Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 83 : Té xỉu trong thang máy và Cơ U Tứ (2)

Edit: kimphuong172839 Cơ U Tứ và Cơ U Vũ cũng không có nhúc nhích. Cơ U Tứ cố gắng xoá ảnh hưởng vừa rồi của Mục Giai Âm đối với anh quẳng mất bên tai. Quyền Thiệu Viêm nói đó là vợ của anh ta, Cơ U Tứ có chút ngoài ý muốn, mấy tháng này anh quá bận rộn, cũng không có cẩn thận hiểu rõ thành phố A đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết là ngày đám cưới của Quyền Thiệu Viêm, cô dâu đào hôn, anh còn tưởng rằng Quyền Thiệu Viêm sẽ rất ghét vợ của hắn. Tình huống hôm nay cũng thế, hơn nữa, cô gái kia nhìn bộ dáng cũng rất đẹp. Mấu chốt là, Quyền Thiệu Viêm để ý cô gái kia. Nếu không cũng sẽ không cố ý nhắc tới vết thương của người khác, cái này không giống phong cách của Quyền Thiệu Viêm. Quyền Thiệu Viêm là đang ghen. Thú vị thật, Cơ U Tứ tà ác ngoắc ngoắc môi, dựa vào vách tường nhẹ nhàng cười. Xem ra anh có thể thử kết giao cùng cô gái này một chút. Mới vừa vào cửa bệnh viện, y tá chợt bị ba người này cuốn hút, bước cũng bước không được rồi. Chân Phó Dương đứng nhìn chăm chú, áo sơ mi trắng cùng quần đen, tóc đen mềm mại khéo léo dán sát trên đầu, một bộ thiếu niên tốt, nhanh nhẹn trong thời buổi hỗn loạn. Cơ U Vũ một thân chính trang, hơi nhíu mày, thoạt nhìn u buồn và thâm trầm, giống như là hoàng tử trong đồng thoại. Còn đối diện Cơ U Vũ, Cơ U Tứ cũng là vẻ mặt tà mị mang theo nụ cười, khóe mắt đuôi mày mang theo quyến rũ, giống như ma cắn nuốt lòng người, hận không thể đem mọi người đều kéo vào địa ngục. Thấy y tá đang nhìn hắn đến ngẩn người, Cơ U Tứ còn rất xấu bụng trừng mắt với y tá. Bản báo cáo, kể cả dụng cụ tiêm và thuốc men trong tay y tá cùng nhau rơi xuống đất, thủy tinh nện ở trên sàn nhà bóng loáng phát ra âm thanh thanh thúy khiến Cơ U Tứ vui vẻ. Thật không may mắn nha, Cơ U Tứ nhìn thấy xa xa, từ một căn phòng khác, người mặc đồng phục chủ quản tức giận đùng đùng hướng bên cạnh y tá đi tới, cô y tá này muốn bị sa thải đây. Mới vừa rồi nhìn Mục Giai Âm bị Quyền Thiệu Viêm ôm đi, đột nhiên tâm tình của hắn cũng rất không tốt, cho nên hắn có chút ghét y tá cứ như vậy nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn. Âm thanh vỡ vụn này làm Chân Phó Dương tỉnh táo lại, sắc mặt Chân Phó Dương khó coi, trên tay xách theo cơm đi ra khỏi bệnh viện, vừa kêu xe taxi vừa quay đầu liếc nhìn bệnh viện, lúc đi còn không khỏi lo lắng. “Anh có cảm thấy tình huống hôm nay rất thú vị không?” Hắn cũng chỉ là đi nước ngoài mấy tháng mà thôi, xem ra thành phố A thay đổi rất nhiều nha. “Cơ U Tứ, đây chính là vợ của Quyền thiếu, em muốn làm cái gì?” Cơ U Vũ trầm mặc hỏi. “ Anh khẩn trương cái gì?” Cơ U Tứ xoay chuyển lời nói, lại nhìn vào mắt Cơ U Vũ, mới nói: “Anh thích Mục Giai Âm sao? Vậy em cảm thấy chuyện này càng thú vị rồi.” Cơ U Vũ không có trả lời, căn