Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 71 : Vợ chồng son tạm xa nhau

Đèn nê ông lóe sáng, bóng tối bao trùm cả gian cao ốc nhưng chỉ có một gian phòng đèn sáng rỡ, nhìn dị thường cô độc. Thật sự làm người ta lo lắng, Quyền Thiệu Viêm khẽ nhíu mày, cầm áo khoác của Mục Giai Âm lên lầu. Đang tập trung làm bánh ngọt, Mục Giai Âm đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa dồn dập. Hơn nữa, còn là gõ cửa phòng cô. Nửa đêm sao lại có người gõ cửa… Sẽ không phải là… Mục Giai Âm vuốt lồng ngực mình, cô không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Hơn nữa, cô cũng có thể coi như là nửa quỷ đi, mọi người đều có sinh mệnh của mình, sợ gì chứ? Không đợi Mục Giai Âm mở cửa, cửa đã tự động mở ra. Trong đầu Mục Giai ÂM trống rỗng, xong rồi, lần này nhất định phải thay khóa mới. Còn không thấy người bên kia nói chuyện, Đàm Tân Kinh bên kia lại nói chuyện, “Giai Âm, điện thoại anh hết pin rồi, em đợi một lát, anh đi sạc pin.” … Tình huống này có vẻ không được tốt lắm. “Em ở đây gọi điện thoại cho Đàm Tân Kinh sao?” Quyền Thiệu Viêm trực tiếp cầm điện thoại của Mục Giai Âm lên, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt liền trầm xuống. Giọng Quyền Thiệu Viêm sao? Mục Giai Âm ngẩng đầu, lại thấy trong mắt Quyền Thiệu Viêm thâm trầm, đột nhiên Mục Giai Âm cảm thấy chuyện này không quá tốt, “Sao anh lại đến đây chứ?” “Đến thăm em một chút xem em đêm nay không về nhà ngủ đến tột cùng đang làm cái gì,” Quyền Thiệu Viêm nhìn thời gian trò chuyện trên di động, giọng nói không tự chủ liền giảm xuống, hình như là cố ý áp chế lửa giận, “Thì ra là như vậy.” “Anh nói lung tung gì vậy?” Quyền Thiệu Viêm dùng cái này để định tội cô sao? Chung sống lâu như vậy Quyền Thiệu Viêm cảm thấy cô là là người phụ nữ ăn vụng sau lưng anh sao? Nếu cô thích Đàm Tân Kinh, nhất định sẽ nói rõ ràng cho Quyền Thiệu Viêm. Huống hồ… Cô đã kết hôn thì sẽ không làm chuyện có lỗi với Quyền Thiệu Viêm. “Anh cảm thấy em và Đàm Tân Kinh là cái loại đó sao?” Điện thoại di động Đàm Tân Kinh bên kia lại sáng lên, lý trí trong đầu Quyền Thiệu Viêm hoàn toàn bị mất hết, “Em nửa đêm không về nhà, chính là để gọi điện thoại cho Đàm Tân Kinh sao?” Trước mặt cô là bánh ngọt đang trang trí đấy? Mục Giai Âm cảm thấy trong mắt Quyền Thiệu Viêm lạnh như băng thật sự quá mức chói mắt, chói mắt đến mức ngay cả giải thích cô cũng không muốn, “Không phải anh đều thấy được sao?” Trong mắt Quyền Thiệu Viêm sâu thẳm giống như đầm lầy, đầm lầy tuy nước lặng, nhưng dưới mặt nước giống như nổi lên gió bão. Quyền Thiệu Viêm xoay người rời đi. Đi đến cửa Mục Giai Âm mới nghe thấy Quyền Thiệu Viêm mắng nhẹ câu gì đó. “Không được đi tìm Đàm Tân Kinh gây phiền toái, có chuyện gì anh cứ nhằm vào em đây này.” Mục Giai Âm cắn răng nói. Rốt cuộc Quyền Thiệu Viêm cũng quay đầu lại, trên mặt là chế giễu, “Mục Giai Âm, em với Đàm Tân Kinh thật là ý nặng tình thâm, em nói, anh có nên thành toàn cho hai người không?” Nói