Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều
Chương 30 : Tiểu Lục đã chết
"Do em làm ồn. " Quyền Thiệu Viêm vô tội nói, nhìn Mục Giai Âm chu chu cái miệng nhỏ, anh thật sự muốn hôn lên đó, nhưng cố kiềm nén lị, không biết nên làm gì bây giờ?
"Em nào có... em... ưm..." Mục Giai Âm lại bị người nào đó mạnh mẽ hôn vào cái miệng nhỏ nhắn.
Quyền Thiệu Viêm cười cực kỳ giống mèo ăn vụng: "Cửa sổ xe mở không thể hôn, em xem, bây giờ anh đã đóng rồi."
Cô muốn trịnh trọng thanh minh, lời nói vừa rồi của cô không có ý là sau khi đóng cửa xe thì Quyền Thiệu Viêm là có thể muốn làm gì thì làm nha.
"Giai Âm…" Quyền Thiệu Viêm đột nhiên dừng động tác, ở chóp mũi nhỏ nhắn tinh xảo của Mục Giai Âm nhẹ nhàng cắn một ngụm nói: "Nhớ kỹ có thể hô hấp bằng mũi."
...Mỗi lần đều quên cũng không phải tại cô, đợi chút, cô mới không cần ở trước cửa nhà mình cùng Quyền Thiệu Viêm hôn môi. Chỉ tiếc, âm thanh phản kháng của Mục Giai Âm thủy chung không có khả năng nói ra miệng.
Mục Uẩn Ngạo đứng ở trước cổng nhà mình, giống như kẻ trộm đánh giá chiếc xe đã dừng hồi lâu mà không có động tĩnh kia.
Hai gia hỏa này sẽ không thật sự ở trong xe làm loại chuyện đó chứ?
Chẳng lẽ Quyền Thiệu Viêm với Mục Giai Âm không hiểu ý trong lời nói vừa rồi của ông sao? Ông có nên đi ra nói rõ lại chút hay không? Nhưng lỡ như lại phá chuyện tốt của cháu gái nhà mình thì sao bây giờ?
Mục Uẩn Ngạo nhìn chiếc xe kia, nhìn hồi lâu mới thở dài một hơi, quay đầu bước đi.
Người trẻ tuổi, rõ như ban ngày, thế nào liền ở trên xe... Không được, ngày khác nhất định phải gặp Quyền Thiệu Viêm làm công tác tư tưởng mới được, việc này mà truyền ra đối thanh danh Giai Âm không tốt.
Mục Giai Âm không biết xe chạy khi nào, chỉ biết là khi đó cô đã sớm choáng váng hồ đồ.
"Giai Âm?"
Quyền Thiệu Viêm vừa gọi tên Mục Giai Âm, Mục Giai Âm theo bản năng liền cảnh giác, cả người đều nhích ra xa Quyền Thiệu Viêm một chút.
Anh có đáng sợ như vậy sao?(Vâng anh rất sói )
Quyền Thiệu Viêm yên lặng liếc nhìn Mục Giai Âm một cái, anh còn muốn thân mật cùng Mục Giai Âm vài lần nữa lại bị cảnh giác Giai Âm mà bay sạch.
"Có chuyện gì?" Giọng điệu Mục Giai Âm không tốt hỏi. Nếu để Mục Giai Âm biết ý nghĩ vừa rồi của Quyền Thiệu Viêm, chỉ sợ Mục Giai Âm sẽ lập tức nhảy xuống xe.
"Chính sự." Quyền Thiệu Viêm biết rõ tâm tư Mục Giai Âm: "Yên tâm, nếu không phải đèn đỏ anh sẽ không hôn em." Anh còn muốn cam đoan an toàn cho sinh mệnh Mục Giai Âm nha.
... Nói cách khác nếu là đèn đỏ Quyền Thiệu Viêm còn muốn hôn tiếp? Có thể bớt sắc lang một chút được hay không?
