Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều
Chương 12 : Hôn tạm biệt
Khoa chỉnh hình, bác sĩ dùng ánh mắt đồng tình nhìn cánh tay bị thương của Mục Giai Âm, một ngày bị thương hai lần Haiz…Mục Giai Âm đúng là mệnh chịu khổ.
"Anh bảo Lưu Duệ đi giáo huấn Tả Trí Viễn." Dám đẩy người của anh, thật đúng là to gan lớn mật.
Mục Giai Âm con ngươi sáng lên, chồng cô thật suất nha!
Chính là Mục Giai Âm còn chưa có giải thích, Quyền Thiệu Viêm lại thay đổi đề tài "Vừa rồi chuyện gì xảy ra?" Quyền Thiệu Viêm quen tay ôm lấy Mục Giai Âm,nhẹ nhàng tránh đi cánh tay bị thương của Mục Giai Âm, nhưng giọng điệu Quyền Thiệu Viêm lại kiên quyết không giống như động tác ôn nhu của anh.
Chị cả sao lại đem tên cặn bả Tả Trí Viễn đó đến đây? Hiện tại cô phải giải thích thế nào với Quyền Thiệu Viêm giờ, Mục Giai Âm trong lòng kêu gào.
Quyền Thiệu Viêm không ôm Mục Giai Âm về lại phòng cũ, mà tùy tiện tìm một phòng bệnh không có người gần đó, đem Mục Giai Âm thả ở trên giường.
"Tả Trí Viễn có phải làm em khó mở miệng?" Đem Mục Giai Âm đặt ở trên giường, Quyền Thiệu Viêm mới từ trên cao nhìn xuống Mục Giai Âm, trên người lãnh khí một tầng lại một tầng hướng bên ngoài tản ra.
Mục Giai Âm trên mặt ngay cả biểu cảm cợt nhả đều không có, cô có dự cảm Quyền Thiệu Viêm cái gì cũng biết.
"Yêu nhau sáu năm?" Quyền Thiệu Viêm trong thanh âm hàm chứa lãnh ý cùng lửa giận, phảng phất trong lòng Mục Giai Âm chôn xuống một quả địa lôi, "Em đào hôn cũng vì hắn? Vừa nãy..." Vừa nãy là cố ý lợi dụng anh kích thích Tả Trí Viễn sao?
Quyền Thiệu Viêm còn nhớ rõ một tiếng ông xã ngọt ngào của Mục Giai Âm.
Nếu thật sự từ miệng Mục Giai Âm phát ra thì...tốt.
Quyền Thiệu Viêm vốn tính toán không truy cứu chuyện này, nhưng nghe Mục Giai Thu nhắc tới, Quyền Thiệu Viêm cũng muốn hỏi Mục Giai Âm chuyện mà cô vẫn luôn tránh né anh.
Địa lôi nổ mạnh.
Phòng bệnh đầy lãnh khí, nghe được chân tướng từ trong miệng Quyền Thiệu Viêm, kém chút nữa làm không khí cả phòng bệnh đông cứng.
Mục Giai Âm cảm thấy hô hấp có chút gian nan. Tả Trí Viễn xuất hiện, Quyền Thiệu Viêm có phải hay không giống như kiếp trước lựa chọn ly hôn với cô? Như vậy ông nội sẽ thất vọng như thế nào? Mục Giai Âm vẫn còn nhớ rõ lúc sáng trong phòng bệnh, bộ dáng Quyền Thiệu Viêm thay cô giải vây trước mặt ông nội.
Lúc Mục Giai Âm ngẩng đầu lên, đã thấy bóng dáng Quyền Thiệu Viêm rời đi, Mục Giai Âm quýnh lên, cũng bất chấp thương tật vội vàng đứng dậy, chạy nhanh vài bước liền chắn trước mặt Quyền Thiệu Viêm, cánh tay trái bị thương nên không thể cử động, Mục Giai Âm đành dùng tay phải ôm lấy thắt lưng Quyền Thiệu Viêm, ôm cứng lại. Giống như dùng hết khí lực toàn thân.
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Giai Âm cũng bình tĩnh nhìn Quyền Thiệu Viêm, vẫn không nhúc nhích…
"Em muốn làm cái gì?" Quyền Thiệu Viêm nhìn vẻ mặt cố chấp của Mục Giai Âm hỏi.
Cô muốn làm cái gì? Cô sợ Quyền Thiệu Viêm tức giận cứ như vậy mà rời đi, cô sợ phải ly hôn cùng Quyền Thiệu Viêm, cô sợ ông nội lại nhận kích thích, cô sợ không có Quyền Thiệu Viêm Tả Trí Viễn sẽ nhảy vào phòng bệnh đối cô quyền đấm cước đá... Cô muốn làm cái gì, giờ phút này đầu óc mờ mịt, cô chỉ thầm nghĩ phải lưu lại Quyền Thiệu Viêm.
Mục Giai Âm không nói chuyện, chỉ mở to hai mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm. Sau một lúc lâu, thấy Quyền Thiệu Viêm không có phản ứng, Mục Giai Âm ảm đạm cúi đầu xuống. Bọn họ bất quá nhận thức cũng mới một ngày mà thôi, kết hôn cũng là do người nhà hai bên quyết định, ngay cả hình kết hôn cũng là dùng hai tấm ảnh chụp hợp thành, bọn họ nói đến cùng kỳ thực căn bản là không quen thuộc….
U ám trong mắt Mục Giai Âm mới hiện lên, đầu đột nhiên bị người nâng lên, trên môi còn có thêm một cánh môi ấm nóng áp lên.