xong, không đợi Mục Giai Âm trả lời, Quyền Thiệu Viêm dùng lực đóng mạnh cửa phòng Mục Giai Âm. Quyền Thiệu Viêm không hỏi gì cả, liền khẳng định cô và Đàm Tân Kinh có quan hệ sao? Cho nên, mặc kệ thời gian bọn họ ở bên nhau, thật ra Quyền Thiệu Viêm vẫn không tin tưởng cô. Quan hệ giữa cô và Quyền Thiệu Viêm, giống như một tấm băng mỏng, cẩn thận giữ vững quan hệ tốt vì mọi người xung quanh sao? Quan hệ với bạn bè khác phái tốt hơn một chút đều không được phép có sao? Lý trí Mục Giai Âm không ngừng nói cho cô biết, cô và Quyền Thiệu Viêm quen biết chưa được bao lâu, hai người bọn họ cũng không thân quen lắm, giao tình lớn nhất là tờ giấy hôn thú kia, và đứa bé trong bụng này. Trừ lần đó ra, quan hệ của bọn họ cũng chỉ là hai người xa lạ mới quen hai tháng mà thôi. Anh hoài nghi cô là bình thường, lý trí Mục Giai Âm càng không ngừng nhắc nhở mình, nhưng là, đợi Mục Giai Âm tỉnh táo lại, cô đã sớm rơi nước mắt tủi thân. Mục Giai Âm lau nước mắt, lại cầm công cụ bên cạnh lên tiếp tục làm bánh ngọt. May mắn trong công ty không có nhiều người, nếu không có người nghe thấy cô khóc, nhất định sẽ nghĩ công ty có một nữ quỷ. Điện thoại di động Đàm Tân Kinh gọi đến vẫn như cũ không ngừng vang, Mục Giai Âm ho nhẹ một tiếng, sau đó nhận điện thoại Đàm Tân Kinh. “Vừa rồi làm sao vậy?” Đàm Tân Kinh hỏi, anh ta gọi mười mấy cuộc, Mục Giai Âm mới bằng lòng nhận. “Đi vào phòng rửa tay.” Mục Giai Âm thuận miệng nói dối. Lời Mục Giai Âm nói giọng mũi quá nặng, Đàm Tân Kinh hoài nghi nói, “Có phải xảy ra chuyện gì không?” “Không có.” Mục Giai Âm cố ý giả bộ ho khan một tiếng nói, “Buổi tối lạnh quá, hơi cảm mạo mà thôi.” “Bên cạnh em có quần áo không? Tìm áo khoác mặc vào, dù sao em đang mang thai, ngã bệnh rất phiền phức.” Đàm Tân Kinh khẽ cau mày, anh vẫn cảm thấy Mục Giai Âm vừa có chuyện gì, sao cảm mạo lại nhanh như vậy chứ? Mới vừa rồi giọng nói vẫn còn bình thường mà. “Ừ,” Mục Giai Âm ừ một tiếng mới nói, “Em cúp điện thoại đây, nếu không làm bánh ngọt, thì sẽ không làm xong được.” Rất rõ ràng Mục Giai Âm không muốn tiếp tục đề tài này nữa, từ trước đến nay Đàm Tân Kinh đều rất thông minh, dĩ nhiên theo ý Mục Giai Âm cúp điện thoại. Nhưng mà, Đàm Tân Kinh nghĩ mãi, cũng không nghĩ ra Mục Giai Âm vừa rồi xảy ra chuyện gì. Bên trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Mục Giai Âm hầu như là vừa làm bánh ngọt vừa khóc. Tại sao cô lại như vậy chứ? Mục Giai Âm đột nhiên hoảng hốt, bởi vì khó chịu mà trái tim đau khổ, đột nhiên Mục Giai Âm có một đáp án, dường như trong lòng cô Quyền Thiệu Viêm đã sớm không chỉ là một người chồng, đơn giản như vậy… Động lòng sao? Nước mắt Mục Giai Âm lần nữa lại rơi như vỡ đê. Cô vẫn luôn ngu ngốc như vậy, tại sao lại yêu trước người kia chứ? Yêu càng sâu, mới có thể càng bị đối phương đùa giỡn. Cô không yêu Quyền Thiệu Viêm, đôi mắt đẫm lệ mông lung, Mục Giai Âm suy nghĩ, cô chẳng qua chỉ muốn duy trì tình cảm vợ chồng bình thường với Quyền Thiệu