Edit: kimphuong172839 Nhìn Quyền Thiệu Viêm xoay người đi ra phòng bệnh, Mục Giai Âm khẩn trương ngồi thẳng người, giọng nói mang theo uất ức nói: “Quyền Thiệu Viêm, em đau bụng.” Cơ thể Quyền Thiệu Viêm cứng đờ, trong lòng nháy mắt mềm mại xuống. Nhưng nét mặt Quyền Thiệu Viêm vẫn không có thay đổi. Thấy Quyền Thiệu Viêm quay trở lại, tâm tình Mục Giai Âm hơi khá hơn một chút. Quyền Thiệu Viêm cũng không tức giận như vậy đi… Cô tưởng anh vẫn còn rất tức giận. Quyền Thiệu Viêm trực tiếp bấm điện thoại trên đầu giường Mục Giai Âm, kêu y tá đem băng gạc và thuốc trị thương tới đây, còn bảo y tá mang luôn thuốc giảm đau đến. “Gần đây, cơ thể cảm giác như thế nào?” Quyền Thiệu Viêm hỏi. Mục Giai Âm lắc lắc đầu nói: “Không tốt, hơn nữa, Cơ U Tứ lại xuống tay rất nặng, đè ép bụng của em, vậy nên càng không được tốt.” Quan trọng nhất là, Quyền Thiệu Viêm cũng không tới bệnh viện thăm cô. Ngay cả em gái của anh đều tới, nhưng Quyền Thiệu Viêm vẫn là không đến. Mục Giai Âm nói dứt lời, liền khao khát nhìn Quyền Thiệu Viêm. Nhưng Quyền Thiệu Viêm chỉ là nhận lấy thuốc do y tá đưa tới, cẩn thận thoa lên cổ tay Mục Giai Âm, lại quấn một tầng băng gạt sau đó mới nói: “Sau này Cơ U Tứ sẽ không tái xuất hiện nữa, em hãy yên tâm đi. Anh còn có một số việc, đi trước đây.” Quyền Thiệu Viêm vẫn không có ý định ở lại với cô? Mục Giai Âm cắn cắn môi, không có lên tiếng, Quyền Thiệu Viêm căn bản là không tính toán tha thứ cho cô sao? Nhưng cô đều đã nỗ lực như vậy, chẳng lẽ Quyền Thiệu Viêm nghe không hiểu từng câu từng chữ của cô đều ẩn ý mong muốn Quyền Thiệu Viêm tới bệnh viện thăm cô sao? Anh tức giận là vì chuyện của Chân Phó Dương hay là bởi vì chuyện đứa nhỏ? Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm từ từ đóng lại cửa phòng bệnh, sắc mặt từng tầng từng tầng buồn bã đi xuống. Trên mặt vốn cũng không có huyết sắc, xem ra càng giống như phủ thêm một tầng tuyết trắng. Ánh mắt mang theo tức giận, mơ hồ lộ ra mấy phần không khí trầm lặng. Quyền Thiệu Viêm đây là không tính toán để ý đến cô sao? Cơ thể Mục Giai Âm cuộn lên, vùi đầu vào trong chăn, muốn khóc lại khóc không ra nước mắt. Cô còn phải giải thích thế nào? Quan hệ của cô và Chân Phó Dương cô cũng sớm đã nói rõ với Quyền Thiệu Viêm, đứa nhỏ trong bụng… Người áy náy nhất chính là cô, buổi tối lúc nằm mơ thậm chí cô nhìn thấy đứa bé kia khó chịu kêu đau với cô. Ngay tại mấy ngày trước, cô vẫn còn vì nghe được đứa bé máy thai mà cao hứng, nhưng bây giờ cô lại vĩnh viễn cùng đứa trẻ của mình nói tạm biệt. Nếu như thật sự Quyền Thiệu Viêm là bởi vì chuyện đứa trẻ mà hành hạ cô... Mục Giai Âm vùi mình ở trong chăn, cơ thể đột nhiên một trận lại một trận rét run. Lúc tối, nhà họ Cơ lại xảy ra chuyện. Khóe môi luôn treo nụ cười của Cơ U Tứ rốt cuộc mím lại thành một đường thẳng tắp. “Anh hai, bây giờ anh thật là gan lớn rồi.” Mắt Cơ U Tứ khẽ nheo lại, con ngươi màu hổ phách bởi vì tức