Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá
Chương 4 : Không được cười với lão tử nữa
Edit: Simi
Thích Ánh không bị thương tổn đến xương cốt bên trong.
Có lẽ là vì tên đánh lén vóc người nhỏ con kia đột ngột bị người khác xông lên nên ra tay có chút chần chừ. Du Trạc nhẹ nhàng thở ra, giấu đơn thuốc của bác sĩ vào trong balo, nửa đường về nhà mới giấu đầu hở đuôi đi nhà sách mua văn phòng phẩm để Thích Ánh cầm trên tay.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng lấy tính cách bao che cho con cái của Du Trình thì chắc chắn ông sẽ chạy tới trường học náo loạn một phen mới vừa lòng.
Du Trạc thầm nghĩ, dù sao đây cũng là chuyện giữa mấy người cùng độ tuổi, không nên để người lớn dính dán vào thì hơn.
Cậu với Thích Ánh cũng đã thống nhất cách giải quyết vấn đề rồi, cho dù lúc đó có bị phát hiện là cô bị thương thì chỉ được nói là không cẩn thận bị té.
Về đến nhà, cơm tối đã nấu xong.
Khẩu vị của Thích Ánh và nguyên chủ giống nhau như đúc, mấy món ăn yêu thích cũng tương tự nhau. Từ khi cô chuyển đến đây sống, mợ cơ bản mỗi ngày đều sẽ nấu mấy món cô thích ăn, khiến Thích Ánh cảm động không thôi.
Du Trình hỏi vài câu về chuyện trong trường, ví dụ như có học sinh xấu xa nào bắt nạt Ánh Ánh không, có ai xa lánh Ánh Ánh không, có bạn học nào thấy Ánh Ánh không nghe không nói được mà buông lời cười nhạo cô không.
Du Trạc trợn mắt: “Tất cả mọi người đều bận muốn chết được không? Ba cho rằng bây giờ học sinh cao trung ít bài tập lắm hả?”
Du Trình nhớ tới thiếu niên bất lương chạy xe moto phân khối lớn sáng nay ở trước cổng trường, tỏ ra hoài nghi với câu nói này của Du Trạc.
Cơm nước xong xuôi, Thích Ánh liền về phòng của mình, ngồi trước bàn học vùi đầu ghi ghi chép chép. Du Trình đứng ở cửa xem xét, lại quay đầu nhìn Du Trạc đang nằm dài chơi game trên ghế salon, ông đi qua đá một cái lên người cậu.
“Đi xem chị con đang viết cái gì thử coi.”
Du Trạc quái gở không tình nguyện: “Ba quan tâm người ta viết gì chi vậy? Có khi chị ấy đang làm bài tập đó.”
Du Trình trừng mắt: “Con bé lên lớp không nghe được thì làm bài tập cái gì! Mau đi xem cho ba!”
Du Trạc đang trong lúc chém giết địch khí thế, phiền không chịu nổi: “Lỡ đâu chị ấy đang viết nhật ký thì sao? Ba không tôn trọng chuyện riêng tư của con cái hả?”
Du Trình nhéo lỗ tai cậu: “Bác sĩ nói gì con quên rồi phải không? Không được lơ là cảnh giác chỉ vì con bé tỏ ra bình tĩnh! Dạo này con bé tỏ ra quá bình thường, ba hơi lo lắng một chút, nếu viết nhật ký thì tốt, nhưng đây đang là thời kì cần phải chú ý đặc biệt, có riêng tư hay không cũng không quan trọng!”
Du trạc ong ong cả đầu, ném điện thoại qua một bên, trợn mắt nhìn Du Trình ra vẻ không tình nguyện rồi đi vào phòng Thích Ánh.
Cô không nghe được, cậu cũng không cần cố ý thả nhẹ bước chân. Dáng người cậu cao, mới mười sáu mà đã cao 1m8, lúc đi đến sau lưng cô cũng có thể vừa vặn nhìn lướt qua đỉnh đầu của cô thấy cuốn sổ đặt trên bàn.
Thích Ánh không phát giác ra sau lưng có người, chuyên tâm viết tiếp.
Du Trạc nhìn xong quay người đi ra, Du Trình hỏi: “Sao? Thấy gì không?”
Cậu gãi đầu: “Thấy, hình như chị ấy đang… viết tiểu thuyết.”
Du Trình: “Viết tiểu thuyết?”
Du Trạc chần chừ: “Cái gì mà tướng quân, chiến trường á, hình như là tiểu thuyết cổ đại.”
