Ta mang theo Thúy nhi từng bước từng bước thật chậm đi lên trên lầu. Khi đến giữa cầu thang, ta nhịn không được quay đầu lại hỏi Thúy nhi ở phía sau: “Hay là, chúng ta bỏ chạy đi?” Thúy nhi giúp đỡ đẩy cái mông của ta lên trước: “Đừng có nghĩ lung tung! Tiểu thư ta van cầu cô, cô không muốn ở lại Tằng gia lăn lộn nhưng ta còn muốn tiếp tục lĩnh bổng lộc của Tằng gia!” Ta kinh ngạc: “Nha đầu lừa đảo, ngươi cũng quá không biết lớn nhỏ đi?” Thúy nhi vẫn tiếp tục thúc đẩy ta: “Dù sao phát bạc cho ta cũng đâu phải là cô, là đại thiếu gia!” Ta… Có điểm muốn khóc! Ta hỏi Thúy nhi: “Ở quê nhà ngươi có muội muội sao?” Thúy nhi có chút không rõ cho nên ngây thơ đáp: “Có một, làm sao vậy?” Ta nói: “Không có việc gì, thay ta ân cần thăm hỏi nàng!” Đến trên lầu, ta đi thật chậm về phía cánh cửa. Tằng Nhan ngồi ở trước bàn, mí mắt không nâng, vẫn cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, đưa lên miệng thảnh thơi uống, nhìn thế nào cũng là bộ dáng làm ra vẻ đàng hoàng. Thúy nhi ở phía sau ta nổi lên bản tính háo sắc: “Oa! Đại thiếu gia vừa tôn quý lại mang vẻ ưu buồn như vậy thật đúng là đẹp trai ngây người nha!” Ta dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống lầu. Nha đầu kia điên rồi! Tằng Nhan giả bộ thâm trầm nãy giờ không nói gì, nhị công tử của thượng thư gia đã lên tiếng trước. “Nhị muội, đứng ở đó làm gì chứ? Mau tới đây ngồi xuống!” Ta lườm hắn một cái: “Không có gia giáo!” Hắn bị ta làm cho nghẹn họng có chút không hiểu hỏi: “Không phải ta đã xin lỗi ngươi rồi sao, nhị muội?” Ta nói: “Ta nói không phải là chuyện quăng vỏ hạt dưa.” Hắn hỏi: “Ô, vậy ngươi nói xem là cái gì?” Ta nhíu mày, chuyển đề tài hỏi hắn: “Nhị công tử, ngươi nói xem, nếu cô nương còn chưa lấy chồng đã bị một tên nam nhân oang oang gọi thẳng khuê danh, vậy nam nhân kia có phải thực không có gia giáo hay không?” Nhị công tử cười đến cực kỳ sáng lạng: “Đâu chỉ không có gia giáo? Mà còn là đồ lưu manh!” Ta vội vàng lên tiếng phụ họa: “Đúng! Đúng! Chính là đồ lưu manh! Đúng rồi, còn chưa có thỉnh giáo nhị công tử tôn tính đại danh?” Nhị công tử cười như hoa nở: “Tại hạ Liễu Hành! Nhị Muội có thể gọi ta là Liễu ca ca hoặc Hành ca ca!” Ta nhìn thấy bàn tay đang cầm ly rượu của Tằng Nhan run lên… Liễu Hành hỏi ta: “Vậy còn nhị muội?” Ta chỉa chỉa Tằng Nhan: “Ngươi hỏi ca của ta đi!” Liễu Hành quay đầu nhìn về phía Tằng Nhan, Tằng Nhan nâng lên mí mắt, ngắm ngắm ta, sau đó hạ mi xuống, đổi thành ta run run. Hắn miễn cưỡng trả lời Liễu Hành: “Muội muội của ta, khuê danh là Nhị Muội.” Liễu Hành hai má run lên: “Thật sự gọi là Nhị Muội sao?” Ta nhìn hắn, đắc ý cười: “Đúng vậy, lưu, manh!”