cứ kinh nghiệm của dĩ vãng, nói nhiều sai nhiều. Mới vừa rồi Chân Phó Dương có nói Mục Giai Âm mất máu quá nhiều. Nhưng anh nhìn trên người Mục Giai Âm cũng không có vết thương rõ ràng, như vậy khả năng duy nhất là Mục Giai Âm sảy thai. Hiện tại Mục Giai Âm đang rất yếu ớt, anh không thể để cho Cơ U Tứ lại đi tổn thương Mục Giai Âm. Mục Giai Âm chỉ là một cô gái nhỏ đơn thuần mà thôi. Cơ U Vũ âm thầm nghĩ, trong lòng đã có quyết định. Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm vào phòng bệnh. Trên mu bàn tay của Mục Giai Âm còn thấm ra máu tươi, chai truyền nước và kim tiêm treo ngược trên không trung, gió vừa thổi, kim tiêm liền tùy ý loạn quạng. Quyền Thiệu Viêm cau mày, đem bình truyền nước cầm xuống. Sau đó lại kêu bác sĩ tới đây. Bác sĩ vội vàng kiểm tra cho Mục Giai Âm đã hôn mê, mới nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ là mất máu quá nhiều, huyết áp thấp dẫn tới ngất xỉu.” “Quyền thiếu tướng, bởi vì thai nhi đã bốn tháng mới sảy, cho nên sau khi sanh non, so với người bình thường thì phu nhân của ngài phải thận trọng hơn một chút, bệnh viện kê đơn thuốc hi vọng ngài có thể giám sát phu nhân của ngài uống đầy đủ, hơn nữa tháng gần nhất tuyệt đối không được để bị cảm lạnh, còn nữa chúng tôi đề nghị phu nhân của ngài nên ở trên giường tĩnh dưỡng, đừng vận động mạnh.” Bác sĩ nhìn bên trong phòng bệnh thấy sắc mặt tái nhợt của Mục Giai Âm, nói: “Mặc dù lần này sanh non đối với thân thể phu nhân của ngài ảnh hưởng rất lớn, nhưng là nếu như nghỉ ngơi tốt, vẫn có thể mang thai.” Bác sĩ nghĩ thầm có lẽ là hai vợ chồng bởi vì chuyện đứa nhỏ mà gây gổ, còn trẻ như vậy đã thương tổn tới tử cung, thật đúng là đáng thương. Quyền Thiệu Viêm nghe lời của bác sĩ, nhíu mày run sợ nói: “Chuyện mang thai khó khăn, tuyệt đối không để cho cô ấy biết.” “Vâng.” Bác sĩ bị khí thế của Quyền Thiệu Viêm làm sợ hết hồn, vội vàng gật đầu đáp một tiếng, bác sĩ không dám ở lại, lấy cớ còn muốn đi kiểm tra những bệnh nhân khác, liền rời đi. Quyền Thiệu Viêm lúc này mới vào phòng bệnh. Chân mày Mục Giai Âm nhẹ nhàng nhíu lại, giống như là nghĩ tới điều gì đau khổ. Quyền Thiệu Viêm đi tới, nhẹ nhàng nhấc chăn lên phủ trên người Mục Giai Âm, ôm Mục Giai Âm vào trong ngực. Cô luôn tùy hứng như vậy, rốt cuộc anh ở trong lòng của Mục Giai Âm chiếm mấy phần? Có phải giống như Mục Giai Âm nói, cô sống với anh chỉ là vì báo ân? Anh đối với Mục Giai Âm thì ân tình ở đâu ra? Hơn nữa, Mục Ngọc Trác cùng Mục Giai Âm có quan hệ gì? Mục Giai Âm lại một lòng một dạ giúp bọn họ. Có những chuyện, anh không hỏi Mục Giai Âm, Mục Giai Âm cũng không giải thích. Không hỏi không có nghĩa là anh không nghi ngờ. Không giải thích... Mục Giai Âm lại đang nghĩ gì thế? Tâm tư Quyền Thiệu Viêm phức tạp, vẫn đang suy nghĩ lúc ấy trên máy ghi hình Mục Giai Âm cười chào hỏi với Chân Phó Dương, sau đó