Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế

Chương 25 : ◊ Chương 25

Vốn dĩ Kỷ Vi đang choáng váng mơ hồ, trong đầu không thể nghĩ, thậm chí cô cảm thấy trong đó bây giờ chỉ toàn một màu trắng xám. Lâm Trứ một thân vươn mùi thuốc lá vừa cất tiếng, ngay lập tức khiến cho đầu óc ầm ầm như sấm chớp, trong nháy mắt cô tỉnh ra không ít, cô mở to mắt, nhưng bởi vì vừa uống rượu nên trong đó chỉ thấy lấp lánh nước. Với đôi mắt như thế chỉ càng làm cô thêm phầm mềm mại, dịu ngoan. Lâm Trứ đưa tay hướng lên trên, thong thả giữ chặt cổ cô, sau đó cúi đầu mang theo một chút lạnh lẽo lấp kín đôi môi mềm. Bờ môi mỏng của anh vừa chạm vào, đôi mắt Kỷ Vi càng mở to hơn, Lâm Trứ nhắm mắt, hơi nghiêng đầu, đầu lưỡi bá đạo xông thẳng vào khoang miệng cô. Kỷ Vi không có biện pháp gì, tùy ý để anh hôn, cả người mê mang, thậm chí có thể nghe thấy tiếng đập nhanh của trái tim mình. Cô cảm giác được phần eo mình đang căng ra, hình như anh ôm cô rất chặt, toàn bộ thân mình Kỷ Vi đều dựa vào trên người anh, mềm mại tùy ý anh chống đỡ cho mình. Thẳng cho đến khi có tiếng bước chân truyền từ dưới lầu lên, tiếng của dì Trần có chút lo lắng cất lời: “Vi Vi?” Kỷ Vi hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, tay nắm lấy cổ tay áo Lâm Trứ, Lâm Trứ lui người, ngón tay đè lên đôi môi đỏ hồng, xoa nhẹ một lúc, sau đó mới ôm ngang cô lên. Tất cả vừa đúng lúc. Dì Trần xuất hiện ở cầu thang, thấy Lâm Trứ ôm Kỷ Vi đi lên lầu ba. “Lâm Trứ, Vi Vi?” “Cô ấy say.” Giọng nói của anh có chút khàn, vừa đáp lời dì vừa bước lên lầu ba không dừng lại. Một bàn tay Kỷ Vi thả lỏng bên người, một bàn tay khác thì nắm chặt cổ áo anh, ánh mắt lấp lánh nước nhìn anh, như là đang hỏi, vừa nãy anh làm gì vậy chứ. Lâm Trứ đi đến lầu ba, dì Trần không bước theo, chỉ đứng dưới lầu nói vọng lên với Lâm Trứ: “Cậu nhớ đắp chăn cho con bé đàng hoàng nhé.” Lâm Trứ không đáp, anh đi đến bậc cầu thang đầu tiên của tầng ba thì cúi đầu nói bên tai Kỷ Vi: “Nhìn cái gì?” Cánh tay Kỷ Vi đang nắm lấy cổ áo anh buông ra, đưa về phía miệng, xoa xoa bờ môi mình, rõ ràng là đang hỏi anh mà, Lâm Trứ nhướng mày: “Anh phải lấy về những thứ lúc trước anh nên có.” Đôi mắt Kỷ Vi ngập nước, hình như nghe không hiểu lời anh nói, anh cũng không định lặp lại, đi vào đến cửa phòng cô, đưa tay ra, ôm cô đi vào. Dính vào chiếc giường mềm mại, Kỷ Vi lại trở tay nắm cổ áo anh, lần này dùng chút lực, cánh tay Lâm Trứ theo bản năng chống bên tai cô, cong lưng nhìn cô. Áo sơmi anh đang mặc làm hiện lên đường cong phần eo rõ ràng, Lâm Trứ đối diện ánh mắt với con ma men này, ngón tay xoa lên tay cô, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay cô ra. Kỷ Vi nào chịu thả, cô nói không nên lời, cô cũng không biết phải nói gì, nhưng cô biết mình muốn kéo anh lại, Lâm Trứ gõ một lúc không ra, hoặc là anh đang không thực sự dùng lực. Anh nhàn nhạt nói: “Mới thành niên, em muốn làm gì?” Kỷ Vi trợn tròn mắt, có chút bực bội, Lâm Trứ cúi đầu hôn lên trán cô. “Về sau đều nghe em, trước tiên buông ra nào.” Kỷ Vi từ trong cổ họng tìm được âm thanh của chính mình: “Anh…anh thích em sao?