"Giai Âm, di động của em hết pin?" Quyền Thiệu Viêm rất ôn hòa đối với Mục Giai Âm cười nói, "Hôm nay anh gọi cho em nhiều lần nhưng điện thoại vẫn luôn tắt máy."
Quyền Thiệu Viêm cho dù có cười ôn hòa như thế nào cũng không đánh lạc hướng được cô, Mục Giai Âm trừng mắt Quyền Thiệu Viêm mới nói: "Không biết, lâu rồi em không cầm điện thoại."
Cũng lâu rồi cô chưa dùng lại điện thoại, kiếp trước cho đến bây giờ, cô đều bị ngăn cách bởi thông tin bên ngoài.
Mục Giai Âm từ trong túi lấy ra di động, thử mở ra, lúc này mới phát hiện, di động vẫn còn pin.
Mà vừa mở di động, âm báo tin nhắn liên tiếp chấn động khiến Mục Giai Âm sợ tới mức kém chút nữa đánh rơi di động trong tay.
Kỳ quái, bạn bè trong nước của cô cũng không có mấy ai, vì sao lại có nhiều tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ như vậy?
Mục Giai Âm nhìn cả trăm cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn hiện ra trên màn hình.
Quyền Thiệu Viêm hôm nay cho gọi cho cô ba cuộc, còn lại phần lớn là của Chân Phó Dương điện thoại cùng nhắn tin.
Chân Phó Dương... Ánh mắt Mục Giai Âm hiện lên một tiaảm đạm.
Cô biết Chân Phó Dương vẫn luôn thích cô, nhưng cô lại không thích Chân Phó Dương. Kiếp trước, cô một mực theo đuổi cái gọi là tình yêu lí tưởng giữa cô và Tả Trí Viễn, Chân Phó Dương chờ đợi đúng là phí công. Cả đời này, cô không khát vọng tình yêu nữa, nhưng lại càng không muốn chậm trễ Chân Phó Dương.
Cô muốn báo thù, cô có việc cần phải làm, Chân Phó Dương đáng giá có cuộc sống tốt hơn.
Chân Phó Dương đối cô thật quá tốt, cô không chấp nhận nổi.
Mục Giai Âm sợ Quyền Thiệu Viêm nhìn ra khác thường, tiếp tục lướt điện thoại, còn lại đều là một ít người có quan hệ cũng không tệ, còn có một vài người quan hệ không thân lắm muốn hỏi chuyện bát quái.
Dù sao, việc cô đào hôn, thật sự là việc lớn.
Mục Giai Âm còn thấy vài tin nhắn cùng cuộc gọi của Đàm Tân Kinh, còn có Hướng Tình bạn tốt nhất của cô.
Hướng Tình... Kiếp trước, thời điểm tang lễ của Hướng Tình, cô lại bởi vì tự thân khó bảo toàn nên không thể đến viếng.
Mục Giai Âm đang suy nghĩ, lại có tin nhắn đến. Là Đàm Tân Kinh.
Tin nhắn viết: Tiểu Lục đã chết, đáng tiếc, mới một lần lại chết dễ dàng như vậy, tên đàn ông chuẩn bị cho tiểu Lục còn chưa dùng tới, bất quá, hắn ta chết vẫn tương đối giá trị. Lúc anh rời đi liền thấy xung quanh có người đi báo án, phỏng chừng phóng viên cảnh sát lát nữa sẽ đến, buổi tối nhớ xem tin tức.
Tương đối giá trị? Có ý tứ gì?
"Như thế nào?" Thấy Mục Giai Âm cau mày, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu, Quyền Thiệu Viêm hỏi.
"Tiểu Lục đã chết." Khoé môi Mục Giai Âm gợi lên một chút tươi cười vô tội.
Tùy tay chỉnh đã chỉnh chết tiểu Lục, cũng không biết Quyền Thiệu Viêm sẽ có phản ứng gì.
