Chương 50: Hàng Châu, Sơ Ninh bừng tỉnh tinh thần hai giây, rất nhanh thanh tỉnh.   Cô đẩy Nghênh Cảnh không ra, liền ra sức bấm một cái trên lưng cậu. Bị đau, sức lực của Nghênh Cảnh không cách nào tập trung, cứ như vậy bị đẩy ra.   Sơ Ninh dùng tay quẹt miệng, im lặng mà nhìn cậu.   Ánh mắt này quá ác độc, cảnh cáo, khắc chế, chán ghét, còn có một tia thất vọng.   Nghênh Cảnh khó chịu quay đầu đi chỗ khác, cánh tay vừa nhấc, lau nước mắt loạn xạ.   “Tại sao chị lại gạt tôi?” Cậu một lần nữa nhìn về phía cô, cảm xúc kịch liệt vừa nãy thu lại, còn lại chính là ngay thẳng phát tiết, “Tại sao chị lại gạt tôi!”   Bờ môi Sơ Ninh giật giật, “Lừa cậu cái gì?”   “Chị còn giấu, chị còn giấu!” Nghênh Cảnh ép hỏi: “Chị và Phùng Tử Dương có quan hệ như thế nào?”   “Quan hệ của tôi và anh ấy, có quan hệ gì với cậu?” Sơ Ninh giận dữ, trả lời.   Nghênh Cảnh đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm đầu, ngón tay vuốt vuốt tóc oán hận nói: “Chị là người con gái xấu xa. Không có ai xấu xa hơn chị.”   Trái tim Sơ Ninh, nhẹ nhàng xé rách một miệng, cô cảm giác được trong đó đau nhói.   “Tôi vốn cũng không phải người tốt đẹp gì.” Cô lãnh đạm đáp lại, “Là chính cậu làm hình tượng của tôi quá hoàn mỹ.”   Nghênh Cảnh phút chốc đứng lên, “Chị biết rõ tôi thích chị!”   “Cho nên?” Sơ Ninh vẫn lãnh đạm, “Người thích tôi nhiều như vậy, chẳng lẽ tôi phải đáp lại từng ấy?”   Hốc mắt Nghênh Cảnh hồng hồng, “Thì ra tôi chỉ là một trong số đó.”   Sơ Ninh im lặng không nói.   “Sao chị lại đối tốt với tôi như vậy!!” Nghênh Cảnh hét lên.   Trực giác Sơ Ninh muốn nói, là công việc, là hai bên có lơi, là hợp đồng.   Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của cậu, liền không nói lên lời.   “Chị cho rằng tôi không biết?” Nghênh Cảnh nén âm thanh, nói: “Từ ngay lúc đầu tiếp xúc với tôi, chị chính là bài xích. Chị bài xích hạng mục kia của tôi, bài xích việc tôi tranh thủ, nếu không phải sự cố hàng không Malaysia kia, chị căn bản sẽ keo kiệt đến nỗi không muốn liếc nhìn tôi một cái.”   “Chị bắt đầu vốn không thuần túy, là tình cảm, là bản thân, nếu như không phải tôi, thì cũng là bất kỳ kẻ nào.” Nghênh Cảnh cười khổ một tiếng, “Chị quá thông minh, đạo lý đối nhân xử thế của chị quả thật điêu luyện, tôi rất dễ dàng bị chị nhìn thấu, cho nên chị tránh đi nhược điểm của tôi, chuyên chọn những chỗ mềm yếu, bao gồm cả việc tôi thích chị.”   Nói đến đây, Nghênh Cảnh ngược lại trầm tĩnh.   Ánh mắt của cậu tập trung, thần sắc rõ ràng, thực sự cầu thị từng chữ từng câu, không mang theo tình cảm, mới càng trắng trợn.   “Chị đối với tôi vừa cự tuyệt vừa nghênh đón, mỗi lần cự tuyệt, qua một ngày, lại lơ đãng đối tốt với tôi. Trước hết chị để cho tôi hết hy vọng, lại cho tôi hy vọng, chị rất đắc ý sao?” Nghênh Cảnh một thân ẩm ướt, khó nén chật vật, nhưng cũng có mấy phần tinh thần thấy chết không sờn.   “Chị biết rõ ràng Địch tổng thích mấy người bạn trai trẻ tuổi, lại không nói cho tôi, còn cổ vũ tôi đừng sợ. Chị dám nói giờ khắc đó, chị không coi tôi là chuột bạch lấy lòng người khác sao?”   “Tôi tỏ tình với chị, chị không động tình, không có chuyện gì, tôi tự phụ trách chuyện tình cảm của chính mình, nhưng nếu như chị thật sự muốn giữ khoảng cách với tôi, thì sẽ không trêu chọc tôi. Để cho tôi cùng chị về nhà, khi say rượu nói với tôi nhiều lời như vậy, thậm chí có ít thời điểm, không bài xích cùng tôi tiếp xúc thân mật.”   Khi logic của đàn ông lên ngôi, quả thật không để cho người ta bất kỳ thể diện nào.   Không phải không dám, là tôi không nghĩ đến.   Nghênh Cảnh là bị tổn thương đến tột cùng, mới không lựa lời mà nói.   “Bởi vì chị sợ tôi không một lòng, sợ tôi phản bội chị, chị không có mười phần chắc chín phần chèo chống, đổi lại bất kỳ một công ty khoa học kỹ thuật có bối cảnh, tôi đều có thể thay đổi chủ ý.” Nghênh Cảnh từng chữ như dao, “Chị trêu tôi, cùng tôi chơi trò mập mờ, bởi vì chị thích tôi thích chị, chị có thể dùng thẻ bạc tình cảm, có thể để tôi, để tôi...”   Cậu không nói được nữa, cổ họng nghẹn lại, “Để tôi có cảm tình với chị, là thật.”   Sơ Ninh nhắm chặt hai mắt, bàn tay sau lưng nắm chặt thành quyền.   Lại mở mắt ra, ánh mắt cô thẳng tắp, “Nói xong rồi?”   Nghênh Cảnh không lên tiếng.   Sơ Ninh cố gắng duy trì trấn định, nhưng đáy mắt lại đỏ ửng, giống như ráng chiều rơi xuống.   “Cậu chỉ trích tôi nhiều như thế, tôi dù sao cũng không phải là người đúng đúng không? Được, tôi ban đầu chính xác hoàn toàn không muốn làm hạng mục của các cậu, nhưng cậu có thể thay đổi vị trí mà suy nghĩ, kỹ thuật các cậu không thành thục, không có lợi nhuận trước mắt rõ ràng, lại muốn đầu tư hàng trăm vạn, nếu cậu là tôi cậu sẽ làm? Nếu như lúc đó mà tôi đáp ứng, tôi mới thật sự là dùng tình cảm để làm việc, tự bản thân làm bậy.”   Sơ Ninh sắc mặt lạnh nhạt, nhưng nhìn ra được, cô vẫn cố gắng nói lý với cậu.   “Tôi quả thật không phải là một cô gái tốt, chẳng lẽ ngay từ đầu, tôi đã nói với cậu, tôi là một người tốt sao? Tôi chưa từng nói, cũng không phải lừa gạt. Cậu biết cái gì là lừa gạt không?” Cô tiến về phía trước một bước, nhìn gần nói: “Cho cậu ký mấy điều khoản vớ vẩn, ký mười năm, thậm chí hai mươi năm hợp đồng bán thân, hoa ngôn xảo ngữ nói những điều khoản hậu hĩnh, nhưng lại không thực hiện. Để cho các cậu làm giữa đường, khóc cũng không có chỗ khóc. Cậu cho rằng chuyện làm ăn dễ lắm sao? Cậu cho rằng cậu thiện lương, còn tôi ác độc? – Đó là cậu chưa từng thấy qua mặt tối của xã hội thôi.”   Nghênh Cảnh cắt ngang, “Chị đừng nói mấy chuyện này.”   “Không phải vừa rồi cậu cũng dùng mấy chuyện này để nói sao?” Sơ Ninh nhìn cậu, hơi híp mắt, “Cậu muốn cùng tôi nói chuyện tình cảm, thì phải biết được kết quả này. Kỳ thật tôi cũng rất rõ ràng, cho dù tôi thế nào, cậu cũng dùng cảm xúc của bản thân để phán đoán, cậu đoán, cậu suy nghĩ nhiều, cậu định nghĩa, làm sao, cuối cùng thì toàn là cậu diễn nhân vật chính, còn tôi là người cõng nồi, hiện tại không cho tôi nói nữa? Hả?”   Sắc mặt Nghênh Cảnh trắng bệch, lên tiếng tức giận: “Chị đừng nói chính mình cao thượng đến như vậy!”   “Tôi cũng không nghĩ cậu xấu xa đến như thế!” Sơ Ninh cũng giận.   Khói lửa trầm mặc, một lúc sau, chính là hại người hại mình.   Nghênh Cảnh đau khổ che mắt, năm ngón tay khép lại, rất dùng sức, cậu không còn trương dương ương ngạnh, náo loạn một trận, máu huyết đều lạnh. Trầm tiếng nói: “Sơ Ninh, vấn đề căn bản ở đâu, chị biết không?”   Sơ Ninh khẽ giật mình, nghe cậu khàn khàn giọng: “Chị luôn đặt mình ở vị trí cao cao tại thượng, tựa như bây giờ -- chị dùng thân phận bên B, kinh nghiệm công việc của chị, chị đi vào xã hội, thậm chí hơn bọn tôi chưa đến bốn tuổi, chị lấy bọn tôi làm điều kiện, xem khống chế toàn cục là điều đương nhiên. Đúng, chị thật sự dạy cho tôi rất nhiều, chị cho tôi trưởng thành, cho ước mơ của tôi có cơ hội thành hiện thực, chị cho tôi cơ hội, lần thứ hai, chị cũng không hề từ bỏ tôi.”   Ánh mắt Nghênh Cảnh bình tĩnh lại, cô đơn và bất lực chấp nhận, cậu mím môi, hốc mắt lại đỏ lên.   “Chị ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt vĩnh viễn là nhìn xuống. Có thể, tình cảm không nên như thế. Nếu như chị có một chút đáng thương đối với tôi, nên thẳng thắn nói với tôi.”   Tư thế đập nồi dìm thuyền này của cậu làm cho nội tâm Sơ Ninh rung chuyển.   “Tôi cho chị thêm một cơ hội.” Nghênh Cảnh nhìn thẳng cô, hỏi: “Chị và Phùng Tử Dương, đến tột cùng là quan hệ như thế nào? Chị nhìn tôi, không cho phép dịch chuyển. Tôi muốn nghe chính miệng chị nói.”   Sơ Ninh vẫn kiêu ngạo lý tính, giờ phút này hỗn loạn thành một đống.   Hiện tại trọng điểm của vấn đề, không phải là Phùng Tử Dương, mà là giữa hai người có một phương thức ở chung kỳ lạ.   Trả lời cậu, đúng, hoặc là không đúng.   Tâm chính mình đều không rõ ràng, thì còn có ý nghĩa gì.   Giờ phút này, tứ chi Sơ Ninh bất lực, chán nản thất vọng, cô không còn thuận theo nguyên nhân trong đó, lại như thể bị ép buộc, càng thêm phiền loạn, dứt khoát thừa nhận: “Là vị hôn phu! Là người phải kết hôn! Cậu vừa lòng chưa?”   Sắc mặt của Nghênh Cảnh lạnh xuống.   Cậu nhẹ gật đầu, “Được.”   Sau đó trực tiếp đi ra khỏi toilet.   Khi đi qua, vai cậu chạm vào cô, khí lực quá lớn, Sơ Ninh không đứng vững, lảo đảo lui về phía sau hai bước. Cô giống như một con rối dây, Nghênh Cảnh không tiếp tục quay đầu.   Thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, phòng triệt để yên tĩnh.   