“Ngươi nói cái gì? Ai đến?” – Nhan Diệp Dung bất ngờ không tin vào điều tai mình nghe thấy lớn giọng hỏi. “Dạ thưa di nương, Thất vương phi đến ạ?” – A hoàn bên cạnh khúm núm sợ sệt nói. “Tại sang nàng ta đến đây?” – Nghe bẩm báo, Diệp Dung cả kinh nhíu chặt mày. “Dạ nô tỳ không biết!” “Nàng ta đang ở đâu?” “Dạ Thái tử cho mời người vào thư phòng!” – Nghe a hoàn nói, Nhan Diệp Dung cảm thấy nóng hết cả người vì tức giận. Trong Đông cung này ai cũng biết thư phòng của thái tử là cấm địa, hầu như rất ít người được vào đó. Thường những người vào đó đều là trọng thần thân cận với thái tử, này Nhan Diệp Doanh đến lại được mời vào đó quả thật quá quắc. “Ngươi còn đứng đó làm gì đi ra ngoài nghe ngống tình hình cho ta!” – Nhan Diệp Dung nổi sung thiên hét lớn trừng mắt, a hoàn rung rẫy vội lui nhanh ra ngoài, đi chưa được bao xa liền nghe tiếng đồ đạc đồ vỡ tán loạn bên trong phòng. Nhan Diệp Dung giận dữ hất toàn bộ đò đạc trên bàn xuống đât, hận không thể xong thẳng vào thư phòng thái tử mà giết chết Nhan Diệp Doanh tại chỗ được. ….. “Muội muội! Người đi đâu vội vàng như vậy?” – Thái tử phi thấy Nhan Diệp Dung mặt mũi tức giận hậm hực bước đi vội lên tiếng giữ lại. “Tham kiến thái tử phi!” – Nhan Diệp Dung nhìn thấy vội vàng tiến đến hành lễ. “Ngươi đi đâu vội vàng như vậy?” – thái tử phi thấy mặt mũi Diệp Dung khó coi, mỉm cười thấp giọng quan tâm. “Dạ bẩm thái tử phi, thiếp nghe tin tỷ tỷ mình là Thất vương phi đến cung ta nên vội vàng đi đến!” – Nhan Diệp Dung môi chợt nhếch lên. Ta đang không biết dùng cách gì để làm thì nay có người thay ta hành xử thì còn gì bằng nữa. “Thất vương phi đến Đông cung sao!!” – Thái tử phi nhướng mày tỏ ý ngạc nhiên. “Bẩm vương phi! Sáng nay Thất vương phi đến phủ, đang bàn chuyện với thái tử trong thư phòng!” – Ma ma bên cạnh Thái tử phi cung kính đáp. “Quán ma ma, bà mau xuống bếp dặn dò chuẩn bị thức ăn, chúng ta nên mời người ở lại dùng thiện!” – Thái tử phi gật đầu cũng không có chút biểu tình tức giận nào khiến Nhan Diệp Dung vô cùng ngoại ý. “Muội muội, ngươi cũng quay về đi, một lát Thất vương phi nghị sự xong ta sẽ cho người mời người đến! An Hạ ngươi đến đứng trước thư phòng Thái tử đợi Thât vương phi ra liền mời đến viện ta!” – Thái Tử phi nhanh chóng phân phó, gương mặt vẫn vô cùng trầm tĩnh không có biểu lộ. “Dạ vâng!” – Nhan Diệp Dung đành ngoan ngoãn dạ vâng, trong lòng vô cùng bức bối, ấm ức nhưng không dám cãi lời. Nhìn Diệp Dung tức giận mặt đen xì trước mắt Thái tử phi vô cùng thoải mái. Nàng biết Nhan Diệp Dung muốn quăng cục than lửa này vào tay nàng nhưng nàng là ai, nàng được dạy dỗ ngay từ nhỏ để trở thành người đứng trong hậu cung, có một chuyện cỏn con như vậy cũng không đối phó nỗi thì làm sao sau này có thể làm chủ hậu cung. Quả thật quá xem thường nàng rồi. Ngay từ khi bước chân vào phủ Nhan Diệp Dung được thái tử sủng ái nên nàng cũng không muốn đụng đến gây lớn chuyện cũng như làm mất hứng thái tử cho nên mới có chút an phận không tranh giành nhưng không có nghĩa nàng không biết những chuyện Nhan Diệp Dung làm sau lưng nàng. “Hồi