Quyền Thiệu Viêm hơi ngẩn người mới hỏi: "Chết như thế nào?"
"Nhảy ban công chết." Trong lòng Mục Giai Âm có chút không yên, Quyền Thiệu Viêm nếu biết chủ ý này do cô sẽ nghĩ thế nào đây? Ngoan độc?
"Một lần liền thành công?" Quyền Thiệu Viêm ghé mắt, chau mày nói.
Câu hỏi này cũng rất kỳ quái, Mục Giai Âm gật gật đầu. Hơn nữa, vì sao là thành công?
Quyền Thiệu Viêm một tay lái xe một tay đưa lên vuốt tóc Mục Giai Âm nói: "Rất lợi hại, anh làm cho ta hắn nhảy ba lần cũng chưa chết."
Hắn còn đang suy nghĩ cái tên tiểu Lục kia thật sự là mạng lớn, thoạt nhìn hình như là do chưa gặp đúng người mà thôi.
"Lợi hại?" Cô chính là gián tiếp hại chết một mạng người, Quyền Thiệu Viêm lại có thể dung túng cho cô như vậy? Hơn nữa, Quyền Thiệu Viêm lúc trước còn làm cho tiểu Lục nhảy ba lần... Mục Giai Âm đột nhiên nghĩ đến Đàm Tân Kinh có nói tiểu Lục là do Lưu Duệ truy bắt, ánh mắt không khỏi mê mang vài phần.
Nói đến sao lại đối với cô tốt như vậy, vì sao cô cảm thấy Quyền Thiệu Viêm rất có tiềm năng, hơn cả Chân Phó Dương cùng ông nội đi? Chỉ vì đứa nhỏ trong bụng cô thôi sao?
"Là rất lợi hại." Quyền Thiệu Viêm nhớ lại dáng vẻ xem tin nhắn lúc nãy của Mục Giai Âm hỏi: "Là Đàm Tân Kinh gửi tin nhắn nói?"
"Uh, như thế nào?" Mục Giai Âm ngẩng đầu nhìn Quyền Thiệu Viêm, vì sao cô đột nhiên cảm thấy hơi thở quanh người Quyền Thiệu Viêm bỗng trở nên thật âm trầm vậy chứ?
"Gặp Đàm Tân Kinh lúc nào?" Quyền Thiệu Viêm nâng mày, giờ phút này Mục Giai Âm lại dám dùng ánh mắt mê mang này nhìn anh.
Không biết cảm xúc Quyền Thiệu Viêm lúc lạnh lúc nóng là chuyện gì xảy ra, Mục Giai Âm đành phải thành thành thật thật hồi đáp: "Giữa trưa thuận tiện đi một chuyến."
"Ở đâu?" Vừa ra viện liền khẩn cấp như vậy?
Đây là tra khảo sao? Mục Giai Âm thành thật trả lời, "Quán bar." Thấy Quyền Thiệu Viêm bày ra tư thái nghi vấn, Mục Giai Âm trực tiếp nhanh chóng kể rõ mọi việc: "Quán bar Dạ Mạc ở tầng hầm, Đàm Tân Kinh cho em chìa khóa."
Lúc trước Đàm Tân Kinh luôn sợ cô sơ ý, không chịu cho cô giữ, chỉ bảo cô có việc thì đến quầy hàng thuốc lá lấy, chính là lần này anh ấy lại nói để cô trực tiếp cầm đi. Chẳng lẽ Đàm Tân Kinh biết trước, biết cô về sau khẳng định có rất nhiều chuyện phiền toái tìm anh sao?
Quán bar Dạ Mạc là địa bàn tư nhân của Đàm Tân Kinh... Thoạt nhìn, quan hệ của Giai Âm cùng Đàm Tân Kinh không tệ đi. Trên mặt Quyền Thiệu Viêm buộc chặt, biểu tình nghiêm túc giống như nhìn thấy địch nhân trên chiến trường. ________________
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1175 chương
283 chương
186 chương
44 chương