Du Trình trầm tư một lát: “Viết tiểu thuyết cũng tốt, di dời lực chú ý đi, phát triển sở thích cá nhân.”
…
Trong phòng, Thích Ánh lần đầu tiên viết nhật kí đóng cuốn sổ lại, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, khóe môi tĩnh lặng cong lên.
Thật tốt, cô đã được gặp lại tướng quân của mình.
Tuy tướng quân ở kiếp này không biết cô là ai, nhưng cũng không sao, lần này sẽ đổi lại là cô biết tướng quân.
Sáng ngày thứ hai ăn xong điểm tâm, Du Trình như thường lệ lái xe chở Du Trạc và Thích Ánh đến trường. Thích Ánh vốn ban đầu có chút kháng cự với việc đi học cũng vô cùng hào hứng.
Vào phòng học, cô phát hiện các bạn cùng lớp đều ân cần chạy lại hỏi thăm cô, Thích Ánh không hiểu lắm, vừa ngồi xuống, Nhạc Lê cầm đồ ăn sáng vội vã chạy vào, nhìn thấy Thích Ánh, cô ấy mở to mắt, nhanh chóng chạy đến chỗ cô, miệng không ngừng nói gì đó.
Nói cả buổi mới nhớ ra Thích Ánh không nghe được, cô ấy vỗ lên ót mình, lấy vở bài tập ra viết: Ánh Ánh, cậu không sao chứ? Sao cậu lại chọc tới Quý Nhượng vậy?
Vẻ mặt Thích Ánh mờ mịt, trả lời cô ấy: Tớ không sao, sao vậy?
Nhạc Lê ngại viết chữ chậm, nhìn một vòng xung quanh lớp, phát hiện không có giáo viên mới lén lút lấy điện thoại ra gõ chữ: Hôm qua xe cứu thương chạy đến trước cổng trường đó! Rất nhiều học sinh chứng kiến cậu bị Quý Nhượng đánh!
Thích Ánh: …
Cô chuẩn bị trả lời lại thì Lưu Khánh Hoa vội vàng đi vào lớp, Nhạc Lê nhanh tay giấu điện thoại đi, Lưu Khánh Hoa đi thẳng đến chỗ Thích Ánh, lo lắng nhìn cô mất mấy giây, sau đó khoa tay múa chân bảo cô lên văn phòng với mình.
Đợi Thích Ánh vừa ra ngoài, mấy nam sinh trong lớp lập tức bảy mồm tám lưỡi bàn tán với nhau: “Bạn học mới mới đến có một ngày, bọn lớp 9 đúng là không phải người!”
“Đúng vậy! Bắt nạt người bị câm điếc thì tính là thứ gì chứ!”
“Quý Nhượng bình thường làm mưa làm gió thì thôi đi, sao có thể đối xử với bạn học đặc biệt như vậy!”
“Chuyện này náo đến tai hiệu trưởng luôn rồi kia, xem lần này cậu ta còn nói gì được nữa không.”
“Kỳ vừa vào trường là đánh đàn anh lớp mười hai phải nhập viện, tôi còn tưởng cậu ta sẽ bị đuỗi học, ai dè đến cảnh cáo thôi cũng không có. Lần này nhất định là chạy không thoát rồi, đụng tới con liệt sĩ lận mà!”
Mấy nữ sinh thầm mến Quý Nhượng không ít, lớp 2 cũng có, lập tức phản bác lại: “Chuyện này cũng chưa biết trắng đen thế nào, Quý Nhượng chưa bao giờ đánh nữ sinh nha.”
“Một nám con trai lưỡi dài, chỉ dám trốn trong lớp mắng sau lưng người khác, có bản lĩnh thì đến trước mặt Quý Nhượng mà nói.”
Trong lớp đang ồn ào cãi nhau, còn ở văn phòng, Thích Ánh cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra từ Lưu Khánh Hoa. Ngay lúc đó, thầy chủ nhiệm và hiệu trưởng cũng gấp gáp chạy tới.
Đã dặn trước là phải tạo một môi trường ấm áp thân thiện cho con cái của liệt sĩ, kết quả mới ngày đầu tiên khai giảng liền phát sinh chuyện này, thầy chủ nhiệm sắp tức chết rồi: “Tôi đã nói rồi mà! Cái tên Quý Nhượng kia chính là một tai họa! Đáng ra học kỳ này nên đuổi học cậu ta cho rồi, quả đúng là con sâu làm rầu nồi canh của cả trường Nhất Trung này!”
Nói ra thì lúc lên văn phòng chỉ có thể im lặng nghe giáo viên nói, nhưng Thích Ánh thì ngược lại.