Viêm mà thôi. Ngày mai, cùng lắm thì, cô đi nói xin lỗi, Quyền Thiệu Viêm tha thứ cho cô, chuyện này cứ như vậy bỏ qua thôi. Không phải cô động tâm với Quyền Thiệu Viêm, không phải bởi vì Quyền Thiệu Viêm hiểu lầm mà đau lòng… Đúng vậy, chính là như vây! Mục Giai Âm xoa xoa mắt, tiếp tục động tác. Sáng hôm sau, Mục Giai Âm đã làm xong bánh ngọt. Khi Bạch Tự Di đi đến phòng làm bánh, ở bên ngoài cửa phòng làm bánh nhìn thấy áo khoác nữ, Bạch Tự Di nhớ áo khoác gió này hình như là của Mục Giai Âm. Đứa nhỏ này, mang quần áo ném ở bên ngoài làm gì chứ? Bạch Tự Di gõ cửa, thấy không có ai mở cửa, liền lấy chìa khóa của mình mở cửa. Vừa vào cửa, chỉ thấy Mục Giai Âm nằm ngủ trên bàn, bên cạnh là bánh ngọt vừa làm xong, bánh ngọt chín tầng ở trong phòng nhỏ hẹp nhìn có vẻ rất là tráng lệ. Đứa nhỏ này không phải thức suốt đêm làm bánh ngọt đấy chứ? Bạch Tự Di vốn định đánh thức, để cho Mục Giai Âm về nhà ngủ. Đi đến bên cạnh Mục Giai Âm, Bạch Tự Di có chút không đành lòng, liền lấy áo khoác khoác lên người Mục Giai Âm sau đó rời đi. Nhưng mà Mục Giai Âm ngủ không sâu, lúc Bạch Tự Di mới vào cửa, Mục Giai Âm mơ hồ đã cảm thấy, chẳng qua là đang ngủ, Mục Giai Âm không muốn tỉnh. Lúc này, Bạch Tự Di đến khoác áo cho cô, Mục Giai Âm chợt từ trong mộng tỉnh lại. Nhìn thấy người đến là Bạch Tự Di, trong mắt Mục Giai Âm lóe lên nhàn nhạt thất vọng, chán nản. Cô còn nghĩ rằng Quyền Thiệu Viêm quay lại… Xem ra, cô suy nghĩ nhiều rồi. “Bác gái, làm sao vậy?” Mục Giai Âm mở miệng hỏi. Vừa mở miệng, Mục Giai Âm nghe thấy giọng nói của mình khàn khàn khó nghe giống như vịt kêu, cổ họng còn cảm thấy sưng tấy đau đớn. “Cháu làm sao thế?” Bạch Tự Di bị bộ dáng của Mục Giai Âm dọa sợ. Sắc mặt Mục Giai Âm tái nhợt, ngay cả đôi môi đỏ thắm bình thường, giờ phút này toàn bộ đều không có chút máu, mà hai mắt Mục Giai Âm sưng to giống như hột đào, vừa sưng lại hồng, giống như bị người ta đánh. “Cháu sao?” Mục Giai Âm khụ một tiếng, nhấp một hớp ly nước ấm Bạch Tự Di đưa đến cho thấm giọng, mới nói, “Có thể tối hôm qua cảm lạnh, nên bị cảm.” “Sao không cẩn thận thế chứ? Cháu đang mang thai, nên quan tâm đến thân thể của mình, liều mạng vì công việc như vậy làm gì chứ?” Trên mặt Bạch Tự Di có mấy phần trách cứ, mấy phần quan tâm, “Mắt cháu sao thế? Khóc sao?” “Dạ, tối qua bột mì rơi vào mắt, làm cháu khó chịu một đêm.” Mục Giai Âm xoa mắt, trên mặt bối rối. Trên mặt Mục Giai ÂM còn mệt mỏi, Bạch Tự Di nhìn Mục Giai Âm nói, “Cháu mau đi nghỉ ngơi đi, uống nhiều nước chút, ngủ một chút xem cảm mạo có đỡ hơn không, nếu không hay là đi bệnh viện đi, để bác sĩ xem có nghiêm trọng không, sẽ không ảnh hưởng đến đứa bé.” “Dạ.” Mục Giai Âm gật đầu một cái, lại nhìn áo khoác trên vai mình, chần chừ hỏi, “Bác gái, quần áo của cháu bác lấy từ đâu ra vậy?” “Ở cửa đó.” Bạch Tự Di nói, “Làm gì mà để quần áo ở ngoài cửa chứ?” “Có thể lúc đi rửa tay cháu làm rơi, cháu mệt quá, nên không phát hiện ra.” Trên mặt Mục Giai Âm giống như sắp khóc.  