… Đúng hay không?” Động tác của Lâm Trứ hơi dừng lại, một giây sau anh nghiêng đầu, nói bên tai cô: “Em thấy sao?” Kỷ Vi lại muốn dùng lực, nhưng lúc này Lâm Trứ đã gỡ được tay cô ra. Kỷ Vi tức giận, kéo chăn lên quay người, lấy cái gáy mình đối diện với Lâm Trứ, Lâm Trứ đứng thẳng dậy, nhìn bộ dạng này của cô thì khóe môi hơi cong lên, nhưng anh cũng không nói gì, sửa lại cổ áo xong thì bước ra cửa, đồng thời cũng giúp Kỷ Vi đóng cửa lại. Kỷ Vi chỉ cảm thấy trái tim vẫn còn đập rất nhanh, không biết là do anh mới vừa hôn cô xong, hay là do vừa nãy uống rượu. Cô chôn mặt vào chăn, xoa xoa khóe môi đến hai ba lần. Lúc đầu lưỡi anh còn ở trong miệng cô đã làm cô choáng váng. Cô sợ lúc nãy chỉ là một giấc mộng mà thôi. Nhưng cũng vì uống quá nhiều, vốn dĩ hồi chiều thi xong đã rất mệt, náo loạn một tối nhưu vậy cũng khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đêm nay, cô có một giấc mơ. Trong mơ tất cả đều là áo cưới lụa trắng. Cô nhìn thấy phía xa xa là một thân ảnh áo sơmi đen. Sáng sớm, Kỷ Vi tỉnh dậy từ trong mơ, che miệng ngáp một cái, mùi rượu nhàn nhạt bay từ trong miệng ra, Kỷ Vi nhíu mày, sao khó ngửi thế này? Cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm tẩy rửa, đồng thời cũng đánh răng rửa mặt, thuận tiện gội đầu, lau khô rồi mới đi ra, đi đến trước tủ quần áo. Vốn dĩ chỉ muốn tùy ý mặc một chiếc áo thun phối với quần jean, nhưng trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh tối hôm qua, tuy rằng cô say nhưng cô vẫn rõ ràng, ngày hôm qua cô hôn môi cùng Lâm Trứ. Kỷ Vi lựa quần áo, trên mặt nóng lên, đổi tới đổi lui, ngón tay lướt qua các loại đồ, trước sau lưỡng lự không biết mặc gì. Cuối cùng cô chọn một chiếc váy bó sát màu đen, cái váy này lúc cô đi dạo đã mua ở một cửa hàng, chưa từng mặc qua nên cũng không biết như thế nào. Đến khi mặc xong, Kỷ Vi nhìn cô gái trong gương có chút xa lạ. Chiếc váy bó sát có cổ hơi thấp, tuy không để lộ gì nhưng vẫn có khe ngực, váy rất vừa người, eo mông hiện lên rõ ràng, cô nâng tay đem tóc cột lên thành kiểu thường ngày, kết quả phát hiện có chút không hợp với bộ đồ nên ngay sau đó đã đổi kiểu cột. Cổ trắng nõn lộ ra, thoạt nhìn rất thành thục. Kỷ Vi bóp eo, nuốt nước miếng, xoay người đi về phía cửa. Bởi vì đây là lần đầu tiên mặc như vậy nên Kỷ Vi có chút không dám ngẩng đầu, đi hai bước lại nhìn xuống chân mình, cứ như vậy chậm chạp xuống lầu. Tay cô đặt lên thành cầu thang, đang suy nghĩ không biết cất lời thế nào thì lại nghe được có tiếng Lệ Thần và A Mạo truyền đến từ cửa chính. Kỷ Vi cắn môi ngẩng đầu, đi về