Thích Ánh cầm bút viết lên vở: Quý Nhượng không có đánh em, là nhầm lẫn thôi ạ.
Chữ viết như rồng bay phượng múa của thầy chủ nhiệm, Thích Ánh phải mất một hồi lâu mới đọc ra được: Bạn học Thích Ánh, em không cần phải sợ, cứ nói rõ mọi chuyện ra! Trường chúng ta tuyệt đối sẽ không bao che cho kẻ xấu!
Thích Ánh đang muốn viết hết những chuyện xảy ra ngày hôm qua ra để giải thích thì giáo viên chủ nhiệm lớp 9 dẫn theo Quý Nhượng đã tới.
Lưu Nghiêu bình thường không quản tới Quý Nhượng, không phải là không thèm quản, mà là có quản cũng vô dụng, Quý Nhượng lúc nào cũng là bộ dáng không thèm đếm xỉa kia, khiến người ta nghi ngờ có phải anh một chữ cũng không lọt vào tai hay không.
Sau này từ từ thầy cũng mặc kệ anh, chỉ cần anh không gây sự, Lưu Nghiêu đều mắt nhắm mắt mở không để ý tới.
Kết quả lần này còn dám chọc đến bạn học đặc biệt!
Lưu Nghiêu đã mắng anh suốt dọc đường đi, Quý Nhượng vẫn mang bộ dạng điềm nhiên kia như không có gì xảy ra, mí mắt cũng lười nhấc lên.
Vào văn phòng, nhìn thấy Thích Ánh ngoan ngoãn ngồi ở đó, anh cười như không cười nhếch môi, lười biếng ngồi xuống bên cạnh.
Thầy chủ nhiệm tức đến mức muốn giơ chân: “Cậu đứng lên cho tôi!”
Quý Nhượng lững thững đứng lên, còn bắt chéo chân qua, nhìn bộ dáng đó, y như còn muốn thêm điếu thuốc nữa cho đủ bộ.
Sắc mặt của mấy giáo viên nhăn nhó khó coi, ánh mắt hiệu trưởng phức tạp nhìn anh một cái, trầm giọng nói:”Quý Nhượng, chuyện lần này rốt cuộc là sao? Mấy thầy đều ở đây, em giải thích thử xem.”
Quý Nhượng đến mí mắt còn lười nhấc lên, thanh âm biếng nhác: “Có gì hay để giải thích? Không phải mấy người đều cho rằng tôi đánh người à? Muốn xử phạt gì thì nhanh lên.”
Thầy chủ nhiệm lại muốn mắng, hiệu trưởng giơ tay ngăn thầy lại, nói tiếp: “Thầy biết em không phải là đứa trẻ như vậy, tuy có chút kích động nhưng cũng không phải là không biết phân biệt phải trái…”
Lời còn chưa nói xong, áo của thầy bị ai đó giật giật.
Hiệu trưởng quay đầu lại, Thích Ánh đứng sau lưng thầy, tay giơ cuốn vở bài tập, trên đó có viết mấy dòng.
Mấy thầy giáo đều cúi đầu nhìn.
Đợi xem xong rồi, thần sắc mới nãy còn đang nổi giận đùng đùng chợt trở nên phức tạp.
Hiệu trưởng mỉm cười, quay đầu nhìn Quý Nhượng: “Thầy đã nói rồi mà, em không phải là đứa trẻ không biết phân biệt phải trái. Hăng hái làm việc nghĩa thế này rất tốt, tại sao lại không muốn giải thích với mấy thầy?”
Quý Nhượng: …
Anh làm cái gì? Sao còn liên quan đến chuyện hăng hái làm việc nghĩa nữa?
Hiệu trưởng: “Là học sinh trường ngoài bắt nạt bạn học Thích Ánh, em nhìn thấy rồi đến giúp đỡ là việc làm rất đúng, nhưng không được lấy bạo lực làm phương thức giải quyết, để tránh chính mình bị thương. Em biết gọi xe cứu thương, vậy thì cũng phải biết gọi cảnh sát. Chỉ là lần này em đã bảo vệ bạn học Thích Ánh, trường có thưởng phạt rõ ràng, sẽ cộng thêm điểm cho em.”
Quý Nhượng: …
Ai con mẹ nó muốn cộng thêm điểm.
Anh không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn Thích Ánh, đối với nụ cười mỉm ngọt ngào của cô gái nhỏ, vẻ mặt anh trầm lại, thầm mắng một câu, lại rũ mắt xuống.