Sơ Ninh ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu giữa hai cánh tay.   Cô bấm đùi mình một cái, ra sức vặn, nhanh chóng làm cảm xúc thăng bằng. Sơ Ninh là một người con gái lý trí, đoạn tình yêu duy nhất thời đại học kia, cũng theo mấy năm dốc sức làm ăn mà dần dần mờ nhạt.   Cô lần mò sờ soạng trong xã hội tàn khốc này, tu luyện ân tình vãng lai, tinh thông lõi đời, cũng hiểu được cách tranh giành một vị trí trong bữa tiệc của Triệu gia to lớn. Mẹ Trần Nguyệt cả đời nhu nhược, quá phụ thuộc vào chồng, từ nhỏ đã dạy cô, chính là nhìn sắc mặt người khác, hành sự theo hoàn cảnh. Ba cô mất sớm, không ai dạy cô cái gì là đại cục, cái gì là phóng khoáng.   Cũng không có người dạy cô, làm thế nào để tiếp nhận một phần tình cảm, làm thế nào để yêu một người.   Cổ họng Sơ Ninh khô khốc, hít một hơi liền đau.   Cô cảm thấy mình như một con cá sắp chết khát, ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có.   Cô chưa từng cảm thấy “trái lương tâm” làm một chuyện khó, nhưng giờ phút này, cô như nếm được tư vị khó chịu đó.   Cô vuốt vuốt đôi mắt, không có quá nhiều do dự, cũng ra cửa.   Thang máy dừng ở tầng một, Sơ Ninh tranh thủ thời gian ấn phím, đợi đến khi cô đến tầng một, chạy ra bên ngoài xem xét, trái phải trước sau, trống rỗng, chỉ có ánh đèn yếu ớt của bóng đèn đường an tĩnh chiếu xuống.   Nội tâm cô tức giận đến mắng người, chạy thật nhanh.   Sơ Ninh sợ cậu xảy ra chuyện, tranh thủ thời gian gọi điện cho cậu, dãy số gọi, khoảng cách chờ đợi ngắn ngủi, giọng nữ rõ ràng vang lên ---   “Dãy số bạn đang gọi tạm thời không liên lạc được, mời kiểm chứng lại.”   Sơ Ninh sững sờ, hậu tri hậu giác, đây là...   Cho cô vào danh sách đen.     Ngày hôm sau.   Vé đi Hàng Châu là ba giờ chiều, xe mà trường học sắp xếp một giờ đã muốn xuất phát. Bọn Kỳ Ngộ đã sớm ở cổng trường tập hợp, hành lý không mang nhiều, mỗi người một vali hành lý là xong.   Chu Viên nhìn đồng hồ mấy lần, nhịn không được nói: “Bằng Bằng, cậu gọi điện cho Nghênh Cảnh đi.”   Vạn Bằng Bằng vừa bỏ hành lý vào trong xe, nhẹ gật đầu.   Một hồi sau, “Không nghe máy.”   Chu Viên nhíu mày, “Chuyện gì xảy ra sao còn chưa đến. Hoài Ngọc, cậu có thông báo thời gian sai không?”   “Không thể nào, chính Nghênh Cảnh đã nhấn mạnh với chúng ta nhiều lần.” Trương Hoài Ngọc cũng gấp, “Các cậu nói buổi tối qua cậu ta không về ký túc xá, vậy cậu ta đi chỗ nào?’   Kỳ Ngộ thở dài, “Như thế đã tốt, người vĩnh viễn không cần quan tâm, hôm nay lại muốn ăn đòn nhất.”   Đang nói, ánh mắt Trương Hoài Ngọc sáng lên, chỉ vào phía trước: “Đến rồi đến rồi!”   Nghênh Cảnh mặc quần áo ngắn màu đen, đến vali hành lý cũng không cầm, trực tiếp đeo một balo màu đen.   Chu Viên chửi thề một tiếng, “Sao cậu lại mặc một thân màu đen, không biết còn tưởng đi tham gia tang lễ đó.”   “Phủi phui.” Trương Hoài Ngọc đánh cậu, “Nói mấy lời may mắn có được hay không?”   Kỳ Ngộ không yên tâm đi qua, vỗ vỗ vai Nghênh Cảnh, “Không sao chứ?”   Tới gần, phát hiện cậu có một quầng thâm mắt, nhất định là tối qua thức đêm, mới có quầng thâm như thế này.   Cậu qua loa đáp một tiếng, thần sắc rã rời, không có ý định nhiều lời, một mình lên xe.   Chu Viên vừa định nói chuyện, lại bị Vạn Bằng Bằng kéo lại, nhỏ giọng nói: “Tinh thần của lão đại không tốt, anh đừng có kích thích anh ấy, để cho anh ấy nghỉ ngơi thật tốt.”   Trương Hoài Ngọc quyết định chắc chắn, “Đến lúc đó, tôi rót cho cậu ta một ly rượu vang, có thể nói ra, các cậu phải hỗ trợ mà chuốc cậu ta.”   “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa.” Kỳ Ngộ ra hiệu mọi người, “Xuất phát.”   Chuyến bay cất cánh lúc hơn hai giờ.   Sân bay quốc tế Tiêu Sơn.   Mùa hè ở phương nam, so với phương bắc càng nóng.   Sóng nhiệt ập vào mặt, giống như một mồi lửa.   Nghênh Cảnh đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ ép xuống thấp, che mắt, lộ ra sống mũi thẳng tắp. Dáng người cậu cao, một chiếc áo phông màu đen đơn giản, lại phác họa dáng người một cách hoàn hảo. Cảm giác thiếu niên thu lại, ngây ngô thành thục bắt đầu phát tán, trong đám người không tiêu tan.   Ra hành lang, có thể nhìn thấy những bảng hiệu quảng cáo nhiều màu sắc.   Những bảng hiệu quảng cáo trắng xanh đan xen, làm cho không khí khô nóng mùa hè mát mẻ đi mấy phần. Màn hình điện tử cũng chiếu những video tuyên truyền về cuộc thi khoa học kỹ thuật hàng không.   Trời xanh mênh mông, tinh cầu kỳ diệu, hỏa tiễn phóng lên, phi thuyền có người lái từng cái xen lẫn nhau.   Cuối cùng, màn hình tối đi, chữ viết hiện lên:   Công nghiệp hàng không, gốc rễ quốc gia, hưng quốc chi khí, cường quốc chi cơ.   Giải thi đấu khoa học kỹ thuật hàng không dành cho sinh viên lần thứ chín.   Trung Quốc, Hàng Châu.   Thiếu niên mạnh, đất nước mạnh.   ....   Không ít khách dừng lại vây xem, đợi video hoàn chỉnh phát xong, mới cất bước tiếp tục hành trình.   Kỳ Ngộ cùng Nghênh Cảnh đứng bên cạnh nhau, hai người vai sóng vai, đều không có ý tứ muốn đi.   Kỳ Ngộ đột nhiên hỏi: “... Cậu còn muốn thắng không?”   Cậu đã sớm nhìn ra Nghênh Cảnh và Sơ Ninh có chút không thích hợp, tối hôm qua sợ là lưỡng bại câu thương. Cậu lo cho Nghênh Cảnh đã mất đi động lực chiến thắng. Hỏi một chút, cũng là để cho toàn đội một câu trả lời.   “Không còn chị Ninh, cậu còn muốn thắng sao?”   Nghênh Cảnh bị tia sáng chiếu đến chói mắt, cậu nhắm mắt, môi mỏng nhếch lên, không có trả lời.   Ngay tại lúc Kỳ Ngộ đã chắc chắn, chuẩn bị nhận mệnh.   Nghênh Cảnh nói: “Không phải là muốn thắng hay không, mà là – tôi nhất định sẽ thắng.”   Không liên quan đến bất kỳ ai.