phía cửa. Chỉ thấy Lâm Trứ đang sửa lại cổ áo sơmi, một tay đang kẹp điếu thuốc, chuẩn bị khom lưng ngồi vào xe. Kỷ Vi có chút nóng nảy, cô nhấc đôi dép lê lộc cộc chạy xuống, đến cửa lại gọi to: “Lâm Trứ!” Giọng cô nhóc tuy mới sáng sớm nhưng vẫn rất mềm mại, động tác Lâm Trứ dừng lại, quay đầu nhìn. Không chỉ có mình anh quay lại, cả Lệ Thần và A Mạo cũng nhìn về phía cửa, ngay sau đó có tiếng huýt sáo của đàn ông cất lên, Kỷ Vi đỏ mặt, cô nắm chặt váy: “Anh muốn đi công tác sao?” Ánh mắt Lâm Trứ dừng tại vòng eo tinh tế, còn có xương quai xanh nhỏ nhắn, thần sắc trầm xuống, nói: “Ừm, có chút chuyện cần xử lý.” Xém tí nữa Kỷ Vi đã quăng cho anh cái nhìn xem thường. Lâm Trứ nhàn nhạt tiếp lời: “Ở nhà mấy ngày nghỉ ngơi cho tốt.” “Cổ trắng như vậy sao? Em thích vòng cổ nhãn hiệu nào?” giọng nói của người đàn ông lần nữa cất lên, câu nói trước còn thấy giống gia trưởng quan tâm hậu bối, câu sau lại làm Lệ Thần và A Mạo sửng sốt, hai người không thể tưởng tượng được nhìn Lâm Trứ. Kỷ Vi cũng không nghĩ đến, anh vừa chuyển đề tài thì lại hỏi cái này, theo bản năng cô đưa tay lên xoa xương quai xanh của mình. Ngón tay cô nhóc thon dài, không ý thức được động tác nầyng theo một chút ái muội, Lâm Trứ theo bản năng đưa điếu thuốc lên miệng, chờ cô trả lời. Kỷ Vi há miệng thở mạnh, cuối cùng đỏ mặt nói: “Em không biết, em chưa từng đeo vòng cổ mà.” “Ừm.” Lâm Trứ không nói gì, chỉ “ừm” một tiếng, sau đó cất lời: “Ăn sáng đi, anh đi trước.” Nói xong, anh khom lưng bước vào xe không chút do dự. Lệ Thần và A Mạo thấy vậy thì liếc nhìn nhau, sau đó A Mạo cười nói: “Tiểu tiên nữ hôm nay rất xinh đẹp đó.” “Như mỹ nhân từ tháp ngà voi đi ra, thành thục lắm.” Lệ Thần chêm thêm một câu, hai người đều mang ý trêu đùa, Kỷ Vi cảm thấy rất ngại ngùng. Cô vẫy tay, sau đó nhìn người đàn ông đang ngồi trong xe, một tay anh đặt lên chỗ dựa nhìn cô. Kỷ Vi đỏ mặt, xoay người lên lầu, chỉ để lại một bóng người xinh đẹp phía sau. Dì Trần từ trong phòng bếp đi ra nhìn thấy Kỷ Vi vội vội vàng vàng lên lầu thì sửng sốt, sau đó dì cười: “Hôm nay mặc váy sao?” “Dạ phải ạ” Kỷ Vi buồn rầu đáp lại. Mà ngoài cửa. Lệ Thần thấy cô nhóc đi rồi mới quay người đóng cửa xe cho Lâm Trứ, A Mạo ngồi ở ghế phụ, Lệ Thần mở cánh cửa khác bước lên xe, sau khi cửa xe chốt lại thì nhanh chóng chạy ra ngoài. Lâm Trứ dụi tắt điếu thuốc nhưng trong xe vẫn có một chút mùi khói, đảo mắt Lệ Thần đã thấy cửa lớn. Thân mình anh ta dựa vào ghế thả lỏng, nhìn Lâm Trứ: “Lâm tổng, anh muốn mua dây chuyền sao? Muốn tôi giới thiệu vài hãng không?” Chân dài Lâm Trứ vắt chéo, thần sắc nhàn nhạt, “Không cần.” “Xem ra trong lòng Lâm tổng đã cân nhắc rồi?” Trong lời Lệ Thần nói có ý thăm dò, A Mạo nhịn không nổi nữa mới quay đầu xuống giao tầm mắt với Lệ Thần, từ trong ánh mắt của đối phương hai người đều nhận ra sự hứng thú. A