giận mà nhanh chóng biến thành màu đen, nhưng màu đen kia cũng không đồng nhất, ngược lại giống những sợi tơ tụ tập thành một màu đen hiểm độc, lộ ra mùi vị kỳ lạ. “Cơ U Tứ, chuyện hôm nay em công kích Mục Giai Âm, Quyền Thiếu đã biết.” Vẻ mặt Cơ U Vũ không có bất kỳ biến hóa, nghiêm túc nói: “Không bằng em ra nước ngoài tạm thời tránh một đoạn thời gian, như vậy đối với chúng ta và Cơ gia đều tốt.” “Quyền Thiệu Viêm?” Khóe miệng Cơ U Tứ lại tà tà nâng lên một nụ cười, khóe mắt đuôi mày đều giơ lên, cố tình trong ánh mắt kia sự hiểm độc cũng là càng ngày càng đậm: “Cơ U Vũ, sợ là anh bởi vì tôi đả thương Mục Giai Âm mới tức giận đi?” “Hiện tại Mục Giai Âm mới vừa sinh non, tôi nghĩ anh chính là không muốn đi phá hư tình cảm vợ chồng của cô ta và Quyền Thiệu Viêm.” Cơ U Vũ cũng hào phóng thừa nhận: “Hơn nữa, vào chiều hôm nay, anh và ba mẹ đều không hẹn mà cùng bị tổn thất, anh nghĩ em mới là người bị công kích lợi hại nhất, đây đều là người nào làm, anh nghĩ không cần nghi ngờ.” Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, làm cho toàn bộ nhà họ Cơ thất thế, trừ Quyền Thiệu Viêm ra còn ai có cái khả năng này? Vẻ mặt Cơ U Vũ trầm tĩnh, hợp tình hợp lý phân tích nói: “Huống hồ, đây còn là dưới tình huống Quyền Thiệu Viêm bị chuyện nhà họ Ngô và vợ anh ta vướng tay vướng chân, một khi Quyền Thiệu Viêm xử lý sạch sẽ chuyện nhà họ Ngô, toàn lực đối phó chúng ta, em nghĩ Cơ gia sẽ phải gánh chịu tổn thất lớn dường nào, khẳng định trong lòng em hiểu rõ.” “Nói nhiều như vậy làm gì, chẳng lẽ anh không rõ ràng thực lực của tôi?” Cơ U Tứ hơi nhíu mày: “Anh chớ vì muốn lấy lòng một người đàn bà đã có chồng mà xen vào chuyện của tôi, còn nói nghe đến hào hùng như vậy. Vì nhà họ Cơ? Nhà họ Cơ nếu là dựa vào anh thì sớm đã sụp đổ. Nếu không phải là tôi chống, cái nhà họ Cơ này có thể được như hiện tại sao.” “Em cũng họ Cơ.” Cơ U Vũ cường điệu, vẻ mặt không có chút gợn sóng nào. Rất dễ nhận thấy, cãi vả như vậy giữa hai anh em là chuyện thường xuyên xảy ra. “Còn nữa, người phụ nữ của em, Thịnh Liễu Huyên đã từng cố gắng hạ độc Mục Giai Âm, nguyên nhân không rõ.” Cơ U Vũ nói. Nếu Cơ U Tứ muốn đi, vậy thì hãy xử lý cho xong toàn bộ những chuyện này rồi đi. Cơ U Vũ cũng từng hỏi người phụ nữ kia tại sao phải hạ độc Mục Giai Âm, nhưng mà người phụ nữ này bị Cơ U Tứ làm hư rồi, không chịu cho anh sắc mặt tốt, lỗ mũi hướng lên trời bỏ đi luôn. Cơ U Vũ cũng nhún nhường, không muốn cùng một người phụ nữ so đo quá nhiều, liền không còn hỏi tới. “Cậu chủ, nên đi.” Vệ sĩ cắt đứt cuộc đối thoại của Cơ U Tứ và Cơ U Vũ. Hành lý Cơ U Tứ đã sớm chuẩn bị xong, vệ sĩ một tay xách hành lý nói: “Cậu chủ, ông chủ nói bên kia quá mức nguy hiểm, để cho em đi theo cậu.” Danh nghĩa là đi theo, thực ra là đi theo dõi. Ông già kia thật đúng là tin lời Cơ U Vũ, cảm thấy anh sẽ làm loạn. Lại có thể phái vệ sĩ đắc lực nhất bên cạnh ông ta đi theo dõi anh, thật là