanh thân hình đồ sộ xuất hiện thổ sắc vàng nhạt, Trác Tru Trinh trên cao cảm thấy thân thể trì trệ nặng nề, dần dần bị trọng lực tập trong kéo xuống, bên dưới là tên to con đang chờ chực sẵn, xung quanh lại không có điểm tựa, thân hình bé bỏng lao nhanh xuống. Ánh mắt ác ôn của Khắc Lạp Ba hiện lên ý cười như nói:
- Cao thủ tranh đấu không cần nói nhiều lời, ngươi thua!
Hoảng hốt nhất thời, như cây chuối rơi xuống, càng ngày càng gần đầu bò kia, trong cơn nguy cấp, lộ ra mình còn thiếu kinh nghiệm trận mạc, Trác Tru Trinh vận dụng Cò Thân Pháp, hai tay tán khí, vỗ xuống một cái bay ngược lên khoảng hai gang tay lại rơi xuống, hắn hoảng sợ càng vỗ “cánh” nhanh, chỉ bay cao thêm một chút nhưng sức lực trôi đi mà rơi xuống càng nhanh, tuyệt vọng nhìn ánh mắt châm biếm của đầu bò Khắc Lạp Ba kia hắn thầm nghĩ: “đừng nói ta một nhát bị hắn đấm chết toi nha”
Lúc này Khác Lạp Ba thấy Trác Tru Trinh rơi xuống gần liền vận khí vào tay phải, gân xanh nổi cuồn cuộn bò ngoằn ngèo trên cơ thể thô bỉ, những vết thẹo to run rẩy, còn cách năm mét nữa thôi.
Thảm kịch dường như sắp xảy ra, Tiểu Dã nhìn thấy cảnh tượng đó đau lòng đến nước mắt ràn rụa liền gào lên:
- Sư Phụ… khônggggg.
Hắn quên “lão” nhân gia này từng giới thiệu mình là thần tiên, lý nào lại xảy ra chuyện đổ máu với một con trâu hình người này chứ.
Dân làng chứng kiến một tên trong đó nói:
- Ở đâu ra một thằng nhóc liều mạng rồi cũng thế thôi, thằng khờ kia sao gọi nó là sư phụ chứ? thật khó hiểu.
Một tên khác thì bụm quần, vì hắn sợ quá lúc này cũng đái trong quần luôn rồi. còn lão trưởng làng của làng Sen ánh mắt âu sầu dúm dó suy tư mà nhìn không biết suy nghĩ gì. Một lần nữa con nít lại bị bịt mắt không cho thấy cảnh tượng rùng rợn sắp xảy ra. Đà rơi càng nhanh, lúc Trác Tru Trinh chỉ còn cách hai mét thì Khắc Lạp Ba với thân hình đồ sộ ba mét vung cánh tay to như cột điện đầy gân guốc mang theo tiếng gió rít gào cùng ánh sáng vàng đất của thổ kình (kình lực thuộc tính thổ) nhắm ngay cái đầu bé tý đang rơi xuống kia.
Đường cùng mạt lộ, linh quang chợt lóe, Trác Tru Trinh hít vào một ngụm lớn không khí khiến cái bụng hơi to, khiến cho đà rơi hơi chửng lại, cánh tay to kia của Khắc Lạp Ba đánh tới hết đà mà tiểu Trác vừa rơi sát. Khi quyền đầu đi hết đà, cánh tay duỗi thẳng là lúc thoát lực triệt tiêu vào khoảng không, khí kình còn vỗ lên người tiểu Trác, lúc này đứa nhỏ dùng sức còn lại vỗ tay mượn theo lực lượng đó dội lại lên không trung.
Tuy nhiên, với kình lực lớn như vậy, kèm thuộc tính vững vàng hệ thổ khiến cho Trác Tru Trinh như bị một gã khổng lồ tát một cái vào toàn thân, một trận đau nhức rát bỏng đập tới, dù rằng với tu vi ngang với Ngưng Dịch Cảnh nhưng thân thể lại chưa được trui rèn qua thì cũng chỉ là lấy tu vi mà chống đỡ để khỏi tán mạng. Điều này cho thấy cái tác hại cùng cực của việc tu vi tăng tiến quá nhanh, lực chiến không đầy đủ và non trẻ, khó cầm cự khi gặp cao thủ thật sự dày dạn kinh nghiệm.
Cho dù Khắc Lạp Ba chỉ mới luyện khí cửu cấp nhưng cũng là cựu chiến lâu năm dừng chân ở bình cảnh này, biết cách tận lực phát huy toàn bộ lực chiến của mình. Đâu như tên trẻ trâu kia, có khi chưa phát huy hết một nữa thực lực chân chính ấy chứ.
Nuốt lại một ngụm máu chực trào ra, khốn nạn thay hoàn cảnh lại trở về như trước đây, tiểu Trác đang trên đà rơi xuống nhanh. Khắc Lạp Ba đầu trâu này một lần tuột tay không cam lòng cố gắng vận lực tối đa, đề khí toàn thân quyết không bỏ qua cơ hội lần này. Nói gì thì nói, giải quyết một thằng nhóc mà lại năm lần bảy lượt không xong, còn bị mất máu toàn thân, nếu cú này không xong thì hắn cũng tiêu đời. Ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng thì hô to:
- Khốn nạn, thằng tiểu quái vật.
Chỉ qua hai lượt giao thủ, mà mất sức chín trâu hai hổ, lực còn sót lại đang theo máu chảy mà tiêu hao, không một ai biết là Long Cò Quyền có một đặc tính tiêu hao sinh lực đối thủ gây “mất máu”. Thú Hồn Ảnh cũng đang có dấu hiệu mờ dần.
Cả hai quyết định sinh tử vào một lần giao thủ thứ ba, có lẽ là lần giao thủ cuối cùng này, ai cũng không biết đối phương đang đuối sức, lực kiệt. Chỉ cần biết chèo chống đến khi thắng lợi.
Khắc Lạp Ba nheo mắt bò nhìn bóng ảnh bé nhỏ rơi xuống đang chuẩn bị tung ra một quyền quyết định thì bỗng nghe thấy tiếng động lạ:
- Hừ hừ!
Hắn căng mắt nhìn lại chợt hoảng sợ trợn mắt, đôi chân đang chèo chống trọng lực chính mình bỗng run rẩy. Trong đôi mắt bò như nói rằng hắn đang sợ hãi cực độ. Thú Nhân Lâu La nhìn thấy liền kinh hồn táng đảm. Một đám dân làng sợ hãi, lũ cướp núp một bên từ hai chương trước đến giờ run rẩy không dám động đậy, hai chân chờ chực xảy ra chuyện liền cao chạy xa bay. Trẻ nhỏ khóc thét, Hiếu Hoa mới tỉnh lại liền ngất xỉu tiếp, Tiểu Dã không tin vào mắt mình nữa, nhưng hắn lại không sợ hãi
Thích đề cử, cầu KP, có KP tất có chương.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
47 chương
11 chương
58 chương
176 chương
230 chương