Chuyện giải quyết xong, Thích Ánh với Quý Nhượng trở về lớp. Lớp 2 với lớp 9 một lớp ở đầu một lớp ở đuôi, sau khi lên lầu thì người rẽ trái người rẽ phải.
Lúc lên cầu thang, Thích Ánh một mực ngoan ngoãn đi sau lưng anh.
Đang là thời gian tự học buổi sáng, trên hành lang không một bóng người, bước chân đang đi lên cầu thang của Quý Nhượng chợt dừng lại, quay người ra sau.
Thích Ánh đứng ở bậc thang phía dưới, ngửa đầu lên, đôi mắt thanh tịnh trong veo tỏa ra nét vui vẻ dịu dàng.
Anh từ trên cao nhìn xuống, cười như không cười: “Lão tử cứu cậu khi nào?”
Thích Ánh không nghe được, chỉ cong cong khóe môi, ngoan ngoãn cười.
Lại là ánh mắt này.
Trong lòng Quý Nhượng chậm mất nửa nhịp, thu hồi lại nét cười, lại ra vẻ hung hăng lạnh lùng uy hiếp cô: “Không được cười với lão tử nữa! Không được đi theo lão tử nữa! Nghe thấy không?”
Thích Ánh mở to mắt.
Anh quay người nhanh chóng bỏ đi.
Thích Ánh nhìn theo bóng lưng của anh ngoan ngoãn vẫy tay.
Trở lại lớp, vừa vào trong, tiếng đọc bài nhỏ dần, Thích Ánh không thích bị người khác nhìn mình chăm chú, nhưng nhớ tới lời đồn kia, cô lấy hết dũng khí đi lên bục giảng, cầm phấn viết.
Tiếng đọc bài trực tiếp im bặt, tất cả đều kinh ngạc nhìn cô.
Thích Ánh viết lên bảng: Quý Nhượng không có đánh mình. Ngày hôm qua gặp phải mấy học sinh ở trường khác, là cậu ấy đã giúp mình.
Cô quay người lại nhìn mấy bạn học cùng lớp, nhoẻn miệng cười, sau đó mới cầm ấy khăn lau bảng lau đi mấy dòng kia. Lúc về lại chỗ ngồi, Nhạc Lê kích động đến mức tai đỏ bừng, viết ra giấy hỏi cô: Ánh Ánh, bộ cậu quen Quý Nhượng hả?
Thích Ánh lắc đầu.
Nhạc Lê không thể tin nổi: Vậy cậu ta sao lại giúp cậu chứ! Quý Nhượng chưa bao giờ xen vào chuyện của người khác, hơn nữa còn siêu hung dữ đó! Chẳng lẽ vì cậu đẹp?
Thích Ánh nghiêm túc viết: Không phải đâu, cậu ấy tốt lắm nha.
Tướng quân của cô là người tốt nhất trần đời này.
Chàng sẽ bất chấp nguy hiểm xâm nhập vào biên cương của doanh địch, chỉ để cứu những lưu dân bị địch quốc bắt giam.
Chàng sẽ nhường doanh trướng của mình cho những tướng sĩ bị thương, chia quân lương của mình để cải thiện thức ăn cho bộ hạ.
Chàng chinh chiến cả đời, sâu sắc phi phàm, sau khi chàng chết được đưa về kinh, dân chúng đón chào cả trăm dặm.
Thời đại này thái bình thịnh thế, tướng quân của cô không cần phải ra trận giết địch, người đời tựa hồ cũng có nhiều hiểu lầm với anh.
Nhưng cô biết rõ, tướng quân không hề thay đổi.
Anh hùng của cô, dù là người ở đâu, dù thời đại có biến hóa thế nào, cũng sẽ không thể chôn vùi tấm lòng son này.
*
Tác giả có lời muốn nói: Về chuyện Quý Nhượng với tướng quân.
Không hề có hiểu lầm về thế thân, không có ký ức của kiếp trước, trên văn án có ghi rõ nhé, Quý Nhượng là tướng quân chuyển thế, có cùng một linh hồn, kiếp trước kiếp này. Tôi và Ánh Ánh đều xem cả hai cùng một người, nên những chương kế tiếp cũng sẽ bám theo thiết lập này, không tiếp thu thiết lập khác nha. Mọi người đừng tranh cãi nhiều nữa, sau này cũng không cần phải xoắn xuýt nam chính không phải là tướng quân, nữ chính chỉ coi nam chính là thế thân nữa, đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết tình yêu ngọt ngào hệ chữa trị thôi ~~
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
89 chương
16 chương
11 chương
67 chương