Mục Giai Âm lại đẩy Chân Phó Dương ra... Còn anh thì sao? Lúc Mục Giai Âm đẩy Chân Phó Dương ra có nghĩ tới anh hay không? Mục Giai Âm coi anh là cái gì? Chỉ là cha của đứa bé hay sao? Chẳng lẽ Mục Giai Âm cũng không có nghĩ tới ngộ nhỡ cô bị thương nặng hơn thì làm thế nào? Cô cứ như vậy để ý Chân Phó Dương? Rốt cuộc Chân Phó Dương đối với cô có bao nhiêu quan trọng? Quyền Thiệu Viêm thừa nhận anh vào bệnh viện với tâm trạng rất tức giận, tức giận Mục Giai Âm đối với người đàn ông khác tốt như vậy, tức giận Mục Giai Âm ngay cả chính cô đều không để ý. Tức giận, ghen tỵ, còn có đứa con chưa từng gặp mặt cũng đã qua đời, tất cả tất cả đều khiến sự tức giận một lần lại một lần xâm chiếm lấy trái tim của Quyền Thiệu Viêm. Quyền Thiệu Viêm chậm rãi nhắm mắt lại, quấn chặt Mục Giai Âm trong ngực. Rõ ràng là tư thế rất không thoải mái nhưng chân mày Mục Giai Âm lại từ từ dãn ra. Bác sĩ thay mới bình truyền nước cho Mục Giai Âm thì cô tỉnh lại, trước mặt là ba người, Bạch Tự Di, Mục Ngọc Trác còn có một cô bé rất quen mặt. Mục Giai Âm cảm thấy mặt mũi cô bé kia giống như đã từng quen biết, nhưng bây giờ cô không muốn phí não, cười cười nói: “Bác gái, mọi người đã tới.” Mục Giai Âm giùng giằng đứng dậy, Bạch Tự Di thấy thế, vội vàng đỡ Mục Giai Âm ngồi dậy, cũng thuận tiện đem gối đầu đệm ở sau lưng Mục Giai Âm. “Hiện tại cảm giác như thế nào?” Bạch Tự Di ân cần hỏi han. “Rất tốt.” Mặc dù còn có chút đau. “Thiệu Viêm mới vừa đi, nói còn có chút chuyện, tối nay có thể không có biện pháp tới đây.” Bạch Tự Di cười cười nói: “Thiệu Viêm nói để cho con an tâm dưỡng bệnh, lúc nào nhớ cậu ấy thì gọi, cậu ấy còn để cho bác mang giỏ trái cây tới đây cho con, Thiệu Viêm bảo cậu ấy bây giờ đang đi công tác, chờ thêm mấy ngày sẽ trở lại đây thăm con.” Quyền Thiệu Viêm là đang trốn tránh cô sao? Mục Giai Âm mím mím môi, cảm xúc càng thêm thấp. Bạch Tự Di nhạy cảm nhìn ra biến hóa của Mục Giai Âm, lại rất là khéo hiểu lòng người nói: “Xảy ra chuyện này, trong lòng Thiệu Viêm khẳng định cũng rất khó chịu, con cũng nên cho một mình cậu ấy yên lặng một chút, phải hay không?” Mục Giai Âm gật đầu một cái. Nếu như chỉ đơn thuần là tai nạn xe cộ cũng may, thế nhưng chuyện này là bởi vì cô đẩy Chân Phó Dương ra mới dẫn đến. Bạch Tự Di thấy Mục Giai Âm không nói chuyện lại khuyên giải nói: “Con đừng đau lòng, bác mới vừa rồi đã hỏi bác sĩ, ông ấy nói bởi vì cấp cứu kịp thời, cho nên lần này sanh non cũng không có tổn thương thân thể của con, chỉ là bởi vì đứa bé hơi lớn, con lại mất máu nhiều, tĩnh dưỡng tốt là được. Đứa bé chắc chắn sẽ có, con và Thiệu Viêm cố gắng nữa là được.” Mục Giai Âm lại hơi cười cười. Không phải vấn đề đứa bé. Cô làm nhiều chuyện như vậy nhưng Quyền Thiệu Viêm lại nói cô chỉ là đang báo ân. Phải... Thật sự cô đang báo ân, chẳng qua là ném luôn một tấm chân tình vào mà thôi. Quyền