Hắn nguyên bản đáp ứng nàng diễn trận này mục đích bất quá là muốn trêu chọc nàng, trải qua một buổi tối ở chung, hắn lại phát hiện rất nhiều cảm giác thú vị tuyệt không thể tả. “Tốt xấu ta mới là phó trướng đại gia nha!” Nàng cảm thấy thật sự mệt mỏi, giường lớn vừa mềm mại vừa xa hoa, vậy mà nàng chỉ có thể nhìn mà không thể ngủ, hận a. Cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, khoan khoái, Tương Thừa Lăng ung dung quay đầu liếc nhìn nàng một cái, gặp đôi môi nàng vì giận, hai phiến môi chúm lại tạo thành hình dáng như chiếc bánh bao thịt, khóe miệng không khỏi giương cao. “Ngươi nếu cảm thấy không bằng lòng, như vậy đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ ngon, cái giường kia rất lớn, cho dù hai chứ nhiều người cũng không thành vấn đề ” Lôi Mạn Mạn sao lại nhìn không ra đáy mắt hắn lóe lên tia bỡn cợt. Này chết tiệt gia hỏa! Được tiện nghi còn khoe mã. Cố tình chọc nàng giận, mà nàng lại không dám nói gì, vì tăng lương nàng nhẫn ! Hôm nay là ngày đầu tiên của hành trình tuần trăng mật, đêm qua mỗi phòng đều nhận được điện thoại nội bộ , ở ngày đầu tiên khách sạn sẽ tổ chức một tiệc rượu long trọng để đón tiếp. Theo báo cáo thì lần tham gia lần này đều là những cặp vợ chồng trẻ mới cưới, chỉ cần nhìn khuôn mặt luôn che kín nụ cười của họ cũng có thẻ nhìn ra được bên trong họ hạnh phúc như thế nào. Nàng thực hâm mộ những người này, phụ thân mất sớm, mẫu thân sớm rời đi nàng nhiều năm, trên đời này nàng chỉ còn một người em trai đang theo học pháp luật ở Anh Quốc xa xôi. Mấy năm nay cũng vì muốn em trai có thể đến trường học tập thật tốt, nàng liều mình kiếm tiền, có đôi khi muốn một ngày làm liên tiếp mấy phần công việc. Những năm gần đây, cũng từng có đồng học hoặc là đồng sự đối với nàng phát sinh hảo cảm, nhưng khi biết được gia cảnh của nàng liền nhanh chóng rút khỏi thế giới của nàng không lưu lại một chút dấu vết. Vì đệ đệ, nàng không hề câu oán hận, nhưng Tương Thừa Lăng rất đáng giận. Thấy hắn đẩy cửa đi ra ngoài, nàng theo sau đuổi kịp, nghĩ đến tối hôm qua nàng đáng thương hề hề ngủ ở trên sô pha, mà hắn lại độc chiếm giường lớn, nàng liền đánh vào không khí tiến lên kéo lấy cánh tay hắn. “Ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước, tốt xấu ta cũng là người chi trả chi phí cho chuyến lữ hành này, như vậy đi, chúng ta mỗi người ngủ một ngày ” “Không thương lượng, muốn cùng nhau ngủ, hoặc là ta ngủ một mình ”, .” Muốn hắn Tương Thừa Lăng ngủ sô pha, kia thật sự là nói nhảm mà thôi. “Ngươi là cái đại nam nhân nha, như vậy không phong độ.” “Phong độ lại không đáng giá tiền. Nam nhân chỉ cần có khí độ, có thể làm đại sự là đủ rồi.” Nhìn đến nàng bị chính mình khi dễ không lời nào để nói bộ dáng, tâm tình của hắn càng thêm du duyệt. Lôi Mạn Mạn bị hắn làm cho giận đến mức muốn giở thẳng chân dạp cho hắn một cái “ Ngươi tốt nhất đừng quên công việc của ta , chẳng lẽ không sợ ta đem việc ác của người đi công khai ọi người biết?” Tương Thừa Lăng còn không kịp đáp lại sự uy hiếp của nàng, một việc ngoài ý muốn đã xảy ra. Một nhân viên phục vụ bưng khay trước mặt đi tới, không cẩn thận đụng vào hai người, khay rượu rớt trên nền đất, thủy tinh một ly cũng đều vỡ nát. Trong một khoảng thời gian ngắn, chuyện ồn ào ngoài đại sảnh bởi vì sự hỗn loạn mà hơi dịu lại một chút. Hắn