để mắt anh. “Biết.” Cơ U Tứ chậm rãi đáp một tiếng, mới lại quay đầu ánh mắt hung ác nhìn Cơ U Vũ, trên mặt cười lúm đồng tiền càng thêm quỷ dị. “Yên tâm đi, anh hai.” Trong giọng nói Cơ U Tứ mang theo vài phần vui vẻ, vài phần quỷ dị, âm thanh kia giống như mang theo vài phần chất dính, ở trong không khí thật lâu xua đi không được: “Người phụ nữ của em sẽ không xuống tay với Mục Giai Âm. Em còn không có ở trước mặt anh chiếm được Mục Giai Âm, em thế nào cam lòng để cho Mục Giai Âm chết đây? Nếu Mục Giai Âm còn sống sẽ phát huy giá trị cao nhất phải hay không?” Cơ U Tứ giống như là phát hiện ra việc gì hay nói: “Chờ lúc em chiếm được Mục Giai Âm, một người phụ nữ, vừa hành hạ được anh và Quyền Thiệu Viêm, lại lấy lòng em, thật đúng là một hòn đá hạ ba con chim phải hay không?” Cơ U Tứ miễn cưỡng vừa đi về phía trước vừa nói: “Anh hai, em thích phụ nữ đầy đặn, Mục Giai Âm thật sự là quá gầy, nhớ giúp em nuôi cô ấy cho béo một chút, chờ sau khi em trở lại vừa đúng lúc hưởng dụng.” Vẻ mặt Cơ U Vũ từ đầu tới đuôi cũng không có thay đổi. Từ khi Cơ U Tứ mạnh hơn anh, chỉ cần có cơ hội, Cơ U Tứ cũng sẽ hung hăng giẫm anh ở dưới chân, không có chút nào cho anh cơ hội xoay mình. Cả thành phố A mọi người đều biết rõ, mặc dù Cơ U Tứ là em trai của anh nhưng ở trong nhà họ Cơ, người có quyền lên tiếng đều chỉ có Cơ U Tứ, không phải bất luận kẻ nào khác. Thậm chí ngay cả ba của anh đều không phải! Cơ U Vũ nhớ lúc sinh nhật mười tám tuổi, ba của anh đã từng nói với anh, nói sau này muốn giao nhà họ Cơ cho Cơ U Tứ. Muốn anh bình thường để ý Cơ U Tứ, chỉ có ở dưới sự hướng dẫn của Cơ U Tứ nhà họ Cơ mới có thể ở thành phố A có đất đặt chân. Cho nên tới bây giờ anh cũng không tranh giành với Cơ U Tứ, anh vốn không phải là người có dã tâm. Hơn nữa, Cơ U Tứ chê cười, anh cũng sớm đã thành thói quen. Cho nên, trong lòng không hề có bất kỳ gợn sóng. Ở xung quanh anh, bọn người làm hoặc đồng tình, hoặc hả hê, hoặc ánh mắt giễu cợt, Cơ U Vũ bình tĩnh xoay người qua, đi tới gian phòng của mình. Chờ đến lúc xe đi khuất, Cơ U Vũ mới yên lòng, trên mặt hơi lộ ra một cái mỉm cười. Đơn giản, nhiều năm như vậy anh đều biểu hiện tốt. Vì vậy cho tới bây giờ ba cũng không có hoài nghi anh, cho nên anh mới thuận lợi đuổi đi Cơ U Tứ, không có Cơ U Tứ, cuộc sống Mục Giai Âm sẽ khá hơn một chút. Dù sao, Cơ U Tứ, tên này từ trước tới nay luôn là người chỉ sợ thiên hạ không loạn. Hơn nữa, rất rõ ràng Cơ U Tứ là coi trọng Mục Giai Âm, không có người phụ nữ nào có thể được hạnh phúc khi ở bên cạnh Cơ U Tứ. Cơ U Tứ, người này từ trước tới nay luôn là người chỉ thích chơi đùa, căn bản không có thật lòng. Anh nhìn ra được Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Viêm thật sự có tình cảm với nhau, hai người họ vốn là vợ chồng, hi vọng bọn họ người có tình sẽ thành thân thuộc. Lúc Quyền Thiệu Viêm biết Cơ U Tứ đã ngồi máy bay tư nhân đi nước ngoài, run sợ trong