cung!” – Thái tử phi cười hài lòng nhìn người trước mặt quỳ ẩn phẫn quay gót rời đi. Có lệnh như vậy của thái tử phi đương nhiên Diệp Dung không thể hùng hùng hỗ hỗ đến thư phòng hỏi chuyện Nhan Diệp Doanh được nên đành câm tức quay về viện của minh. “Tham kiến thái tử phi!” – Nhan Diệp Doanh cúi người hành lễ! “Thất vương phi đừng đa lễ đứng lên đứng lên!” – Thái tử phi ân cần nói, cho người đỡ Nhan Diệp Doanh ngồi lên ghế, còn mình vẫn ngồi vị trí chủ tọa. “Tham kiến Thái tử!” – Thái tử phi cùng mọi người tiến lên hành lệ khi thấy thái tử tiến vào. “Mọi người đứng lên!” – Tâm tình thái tử vô cùng vui vẻ bước vào trong, hiệp nghị cũng như những thảo luận giữa hai người dù chưa đi đến được sự thông nhất về giá cả nhưng như vậy cũng nói với y rằng Nhan Diệp Doanh và y còn gặp nhau vài lần nữa, nghĩ đến có thể gặp người nên tâm tình Lãnh Kỳ Song đặc biệt tốt. “Tham kiến thái tử, thái tử phi cùng Thất vương phi!” – Nhan Diệp Dung nhanh chóng đến, hành lễ với mọi người, rồi đưa đôi mắt ương ướt lấp lánh nhìn thái tử điện hạ! “Đứng lên đi! Dung nhi hôm nay Thất vương phi đến phủ chơi, nàng có vui không?” – Thái tử cười nói. “Vui chứ ạ, thiếp rất nhớ Thất vương phi. Lúc còn trong phủ thiếp rất ngưỡng mộ và đi theo tỷ tỷ!” – Nhan Diệp Dung cười e thẹn nói. Câu nói của Nhan Diệp Dung nghe thì có vẻ rất vô tư nói nhưng nếu nghe kỹ sẽ nghe ra được ý của Nhan Diệp Dung là luôn đi theo Nhan Diệp Doanh vì mình là dòng thứ xuất nên vô cùng ngưỡng mộ dòng chính! Nghĩ đến đó môi Nhan Diệp Doanh cong lên nụ cười vô cùng lạnh lùng. “Thất vương phi! Ta biết Thất vương gia cũng từ lâu tâm tính trầm mạc còn có phần lạnh lùng… Không biết nàng ở với ngài có cảm thấy buồn không?” – Thái tử phi cười cười nói. “Đa tạ thái tử phi quan tâm! Thất vương gia quả thật ai tiếp xúc cũng đều cảm thấy như vậy, nhưng mà đối với thê tử thì lại không như vậy!” – Nói đến đoạn này Nhan Diệp Doanh cúi đầu, hai gò má hơi ửng đỏ có phần xấu hổ. “Quả thật vậy sao?” – Người lên tiếng này không phải là Thái tử phi mà lại là Thái tử điện hạ Lãnh Kỳ Song khiến mọi người có chút bất ngờ. “Vâng quả thật vậy!” – Nhan Diệp Doanh cười nói. Nhắc đến Lãnh Kỳ Lạc là trong lòng Nhan Diệp Doanh có một chút ấm áp trỗi dậy. “Đúng rồi Thất vương phi, sắp đến lễ hội săn bắn mùa xuân! Khi đó người có đến không?” – Thái tử phi nói. “Thần thiếp có nghe Thất vương gia nhắc đến! Cũng đang suy nghĩ!” – Nhan Diệp Doanh vẫn giữ nụ cười nãy giờ âm trầm nói. “Muội muội đi đi, cũng nên đi một lần cho biết vườn săn bắn Hoàng cung!” – Thái tử phi nói. Nhan Diệp Doanh cúi đầu cười, nàng sao không nhớ nơi đó chứ, kiếp trước chính tại nơi đó nàng đã đau lòng như thế nào, khi mà một thái tử phi bị bỏ rơi ra sao, nàng vẫn còn cảm giác ê chề khó tả khi nhắc đến nơi đó. “Thần thiếp sẽ cất nhấc!” – Nhan Diệp Doanh thấp giọng nói. Nhan Diệp Dung đứng cạnh im lặng nghe mọi người nói chuyện, nàng luôn nhìn thấy những tia nhìn của thái tử nhìn Nhan Diệp Doanh, trong đó luôn có một phần nhu tình rất lớn, không lẽ người thái tử phi này lại không nhìn thấy điều đó hay sao!!!!