Bạch Tự Di không có chú ý mặt Mục Giai Âm. “Để bác đỡ cháu đi.” Bạch Tự Di vừa nói vừa đỡ Mục Giai Âm đi vào thang máy. Đầu Mục Giai Âm choáng váng, không từ chối lời Bạch Tự Di. “Giai Âm, bác gái thiếu chút nữa quên cảm ơn cháu.” Bạch Tự Di chợt nghĩ đến bà tìm Mục Giai Âm là vì chuyện khác, “Cháu giúp bác và Mục Ngọc Trác mang hộ khẩu đến, còn thay Mục Ngọc Trác làm thủ tục nhập học, hôm qua bác định gọi điện thoại cảm ơn cháu. Nhưng nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, nghĩ hai người chắc đã ngủ rồi, nên không quấy rầy hai người.” Bà cảm thấy tối hôm qua rất lạ, hơn mười một giờ rồi sao lại có người gọi điện thoại nói cho bọn họ những thứ này. Nhưng mà Mục Ngọc Trác vui đến mức cả đêm không ngủ, bà cũng vậy, vành mắt có quầng thâm rồi. “Vậy thì tốt.” Mục Giai Âm bước khẽ lung lay, thiếu chút nữa ngã xuống đất. … Nha đầu này, nhất định tối hôm qua mệt mỏi quá rồi. Bạch Tự Di không quấy rầy Mục Giai Âm nữa, đi xin phép Lăng Khải Hoa, Bạch Tự Di mới đỡ Mục Giai Âm đến phòng làm việc của Lăng Khải Hoa, để Mục Giai Âm nằm xuống. Lăng Khải Hoa tuy làm việc là thứ nhất, nhưng bây giờ sức khỏe của Mục Giai Âm quan trọng hơn. Thấy Mục Giai Âm vì làm bánh ngọt mà bị như vậy, trong lòng Lăng Khải Hoa hơi hối hận. Vì công ty, tổn hại đến thân thể Mục Giai Âm, mất nhiều hơn được. Suy nghĩ kĩ, Lăng Khải Hoa bấm điện thoại gọi cho Quyền Thiệu Viêm. Lưu Duệ lo lắng đề phòng, buổi sáng anh ta vừa đến, đã nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm ngồi trong phòng làm việc, mà phòng Quyền Thiệu Viêm tất cả đều là mùi thuốc lá, mùi thuốc lá làm Lưu Duệ không dám bước vào. Lúc ấy, Lưu Duệ liền nghĩ hay là Quyền Thiệu Viêm và Mục Giai Âm cãi nhau, cho nên cả đêm không về nhà? Nhưng mà, Lưu Duệ không có gan đi hỏi. Bây giờ, khắp người Quyền Thiệu Viêm đều viết người lạ chớ đến gần. Nếu anh ta không muốn gặp nạn, ngoan ngoan đứng ở ngoài đi. Đứng một lát, Lưu Duệ thấy Quyền Thiệu Viêm vội vã ra cửa. Trước khi ra cửa, Quyền Thiệu Viêm liếc nhìn Lưu Duệ, nói câu đầu tiên hôm nay, “Xin cho tôi nghỉ một ngày.” Lưu Duệ im lặng, đi theo Quyền Thiệu Viêm nhiều năm như vậy, cậu ta chưa từng nghĩ đến Quyền Thiệu Viêm sẽ nghỉ một ngày. Quả nhiên là kết hôn và chưa lập gia đình khác nhau hoàn toàn? Rất nhanh Quyền Thiệu Viêm đã đến. Khi Quyền Thiệu Viêm mở cửa, đầu tiên Mục Giai Âm ngửi thấy mùi thuốc lá. Nhưng sau đó nghe Quyền Thiệu Viêm và Lăng Khải Hoa nói chuyện, Mục Giai Âm giả bộ làm đà điểu ngủ, cô không biết phải đối mặt với Quyền Thiệu Viêm thế nào. Tối hôm qua không phải anh tức giận đi ra ngoài rồi sao? Làm gì mà vừa nghe cô bị bệnh đã vội vã chạy về rồi? Vì đứa bé trong bụng cô sao? Trong lòng Mục Giai Âm chua xót, không phản ứng, tiếp tục giả bộ ngủ. Giả bộ không được bao lâu, Mục Giai Âm bị ôm vào trong ngực quen thuộc. Mục Giai Âm giận dỗi, cho dù ánh mắt vẫn nhắm như cũ, nhưng đầu lại nghiêng ra bên ngoài, không chịu giống như mọi hôm, tựa vào ngực Quyền Thiệu Viêm. Quyền Thiệu Viêm cũng không nói thêm cái gì, cứ như vậy ôm Mục Giai Âm lên xe, lại ôm Mục Giai Âm vào nhà. Sau khi về nhà, Quyền Thiệu Viêm đặt Mục Giai Âm lên giường, đi ra khỏi phòng. Lần này Quyền Thiệu Viêm đi thật rồi, Mục Giai Âm mở mắt, hai hàng nước mắt chảy ra ngoài. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Quyền Thiệu Viêm, cô đặc biệt dễ dàng khóc, giống như cô rất yếu ớt. Lúc Quyền Thiệu Viêm đi vào, Mục Giai Âm vẫn còn đang khóc, mắt mở to, nhìn giống như con nít bị người khác bỏ rơi. Quyền Thiệu Viêm vốn đang tức giận trở nên dịu dàng hơn. Quyền Thiệu Viêm sao lại vào đây? Lúc này Mục Giai Âm muốn giả bộ ngủ cũng không được. Hơn nữa, vừa nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm càng chảy nhiều nước mắt hơn, thế nào cũng không dừng được. Không có tiền đồ, Mục Giai Âm tự mắng chính mình. Dùng tay áo lau nước mắt, vùi đầu vào trong chăn, không để ý đến Quyền Thiệu Viêm. “Uống nước rồi hãy ngủ tiếp.” Quyền Thiệu Viêm bưng ly nước nóng đứng cạnh giường Mục Giai Âm, giọng nói trầm thấp, mang theo một chút ra lệnh. Mục Giai Âm không động. Mặt Quyền Thiệu Viêm nhăn lại, nói thẳng, “Mục Giai Âm, đừng ép anh cho em uống.” Anh còn uy hiếp nữa, Mục Giai Âm lau nước mắt, mới ngồi dậy, mang nước Quyền Thiệu Viêm đưa đến uống một hơi toàn bộ, lại chui vào trong chăn, “Anh có thể đi ra ngoài, đóng cửa lại, cảm ơn.” Trong lòng Quyền Thiệu Viêm tức giận, hai bước liền đi đến cửa, Quyền Thiệu Viêm vốn định trực tiếp đóng cửa lại, nhưng lại nghĩ đến lời Lăng Khải Hoa nói, Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó quay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn Mục Giai Âm trên giường. Mục Giai Âm cứ nghĩ là Quyền Thiệu Viêm đã đi rồi, đầu chui vào trong chăn không chịu ra ngoài. Vốn đã ngừng khóc, nhưng về nhà một lần nữa nước mắt lại rơi không ngừng, nếu để Quyền Thiệu Viêm nhìn thấy, lại nghĩ cô thế nào, cô thà ở trong chăn khóc còn hơn. Trong chăn hoàn toàn ngăn cách thế giới, Mục Giai Âm khóc một hồi, đột nhiên có cảm giác có người kéo chăn, lật cô lại. Không phải Quyền Thiệu Viêm đã đi rồi sao? Đóng cửa cho cô rồi mà. Đôi mắt Mục Giai Âm mờ mịt, nhìn Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm hốt hoảng muốn đưa tay lau toàn bộ nước mắt, “Thế nào vẫn còn khóc chứ?” Quyền Thiệu Viêm đem hai tay không an phận của Mục Giai Âm đè ép, dùng một tay lau toàn bộ nước mắt trên mặt Mục Giai Âm. Trên tay Quyền Thiệu Viêm có một lớp chai mỏng, nhưng bàn tay Quyền Thiệu Viêm vẫn ấm áp như thường ngày. Nước mắt Mục Giai Âm giống như muốn trút hết, rơi không ngừng. Mục Giai Âm cảm thấy rất mất mặt, nhưng nước mắt lại không nghe lời cô, không ngừng rơi xuống, cô muốn ngừng cũng không ngừng được. Mục Giai Âm muốn xoay người, nhưng cả thân thể đều bị Quyền Thiệu Viêm ôm vào trong ngực, Mục Giai Âm căn bản không quay người được. Ánh mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, Mục Giai Âm