Thiệu Viêm cũng không có tin tưởng cô, cô giải thích cũng vô dụng. Cởi chuông cần người buộc chuông, cô nói nhiều như vậy cũng vô dụng. Bạch Tự Di cười cười mới lại xoay người nhìn Mục Ngọc Trác, nhíu nhíu mày nói: “ Ngọc Trác, mẹ để cho con mua cơm cho chị Giai Âm, làm sao con...” Thế nào trở lại không có cơm, ngược lại có thêm cô bé xinh xắn tới đây chứ? Khuôn mặt nhỏ của Mục Ngọc Trác đỏ lên nói: “Con quên mua cơm.” Bạch Tự Di nhìn về phía cô bé kia lại hỏi: “Đây là ai vậy?” Xem cô bé này không quá mười tuổi, Ngọc Trác là thế nào biết cô bé này? “Em ấy nói em ấy là em gái của anh rể, muốn đến thăm chị họ.” Mục Ngọc Trác nói. Sau đó Mục Ngọc Trác lại nhìn sang Quyền Thiệu Thơ nói: “Em mới vừa nhìn thấy anh rể tại sao muốn đi trốn, em sẽ không phải là gạt anh chứ.” Mắt Quyền Thiệu Thơ đen nhánh nhìn chằm chằm Mục Ngọc Trác một hồi lâu, vừa nghĩ đến người này là người Mục Giai Âm rất ưa thích, Quyền Thiệu Thơ miễn cưỡng mở miệng nói: “Tôi không có lừa cậu.” Tại sao đột nhiên nghiêm túc như vậy? Cậu mới vừa nãy chỉ là thuận miệng nói giỡn, Mục Ngọc Trác có chút kỳ quái, lại có chút lúng túng. Mục Giai Âm lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có một cô bé, đây không phải là em gái ruột của Quyền Thiệu Viêm hay sao? Cô từng gặp qua hình của Quyền Thiệu Thơ, gương mặt trong hình rất giống cô bé này. “Em là Quyền Thiệu Thơ?” Mục Giai Âm hỏi. Quyền Thiệu Thơ nghe vậy, ánh mắt sáng lên thật nhanh, gật đầu một cái: “Em nghe ông nội nói chị gặp chuyện không may phải nhập viện nên muốn tới thăm một chút.” Nhưng bệnh viện không cho cô dò xem danh sách bệnh nhân, cô không biết phòng nào, lúc này mới nhờ Mục Ngọc Trác mang cô tiến vào. Mục Giai Âm vỗ vỗ mép giường của mình nói: “Ngồi bên này.” Trên mặt Quyền Thiệu Thơ lộ ra một nụ cười, rất ngoan ngoãn chạy tới bên cạnh Mục Giai Âm. Bạch Tự Di nhìn Quyền Thiệu Thơ đối với Mục Ngọc Trác cùng Mục Giai Âm là hai loại thái độ khác nhau, nghĩ thầm, cô bé này xem ra rất ưa thích Mục Giai Âm. Ít nhất, Bạch Tự Di và Ngọc Trác đều sắp bị cô bé này lãng quên. “Chị vẫn luôn muốn đi xem em, nhưng luôn không có thời gian.” Mục Giai Âm sờ sờ đầu của Quyền Thiệu Thơ. Quyền Thiệu Thơ gật đầu một cái, cười nói: “Chị Hướng Tình từng nói với em.” “Em học ở trường nào?” Mục Ngọc Trác hỏi. Không muốn trả lời... Quyền Thiệu Thơ lại nhìn Mục Giai Âm mới nói: “Thị Nhất Trung.” “À.” Mục Ngọc Trác cúi thấp đầu. Ngẫm nghĩ một chút thấy cũng phải, nếu Quyền Thiệu Thơ là em gái Quyền Thiệu Viêm, khẳng định là sẽ cho học ở trường Quý tộc. “Ngọc Trác năm nay mười ba tuổi rồi. “ Mục Giai Âm nói: “Thiệu Thơ, em có cái gì không hiểu có thể hỏi Ngọc Trác.” Quyền Thiệu Thơ quét mắt nhìn Mục Ngọc Trác, sau đó thật nhanh dời mắt. Mục Ngọc Trác bén nhạy cảm thấy được trong mắt Quyền Thiệu Thơ có vẻ khinh bỉ. Bị một cô bé như thế coi thường, đột nhiên Mục