Trong lòng quy lão Lục lập tức vui mừng, vội vàng phất tay giải tán các quy nô khác: "Mau mau cút! Làm việc đi!" Sau đó lão ân cần dẫn Lục Trường An tới, lại quát mắng quy nô đang giặt quần áo kia: "Thằng ngu này, thấy khách quý tới mà cũng không biết nói một câu hay ho à!" Quy nô kia ngẩng đầu, một đôi mắt đen lạnh lùng nhìn sang khiến Lục Trường An lập tức run lên. Người này bả vai rộng lớn, làn da ngăm đen, gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc bén, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, mặc dù dáng dấp không xấu nhưng rất khác với kiểu nam tử phong hoa da trắng tuấn tú, phong lưu tiêu sái mà người thời nay săn đón. Nhưng mắt thẩm mỹ của Lục Trường An đặc biệt không giống người thường, y lại thích những nam nhân khôi ngô tráng kiện thế này. Ngày thường y nghiên cứu bí tịch Long Dương luôn nhịn không được chấm mực nhạt bôi đen toàn thân nam tử phía trên, đặc biệt là vật kia phải đen một chút lại thô một chút lại lâu một chút mới tuyệt diệu! Lục Trường An sa sầm mặt, bất mãn nói với quy lão Lục: "Thì ra lại đen tráng như vậy! Thôi thôi!" Dứt lời muốn nhấc chân bỏ đi, quy lão Lục vội vàng ngăn y lại, kéo người sang một bên thấp giọng hèn mọn nói: "Công tử có chỗ không biết đấy thôi, mặc dù tướng mạo hắn thô kệch nhưng tuổi trẻ cường tráng, mới hai mươi mốt tuổi, vật kia trong quần, hắc hắc, mạnh mẽ lắm đấy!" Lục Trường An hung tợn nói: "Hừ, thế thì có ích gì, ta ở trên không ở dưới!" Cũng không phải vậy, thật ra y sớm chiều đều muốn nằm dưới bị người làm. Quy lão Lục phỉ nhổ trong lòng, thầm nghĩ ta ở Nam Phong Quán này đã hơn nửa đời người, dạng như ngươi ta gặp còn ít hay sao? Đừng tưởng che đầu lại thì lão tử nhìn không ra ngươi chơi người hay bị người chơi nhé! Lão tử chỉ cần nhìn tư thế và dáng đi của ngươi là có thể kết luận ngay. Quy lão Lục cười lấy lòng nói: "Đúng vậy đúng vậy, nhưng người này chúng ta cũng từng điều giáo, đã học cách hầu hạ người, ngươi mua về bảo đảm không lỗ! Thế này đi, người này lão nhân ta sẽ bán cho ngươi rẻ hơn chút đỉnh, dù không đùa nghịch chuyện kia thì về nhà sai hắn giặt đồ nấu cơm cũng được." Lục Trường An tỏ vẻ cân nhắc, nửa ngày sau mới bất đắc dĩ thỏa hiệp hỏi: "Vậy bao nhiêu ngân lượng?" Quy lão Lục cười hì hì duỗi tay ra dấu một chút, thế mà muốn mười một lượng, quy lão Lục nói: "Quy nô này làm việc rất giỏi, nếu không phải hôm nay ngươi muốn thì ta còn không nỡ đâu." "Nỡ cái rắm ấy!" Lục Trường An lớn giọng quát: "Ngoài chợ loại tráng đinh bán mình này mười một lượng có thể mua tới hai người! Thôi thôi thôi, ngươi đã không có ý bán thì cũng đừng làm gia phí lời!" Lục Trường An phất tay áo muốn đi thật, quy lão Lục vẻ mặt đau khổ vội vàng ngăn cản Lục Trường An: "Ai nha, công tử à, được rồi được rồi, lão nhi hôm nay xem như đổ máu, bảy lượng, bảy lượng! Tuyệt đối không thể bớt nữa!" Lục Trường An mừng thầm trong bụng, y còn muốn ép giá nhưng khóe mắt liếc thấy quy nô kia đang cúi thấp đầu, nhìn có chút đáng thương làm y lập tức mềm nhũn, không muốn hạ giá nữa. "Được thôi!" Lục Trường An lại nghĩ tới một chuyện, thấp giọng hỏi: "Thân thể còn khoẻ mạnh không? Không bị bệnh hoa liễu hay gì chứ?" Quy lão Lục hùng hồn đáp: "Đương nhiên không có! Người trong quán chúng ta đều khỏe mạnh cả, mỗi tuần đều có đại phu tới bắt mạch chẩn bệnh đấy!" Lục Trường An lúc này mới an tâm: "Được, bảy lượng thì bảy lượng!" Gương mặt giống như vỏ cây của quy lão Lục lập tức cười hớn hở: "Được! Ta dẫn ngươi đi lấy văn tự bán mình của hắn." Sau đó lại quay đầu quát quy nô kia: "Mau về phòng ngươi thu dọn đồ đạc rồi lát nữa đi cùng vị đại gia này! Hôm nay ngươi gặp may đấy, từ nay về sau vị đại gia này chính là lão gia chủ tử của ngươi!" Quy nô kia mặt không biểu tình, chỉ gật đầu rồi đứng dậy về phòng. Quy lão Lục hấp tấp kéo Lục Trường An: "Công tử, đi bên này." Thế là Lục Trường An bị cưỡng ép kéo đi không nhìn thấy quy nô phía sau khi đứng dậy bước đi khập khễnh, có bệnh hoa liễu hay không thì chưa biết nhưng đi đứng cũng không được nhanh nhẹn cho lắm..