Mạo cười ha ha: “Tính ra tiểu tiên nữ cũng đã thành niên rồi nha.” “Đã là người thành niên có phải sẽ không còn phải nhẫn nhịn nữa không?” Ngay sau đó A Mạo lại chêm thêm những lời này. Thần sắc Lâm Trứ vẫn nhàn nhạt, không có biểu tình gì, cũng không hề đáp lời. A Mạo và Lệ Thần lại nhìn nhau, hai người đều nở nụ cười. …… Kỷ Vi chỉ mặc chiếc váy màu đen này một lúc, sau khi về phòng cô không dám mặc nữa, đổi thành áo thun quần jean thường ngày, đi xuống ăn sáng. Ăn xong, Kỷ Vi và dì Trần ở trong phòng bếp dọn dẹp, hai người vừa làm vừa nói chuyện phiếm, một năm lo lắng của cao tam đã qua đi. Cả người Kỷ Vi đều thả lỏng. Lâm lão gia từ trên lầu xuống dưới, lén lút ăn hai viên kẹo đường bị Kỷ Vi bắt được, ông lập tức thở dài với Kỷ Vi một tiếng, duỗi tay nhét kẹo vào ngăn kéo, Kỷ Vi nhìn dì Trần vẫn còn trong bếp thì lập tức vươn người mở ngăn kéo ra, Lâm lão gia thấy vậy thì sắc mặt trở nên khẩn trương. Kỷ Vi cười trộm một hồi, lôi một cái hộp khác thì trong ngăn kéo ra, phía trên còn dán nhãn ghi “máy đo lượng đường trong máu”. “Ông ơi, ăn vụn đường thì cũng nên đo một chút chứ đúng không?” Lâm lão gia thở phào một hơi, không quá tình nguyện đưa tay ra, Kỷ Vu nắm lấy tay ông hướng về phía máy, giúp Lâm lão gia đo. Lâm lão gia vươn cổ lên nhìn, khẩn trương nhìn số liệu. May mắn, vẫn còn khá tốt. Kỷ Vi còn chưa cất lời với Lâm lão gia thì đã nghe ông lên tiếng trước: “Ây da, đường đó một chút cũng không ngọt.” Kỷ Vi: “…..đường trong chocola mà không ngọt sao ạ?” “Thật sự không ngọt, con lấy cho ông thêm một viên, ông ăn thử cho con xem.” Đôi mắt của Lâm lão gia lại hướng về hộp kẹo đường kia. Kỷ Vi khom lưng, không chút khách khí đem hộp kẹo đường cầm ra nhét thẳng vào một ngăn kéo khác, đó là ngăn mà Lâm lão gia không lấy được. Lâm lão gia có chút hung dữ: “Vi Vi, sao con lại giống Trứ Nhi vậy chứ?” Kỷ Vi mới không phản ứng lại với ông đâu. Ăn xong bữa trưa, Kỷ Vi và Lâm lão gia chuẩn bị ngồi phòng khách một lát rồi mới đi ngủ trưa, bất ngờ lại có khách đến nhà, ai ngờ người tới lại là người của công ty trang sức, giám đốc công ty cầm theo vài kiểu dây chuyền đi vào. Kỷ Vi, dì Trần và Lâm lão gia đều ngây người. Ngay sau đó, Lâm Trứ tay vắt áo khoác đi vào, “Vi Vi, em chọn một cái đi.” Kỷ Vi lập tức khẩn trương: “Chọn…chọn cái gì ạ?” Lâm Trứ đưa áo khoác lại cho dì Trần, quay đầu nhìn Kỷ Vi, nhướng mày: “Thay váy rồi sao?” “Anh thích cái váy kia ạ?” Kỷ Vi theo phản xạ bật hỏi. Lâm Trứ sửa lại cổ tay áo, ngữ khí nhàn nhạt: “Rất thích.” Dì Trần phản ứng lại trước, cười rộ lên, nói: “Vi Vi mau đi thay đồ đi, chọn bộ nào thích hợp với con ấy.” “… Dạ.” Nửa ngày sau Kỷ Vi mới đỏ mặt đáp, quay người bước lên lầu, trước khi đi còn nhing Lâm Trứ một cái, anh cũng nhìn cô, thần sắc vẫn giống như trước kia nhưng lúc này lại không thể khiến nhịp tim cô bình tĩnh được.