Ngọc Trác rất hối hận nhất thời bị ma quỷ ám mới đưa cô bé này dẫn tới trong phòng bệnh. Mục Ngọc Trác cũng không muốn hỏi cô ban đầu rốt cuộc là sao, rõ ràng lúc cô bé này cầu xin cậu đều là vẻ mặt đáng thương, cậu còn cảm thấy cô rất chân thành? Lúc đó nhất định cậu bị ám mà... Quả nhiên, theo như lời Hướng Tình nói Quyền Thiệu Thơ tiếc chữ như vàng, không trách được mỗi lần Hướng Tình nhắc tới Quyền Thiệu Thơ đều rất vô lực. Hướng Tình đã từng ví dụ rất sinh động, cô ấy mang theo Quyền Thiệu Thơ đi dạo phố ba tiếng, Quyền Thiệu Thơ nói năm câu, tổng cộng không cao hơn hai mươi chữ. Chính cô ấy bởi vì sợ bầu không khí ngột ngạt cho nên nói rất nhiều, nói đến miệng đắng lưỡi khô, một buổi chiều uống hết ba bình nước. Bạch Tự Di cười cười nói: “Giai Âm, con chắc đói bụng rồi, bác đi mua cho con một ít thức ăn.” “Không cần, con không đói bụng.” Thật sự bây giờ ăn không trôi. “Thân thể quan trọng hơn.” Bạch Tự Di nghiêm túc nói với Mục Giai Âm. Thấy Mục Giai Âm gật đầu, Bạch Tự Di mới đi ra khỏi phòng bệnh. Quyền Thiệu Thơ không thích nói chuyện, Mục Ngọc Trác cũng không phải là người biết ăn nói. Bạch Tự Di sợ ba người chung đụng lúng túng, liền mở TV. Hiện tại đúng lúc phát tin tức, trên ti vi đưa tin buổi sáng gần phi trường xảy ra một vụ tai nạn xe cộ. Tai nạn xe cộ lần này đã làm một người chết, một người bị thương nặng và nhiều người khác bị thương nhẹ, mà người bị thương nặng đến nay vẫn còn ở trong phòng cấp cứu. Có lẽ là ông nội bọn họ động tay động chân, trong danh sách người bị hại cũng không có viết tên tuổi Mục Giai Âm. Điều này cũng làm cho người tài xế nhận lại xe rất buồn bực. Chân Phó Dương rất cẩn thận, bởi vì Mục Giai Âm sanh non, bên trong xe để lại không ít vết máu, Chân Phó Dương liền thuê người đem toàn bộ xe rửa sạch, sau đó lại mua một bộ đệm xe mới tinh, hơn nữa còn ở trong xe kèm theo một khoản tiền. Lúc cảnh sát trả lạixe cho chủ xe, chủ xe cũng có chút không tin tưởng lắm vận khí của anh ta. Lúc xe bị đoạt, chủ xe vẫn còn tự an ủi mình, anh ta luôn luôn gặp xui xẻo, cái này không thể trách người khác. Nhưng khi nhận được chiếc xe mới tinh như vậy thì chủ xe cảm thấy anh ta nhất định là đang nằm mơ. Trên tivi đăng lên tất cả danh sách người bị thương và vết thương của họ. Kỳ quái, chủ xe nghĩ thầm, tại sao không có nhìn thấy có người phụ nữ sanh non trong danh sách? Đây cũng coi là bị thương nặng nha, cũng là một cái mạng mà. Lúc Mục Ngọc Trác thấy cái tin tức này liền muốn tắt, nhưng lại bị Mục Giai Âm ngăn cản. Cả ngày hôm nay cô đều không có cơ hội hỏi đến tột cùng là ai gây ra tai nạn. Cô cũng sợ người khác lo lắng cho mình. Cuối cùng, vào lúc này có thể xem ti vi. Trên ti vi biên tập viên đọc nhấn từng chữ rõ ràng: “Nguyên nhân lần tai nạn này vì lái xe trong tình trạng say rượu......” Biên tập viên nói rất nhiều, lúc ấy trong cơ thể Ngô Oánh