phản ứng thật sự mau, một tay lấy đỡ lấy cái ly rượu đang hướng đến Lôi Mạn Mạn bay đến, tuy nhiên rượu vẫn làm cho hắn bị ướt một mảng trên đôi giày Tây sang trọng. Lôi Mạn Mạn thấy thế đầu tiên là cả kinh, sau đó kinh ngạc hắn cư nhiên ở lúc nguy cấp lại giúp đỡ nàng. Mà nhân viên phục vụ cũng bị màn trước mặt dọa đến hoa mắt, có thể nói tại nơi này trên cơ bản đều là khách quý, vô luận là người nào cũng không phải là đối tượng mà một nhân viên phục vụ nhỏ nhỏ có thể chọc đến . Hăn không ngừng hướng Tương Thừa Lăng cúi đầu giải thích, cũng mười phần cúi người muốn hỗ trợ lau khô vết bẩn. Tương Thừa Lăng vốn không phải người hà khắc, cũng biết nhân viên phục vụ hàng tháng kiếm sinh hoạt phí cũng dễ dàng. Vốn định nói nhân viên rời đi, mà không có ý truy cứu, lại nhìn thấy Lôi Mạn Mạn đứng một bên dùng ánh mắt hứng thú đánh giá chính mình. Ánh mắt kia của nàng, không khỏi làm cho hắn có ý nghĩ đùa dai, hắn ngăn phục vụ thôi hầu hạ, đưa ra một cái cười yếu ớt, trong trẻo nhưng lạnh lùng. “ Thật xin lõi, con người của ta ở cuộc sống hàng ngày hết sức nhạy cảm, nếu không phải người thân cận,ta không có thói quen bị gần gũi hầu hạ ”. Nói xong, ánh mắt ngạo nghễ hướng Lôi Mạn Mạn. “ Cuộc sống của ta luôn luôn được nàng để ý chăm sóc, loại chuyện như vậy , ngươi giao cho nàng làm là tốt rồi ” Phục vụ sinh nghe xong, biểu tình có chút xấu hổ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm sao. Hắn nhưng lại trước mặt phục vụ sinh mặt làm khó dễ nàng Lôi Mạn Mạn hận nghiến răng, trong một khắc nàng còn đem hắn tưởng thành người tốt. “Lão bà……” Gã ác ma đội lốt thiên sứ tươi cười ngồi nghỉ ngơi trên sô pha của đại sảnh giơ đôi giày da bị bẩn ra, ý muốn nàng lau. Trong đại sảnh vô luận là tân khách hay nhân viên phục vụ đều đang chờ đợi sự việc phát triển sau đó, chỉ có Lôi Mạn Mạn đứng ở tại chỗ, đi cũng không được, không đi cũng không phải. Hai người ánh mắt nhìn nhau, Tương Thừa Lăng hướng về phía nàng nhíu mày, biểu tình trong mắt tràn đầy chọn hấn. Trước giờ hắn luôn không chịu thiệt, đương nhiên sẽ không quên chuyện nàng vừa uy hiếp chính mình . Nếu nàng thích đấu võ mồm, hắn liền muốn nàng nếm thử kết quả của sự thể hiện, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, hơn nữa hắn phát hiện nàng tức giận biểu tình so với bình thường bộ dáng càng hấp dẫn người. Lôi Mạn Mạn bị chọc đến muốn hộc máu, thật muốn đến tát một cái, đá một cái lên trên gương mặt tuấn tú , nhưng chính nàng cũng tự biết, một khi chính mình làm như vậy chính là trực tiếp đóng gói mình quay về Đài Bắc. Hành động phỏng vấn lần này tuyến bố thất bại. Ông trời đem trọng trách giao cho ai thì trước tiên sẽ khổ tâm sau lại lao lực gân cốt, nàng nhẫn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc miễn cưỡng tràn ra một đóa hoa tươi cười, trước mặt mọi người chăm chú nhìn xuống, tiếp nhận khăn lau từ người phục vụ, ngồi xổm trước mặt Tương Thừa Lăng, chịu nhục lau đi rượu dính trên giày của hắn. “Lão công, có thể mỗi ngày như vậy hầu hạ ngươi, thật sự là vinh hạnh của ta a!” Tương Thừa Lăng sao lại không biết trong lòng nàng bây giờ đang rất tức giận, đang thầm mắng chính mình, hắn tuyệt nhiên không sinh khí mà ngược lại lộ ra vẻ mỉm cười , “Đúng vậy lão bà, có thể mỗi ngày được tri kỉ như người chăm sóc, ta thật sự hạnh phúc ”