nháy mắt, mới nói: “Nhà họ Cơ lần này ngược lại ra tay nhanh chóng.” Anh vốn còn muốn chờ mấy ngày nữa sau khi giải quyết tất cả chuyện của nhà họ Ngô, mới bắt tay vào xử lý chuyện Mục Giai Âm. Tổn thương người phụ nữ của anh, hành động của Cơ U Tứ sớm đã vượt qua phạm vi nhẫn nại của anh. Thôi, nếu hắn đã đi, như vậy anh sẽ chờ ngày Cơ U Tứ trở về, lúc đó sẽ tính sổ với Cơ U Tứ. Tám năm không giao thủ với Cơ U Tứ, ngược lại anh có chút hoài niệm cảm giác đối thủ bị anh vĩnh viễn giẫm ở dưới chân. Sau hai tuần lễ, Mục Giai Âm xuất viện. Ngày xuất viện, Mục Giai Âm không ngờ lại thấy được Đổng Lê Triệu và Hướng Tình. “Hai người như thế nào sẽ cùng nhau đến?” Mục Giai Âm rất là ngoài ý muốn. Hướng Tình luôn luôn tuỳ tiện, không giấu được tâm sự, cô đối với Đổng Lê Triệu chán ghét đều viết ở trên mặt. Ở trong lòng Hướng Tình, sở dĩ Hàn Tử Nghị sẽ học cái xấu, toàn bộ đều là bởi vì Đổng Lê Triệu, Mục Giai Âm cảm thấy... Xác thực có một bộ phận nguyên nhân. Đổng Lê Triệu thật sự rất rành chuyện sống phóng túng, không chỉ ở thành phố A, bạn chỉ cần tùy tiện nêu một chỗ ví dụ, Đổng Lê Triệu lập tức có thể nói cho bạn biết nơi đó khách sạn nào tốt nhất, nơi đó buổi tối có thể đi * ở địa phương nào, hộp đêm ở đâu nóng bỏng nhất, nơi nào con gái nhiệt tình nhất... Tóm lại, ở phương diện trên, người này so với thổ địa còn thần kỳ hơn. Điểm này vừa vặn là điểm mà mỗi một người phụ nữ đều không vui thấy nhất. Hướng Tình thường cố gắng cùng Đổng Lê Triệu đối nghịch, chỉ tiếc, mỗi lần đều là tơi tả mà về. Dù sao Đổng Lê Triệu cũng là cao thủ tình trường, phương diện ăn nói, chúng ta con gái tốt không đấu lại anh ta! Hướng Tình liếc Đổng Lê Triệu một cái nói: “Vốn là hẹn Hàn Tử Nghị cùng nhau đến, kết quả Hàn Tử Nghị ngủ quên.” Hướng Tình lại nói lầm bầm: “Chỉ có Đổng Lê Triệu người này, thấy mỹ nữ liền giống như ngửi thấy thịt ngon.” “Tôi chính là biết kiềm chế.” Đổng Lê Triệu hí mắt cười, bộ dáng phong lưu vô hạn: “Hơn nữa, tôi coi như là có thể ngửi thấy mùi thịt, vậy cũng phải là ngửi thấy thịt mỹ nữ nha, còn người này thì…” Đổng Lê Triệu cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới Mục Giai Âm nói: “Chị là mới vừa từ trong quan tài bò ra ngoài sao?” Lúc này Hướng Tình mới cẩn thận nhìn Mục Giai Âm nói: “Giai Âm, tại sao cậu gầy như vậy hả?” Mục Giai Âm vốn dĩ là gầy, nhưng trên mặt dù sao vẫn tròn tròn như trẻ con, nhìn đáng yêu và mang chút quyến rũ, làm cho người ta không dời mắt được. Nhưng mà bây giờ hai má tròn tròn của Mục Giai Âm hoàn toàn biến mất, thậm chí gương mặt hơi lõm vào. Thoạt nhìn có chút giống như là bệnh nặng sắp chết, gầy yếu mong manh. Hướng Tình vẫn là ưa thích dáng vẻ trước kia của Mục Giai Âm, ít nhất bộ dáng trước kia trông rất khỏe mạnh. Trước kia làn da Mục Giai Âm là màu trắng hồng, làm người ta không dời mắt được, cảm thấy Mục Giai Âm nhất định là trang điểm. Nhưng bây giờ vẻ mặt Mục Giai Âm tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng bị mất màu đỏ, trong sự tái nhợt lộ ra mấy phần xanh xao, khó trách Đổng Lê Triệu sẽ nói như vậy. “Có phải cậu bởi vì sinh non quá khó chịu cho nên liền không ăn cơm ngon phải không?” Hướng Tình nói xong hốt hoảng bụm miệng, hận không thể hung hăng tát mình hai bạt tai. “Hư việc nhiều hơn là thành công.” Đổng Lê Triệu ghét bỏ. Hướng Tình im lặng thừa nhận. Rõ ràng ở trên đường đã mặc niệm vô số lần, nói là nhất định phải nói gì đó để cho Mục Giai Âm vui vẻ, chuyện đứa bé nhất định không được không đề cập tới, thế mà cô vừa mở miệng nói chính là sinh non? Mục Giai Âm cười nhẹ nói: “Gần đây khẩu vị có chút kém, không ăn nhiều được, hai ngày nay đã tốt hơn nhiều.” Đứa bé… Bụng Mục Giai Âm đột nhiên lại đau đớn. Mục Giai Nhan, Mục Giai Âm cúi đầu che giấu ánh mắt mang theo tràn đầy ác ý, trước đó Quyền Thiệu Viêm đã mang tất cả kết quả tra hỏi cho cô xem. Cho nên, người Ngô Oánh Oánh muốn đụng căn bản là Mục Giai Nhan, cô lại làm người chịu tội thay cho Mục Giai Nhan, hơn nữa, Ngô Oánh Oánh muốn chạy trốn sợ rằng là bị Mục Giai Nhan kích thích. Mục Giai Nhan càng thêm cố gắng ở trước mặt Quyền Thiệu Viêm bôi đen quan hệ giữa cô và Tả Trí Viễn. Cô luôn dễ dàng tha thứ cho Mục Giai Nhan, chỉ là vì muốn nhìn Mục Giai Nhan từ chỗ cao té xuống. Nhưng hành động của Mục Giai Nhan rất rõ ràng đã đột phá ranh giới cuối cùng của cô, như vậy cô cũng không để ý phải tự mình ra tay đối phó Mục Giai Nhan đâu. Thấy Mục Giai Âm không nói chuyện nữa, Hướng Tình càng thêm lo lắng. “Giai Âm à.” Hướng Tình đang định nắm tay Mục Giai Âm, lại bị bàn tay lạnh lẽo của Mục Giai Âm kích thích: “Tay của cậu tại sao lại lạnh như vậy, giống như một khối băng! Trời ạ, tớ sưởi ấm cho cậu.” Mục Giai Âm cảm thấy càng lạnh hơn. Hướng Tình ngượng ngùng cười cười: “Thời tiết quá lạnh, thật sự là không trách tớ được, Giai Âm.” Lúc ra cửa, cô quá vội nên quên mang bao tay. Trên đường cô lại cãi nhau với Đổng Lê Triệu, Đổng Lê Triệu, kẻ biến thái này vì đông lạnh cô còn cố ý mở rộng cửa sổ, mặc cho gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, lạnh đến mức cô hận không được vội vàng bỏ mình vào trong lò lửa. “Trà sữa.” Đổng Lê Triệu đưa một ly trà sữa chocolate tới tay Mục Giai Âm nói: “Đây này, cẩn thận nóng.” “Cậu thật ra có lòng.” Mục Giai Âm nhận lấy trà sữa. Hướng Tình hồ nghi nhìn chằm chằm Đổng Lê Triệu vài giây: “Có phải gần đây anh lại đổi mới sổ tay tán gái hay không?” Trước kia không có thấy điều này nha. … Từ trước tới nay anh tán gái luôn là người đánh nhanh thắng nhanh, một chiêu này rất rõ ràng là thích hợp trường kỳ tác chiến. Anh căn bản cũng không có thể ghi loại biện pháp này vào sổ tay tán gái, Đổng Lê Triệu cười cười với Hướng Tình: “Ngươi lại nhìn lén Hàn Tử Nghị gì đó à? Được, hôm nào tôi liền thông báo cho Hàn Tử Nghị một tiếng, bảo cậu ta nên thay ổ khóa mới.” Đổng Lê Triệu nói xong