Oánh nồng độ cồn vượt chỉ tiêu nghiêm trọng, đã vi phạm vào luật giao thông. Sau đó, biên tập viên lại nói rất nhiều như khuyên tất cả mọi người chủ ý an toàn, đã uống rượu thì không nên lái xe... Là Ngô Oánh Oánh sao? Sớm biết nên ác hơn một chút. Nhưng cô rõ ràng cũng đã dừng lại, tại sao đột nhiên chiếc xe còn có thể lại chạy về phía cô? Mục Giai Âm thu hồi ánh mắt phẫn hận, bên cạnh cô còn ngồi hai đứa bé đấy. Nhưng Mục Ngọc Trác cùng Quyền Thiệu Thơ đều là người nhạy cảm. “Em nghe Lăng Diệc Dương nói Ngô Oánh Oánh bị anh rể bắt giữ.” Mục Ngọc Trác nói: “Nhất định là anh rể muốn tra hỏi Ngô Oánh Oánh, chị hãy yên tâm đi, cô ta uống rượu còn lái xe, lại hại chết nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không chết tử tế.” Lần đầu tiên Quyền Thiệu Thơ hòa cùng nói: “Anh hai sẽ không bỏ qua cho cô ta.” Đúng vậy, vì trong bụng của cô có đứa bé, Quyền Thiệu Viêm sẽ không bỏ qua cho Ngô Oánh Oánh, Mục Giai Âm chỉ cảm thấy lòng có chút phiền muộn. Mục Giai Âm thấy Bạch Tự Di sắp về tới, vội vàng chuyển kênh TV, chuyển đến thế giới động vật. Bạch Tự Di mới vừa vào phòng bệnh, liền nhìn thấy một con rắn dài bốn, năm mét mở miệng to như chậu máu. Bạch tự Di giật mình, mới nói: “Cái này thật đáng sợ. Đổi lại đài thôi.” Bạch Tự Di đổi đi đổi lại, những đài khác đều phát tin tức. Bạch Tự Di sợ trong tin tức nhắc tới chuyện tai nạn xe cộ, lại chỉ có thể trở về kênh thế giới động vật. Được rồi... bây giờ con rắn đang nuốt chửng con mồi. “Nhanh ăn đi.” Bạch Tự Di vội vàng đem thức ăn trong tay đưa cho Mục Giai Âm. Mục Giai Âm chậm rãi ăn cháo trong tay, ăn được một nửa, rốt cuộc ăn không vô nữa. Bạch Tự Di cũng không miễn cưỡng, lại cùng Mục Giai Âm trò chuyện mấy câu, thấy Mục Giai Âm buồn ngủ, liền không quấy rầy nữa, mang theo Mục Ngọc Trác cùng Quyền Thiệu Thơ đi ra ngoài. Lúc đi ra bên ngoài phòng bệnh, Mục Ngọc Trác còn lâu mới để yên cho Quyền Thiệu thơ, nói: “Mới vừa rồi chị họ nói để cho em có cái gì không biết sẽ hỏi anh, lúc đó em là đang khi dễ anh hay sao?” Quyền Thiệu Thơ nhìn cũng không nhìn Mục Ngọc Trác, tiếp tục đi về phía trước. Lúc này thật sự là khinh bỉ. Hơn nữa còn rất rõ ràng, người chung quanh đều nhìn thấy, mẹ cậu cũng nghe được. Bạch Tự Di hoà giải nói: “Thiệu Thơ không thích nói chuyện, Ngọc Trác con liền...” Con cũng đừng bị làm lơ mà xấu hổ. “Em ấy khi nào thì không thích nói chuyện rồi, em ấy và chị Giai Âm nói rất nhiều mà.” Mục Ngọc Trác nói tới đây liền dừng, được rồi, người ta xác thực không muốn nói chuyện cùng cậu. Mục Ngọc Trác nhìn phía trước mặt, Quyền Thiệu Thơ đang bước nhanh đi, âm thầm nghĩ, ngày mai nhất định không mang theo cô bé này đi thăm chị Giai Âm. Ngày hôm sau Mục Ngọc Trác như cũ mang theo Quyền Thiệu Thơ đi vào phòng bệnh Mục Giai Âm. Đối với lần này, Mục Ngọc Trác duy nhất giải thích với chính mình là: không cẩn thận.