Hai mắt Mục Giai Âm mở to, cả người đều bất động, đầu một mảnh hỗn độn. Cô có thể hỏi một câu không, Quyền Thiệu Viêm đây là đang làm gì? Tối hôm qua, hai người đều trúng xuân dược, đối với tối hôm qua Mục Giai Âm không có nhiều ấn tượng lắm, cũng tự nhiên hơn nhiều.
Nhưng mà bây giờ…hôn, Quyền Thiệu Viêm lại đang làm cái gì?
Bị Quyền Thiệu Viêm đè nặng tại cửa, Mục Giai Âm căn bản không kịp phản kháng, chỉ có thể tùy ý Quyền Thiệu Viêm muốn làm gì thì làm.
Quyền Thiệu Viêm hôn thật mạnh mẽ, Mục Giai Âm cảm thấy cô giống như một con thuyền nhỏ trên mặt biển tùy thời đều có khả năng bị cắn nuốt, chỉ có thể bất lực ôm lấy thắt lưng Quyền Thiệu Viêm tìm cảm giác an toàn.
Mục Giai Âm không biết nụ hôn này giằng co bao lâu, chỉ cảm thấy bản thân kém chút nữa thở không được, Quyền Thiệu Viêm mới buông cô ra. Nếu không phải tay Quyền Thiệu Viêm còn đang gắt gao ôm thắt lưng của cô, nhất định Mục Giai Âm cứ như vậy mà xụi lơ đi.
Mục Giai Âm liều mạng hô hấp, một bên quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn sắc mặt Quyền Thiệu Viêm, cũng không dám đi đoán tâm tư Quyền Thiệu Viêm.
"Anh vừa mới tiếp nhận mệnh lệnh, phải ra nước ngoài một chuyến, một tháng sau mới trở về." Quyền Thiệu Viêm giải thích với cô, tay đặt trên lưng Mục Giai Âm cũng dần dần siết chặt "Tự em suy nghĩ đem mối quan hệ của chúng ta thành dạng gì." Tốt nhất là xử lý sạch sẽ, bằng không anh không để ý “giúp” Mục Giai Âm đâu.
Nói xong, Quyền Thiệu Viêm liền buông lỏng thắt lưng Mục Giai Âm. Quyền Thiệu Viêm lại muốn đi đâu?
Mục Giai Âm chạy nhanh ôm cổ Quyền Thiệu Viêm, không để ý thẹn thùng vừa rồi, đem cả người đều dựa vào Quyền Thiệu Viêm nói, "Quyền Thiệu Viêm, chuyện về Tả Trí Viễn em sẽ giải thích, anh cho em chút thời gian được không? Em đào hôn... Thật sự vì hắn, nhưng hiện tại em hối hận rồi..."
Quả nhiên đúng như tư liệu của Lưu Duệ đưa cho mình, ít nhất anh đoán được Mục Giai Âm vì Tả Trí Viễn mới đào hôn là đúng. Giải thích? Lưu Duệ đưa ảnh chụp cho anh, anh cũng thấy được Mục Giai Âm đối Tả Trí Viễn thật sự yêu thích, hiện tại Mục Giai Âm ở cùng với anh là vì Mục Uẩn Ngạo cũng là vì muốn kích thích Tả Trí Viễn sao?
Hôn nhân không phải trò đùa, anh không muốn tùy hứng lần nữa.
"Vậy một tháng sau, cho anh đáp án." Đến lúc đó, Mục Giai Âm nếu vẫn chọn ở cùng anh, thì về sau đừng nghĩ rời khỏi anh nữa. Cho dù anh thích Mục Giai Âm rất nhiều, cũng không có nghĩa anh có thể dễ dàng tha thứ cho sự phản bội.
Đến lúc đó, cho dù Mục Giai Âm đổi ý, anh cũng sẽ giam cầm Mục Giai Âm bên người. Càng yêu càng sâu, chấp niệm đối với Mục Giai Âm lớn.
Quyền Thiệu Viêm mở cửa phòng bệnh, sải bước đi ra ngoài.
Mục Giai Âm tựa vào cửa phòng bệnh, vuốt nhẹ môi mình, nhìn chằm chằm bóng lưng Quyền Thiệu Viêm, hai mắt đầy nước uỷ khuất vô cùng, Quyền Thiệu Viêm đại phôi đản! Ăn cô sạch sành sanh xong liền đi!
Mà Quyền Thiệu Viêm đi không quay đầu lại, hình như sợ vừa quay đầu lại sẽ...đi không được.
Để tiện việc chiếu cố ông nội, Mục Giai Âm liền chuyển đến ở gần bệnh viện quân khu, Quyền Duệ Tân gặp Mục Giai Âm ở bệnh viện chạy tới chạy lui, rõ ràng liền lạm dụng chức quyền, trực tiếp để cho Mục Giai Âm ở bên cạnh phòng bệnh của Mục Uẩn Ngạo.
Đối với việc này, Mục Uẩn Ngạo tuy rằng ở mặt ngoài châm chọc Quyền Duệ Tân không đạo đức, bất quá trong lòng lại vô cùng tán dương Quyền Duệ Tân có nghĩa khí, không hổ là bạn hữu lâu năm, chính là tri kỉ nha!
Quyền Duệ Tân đang nghe đến Mục Uẩn Ngạo nói, hắn...lại trước mặt người khác bị sai vặt, liền đen mặt. Quên đi, lần này là vì cháu dâu, ông... ông nhịn!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
42 chương
33 chương
51 chương
137 chương