Tiểu Trượng Phu
Chương 7
Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Tuyết Lâm
Không có hảo ý gì nhéo mạnh một cái lên vết thương trên miệng của Liễu Dật Hiên, nhìn y cả đầu đầy mồ hôi lại sống chết cắn môi không chịu rên rỉ, Gia Luật Hồng Cơ không còn muốn trêu chọc con người rắn rỏi này nữa, lười biếng đi về phía cửa ngoài dặn dò thuộc hạ “Đêm đầu tiên của tướng quân các ngươi không thể qua loa sơ sài, các ngươi đi mời tứ vương thúc tới, ngài vẫn luôn thích những chuyện này, cố gắng yêu thương Liễu tướng quân cho thật tốt vào. Sau khi hầu hạ Liễu tướng quân thoải mái xong, Đại Tống cùng Đại Liêu sẽ trở thành thông gia, còn cần phải dựa vào chiến tranh làm gì nữa.”
Trong tiếng cười của nam nhân đã thấy rõ được sự dâm ô, đoàn người thản nhiên rời đi, còn nghe được Gia Luật Hồng Cơ ở cửa phân phó thị vệ muốn điều thêm người tới nghiêm túc trông coi.
“Không biết lời của hắn có thể tin mấy phần, nhưng tuyệt đối không có chuyện mình trở thành cái dạng đó được…”
Liễu Dật Hiên cắn chặt răng nhẫn nhịn đến khi sự đau đớn kia qua đi, cố sức gắng gượng muốn khỏi giường, đứng từ cửa sổ nhìn ra ngoài, bốn phía quanh gian phòng này được bố trí không ít thị vệ, nếu nội lực của mình có thể vận công thì muốn xông ra ngoài không phải là chuyện khó, chỉ là bây giờ có sức mà cũng không thể dùng được, muốn tùy ý xông ra đúng là khó hơn lên trời mà.
Chẳng lẽ chỉ có thể chờ ở đây đến khi lũ cho Liêu tới đây làm nhục mình, trở thành nam kĩ khiến cho cha mẹ huynh đệ phải hổ thẹn hay sao?
Liễu Dật Hiên sợ hãi, y tuy rằng mới hơn hai mươi ba, nhưng từ năm mười sáu tuổi đã theo cha xuất chinh, bảy năm chinh chiến cuộc sống gió sương chưa có gì mà chưa từng phải trải qua? Lại không nghĩ được là hôm nay mình bị quân địch bắt được rồi đưa tới đây để làm chuyện đồi bại.
Nghe nói người này giỏi nhất là huấn luyện các sĩ tử, chẳng lẽ bên cạnh mình cũng có gian tế của Liêu quốc trà trộn vào? Bằng không bọn chúng sao có thể bắt được mình dễ dàng như vậy được.
Liễu Dật Hiên đè nén sự nghi ngờ trong lòng xuống, thầm nghĩ mình cần phải thoát thân như thế nào trong hoàn cảnh này đây.
Nhìn trái phải xung quanh một lúc, trong phòng ngoại trừ một cái giường đơn giản tục tĩu cùng một cái bàn thì không còn cái gì khác nữa, trên bàn cũng chỉ có đồ trang điểm vứt bừa bãi, ngay cả gương đồng cũng không có, nghĩ tới Gia Luật Hồng Cơ sợ mình dùng những thứ đó để tự sát, Liễu Dật Hiên cắn răng đập đầu vào tường một cái, chính là y không còn sức lực, chỉ đâm một cái khiến mình choáng vàng hoa mày chóng mặt nhưng ngay cả da cũng không sứt một tí nào.
Thế nhưng cú đập này lại khiến y bình tĩnh lại, quay đầu lắng nghe, ba mặt căn phòng này đều truyền đến tiếng người, duy trì có bức tường sau chiếc giường kai là không thấy có tiếng gì cả, chỉ truyền đến thanh âm nước chảy mơ hồ. Nói vậy vị trí của căn phòng này nằm trên một sườn núi cao, mà dưới sườn núi thì lại có nước.
Liễu Dật Hiên từ trong ngực hi vọng một vạn lần là có thể chui ra từ dưới cái giường thật dày này, nếu y đoán không sai, Gia Luật Hồng Cơ nhất định trong một lúc nhất định không có biện pháp đưa mình tới doanh trại của quân Liêu được, nơi này phải là vùng lãnh thổ giáp với nước Liêu. Theo tập tục của người Tống triều, chỗ có nước chắc chắn sẽ có người tới ở, bất quá sau khi người Liêu chuyển tới không quen sông nước ẩm thấp, lấy màn che lại, thật may mắn là y đã đoán đúng.
Đó cũng là vì Gia Luật Hồng Cơ muốn y xấu hổ cùng phát cáu, cho nên mới tìm kĩ viện mà giam y lại, mà nơi này người được lệnh phái đi điều tra về phòng ở lúc trước thì lại làm qua loa cho có lệ, nếu không y đã sớm bị nhốt trong một địa lao kiên cố có mà chạy đằng trời.
Nhẹ nhàng đẩy ra tấm màn che rất nặng đằng sau cửa sổ, giữa trời chiều là một con dốc khá dài, sườn núi giao với hạ lưu sông Trường Giang, để có thể thoát khỏi cảnh bị làm nhục đã là hạnh phúc lắm rồi, làm sao còn lo lắng xem nhảy xuống từ nơi này sẽ sống hay là chết?
Liễu Dật Hiên chậm rãi chui ra khỏi cái cửa sổ thông gió bé xíu, nhắm mắt bước liều xuống dưới con dốc, đem sự sống chết của bản thân mình phó thác cho dòng nước.
Trời đêm chiếu rọi trên dòng chảy của một nhánh của sông Hoàng Hà, trắng trong như tuyết, bên trong không có một hạt bụi nhỏ nào, chỉ có vầng trăng cô độc sáng soi.
Ánh trăng trắng bạc chiếu tới bờ sông, cũng chiếu lên các khách nhân đang du ngoạn trở về.
“Ngàn dặm xa xôi, ngàn dặm xa xôi, ánh trăng trên trời chiếu sáng soi trên mặt đất, giống như là tình cảm của ca ca đối với muội muội vậy à nha? Giống như trăng sáng, muốn đem trăng tỏ tới nói cùng với người tri âm, hôm nay đi, bán nhà bán đất, ngươi cưới muội muội rồi ngày ngày cùng nhau ngắm trăng mà khồng hề thấy chán…”
Đang đi lảo đảo nghiêng ngả trên bờ sông là hai tên vô lại đang uống rượu tới say xỉn ở trong thôn không ngừng ca hát.
Miệng hừ hừ mà nào có rõ ra một làn điệu hay ca từ nào, tay cầm vò rượu lâu năm ở trong trấn, liêu xiêu bước thấp bước cao chậm rãi lần về phía trước. Hắn một bước lại một bước muốn bước đi khỏi những hạt cát ở bên bờ sông, đột nhiên lại thấy có vật thể gì chắn ngang trên đường đi của mình, suýt nữa thì khiến hắn ngã nhào.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
28 chương
22 chương
20 chương
73 chương
12 chương