lại nhìn thấy Mục Giai Âm nhíu mày. Chẳng lẽ Mục Giai Âm phát hiện đây là đại ca dạy anh làm? Quyền Thiệu Viêm không tới đón Mục Giai Âm lại để cho anh đi, áp lực của anh cũng rất lớn đó! Quan trọng là bởi vì anh “Mồm miệng lanh lợi” cố ý bị đại ca bắt ra ngoài an ủi Mục Giai Âm mới vừa xuất viện. Lần đầu tiên nghe được Quyền Thiệu Viêm đánh giá anh cao như vậy, Đổng Lê Triệu bày tỏ, làm một đại gia miệng mồm lanh lợi, về sau anh sẽ không bao giờ tự mình khen ngợi mình mồm miệng lanh lợi nữa. Nhất lừa người chính là, Hàn Tử Nghị tối qua còn vỗ ngực thề son sắt mà nói muốn sáng nay cùng anh đi đón chị dâu. Nhưng sáng sớm, tên kia cư nhiên ngủ quên, sau đó còn cố ý nói Hướng Tình làm hắn ngột ngạt. “Chỉ có hai người thôi?” Mục Giai Âm đang cầm trà sữa, tâm có chút chìm. Bây giờ đã tháng mười hai rồi, mùa đông gió lạnh thổi ở trên mặt đám người bọn họ, giống như là dao cạo muốn cạo rách một tầng da của mọi người. Ông nội vốn là muốn đi đón cô, lại bị cô mạnh mẽ cản trở. Những người khác cũng bị Mục Giai Âm cản trở, lúc Đổng Lê Triệu nói muốn đón cô, cô mới đồng ý, cô vốn tưởng rằng Quyền Thiệu Viêm cũng sẽ cùng tới, nhưng không nghĩ tới Quyền Thiệu Viêm căn bản không có xuất hiện. Cô đã có hai tuần lễ chưa từng thấy qua Quyền Thiệu Viêm rồi. Trái tim Mục Giai Âm có chút khó chịu. Gió rét lạnh, tay chân Hướng Tình cũng tê dại. “Chúng ta vào trong xe thôi.” Mục Giai Âm nói với Hướng Tình và Đổng Lê Triệu. “Tốt.” Hướng Tình phụ họa. Đợi đến lúc vào trong xe, Mục Giai Âm sờ sờ tay Hướng Tình, tin tưởng so với trước kia còn đỏ hơn: “Cậu sưởi ấm trước đi.” Mục Giai Âm đưa trà sữa trong tay cho Hướng Tình. “Không, thể chất của tớ cậu cũng không phải không biết, chỉ chốc lát nữa liền ấm, cậu sưởi đi.” Hướng Tình đẩy ra trà sữa. Đổng Lê Triệu thấy cách đó không xa có tiệm trà sữa, liền nói: “Chờ, vì ly trà sữa mà giằng co, người khác nhìn thấy còn tưởng tôi hẹp hòi, hai người ngồi đây, tôi đi mua trà sữa.” “Thế nào đột nhiên trở nên tốt bụng như vậy?” Đột nhiên tự mình đi mua trà sữa cho Hướng Tình? Cô nghĩ là Đổng Lê Triệu cho dù có mua, tối đa cũng là bảo Hướng Tình tự đi mua. Hướng Tình khinh bỉ bỉu môi nói: “Nhìn góc đường.” Mục Giai Âm theo tầm mắt Hướng Tình nhìn sang, đã nhìn thấy Đổng Lê Triệu mua ly trà sữa, đi thẳng tới góc đường đến bên cạnh một người phụ nữ, ở dưới mùa đông vẫn mặc áo lộ ra một phần bụng, hở cổ cùng váy ngắn, ăn mặc mỏng manh, mang giày cao gót mười phân. “Thật…” Mục Giai Âm suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Kinh nghiệm.” Giữa mùa đông này mua ly trà sữa vẫn không quên tán gái, cô đều sắp bị Đổng Lê Triệu cảm động! “Giai Âm.” Lần này Hướng Tình không có cự tuyệt Mục Giai Âm nhét trà sữa vào trong tay cô, Hướng Tình cầm trà sữa, ánh mắt lại trở nên lo lắng: “Cậu và Chân Phó Dương... Quyền Thiếu có phải tức giận hay không?” “Tớ đã nói rõ ràng rồi.” Mục Giai Âm trầm mặc chốc lát, mới nhìn