không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Quyền Thiệu Viêm. Quyền Thiệu Viêm nhất định là đang đắc ý, Mục Giai Âm nghĩ thầm, có một người phụ nữ tủi thân khóc vì anh, anh nhất định đang cười nhạo cô. “Anh buông em ra.” Mục Giai Âm chân đá tay đấm, miệng nói, “Hôm qua không phải anh nói muốn thành toàn cho em sao? Ôm em làm gì?” Mặt Quyền Thiệu Viêm càng nham hiểm hơn, lúc lâu sau, mới vững vàng ôm Mục Giai Âm vào trong ngực, “Mục Giai Âm, em là người ngốc sao? Không phân biệt được lời nói lẫy và lời nói thật khác nhau sao?” Quyền Thiệu Viêm còn mắng cô ngốc sao? Mục Giai Âm phản kháng kịch liệt hơn, “Đúng, em chính là đứa ngốc, em ngốc mới có thể…” Mục Giai Âm ngừng nói, cô đột nhiên ý thức được vừa rồi cô muốn nói cái gì. Mới sẽ thích anh. Tại sao? Cô không nên thích Quyền Thiệu Viêm, cô thích người giống như Tả Trí Viễn, là hình mẫu người đàn ông dịu dàng, mà không phải là Quyền Thiệu Viêm lạnh lùng và bá đạo, cô đúng là ngốc mà. Mới có thể cái gì? Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm bất động, ngược lại ngực anh ướt một mảng, Quyền Thiệu Viêm còn tưởng Mục Giai Âm hiểu lầm ý tứ của anh. Mới cứng ngắc giải thích, “Giai Âm, hôm qua anh không có hoài nghi em.” Đáng chết, từ trước đến nay anh chưa bao giờ phí sức giải thích như thế? Anh làm việc từ trước đến giờ đều mặc kệ người khác có hiểu hay không, anh đều làm theo ý mình. Kể từ khi gặp Mục Giai Âm, cuộc đời anh ngập tràn những lời giải thích. “Không có hoài nghi, anh không hoài nghi sao?” Nói láo, Quyền Thiệu Viêm thế mà còn nói láo. Bên kia vướng mắc rất lâu, Mục Giai Âm đau lòng, xoay người về phía Quyền Thiệu Viêm, vùi đầu vào trong chăn. Trong lòng Quyền Thiệu Viêm âm thầm mắng, giải thích hành vi oan ức này không phải việc người đàn ông nên làm. “Coi như là không nghi ngờ, hơn nửa đêm em gọi cho người đàn ông khác, anh không nên tức giận sao?” Quyền Thiệu Viêm lại nói, “Mục Giai Âm, em không cảm thấy có chuyện gì, người đầu tiên em nên gọi là anh sao? Em nghĩ chồng em để trang trí à? Em cảm thấy anh vô dụng sao?” Một câu cuối cùng, Mục Giai Âm nghe ra được mùi vị oán hận. “Anh vô dụng sao? Anh vô dụng em có nên đi tự tử hay không?” Trước kia cô còn đang suy nghĩ giải quyết vấn đề mẹ con Bạch Tự Di như thế nào, chuyện này cô cũng cảm thấy rất khó. Cuối cùng Quyền Thiệu Viêm âm thầm giải quyết xong. Hơn nữa, cô còn nợ tình cảm của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm xoay người hung hăng đẩy Quyền Thiệu Viêm, “Anh tại sao vừa đến công ty, liền định tội em? Sao anh không hỏi em làm gì mà không gọi điện thoại cho anh mà gọi cho Đàm Tân Kinh?” Quyền Thiệu Viêm bị đẩy bất ngờ không kịp đề phòng, nếu không phải anh phản ứng mau, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất. Trán Quyền Thiệu Viêm hiện gân xanh, không lên tiếng. Anh còn đang định nói, anh nên phản ứng như thế nào. Nhưng nghĩ đến câu này mà nói ra, tâm tình Mục Giai Âm sẽ kịch liệt hơn, Quyền Thiệu Viêm miễn cưỡng nhịn xuống.