Hướng Tình nói: “Cậu đây là muốn an ủi tớ?” Hướng Tình ngượng ngùng cười cười, sau đó dứt khoát lắc đầu một cái, “Tớ sợ làm cho cậu tức giận.” “Cậu còn nhớ rõ chuyện lúc trước.” Mục Giai Âm cười cười, lúc Hướng Tình bắt đầu nói câu nói này, cô thật là có chút lo lắng nhất định Hướng Tình muốn an ủi cô. “Nói nhảm, mỗi lần cậu đau khổ, tớ an ủi cậu, người khác đều nói tớ là đang cố ý vòng vo mắng cậu.” Hướng Tình buồn bực buông tay: “Cậu nói xem, bình thường nếu là tớ phúc hắc như vậy, Đổng Lê Triệu còn có thể trước mặt của tớ được nước làm tới? Tớ đã sớm mắng cậu ta đến Đông Tây Nam Bắc cũng không phân rõ.” Mục Giai Âm vừa nói vừa nhìn góc đường, nói với Hướng Tình: “Tớ cảm thấy Đổng Lê Triệu đây là muốn mang người phụ nữ kia lên xe.” Tay Đổng Lê Triệu cũng quấn lên eo của người đàn bà kia rồi, phần bản lĩnh thân thiết kia, làm cho người ta cảm giác hình như là tình yêu cuồng nhiệt của nam nữ bình thường. Mục Giai Âm nâng trán, mặc dù biết Đổng Lê Triệu rất biết tán gái, nhưng khi một màn này rõ ràng xuất hiện tại trước mặt cô thì cô cảm giác cái này thật giống như là đang đóng phim. Đổng Lê Triệu chính là một cặn bã, cô gái xem rõ chưa! Còn có... Cô gái, dè dặt chút! Nhanh như vậy liền mắc câu, sau này còn như thế nào vui thích chơi đùa với Đổng Lê Triệu! Cô gái, cô là lần đầu sao? Hướng Tình chán ghét nhìn Đổng Lê Triệu hồi lâu, mới nói với Mục Giai Âm: “Nhìn đi.” Nói xong, Hướng Tình liền bò đến trước xe ngồi. Từ trong túi riêng lấy ra cây bút màu đen đánh dấu. Sau đó soạt soạt soạt ở ghế da màu ngà của Đổng Lê Triệu nhanh chóng múa viết xuống vài cái chữ rồng bay phượng thật to: lừa đảo chuyên nghiệp, bảo đảm phẩm chất! Nhìn Đổng Lê Triệu ôm người phụ nữ kia tới bên cạnh xe, Hướng Tình lại nhanh chóng chạy về chỗ ngồi. Mục Giai Âm mặt không biến sắc ngồi ở ghế sau, chờ Đổng Lê Triệu cực kỳ thân thiết mở ra cửa xe chỗ ngồi kế bên tài xế, lúc muốn mời người phụ nữ kia lên xe, chợt lại thấy được trên ghế tám chữ to. Dấu hiệu của bút màu đen lưu lại ở trên ghế dựa màu trắng ngà voi có vẻ cực kỳ rõ ràng. Hướng Tình tùy tùy tiện tiện cười cười với người phụ nữ nói: “Bác gái, kỹ thuật của anh tôi khá tốt, bác tin anh tôi chắc chắn không sai.” Mục Giai Âm quay đầu nhìn về phía người phụ nữ kia, gật gật đầu theo nói: “Bác gái, thật sự, cậu ta rất chuyên nghiệp.” Hướng Tình và Mục Giai Âm rất vinh hạnh khi mắt thấy toàn bộ quá trình sắc mặt người phụ nữ kia chuyển từ trắng sang hồng, từ hồng chuyển qua xanh mét, từ xanh thành tím, từ tím biến thành đen. Người phụ nữ kia bị lời nói của Hướng Tình và Mục Giai Âm làm tức giận, toàn thân đều phát run: “Hai cô nói người nào là bác gái hả, nhìn một chút số tuổi của hai cô, không biết lễ phép, tiểu tiện...” “Chớ run, phấn rơi đến trên ghế rồi.” Mục Giai Âm lạnh lùng mở miệng, ánh mắt có chút lạnh lẽo. Hướng Tình đột nhiên cảm thấy Mục Giai Âm giống như trở nên có một chút… Một chút nguy hiểm?